- Ta muốn tư liệu của Trịnh gia, trong vòng một ngày điều tra rõ ràng toàn bộ tư liệu trong năm đời của Trịnh gia cho ta!
Trở lại trong Thủy Tinh Hoa Uyển, Diệp Dương Thành đi vào nhà ném chìa khóa xe trên sô pha, vừa dặn dò Sở Minh Hiên:
- Mặt khác chú ý công tử ca đi gần với Trịnh gia, điều tra rõ ràng tư liệu của hắn!
- Dạ…chủ nhân.
Sở Minh Hiên khom người đáp ứng, sau đó biến mất trong phòng. Có một số việc thông qua nhóm thần sử đang ám ảnh nhậm chức hoàn thành, nhưng có một số việc phải tự mình ra tay, tuy rằng Sở Minh Hiên không biết vì sao Diệp Dương Thành đột nhiên muốn điều tra Trịnh gia, nhưng mà…không cần tìm hiểu lý do.
Diệp Dương Thành đi lên lầu vào phòng ngủ, tắm rửa xong ngồi xếp bằng trên giường, chậm rãi nhắm mắt lại…trải qua một buổi tối tu luyện, Diệp Dương Thành sảng khoái đi xuống lầu, lái xe chạy tới khách sạn Kim Bằng, đón Vương Tuệ Tuệ, cười hỏi:
- Đã suy nghĩ kỹ chưa, muốn mua xe gì vậy?
- Thoải mái một chút là được.
Vương Tuệ Tuệ kỳ thật không nghĩ tới vấn đề này, nàng chỉ nói theo sở thích của mình:
- Không gian lớn một chút, màu đỏ…
- Đi qua xem trước đã.
Nghe được lời của nàng hắn đã biết nàng không tra xét qua, chỉ nhún vai cười, giẫm ga cho xe chạy tới một cửa hàng 4S BMW.
Hắn muốn mua cho Vương Tuệ Tuệ một chiếc xe thể thao không mui màu đỏ, nhưng nàng lấy lý do quá phô trương, không phù hợp với cá tính của mình nên cự tuyệt. Cuối cùng xoay vài vòng trong cửa hàng mới tuyển một chiếc BMW M6 màu đỏ, sau khi nàng nhìn thấy giá cả đã muốn kéo Diệp Dương Thành rời khỏi cửa hàng.
Chiếc xe hơn hai triệu, làm cho nàng ngán ngẩm muốn rút lui. Nhưng Diệp Dương Thành kéo nàng trở lại, mỉm cười nhìn nhân viên bán hàng, chỉ vào chiếc xe nói:
- Chiếc này đi, quản lý của cô ở đâu?
- Quá lãng phí.
Lái xe mới rời khỏi cửa hàng, Vương Tuệ Tuệ cầm túi xách xuống xe, nhìn Diệp Dương Thành nói:
- Hơn hai triệu đó!
- Ha ha, như vậy mới phù hợp với em không phải sao?
Diệp Dương Thành cười cười, nháy mắt nói:
- Lái một chiếc xe bình thường, chính em rụng mặt mũi là chuyện nhỏ, sau này em đại biểu cho công ty thậm chí là tập đoàn, không có chiếc xe tốt sao được?
- Em…
Vương Tuệ Tuệ nghẹn lời, nhưng nhìn qua xe Audi, hỏi ngược lại:
- Vậy anh thì sao đây? Sao vẫn lái xe này?
- Thời gian lâu, có cảm tình.
Diệp Dương Thành cười ha ha, lắc đầu nói:
- Em lái xe đi làm giấy tờ đi, vấn đề nhà ở em có thể lựa chọn mua căn nhà hay thuê gì cũng được, ân…chọn xong gọi cho anh.
Không để Vương Tuệ Tuệ mở miệng, nói xong hắn đã giẫm ga cho xe biến mất trong tầm mắt của nàng.
