Diệp Dương Thành vốn định đi đồn công an canh chừng, chuyên xuống tay với đám tội phạm bị bắt, tìm công đức huyền điểm giúp hắn thăng cấp. Diệp Dương Thành không muốn xóa sổ sòng bạc Bảo Kinh Trấn khỏi khu vực mình quản lý.
Nhưng tối hôm nay chợt nảy sáng ý giúp Diệp Dương Thành được ích lợi rất lớn, công đức huyền điểm như nước chảy ào ào vào túi. Hơn nữa Triệu Dung Dung lấy về sáu cái rương mật mã màu bạc, nhìn bề ngoài thì mỗi rương chứa số tiền ít nhất khoảng hai trăm vạn!
Diệp Dương Thành cố gắng làm tâm tình bình tĩnh lại, hắn dời ánh mắt khỏi rương mật mã đặt ngay ngắn thành hàng. Diệp Dương Thành ngước lên nhìn Triệu Dung Dung, mỉm cười với nàng, khép mắt lại.
Trong đầu Diệp Dương Thành hiện ra tin gợi ý của Cửu Tiêu thần cách:
- Công đức huyền điểm hiện giờ của người đã đột phá tiêu chuẩn cần thiết tăng ba giai thần cách, xin hỏi có thăng cấp ngay không?
Diệp Dương Thành nhìn lướt qua, gật đầu đồng ý. Đương nhiên hắn muốn thăng cấp, nếu không thì hắn mệt bở hơi tai điều khiển ruồi trâu thanh lý sòng bạc vì cái gì?
Tuy trải qua hai vòng vận động, đối với lần thứ ba làm tim Diệp Dương Thành đập nhanh, dù gì khu vực quản lý càng lớn thì khả năng điều khiển sự vật của hắn sẽ nhiều hơn. Khu vực quản lý bây giờ của Diệp Dương Thành là mười lăm thước vuông, bao gồm trung tâm Bảo Kinh Trấn và mấy thôn trang xung quanh. Không biết lần này thăng cấp bao nhiêu diện tích?
Tuy từ một giai lên nhị giai chỉ tăng mười thước vuông, nhưng một giai lên nhị giai chỉ cần một trăm công đức huyền điểm. Giờ đây Diệp Dương Thành có hơn một ngàn điểm, lên tam giai!
Trừ một vòng vận động khu vực sắp đến ra, thứ khiến tim Diệp Dương Thành đập nhanh hơn là tăng thêm thần quyền. Bây giờ Diệp Dương Thành đã có thần quyền cường hóa côn trùng, điều khiển côn trùng và động vật có vú. Sau khi tăng thần quyền có khi nào...
Diệp Dương Thành không tưởng tượng nhiều, vì chưa kịp nghĩ nhiều Cửu Tiêu thần cách vị trí trái tim đã khẽ rung. Không cần Diệp Dương Thành triệu hoán, Cửu Tiêu thần cách chủ động hiện ra trên lòng bàn tay trái của hắn, thăng cấp thần cách chính thức mở màn.
[Chúc mừng người, thông qua người đối quản lý nghiêm khắc khu vực của mình, công đức huyền điểm đã đột phá cửa ải lớn một ngàn điểm. Thần cách của người thành công thăng lên tam giai thần cách, người có thể lựa chọn sử dụng thần quyền tam giai thần cách trong khu vực quản lý của mình, có thể lựa chọn mở rộng phạm vi khu vực quản lý, khiến thần quyền mới... ]
Gợi ý thuận lợi thăng cấp lên tam giai thần cách hiện lên trong đầu Diệp Dương Thành, hắn nhìn sơ qua rồi trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Cửu Tiêu thần cách trên lòng bàn tay trái. Diệp Dương Thành bản năng ngước lên nhìn Triệu Dung Dung rồi tập trung chú ý vào Cửu Tiêu thần cách.
Diệp Dương Thành nhẹ nhàng giở hai trang đầu Cửu Tiêu thần cách, vươn tay hướng trang thứ ba. Giống như lần thăng cấp trước, Diệp Dương Thành dễ dàng giở sang trang thứ ba. Đầu ngón tay truyền đến cảm giác mát mẻ thoải mái, một cột sáng bạc mông lung bắn lên từ trang giấy, khoảng hai giây sau cột sáng biến mất.
Cột sáng bạc tan biến, trang giấy thứ ba của Cửu Tiêu thần cách vốn trắng tinh bắt đầu thay đổi. Mặt trang thứ ba và lưng trang thứ hai xâu chuỗi thành một trang, trơn pahửng. Từng vòng sóng gợn nhạt mà mỏng nhỏ từ chính giữa trang giấy thành hình bất quy tắc khuếch tán bốn phương tám hướng.
