Diệp Dương Thành đưa tay cầm muỗng múc canh chia ra hai chén trống không, đặt lên giữa bàn, đưa tay xoay nhẹ vòng tròn chuyển tới trước mặt hai vợ chồng Hoàng Thương Tùng.
- Hai vị có thể nếm thử hương vị của chén canh suông này trước.
Trên mặt hiện lên ý cười nghiền ngẫm, Diệp Dương Thành nói:
- Nếu phòng bếp làm theo yêu cầu của tôi, như vậy chén canh này thật sự không hề có chút mỡ, thậm chí không gia vị, không có muối.
- A?
Nghe lời nói của hắn, hai vợ chồng ngây người. Không có mỡ dầu còn hiểu được, không có muối gia vị…thêm vài miếng cải thìa chẳng phải là nước sôi sao? Thậm chí cải thìa có chút bùn đất còn phá hủy mùi vị của nước, một khi xử lý không tốt, chẳng những canh không có mùi thơm của cải, ngược lại còn cay đắng, sáp sáp thật khó nuốt.
Quản lý khách sạn nhà hàng hơn hai mươi năm, tuy rằng không vào bếp nhưng tri thức cơ sở hai người vẫn hiểu biết, nói cách khác…chén canh cải trước mặt chính là loại vừa đắng lại chát.
Mấu chốt ở chỗ vì sao Diệp Dương Thành muốn họ nếm thử chén canh này? Chẳng lẽ bên trong còn có huyền cơ gì hay sao? Hai vợ chồng liếc mắt nhìn nhau, cũng không cự tuyệt, đưa tay bưng chén canh trước mặt cầm muỗng nhấm nháp.
- …
Một ngụm canh suông đưa vào trong miệng, hương vị chua xót còn mang theo mùi đất nồng đậm có thể đưa vào miệng sao? Hoàng Thương Tùng thiếu chút nữa đã phun cả ngụm nước canh vào trong chén!
Hắn quay đầu nhìn vợ mình, thấy Hoàng Vệ Tuệ đang cau mày, hiển nhiên mùi vị của nước canh thật khó nuốt xuống.
Nhìn thấy phản ứng của bọn họ, Diệp Dương Thành biết rõ mùi vị của chén canh như thế nào. Trong ánh mắt kinh nghi bất định của hai người, hắn lấy ra một túi nhựa trắng, mở miệng túi lại lấy ra một miếng thực vật phơi khô mỏng như cánh ve.
Đem miếng Âm Linh Thảo thái mỏng bỏ vào trong chén canh suông, cầm muỗng khuấy nhẹ, thẳng đến vài phút sau Âm Linh Thảo đã chậm rãi nở ra, Diệp Dương Thành dừng lại ngẩng đầu nói:
- Lại nếm thử hương vị hiện tại của nó, sau đó nói ra cảm giác của hai vị.
Hai vợ chồng không phải kẻ ngu ngốc, nhìn thấy hành động của Diệp Dương Thành, họ biết mảnh thực vật mỏng tanh kia chính là thứ mà hắn muốn họ hiểu biết.
Hai người cùng gật đầu, đổ chén canh trước đó, sau đó lại múc canh mới bỏ vào chén của mình.
Nhìn thấy chén canh trong trẻo, còn loáng thoáng tản ra hương thơm ngát, Hoàng Thương Tùng dùng muỗng khuấy nhẹ sau đó múc một muỗng đưa vào miệng mình.
- Đây là…
Thần sắc nhất thời đại biến, Hoàng Thương Tùng không nhịn được bật dậy khỏi ghế, thất thanh:
- Đây là có chuyện gì?
Canh suông vẫn là canh suông, ngoại trừ mảnh thực vật vô danh, Diệp Dương Thành cũng không bỏ thêm gia vị nào khác.