Đừng ngoài cửa hàng bán xe, một tay cầm túi xách một tay nắm chặt chìa khóa xe BMW, Vương Tuệ Tuệ cảm giác chóp mũi của mình có chút lên men. Đời này ngoại trừ cha mẹ của nàng, Diệp Dương Thành là người thứ nhất quan tâm chiếu cố nàng như vậy.
- Chủ nhân, đây là toàn bộ tư liệu của Trịnh gia.
Diệp Dương Thành vừa quay về nhà, Sở Minh Hiên đã ôm theo một chồng tư liệu trống rỗng xuất hiện trước mặt hắn, nói:
- Còn có tư liệu công tử ca sau lưng Trịnh gia.
- Ngồi xuống trước đi.
Diệp Dương Thành khẽ gật đầu nói.
Tiểu Thương Ưu Tử đi rót chén trà xanh đặt lên trước mặt Diệp Dương Thành.
Diệp Dương Thành uống hớp trà, nói:
- Trước tiên nói lại tình huống đại khái đi, chuyện tư liệu lát nữa hãy xem.
- Dạ…chủ nhân.
Sở Minh Hiên đứng dậy nói, sau đó ngồi xuống ghế hội báo:
- Trịnh gia có mười sáu thành viên trực hệ, Trịnh gia gia chủ Trịnh Bang Huy đứng đầu, có ba con trai một con gái, mười một con cháu Trịnh gia đời thứ ba, lớn nhất là Trịnh Bang Huy sáu mươi bảy tuổi, nhỏ nhất là cháu nội của hắn, mới bốn tuổi.
Tạm dừng một thoáng, sửa sang lại ý nghĩ hắn nói tiếp:
- Sản nghiệp chủ yếu là tập đoàn Trịnh Bang, sản xuất điện tử, có vài công ty chi nhánh quy mô không lớn, chuyên sản xuất nguyên linh kiện chủ chốt điện tử, trong huyện còn có một quán bar, một nhóm tay đấm do quản gia Phùng Tử Kiện phụ trách, chuyên đi xử lý một ít chuyện trong bóng tối.
- Mỗi khi Trịnh gia cạnh tranh trong kinh doanh, chuyên dùng thủ đoạn ác liệt, vơ vét tài sản, uy hiếp, bức bách, bắt cóc…nhưng quán bar lại vô cùng sạch sẽ, không đụng tới hoàng, đổ, độc, cho nên luôn tránh thoát trong vài lần thanh tẩy trước đó.
- Ngoài ra mấy năm nay Trịnh gia có thể phát triển nhanh, nguyên nhân chủ yếu là vì Trịnh gia đem 30% cổ phần công ty tặng cho Vu Hải Thanh, được hắn thao tác lấy được nhiều đơn đặt hàng, nhờ vậy mà phát triển.
- Vu Hải Thanh?
Diệp Dương Thành nhíu mày hỏi:
- Hắn có quan hệ gì với chủ tịch tỉnh Chiết Giang Vu Tranh Vanh?
- Vu Hải Thanh là con thứ ba của Vu Tranh Vanh.
Sở Minh Hiên cung kính đáp.
- Ba!
Vỗ mạnh một chưởng lên bàn khiến đồ đạc trên bàn bay tung, Diệp Dương Thành híp mắt:
- Vu Tranh Vanh là một quan tốt, đáng tiếc không phải người cha tốt.
Chủ tịch tỉnh Vu Tranh Vanh quả thật là một quan tốt, bằng không hắn cũng không thể sống đến bây giờ! Nhưng không nghĩ tới bối cảnh sau lưng Trịnh gia lại là con thứ ba của Vu Tranh Vanh…nhìn thấy vẻ buồn bực trên mặt Diệp Dương Thành, Sở Minh Hiên trầm mặc một lát, nói:
- Chủ nhân, theo lão bộc điều tra được, sở dĩ Trịnh gia có thể dựa vào Vu Hải Thanh, chủ yếu bởi vì sáu năm trước Trịnh gia chủ động giải quyết một chuyện phiền toái cho Vu Hải Thanh…
- Là chuyện gì?
