- Lưu Tuyết Doanh!
Nữ nhân áo đen quỳ giữa không trung chính là là Lưu Tuyết Doanh mất tích trong tai nạn biển, xác nên vùi dưới lòng biển.
Nhìn thấy Lưu Tuyết Doanh xuất hiện, trong phút chốc Diệp Dương Thành nhìn nàng chằm chằm. So với trước khi mất tích thì Lưu Tuyết Doanh không có gì thay đổi, khác biệt duy nhất là tính nô lệ, như con chó vẫy đuôi mừng chủ.
Diệp Dương Thành nhìn Lưu Tuyết Doanh cỡ một phút, thấy nàng dập đầu với hai thần tù giả trong không trung.
Nhìn biểu hiện của Lưu Tuyết Doanh làm Diệp Dương Thành bực bội mà không hiểu vì sao.
- Đây còn là Lưu Tuyết Doanh lúc xưa sao?
Thần tù giả là đối thủ số một với Diệp Dương Thành. Lưu Tuyết Doanh thì dù có quan hệ không mấy tốt đẹp với Diệp Dương Thành nhưng dù sao là người quen, nhìn người mình quen biết quỳ van xin trước địch thủ lớn nhất của mình làm Diệp Dương Thành cực kỳ khó chịu.
Diệp Dương Thành nhìn Lưu Tuyết Doanh chằm chằm một lúc sau lặng lẽ tiến vào hình dạng chiến đấu, giáp bao phủ toàn thân, tay hắn cầm bàn long ngân thương.
Diệp Dương Thành chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, hắn hít sâu nhìn Lưu Tuyết Doanh quỳ giữa không trung, biểu tình nhẹ nhàng hơn nhiều. Chấp niệm cuối cùng khiến Diệp Dương Thành tụ thanh âm thành một sợi chỉ, giọng điệu trầm thấp truyền vào tai Lưu Tuyết Doanh:
- Phụ mẫu, bạn học, người nhà, bằng hữu của nàng đều bị hai ác ma trước mặt nàng giết. Nếu nàng còn chút tính người thì ta sẽ mang nàng rời khỏi đây...
Nhưng chút ý tốt, chấp niệm cuối cùng của Diệp Dương Thành bị Lưu Tuyết Doanh không chút do dự bán đứng. Vừa nghe có thanh âm vang bên tai Lưu Tuyết Doanh liền đứng dậy.
- Thánh chủ, thánh mẫu, có người!
Lưu Tuyết Doanh hét to:
- Ai? Đi ra!
Lưu Tuyết Doanh hét lên, hơn một trăm nam nữ cùng đứng dậy, biểu tình cảnh giác.
Thần tù giả tức Ngải Thụy Bỉ Tư Tháp Mỗ, Tạp Nhĩ Thụy Lệ Tư lắc người lại khoác lên vải đen bao trùm toàn thân. Khói đen quanh người hai thần tù giả biến thành từng luồng sáng xanh, tốc độ xuyên qua siêu nhanh.
Ánh sáng Ngải Thụy Bỉ Tư Tháp Mỗ lạnh lùng liếc hướng Diệp Dương Thành đứng, do dự giây lát sau gã nhắm mắt lại. Một chuỗi chú ngữ trúc trác khó nghe vang lên. Một luồng sáng xanh bên cạnh Ngải Thụy Bỉ Tư Tháp Mỗ nổ tung thành lưới cầu khuếch tán bốn phương tám hướng.
Rất nhanh Ngải Thụy Bỉ Tư Tháp Mỗ nhờ vào luồng sáng xanh phát hiện nơi Diệp Dương Thành đứng, ghi nhớ hơi thở của hắn.
Ngải Thụy Bỉ Tư Tháp Mỗ tức giận gầm lên, tay chỉ hướng Diệp Dương Thành không nên bị gã phát hiện ra.
Ngải Thụy Bỉ Tư Tháp Mỗ hét to:
- Ba mươi sáu huyết vệ, giết hắn cho ta!
Hơn một trăm nam nữ đứng trên mặt ăng, có mười tám nam, mười tám nữ quỳ một gối, hai tay chắp vào nhau trầm giọng nói:
- Tuân lệnh!
Người bọn họ lóe ánh sáng đỏ, sau khi ánh sáng biến mất, ba mươi sáu người bao phủ trong sương khói đỏ mông lung.
Nhận được Ngải Thụy Bỉ Tư Tháp Mỗ chỉ huy, ba mươi sáu huyết vệ tỏa định Diệp Dương Thành trong trạng thái tự nhiên chi đạo cũng dễ dàng phát hiện ra. Ba mươi sáu người co đầu gối tựa ba mươi sáu viên đạn phóng lên cao, lao hướng Diệp Dương Thành.
Lúc này Diệp Dương Thành bị lộ nhưng không hề tỏ ra kinh hoàng, hắn giơ thương đứng ngạo nghễ trong không trung, cười tủm tỉm.
Lưu Tuyết Doanh dứt khoát lựa chọn nhận giặc làm cha, chút ý tốt cuối cùng Giới dành cho nàng cũng biến mất ngay khi nàng quyết định.
Diệp Dương Thành là loại người rất bao che. Đối với kẻ thù Diệp Dương Thành không nương tay bao giờ, nhưng với bằng hữu thì hắn nhẹ nhàng, hiền lành như gió xuân, không hề giả bộ.
Lúc trước Lưu Tuyết Doanh không có quan hệ tốt với Diệp Dương Thành nhưng dù sao học chung cấp 3 hai năm, sau khi đi vào xã hội có tiếp xúc ngắn ngủi. Huống chi quan niệm của Diệp Dương Thành là tất cả đồng bạn chết thảm, hung thủ không phải Lưu Tuyết Doanh mà là thần tù giả.
Với quan niệm đó, Diệp Dương Thành rất khó cứng rắn giết Lưu Tuyết Doanh, nhưng bây giờ thì khác.
Khi Lưu Tuyết Doanh không chút do dự chọn bán đứng Diệp Dương Thành thì hắn bật cười, chút thiện ý và chấp niệm quấn quanh đã tan thành mây khói. Lưu Tuyết Doanh có lẽ vẫn Lưu Tuyết Doanh năm xưa, nhưng khi nàng biết phụ mẫu, người thân, bằng hữu bị thần tù giả xếp vào mục tiêu truy sát vẫn quyết định nhận giặc làm cha.
Điều này cắt đứt sợi dây mỏng liên kết giữa Lưu Tuyết Doanh và Diệp Dương Thành, không phải bằng hữu thì chỉ có thể là kẻ thù.
Đối với kẻ thù Diệp Dương Thành chưa bao giờ mềm lòng, nói cách khác bây giờ mà có cơ hội là hắn giết Lưu Tuyết Doanh ngay. Một nữ nhân nhận giặc làm cha thì chết cũng chẳng sao, ít ra sau khi nàng chết, những người bình thường bị nàng liên lụy mà luôn trong nguy hiểm không cần tiếp tục bị thần tù giả truy sát.
Tâm tình Diệp Dương Thành trở nên rất nhẹ nhàng, hắn giải trừ tự nhiên chi đạo đã không cần thiết, ngạo nghễ đứng trong không trung. Đối diện ba mươi sáu luồng sáng đỏ ập đến, Diệp Dương Thành cười nghiền ngẫm. Nếu không chuẩn bị đầy đủ làm sao Diệp Dương Thành tùy tiện đến đây?
Ba mươi sáu ánh sáng đỏ nhanh chóng tới gần Diệp Dương Thành còn hơn một trăm thước. Diệp Dương Thành hành động, tay phải cầm thương, giơ tay trái lên.
- Trọng lực thuật, cấm cố thuật, phân giải thuật, đốt đốt đốt!!!
Một ngàn năm trăm linh lực cộng thêm hình dạng chiến đấu tăng phúc hai trăm phần, phất tay thi triển ba pháp thuật chạm vào luồng sáng đỏ dẫn đầu.
Trọng lực thuật nháy mắt đè ánh sáng đỏ từ hơn ba mươi thước cao xuống còn gần mười thước. Ánh sáng đỏ lắc lư chống cự trọng lực bỗng nhiên tăng lên, cấm cố thuật theo sát sau đó. Ánh sáng đỏ mất đi khả năng khống chế cơ thể tiếp tục rơi xuống, lúc sắp rơi vào biển thì phân giải thuật cũng đến.
Diệp Dương Thành cứ nghĩ mình tiêu hao bốn ngàn năm trăm điểm linh lực ít ra có thể xử lý một huyết vệ, nhưng khi phân giải thuật sắp có hiệu quả thì bỗng nhiên huyết vệ phát ra tiếng gầm của dã thú.
- Grao!
Toàn thân huyết vệ tỏa ánh sáng đỏ chói mắt, trọng lực thuật, cấm cố thuật mất hiệu quả. Phân giải thuật cũng bị ánh sáng đỏ rực rỡ đánh tan.
Thấy tình trạng đó Diệp Dương Thành thu về cái nhìn coi thường, biểu tình kỳ lạ nhỏ giọng nói:
- Má ơi, còn có hàng thật.
Diệp Dương Thành vung bàn long ngân thương thi triển hành không thuật trực tiếp nghênh đón ba mươi lăm huyết vệ đã đến gần.
Bôn Lôi thương thuật như sấm sét liên miên bất tận phát ra tiếng trầm đục đinh tai nhức óc trong không trung. Tuy đám huyết vệ có năng lực đối kháng với pháp thuật của Diệp Dương Thành nhưng ít ra pháp thuật gây chút ảnh hưởng cho huyết vệ.
Diệp Dương Thành vừa dùng bàn long ngân thương đánh đỡ vừa khẽ quát:
- Cấm cố thuật, đốt!
Một huyết vệ đang tấn công Diệp Dương Thành dồn dập bị trúng chiêu, gã chưa kịp vận dụng ánh sáng đỏ để tránh thoát thì Diệp Dương Thành vận chuyển lực lượng Cửu Tiêu bám vào thân bàn long ngân thương.
Diệp Dương Thành hét to một tiếng:
- Chết đi!
Diệp Dương Thành thi triẻn Quy Nhất thân thuật né tráVù vù vù vù vù! Hai huyết vệ giáp công. Giây tiếp theo bàn long ngân thương trong tay Diệp Dương Thành tỏa ánh sáng màu xám. Khi mọi người ngây ra thì đầu thương đâm mạnh vào ngực trái của huyết vệ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...