Tuy hiện tại hương vị canh suông không tới mức làm người thèm muốn, nhưng mà…chén canh này còn chưa được nêm nếm gia vị, thậm chí mùi vị cải thìa vẫn nguyên vẹn, không trải qua xử lý đặc thù nào.
Ban đầu chén canh suông vừa đắng lại chát, không hề có chút mùi vị mặn ngọt, còn sáp sáp khó thể nuốt xuống. Nhưng bây giờ thì sao? Canh suông vẫn không có vị mặn, nhưng đã nuốt được, thậm chí trong nước canh còn mang theo mùi thơm ngát.
Hơi có chút vị ngọt, càng nhiều chính là hương thơm ngát kia, chỉ là một mảnh thực vật thái mỏng, tựa hồ đã tẩy sạch chua sót trong canh, tăng lên hương vị canh suông…
Tình huống này cả hai vợ chồng chưa từng gặp qua, đồng dạng cũng mới nhìn thấy lần đầu. Cả chén canh hoàn toàn chuyển biến, mấu chốt là ở mảnh thực vật nọ!
Nhanh chóng nắm bắt được mấu chốt sự tình, vẻ mặt Hoàng Vệ Tuệ kích động, hỏi:
- Diệp tiên sinh, mảnh thực vật ngài bỏ vào…
- Đây là một loại thực vật đặc thù mà người của tôi tìm được trong rừng già Quảng Tây.
Diệp Dương Thành nhếch miệng, thản nhiên nói:
- Trải qua kiểm tra cùng thực nghiệm phi thường nghiêm khắc, loại thực vật này có được thật nhiều nguyên tố dinh dưỡng mà cơ thể người cần thiết, chỉ là một mảnh như khi nãy, nếu tính thành phần dinh dưỡng mà nói tuyệt đối vượt qua năng lượng ba quả trứng mà cơ thể người cần đến, tổng dinh dưỡng…
Đem tình huống tương quan của Âm Linh Thảo nói cho hai vợ chồng nghe qua, cuối cùng Diệp Dương Thành mới nói tiếp:
- Hơn nữa trải qua thời gian dài nghiên cứu cùng thực nghiệm, chúng tôi có thể hoàn toàn khẳng định, loại thực vật này hoàn toàn không có tác dụng phụ đối với cơ thể người, đã đưa vào giai đoạn bí mật nuôi trồng, sớm nhất một tuần, trễ nhất một tháng, căn cứ gieo trồng có thể đại diện tích cung cấp loại thực vật này.
- …
Hai vợ chồng Hoàng Thương Tùng hoàn toàn bị hiệu quả của Âm Linh Thảo làm rung động, đây còn là một loại gia vị đơn giản thôi sao? Gia tăng mùi vị của nguyên liệu, cung cấp thật nhiều nguyên tố dinh dưỡng…Sau khi toàn bộ hiệu quả được tổng hợp lại, loại thực vật kia được xưng tiên thảo cũng là xứng đáng.
Miễn cưỡng trấn định một chút cảm xúc, Hoàng Thương Tùng hít sâu một hơi nói:
- Diệp tiên sinh, xin thứ cho tôi nói thẳng…nếu hiệu quả của loại thực vật này thật sự như lời nói của ngài, ngài hoàn toàn không cần phải mở nhà hàng, chỉ riêng sản xuất loại thực vật này ra thị trường, có thể trong thời gian ngắn nhất tích lũy đủ tiền tài khiến người phải điên cuồng.
- Ha ha, mở nhà hàng chỉ là một phần trong kế hoạch sử dụng loại thực vật này.
Diệp Dương Thành như có thâm ý nói:
- Ngày sau còn có thật nhiều sản phẩm dùng từ loại thực vật kia, nhưng…vị trí của nhà hàng chỉ nhằm vào thị trường cao cấp, ẩm thực trung hạ chúng ta sẽ không nhúng tay.