Diệp Dương Thành cau mày, sắc mặt âm trầm.
- Sáu năm trước Vu Hải Thanh chúc mừng sinh nhật hai mươi tuổi, lái xe vào huyện Ôn Nhạc, cùng vài công tử ca ước hẹn đua xe trên đường núi huyện Duyên Đãng, số tiền đánh cuộc lên tới năm triệu nhân dân tệ.
Sở Minh Hiên do dự nói:
- Nội tình bên trong lão bộc chưa điều tra rõ ràng, nhưng đây là nhóm công tử ca muốn tặng tiền cho Vu Hải Thanh, nói là cùng đua xe, nhưng ai dám thắng hắn đây?
Sắc mặt Diệp Dương Thành không chút thay đổi gật đầu, chờ Sở Minh Hiên nói tiếp.
- Bên huyện Ôn Nhạc chỉ có con thứ ba của Trịnh gia là Trịnh Trường Vân tham gia đua xe, mấy nhị thế tổ còn lại đều trực tiếp đi cùng Vu Hải Thanh từ Hàng Châu qua đây.
Sở Minh Hiên nói:
- Trong lúc đua xe, Vu Hải Thanh không cẩn thận đụng trúng một thôn dân trấn Duyên Đãng chạy xe máy từ trên núi xuống.
- Tuy Vu Tranh Vanh ít quản chuyện trong nhà, nhưng lại ước thúc con mình phi thường nghiêm khắc, nếu tin tức đụng người rơi vào trong tai hắn, như vậy chuyện bài bạc cũng không cách nào che giấu.
Sở Minh Hiên hít sâu một hơi, nói:
- Ngay khi Vu Hải Thanh có chút không biết phải làm sao, Trịnh Trường Vân đột nhiên phát động xe!
- Chiếc xe cán qua thôn dân kia, khiến người nọ chết ngay tại chỗ, sau đó Vu Hải Thanh cùng vài công tử ca thoát khỏi hiện trường, Trịnh Trường Vân gọi điện cho Trịnh Bang Huy, phái một tay đấm chạy tới hiện trường tai nạn…
- Vì thế oan án rơi lên người tay đấm kia, mấy công tử ca đều bình yên vô sự, đợi khi công an chạy tới hiện trường, dấu vết đã bị thu thập sạch sẽ, còn có Trịnh gia chủ động ra mặt nhận tội…
Nói tới đây Sở Minh Hiên nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Diệp Dương Thành, nói tiếp:
- Chuyện này cứ vậy bị dễ dàng che giấu đi, Trịnh gia trả giá một tay đấm bị mười năm tù cùng hai trăm ngàn bồi thường, thuận lợi tạo nên quan hệ với Vu Hải Thanh, vài năm thời gian được hắn chiếu cố, tập đoàn Trịnh Bang phát triển thật nhanh, chưa qua sáu năm đã có tài sản gấp mấy lần…
- Hơn nữa…
Sở Minh Hiên cúi đầu, nhỏ giọng nói:
- Hơn nữa Vu Hải Thanh không thích nữ sắc chỉ mê nam đồng, mấy năm nay Trịnh gia dùng đủ loại thủ đoạn thu nạp hơn mười nam đồng cho Vu Hải Thanh, hiện tại còn giam giữ trong một dãy biệt thự nằm ở phía đông Khánh Châu thị…mỗi cách mười ngày nửa tháng Vu Hải Thanh sẽ đến đó một lần…
- Tốt lắm.
Nghe Sở Minh Hiên nói tới đây, Diệp Dương Thành đột nhiên nở nụ cười, nháy mắt biến thành cười lạnh, từ trong miệng rít lên:
- Rất tốt!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...