Dưới tình huống bình thường, thân phận chó hoang của chúng nó sẽ không thay đổi. Một thân phận khác của chúng nó là thành viên chó cường hóa bộ môn chó đại quân sinh vật lục địa dưới tay Diệp Dương Thành.
Sinh ra hơn bảy trăm con chó cường hóa khiến Diệp Dương Thành trong thời gian ngắn dù không đủ người dùng thì có thể lôi mấy con chó cường hóa ra lẫn lộn thật giả.
Diệp Dương Thành nhìn hướng bầy chó cường hóa rời đi, hắn thu về sức chú ý, tập trung vào năm trăm hai mươi con mèo hoang. Diệp Dương Thành mỉm cười.
Chó có thể trà trộn trên vỉa hè, mèo thì xuyên toa trong ngõ hẻm, leo lên cây. Mèo và chó có thiên phú, ưu thế riêng. Chúng nó là nanh vuốt của Diệp Dương Thành.
Diệp Dương Thành xây dựng bảy trung đội chó cường hóa thì cũng phải tạo ra mấy trung đội mèo cường hóa. Tác dụng của những con mèo này có nhiều lựa chọn hơn là chó cường hóa.
Nghĩ đến đây Diệp Dương Thành đưa mắt nhìn Nhung Cầu, nói:
- Đi, chọn lựa một ít mèo nổi bật đi.
Nhung Cầu hỏi:
- Chủ nhân muốn có bao nhiêu?
- Chỉ cần đủ tiêu chuẩn là dược hết.
Diệp Dương Thành suy tính kế hoạch nhằm vào đặc tính mấy con mèo, nghe Nhung Cầu hỏi, hắn không thèm ngẩng đầu lên thuận miệng trả lời:
- Nhớ kỹ, thà giết sai ba trăm cũng không được sót một con.
Nhung Cầu không hiểu yêu cầu của Diệp Dương Thành, nhưng làm một con chó, nó biết quy tắc cơ bản của một người hầu.
Vì vậy Nhung Cầu lên tiếng:
- Tuân lệnh chủ nhân!
Nhung Cầu xoay người đi hướng mèo hoang xếp thành từng hàng.
* * *
Lưu Tuyết Doanh phân liệt ra ba tàn hồn lần lượt bị hao tổn, trong đó có hai chết trong Ôn Nhạc huyện, lại liên tưởng đến tổ chức Dị Sát toàn quân bị diệt tại đây, dị nhân toàn thế giới trong một đêm biến thành chuột chạy qua đường người người hùa nhau đánh. Chung Tú Tuệ nghiến răng, bỏ qua cách nghĩ tự mình đi Ôn Nhạc huyện một chuyến.
Chung Tú Tuệ kêu với ra ngoài cửa:
- Người đâu!
-...
Cửa phòng bằng gỗ lặng lẽ bị đẩy ra, một nam nhân trung niên hơn bốn mươi tuổi cẩn thận bước vào, dừng lại cách Chung Tú Tuệ ba thước.
Nam nhân hơn bốn mươi tuổi cung kính quỳ xuống:
- Thánh nữ cát tường.
Chung Tú Tuệ toàn thân bao phủ vải đen lạnh lùng nhìn nam nhân trung niên khúm núm quỳ dưới đất, giọng điệu hờ hững nhưng chất chứa hơi thở lạnh thấu xương.
- Ta kêu ngươi sắp xếp người đã làm xong chưa?
Trong ánh mắt lạnh băng của Chung Tú Tuệ, nam nhân trung niên không dám ngẩng đầu đối diện với nàng.
- Bẩm thánh nữ, thuộc hạ đã sắp xếp ổn thỏa.
Nam nhân trung niên quỳ dưới đất, củi đầu cẩn thận trả lời:
- Chi nhánh khu vực Châu Á muốn tạo phản đều đã quy thuận lại dựa theo yêu cầu của thánh nữ, thuộc hạ chọn lựa hai trăm thành viên hợp cách, hiện đã vào khu vực mục tiêu.
Bộp!
Một xấp hồ sơ dày rơi xuống trước mặt nam nhân trung niên.
Không đợi nam nhân trung niên có phản ứng gì, giọng Chung Tú Tuệ lạnh lùng vang bên tai gã:
- Những người có trong tài liệu này là mục tiêu hành động lần này. Hai ngày, ta chỉ cho bọn họ hai ngày, nếu sau hai ngày mà những người trong hồ sơ còn sống thì tất cả bọn họ... Hừ!
Chung Tú Tuệ hừ lạnh tràn ngập uy hiếp, văn phòng vốn thuộc về nam nhân trung niên lại chìm trong yên lặng. Nam nhân trung niên nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất không dám nhúc nhích.
Thời gian chậm rãi trôi, mãi khi nam nhân trung niên quỳ tê đầu gối, gã không chịu nổi nữa đánh bạo chậm rãi ngước dầu nhìn sofa lúc trước Chung Tú Tuệ ngồi. Trán nam nhân trung niên ướt đẫm mồ hôi lạnh, gã ngã ngồi dưới đất thở hổn hển.