Trong sóng gợn xuất hiện một hàng chữ tuy nhỏ nhưng cực kỳ rõ ràng.
[Chúc mừng người thuận lợi thăng cấp tam giai thần cách, xin hãy lựa chọn phạm vi khu vực quản lý người sắp mở rộng.]
Hàng chữ ngừng lại năm giây trong sóng gợn, trang giấy Cửu Tiêu thần cách bắt đầu thay đổi, giống y như lần trước thăng cấp. Trái đất hiện lên trong trang giấy, rồi như chiếu phim hoạt hình từ trái đất biến thành Châu Á, phóng to đến Trung Quốc, tỏa định bản đồ Ôn Nhạc huyện.
Trước mắt khu vực Diệp Dương Thành quản lý cũng được đánh dấu, trên bản đồ Ôn Nhạc huyện lại hiện ra dòng chữ gợi ý.
[Xin người bắt đầu từ khu vực hiện đang quản lý vẽ ra phạm vi người sắp sửa mở rộng trên bản đồ. Lớn nhất không hơn một trăm thước vuông, ít nhất không kém hơn năm mươi thước.]
Diệp Dương Thành ngơ ngác nhìn dòng chữ.
Tuy lúc trước Diệp Dương Thành có suy đoán lần vận động khu vực này cực hạn chắc chắn cao hơn tiêu chuẩn mở rộng đợt trước, tức là diện tích trước mắt thừa ba, cuối cùng cỡ bốn mươi lăm thước vuông. Diệp Dương Thành tuyệt đối không ngờ rằng lần này thăng cấp tổng diện tích phạm vi khu vực quản lý tăng nhiều như thế.
Một trăm thước vuông.
Diệp Dương Thành đưa mắt nhìn con đường thẳng từ Bảo Kinh Trấn đến Hồng Hải Trấn khoảng hai mươi lăm thước, tim đập nhanh.
Bảo Kinh Trấn có dãy núi vòng quanh nên giao thông hơi khó khăn, là thị trấn nghèo nàn trong khu vực Ôn Nhạc huyện. Tuy người Bảo Kinh Trấn đa số ra ngoài buôn bán, không thiếu tiền nhưng tình trạng phát triển kinh tế địa phương không lạc quan. Nhìn Bảo Kinh Trấn không có chỗ ăn chơi như karaoke, bar vũ trường này nọ là hiểu.
Hồng Hải Trấn thì khác. Hồng Hải Trấn gần trung tâm Ôn Nhạc huyện, giao thông, kinh tế phát đạt hơn Bảo Kinh Trấn gấp chục lần.
Hồng Hải Trấn là thị trấn công nghiệp quan trọng của Ôn Nhạc huyện thậm chí là nguyên Chiết Giang. Hồng Hải Trấn đô thành điện khí cách Ôn Nhạc huyện hạng nhất, Chiết Giang hạng mười, hai mươi hạng đầu toàn quân chỉ khoảng mười thước đi đường. Nếu xếp Hồng Hải Trấn vào khu vực quản lý thì...
Tim Diệp Dương Thành đập thình thịch, hít thở dồn dập.
Nhưng kích động qua đi, Diệp Dương Thành bình tĩnh lại, lắc đầu vứt bỏ suy nghĩ này ra khỏi não. Không được, hắn tạm thời không thể nhúng chàm Hồng Hải Trấn.
Trước mắt Diệp Dương Thành không thiếu tiền, không cần tạt ngang đi xa như vậy, cuối cùng thành khu vực quản lý như tạ tay. Quan trọng hơn trải qua lần thanh lý sòng bạc Bảo Kinh Trấn, Diệp Dương Thành nhận ra khuyết điểm của mình là quá dựa dẫm vào số lượng sinh vật trong khu vực quản lý.
Nhân khẩu Hồng Hải Trấn hơn hai mươi ba vạn, nhưng bản thân nó có diện tích chưa tới bốn mươi thước vuông, có thể nói là chật ních người. Nếu điều động sinh vật số lượng lớn trong Hồng Hải Trấn thì hậu quả sẽ là điều Diệp Dương Thành không mong nhìn thấy.
Đã hiểu điểm yếu của mình thì phải từ bỏ thói quen hở chút là điều động số lượng lớn sinh vật, sửa thành chính sách tinh anh.
Nghĩ đến đây ánh mắt Diệp Dương Thành đảo qua dãy núi bao quanh Bảo Kinh Trấn, nếu nuôi dưỡng độc vật có tính cơ động cao trong rừng sâu núi thẳm, ví dụ như ong vò vẽ...
Cách này không tệ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...