- Nếu Diệp tiên sinh có thể cam đoan loại thực vật này cung ứng độc nhất vô nhị, như vậy ngày tháng của những nhà hàng xa hoa xem như không yên được nữa.
Hoàng Thương Tùng hiểu được ý tứ của Diệp Dương Thành, cho nên cười cười nói:
- Nhưng người của ngành sản xuất ẩm thực trung hạ có lẽ nên tặng cho ngài một mặt cờ thưởng…
Có Âm Linh Thảo làm chủ đề, suốt hai giờ kế tiếp ba người nói chuyện thật vui vẻ, mãi đến lúc tạm biệt, hai vợ chồng Hoàng Thương Tùng đã có lựa chọn, xin phép Diệp Dương Thành cho một tuần thời gian giải quyết chuyện của mình, sau đó sẽ đến Cù Hằng thị tiếp nhận sản nghiệp của Vương gia.
Mà Diệp Dương Thành yêu cầu bọn họ sau khi đến Cù Hằng, đầu tiên phải chỉnh lý toàn bộ KTV, nhà hàng của công ty Cửu Hổ, sau khi chỉnh lý cũng không cần vội vã kinh doanh, trước tiên tiến hành sửa sang lại nhà hàng bốn sao của Vương gia trước kia, sau đó mới mở cửa trở lại.
Hơn nữa quy định cho họ trong vòng một tháng phải chiếm lĩnh toàn bộ thị trường nhà hàng cao cấp Cù Hằng, hai nhà hàng năm sao cùng vài nhà hàng bốn sao còn lại.
Thời gian một tháng đã thật rộng rãi, nếu vợ chồng Hoàng Thương Tùng có thể vận dụng mối quan hệ với nhóm người Lâu Quý Đồng, có lẽ thời gian còn rút ngắn hơn nữa.
Nhưng Diệp Dương Thành muốn thử nghiệm năng lực vợ chồng Hoàng Thương Tùng. Nếu cuối cùng họ đạt được mục tiêu mà hắn đã định ra, như vậy…hắn cũng sẽ không ra tay diệt sạch toàn bộ các nhà hàng khách sạn cao cấp.
Đưa tiễn vợ chồng Hoàng Thương Tùng, đã hơn bốn giờ chiều. Xem lại thời gian, Diệp Dương Thành chạy thẳng tới tòa lầu quỹ từ thiện Dương Thành.
- Quảng cáo trên internet đã phát ra, phí tổn mỗi tháng là tám triệu đến mười hai triệu.
Lâm Đông Mai ngồi trong văn phòng, hồi báo với Diệp Dương Thành:
- Quảng cáo trên ti vi cũng đã quay chụp xong, hơn hai giờ trước đã có phim âm bản, đang mang tới đài truyền hình, về báo chí, radio, biển quảng cáo ngoài trời cũng đã khẩn trương trù bị, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, trong vòng ba ngày sẽ truyền bá khắp phạm vi cả nước.
- Tóm lại tiến độ càng nhanh càng tốt.
Hiện tại áp lực của Diệp Dương Thành rất lớn, hắn bức thiết hi vọng tăng nhanh cấp bậc thần cách. Nghe xong Lâm Đông Mai hội báo, hắn gật đầu nói:
- Nếu gặp phải chuyện phiền phức thì gọi điện cho tôi.
Lâm Đông Mai gật đầu, nói:
- Hiện tại trang web đã nhận được mấy chục phần tư liệu xin giúp đỡ, cậu có muốn xem một chút không?
- Hiện tại cũng đã nhận được?
Diệp Dương Thành thoáng ngẩn người, liền nhảy dựng lên:
- Đương nhiên muốn xem chứ.
Lần này hành động từ thiện cũng không chỉ đơn giản làm từ thiện, nguyên nhân chủ yếu là vì phần thưởng khiến người điên cuồng kia, vì vậy Diệp Dương Thành vô cùng chú ý tới hoạt động này, hắn còn ước gì trong vòng ba ngày hoàn thành nhiệm vụ, sau đó nghênh đón thần cách thăng cấp.
