Chấp Chưởng Thần Quyền

- Đúng rồi tiểu Tráng, trong nhà cậu làm gì nha?

Đại Tráng giúp Diệp Cảnh Long đuổi đi đôi nam nữ kia, cũng ngồi xuống cùng bàn với hai người, còn có bạn gái của hắn, là một cô gái nhìn qua thập phần cao lớn.

- Nhà của tôi sao?

Diệp Cảnh Long đang cúi người ăn cơm chợt ngây ra, ngẩng đầu cười:

- Anh của tôi mở nhà xưởng, cha mẹ tôi mở cửa tiệm quần áo ở dưới quê, cậu sao?

Mặc dù Diệp Cảnh Long cùng đại Tráng là bạn cùng phòng, nhưng giữa họ cũng chưa từng giới thiệu tình huống gia đình, cho nên đại Tráng không biết gia đình Diệp Cảnh Long làm nghề gì, mà Diệp Cảnh Long cũng không biết nhà hắn làm gì, lúc này nghe được câu hỏi của hắn, cũng cười cười đơn giản nói sơ lược.

- Mở cửa tiệm còn mở nhà xưởng, điều kiện gia đình cậu không tồi đâu nha.

Nghe được Diệp Cảnh Long trả lời, đại Tráng cũng không để trong lòng, dù sao theo biểu hiện thường ngày của Diệp Cảnh Long trong trường học, không giống như công tử nhà giàu, phỏng chừng gia đình cũng chỉ làm ăn nhỏ mà thôi.

Hắn cười nói một câu, theo sau lại nói:

- Nhà của tôi mở khách sạn, phải rồi, em dâu thế nào?

- Tôi sao?

Thần sắc Mạnh Văn Tuệ không hề có chút khó xử, cười dài trả lời:

- Nhà của tôi làm ruộng, cha mẹ chú bác đều là nông dân.

- Thật vất vả đi?

Cô gái ngồi cạnh thản nhiên nói, tựa hồ cũng bị chạm đến chuyện gì đó, trong đôi mắt lướt qua vẻ kính nể, xen lời nói:


- Tôi nhớ được trước kia khi đi học, mỗi ngày chỉ được một đồng chi tiêu, bữa sáng hai xu, cơm trưa năm xu, còn lại ba xu mua chút ăn vặt.

- Ha ha, cô đã thật hạnh phúc.

Mạnh Văn Tuệ hít một hơi, nói:

- Mỗi ngày đến trường, tôi chỉ mang một ít lương khô, bốn năm giờ sáng rời giường cầm đuốc đi đường núi suốt hai giờ, buổi tối về nhà cũng vậy…tôi nhớ được khi đó cha tôi mua cho tôi đôi giày mới, tôi luyến tiếc mang, đến trường tan học đều đi chân trần…

Bốn người, hai đôi tình nhân, ngồi trong nhà hàng nhỏ gần vị trí cửa sổ trò chuyện ăn cơm, Mạnh Văn Tuệ không hề có chút giả dối với xuất thân của chính mình, thần sắc thật thản nhiên, đủ làm cho một ít người vì mặt mũi mà nói dối vô cùng xấu hổ.

Không khí bữa ăn thật sinh động, Mạnh Văn Tuệ nói chuyện với bạn gái đại Tráng, đại Tráng cùng Diệp Cảnh Long gọi bốn chai bia vừa uống vừa cười nói.

Mãi đến 10h40 phút, các học sinh cũng dần dần rời đi, cảnh tượng chen chúc đông đúc cũng dần biến mất.

Lúc này Diệp Cảnh Long cũng có chút đỏ mặt, mà đại Tráng vẫn bình thản không đổi sắc, dù sao từ nhỏ sống trong gia đình mở khách sạn nhà hàng, vài chai bia không đáng là gì với hắn, đừng nói đỏ mặt, dù có chút cảm giác cũng rất khó.