Trên sofa xám nhạt trống rỗng không còn bóng dáng Chung Tú Tuệ đâu.
Nam nhân trung niên ngồi trên sàn lạnh lẽo mấy phút sau xoa chân tê cứng lảo đảo đứng dậy, tay cầm xấp hồ sơ. Nam nhân trung niên bước nhanh đến trước bàn làm việc, gã cần nhanh chóng truyền nhiệm vụ của Chung Tú Tuệ đi. Tuy nam nhân trung niên là người phụ trách chi nhánh Trung Quốc của tổ chức Ác Ma chi thủ, nhưng trong tay thánh nữ Chung Tú Tuệ bí ẩn khó lường thì gã chỉ là con chó bông mặc người xoa nắn.
Nam nhân trung niên nghĩ đến cảnh tượng Chung Tú Tuệ mang theo tín vật thủ lĩnh Ác Ma chi thủ tìm dến mình, đám người nói năng bỗ bã bị thuộc hạ của Chung Tú Tuệ mặt mộc xé nát vụn, gã thầm nhủ: Nhịn đi, Ác Ma chi thủ rải rác khắp nơi trên thế giới, nữ nhân khủng bố tự xưng là thánh nữ chắc chắn sẽ rời đi. Chỉ cần nhịn đến khi thánh nữ chơi chán, rời đi thì gã vẫn là người phụ trách chi nhánh Trung Quốc của Ác Ma chi thủ.
Thân phận mặt ngoài của nam nhân trung niên là đổng sự trưởng kiêm tổng giám đốc công ty trách nhiệm hữu hạn tập đoàn giải trí Cửu Diệu Trung Quốc, Đổng Trường Xuân.
Đổng Trường Xuân gọi hàng loạt điện thoại, gã lau mồ hôi lạnh trên trán, cẩn thận rời khỏi văn phòng vốn thuộc về mình. Đổng Trường Xuân không biết 19 đi đâu, cho gã mười lá gan cũng không dám ngồi xuống cái ghế cũ đã ngồi hơn mười năm.
Đổng Trường Xuân không biết rằng khi gã cẩn thận rời khỏi văn phòng, giây sau Chung Tú Tuệ vốn đã biến mất lại xuất hiện trên sofa trống rỗng. Chung Tú Tuệ toàn thân bao bọc trong vải đen, nàng nhíu mày nhìn hướng Đổng Trường Xuân rời đi.
Chung Tú Tuệ lẩm bẩm:
- Phế vật.
Cùng lúc đó, bên ngoài Hàng Châu thị tỉnh Chiết Giang cách mấy ngàn km, Phó Diệc Chi đang giao ba mươi bảy xấp tài liệu gã sử dục tất cả lực lượng hiện có mới điều tra ra vào tay Bỉ Lạp Ngũ Đức.
Phó Diệc Chi nói:
- Chỗ này có tài liệu cá nhân hai mươi ba người, mau đưa cho phụ thần.
Bỉ Lạp Ngũ Đức nhận lây tài liệu, cung kính khom người hướng Phó Diệc Chi:
- Tuân lệnh thần sử đại nhân!
Bỉ Lạp Ngũ Đức lắc người biến mất.
Phó Diệc Chi nhìn vị trí Bỉ Lạp Ngũ Đức từng đứng, gã xoa màng tang nhỏ giọng nói:
- Phụ thần muốn tài liệu của những người này để làm gì đây?
Phó Diệc Chi không oán Diệp Dương Thành giao nhiệm vụ nặng nề cho mình, gã đang lo việc này sẽ mất kiểm soát. Phó Diệc Chi gióng trống khua chiêng điều tra tin tức những người từng tiếp xúc với Lưu Tuyết Doanh chắc chắn sẽ khiến trung ương chú ý.
Nói cách khác, nếu trong lúc Diệp Dương Thành giải quyết mấy chuyện này làm ra hành động nào quá lớn, rất có thể sẽ lộ ra quan hệ giữa hắn và Phó Diệc Chi. Sẽ có người lần mò đến tận gốc rễ, tìm thấy Diệp Dương Thành. Phó Diệc Chi thì không sao, nhưng nếu để Diệp Dương Thành biết thì hắn sẽ nghĩ gì?
Đây là vấn đề Phó Diệc Chi nhức đầu suy nghĩ suốt ngày mãi không tìm ra cách giải quyết. Nhưng bây giờ chuyện đã làm, Phó Diệc Chi chỉ có thể mất bò mới lo làm chuồng. Phó Diệc Chi một mình trong văn phòng, hai tay chắp sau lưng đi vòng vòng mấy lần, bỗng mắt gã sáng rực lên.
Tay trái Phó Diệc Chi vỗ bàn tay phải:
- Có lẽ cách này được!
Phó Diệc Chi xoay người vội hét với ra ngoài:
- Người đâu!
Một thanh niên trẻ lên tiếng:
- Thủ trưởng!
Thanh niên vào văn phòng, kính quân lễ, cung kính chờ đợi Phó Diệc Chi ra lệnh.
- Ngươi lập tức thông báo...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...