Cho nên khi hắn nghe được Lâm Đông Mai báo lại, lập tức liền đi theo bà vào một văn phòng khác.
- Chào Diệp đại ca…
- Chào Diệp tổng…
- Chào mẹ Lâm…
- Chào dì Lâm…
Vừa đi vào văn phòng, bảy tám nhân viên công tác liền lần lượt đứng dậy chào hỏi hai người.
- A a, mọi người ngồi xuống trước đã.
Lâm Đông Mai nghiêng đầu nhìn thoáng qua Diệp Dương Thành đang mỉm cười, lại gật đầu cười nói:
- Đã thu được bao nhiêu lời nhắn xin giúp đỡ?
- Tính đến trước mắt đã nhận được 217 lần xin giúp đỡ, điều kiện phù hợp có 63 người, đăng ký tư liệu phù hợp quy tắc 41 người.
Một cô gái khoảng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi đứng dậy, nhìn Diệp Dương Thành nói:
- Hiện tại chúng tôi đang liên hệ với người gởi lời nhắn không đúng quy định nhưng lại phù hợp điều kiện giúp đỡ, nhân số khoảng 22 người, xem thử họ có phải đang gặp vấn đề gì cho nên không thể đưa tư liệu chi tiết hơn hay không…
- Được, vậy mọi người liên hệ với họ đi.
Diệp Dương Thành gật đầu nói:
- Về phần 41 người phù hợp điều kiện, tư liệu cũng phù hợp thì mọi người tranh thủ sửa sang lại hồ sơ đi ra, sau đó đưa tới phòng làm việc của tôi.
- Được, Diệp tổng.
Một nam tử hơn ba mươi gật đầu đáp, sau đó bắt tay vào chuẩn bị tài liệu.
Sau khi rời khỏi văn phòng, Diệp Dương Thành hỏi:
- Lâm viện trưởng, hiện tại nhân viên phụ trách công tác sửa sang lại hồ sơ cùng liên lạc với người cần giúp đỡ có bao nhiêu người?
- Chỉ có tám người.
Lâm Đông Mai nói:
- Quỹ từ thiện không chỉ có hoạt động này cần tiến hành, những người khác đều đã có nhiệm vụ của họ.
- Ân, việc này tôi hiểu được.
Diệp Dương Thành sờ sờ cằm, trầm ngâm chốc lát, nói:
- Nhưng tám người thì quá ít, bằng không như vậy…an bài thêm nhân thủ đi thông báo tuyển dụng, mở rộng đội ngũ ngoài ba mươi người, hôm nay chỉ mới bắt đầu, mấy tháng kế tiếp còn nhiều hơn nữa.
- A a…
Nghe Diệp Dương Thành nói vậy, Lâm Đông Mai đầy ý cười nhìn hắn, nói:
- Đã sớm phái người đi thông báo, chậm nhất là chiều mai sẽ có đủ nhân viên thôi.
- Xem ra tôi quan tâm sẽ bị loạn ah.
Diệp Dương Thành cười nói, vô cùng hài lòng:
- Tôi về văn phòng trước, đợi lát nữa tư liệu mang tới tôi còn cần liên lạc nhân viên, hi vọng có thể sớm tìm được người bị hại đưa về sum họp với gia đình của họ.
- Được, cậu đi đi.
Lâm Đông Mai gật đầu cười nói.
Khi Diệp Dương Thành đi vào văn phòng của mình, lấy ra một tấm hình đặt trong Cửu Tiêu không gian, trên hình là một đứa bé chừng vài tuổi, bộ dạng khả ái dễ thương, nhìn qua thập phần đáng yêu…
- Nên về nhà rồi.
Nhìn đứa bé trong hình, Diệp Dương Thành nhẹ giọng lẩm bẩm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...