Đặt ly bia xuống bàn, Diệp Cảnh Long vừa định đứng dậy đi trả tiền, cắn chặt răng muốn đi hỏi có thể quét thẻ hay không, đại Tráng đã đưa tay ôm vai của hắn, cười hắc hắc:

- Hôm nay để tôi trả tiền đi, lần sau tới lượt cậu trả vậy.

- Được…

Diệp Cảnh Long biết mình mang không đủ tiền, cũng biết đại Tráng nhất định đã nghe được lời nói của hắn cùng Mạnh Văn Tuệ, đối với hành vi chiếu cố mặt mũi cho mình như thế, trong lòng hắn đương nhiên là cảm kích.

Hắn không cự tuyệt ý tốt của đại Tráng, cười gật đầu đáp ứng.

Hơn hai phút sau đại Tráng thanh toán xong hóa đơn, bốn người rời khỏi nhà hàng nhỏ, một chiếc xe màu trắng đỗ cách đó không xa chậm rãi đi theo sau lưng bốn người.


- Chúng ta bị theo dõi.

Đại Tráng vốn đi sau cùng đột nhiên nhanh chân nhảy tới trước, sắc mặt ngưng trọng nói:

- Chiếc xe sau lưng luôn đi theo chúng ta.

- A?

Mạnh Văn Tuệ chưa từng trải qua chuyện như vậy, theo bản năng đưa tay che miệng mình, vẻ mặt liền hiện lên tức giận:

- Là bạn trai của Cừu Lỵ Lỵ?

- Ngoại trừ tên nhát gan kia còn có ai?

Đại Tráng giảm thấp thanh âm:

- Ở góc rẽ phía trước không có máy giám thị, gần đây còn có một khu công viên…đợi lát nữa chiếc xe kia đuổi đi lên, mọi người lập tức bỏ chạy, chỉ cần xông qua khu rừng cây kia, phỏng chừng bọn hắn cũng không dám xằng bậy.

- Vậy đợi lát nữa chúng ta cùng nhau chạy.

Diệp Cảnh Long có cảm giác thật không biết nói gì, người hẹp hòi hắn từng gặp qua, nhưng hắn chưa từng gặp qua kẻ cặn bã hẹp hòi đến như vậy, không phải chỉ mâu thuẫn chút lời nói sao? Không ngờ còn gọi người đến chặn đường họ…đáng sao?

Diệp Cảnh Long lắc đầu, hơi quay đầu lại nhìn thoáng qua chiếc xe đi theo sau họ chừng 16m, theo bản năng siết chặt nắm tay, nhưng chỉ có thể buông ra. Hắn không phải võ lâm cao thủ, hai nắm tay khó địch nhiều người hắn hiểu thật rõ ràng.

Nhưng điều duy nhất làm cho Diệp Cảnh Long không tưởng tượng được chính là, bởi vì thần tù giả, hơn nữa tổ chức Dị Sát, Lưu Tuyết Oánh lần lượt bị truy sát, cộng thêm diện tích khu quản hạt gia tăng, Diệp Dương Thành đã điều đi con chó chung cực cường hóa luôn phụ trách bảo hộ an toàn của em trai mình tại Cù Hằng thị…


Cho nên lựa chọn tốt nhất của hắn hiện tại chính là không nên đối cứng với người ta, mà phải nghĩ biện pháp chạy khỏi nơi này, chỉ cần quay về trong trường học sẽ được an toàn…không phải họ không nghĩ tới báo công an, nhưng vấn đề là hiện tại báo công an có hữu dụng sao?

Đối phương không phải chưa động thủ với họ sao? Chỉ cần còn chưa động thủ, báo công an chỉ vô dụng. Hơn nữa đại Tráng hiểu được nhiều việc, nếu hiện tại hắn báo công an, người trên xe nhất định càng thêm thù hận bọn họ.

Bởi vì hắn làm như vậy chính là phá hủy quy củ, sau này trừ phi mỗi ngày bọn họ đều có công an theo bảo vệ, bằng không đừng hòng rời khỏi cổng trường học, đám người này bây giờ tới kiếm chuyện hiển nhiên đã nhận tiền của thanh niên kia, nếu đêm nay không đánh được người, bọn hắn sẽ tiếp tục đến gây phiền toái.

Vì vậy khi hai thanh niên kéo theo hai cô gái đi vòng qua ngã rẽ chuẩn bị bỏ chạy, họ mới kinh ngạc phát hiện sau ngã rẽ có hai chiếc xe màu đen đậu sẵn, năm sáu thanh niên cầm gậy bóng chày đứng thành hàng ngang, ý xấu liếc mắt nhìn bốn người…

- Mẹ nó, lần này chơi lớn…

Vừa thấy nhóm thanh niên kia, lại nhìn chiếc xe màu đen trước mặt, đại Tráng biết đêm nay mình đã chơi ra lửa, thanh niên kia đúng là một con chó điên mười phần!

Trong lòng thầm tức giận mắng một tiếng, đại Tráng không chần chờ vỗ vai Diệp Cảnh Long:

- Vào khu rừng, tôi không tin bọn hắn cũng…

- Có bản lĩnh bọn mày tới đây.

Lời của đại Tráng vừa hạ xuống, trong khu rừng nhân tạo có bốn thanh niên cầm gậy bóng chày đi ra, sau lưng chính là Cừu Lỵ Lỵ cùng bạn trai của nàng.

Thanh niên ôm eo Cừu Lỵ Lỵ, rít thuốc lá, vẻ mặt trào phúng, âm dương quái khí cười nói:

- Nha, tụi mày sao bị đổ ở trong này đây? Hai tên tiểu tử, tụi mày không phải rất lợi hại sao? Ngưu bức lần nữa cho đại gia nhìn xem?

- Con mẹ nó…

- Đại Tráng…

Ngay khi đại Tráng muốn xông tới, Diệp Cảnh Long đột nhiên kéo cánh tay hắn, tuy trong lòng không cam tâm, nhưng vẫn cắn môi nói:

- Chuyện trước đó chúng tôi cũng có sai, tôi có thể xin lỗi anh…

- Xin lỗi? Mày nói chuyện với ai đây?


Thanh niên giả vờ giả vịt nhìn quanh, nhún vai:

- Ngượng ngùng ah, tao nghe không hiểu mày đang nói gì.

- Huynh đệ, tha được người thì tha…

- Phi, đại gia không có thời gian nhàn rỗi gây sức ép với mấy tên học sinh như tụi mày.

Thanh niên thả ngụm khói, vuốt mặt Cừu Lỵ Lỵ, phun cục đàm xuống đất khinh thường nói:

- Nếu không phải vì tiểu bảo bối nhà tao, đại gia cũng lười đi ra gặp mặt tụi mày.

Nói xong hắn ôm Cừu Lỵ Lỵ đi tới chỗ chiếc xe, đi vài bước quay đầu nói:

- Tận tình chiêu đãi bọn hắn, không giáo huấn một chút thật không biết ai mới là đại gia!

- Hắc hắc, Vương thiếu, ngài cứ yên tâm đi.

Một tên thanh niên huy gậy bóng chày cười hắc hắc đáp.

Mà thanh niên kia ôm Cừu Lỵ Lỵ lên xe trực tiếp rời đi.

- Tiểu tử, đêm nay cho ca môn chiêu đãi tụi mày đi.

Tên thanh niên quay đầu lại cười hắc hắc:

- Tụi tao cũng là lấy tiền của người giúp người tiêu tai, vạn nhất đánh ra tinh thần thất thường hay tay chân tàn phế, ngàn vạn lần đừng oán hận tụi tao.

Không đợi đại Tráng kịp nói gì, thanh niên đã vung gậy liếm liếm môi dữ tợn nói:

- Các huynh đệ, lên!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui