Nhìn thanh niên uống rượu, lại ngó nam nhân tráng niên chắp hai tay sau lưng chậm chạp đi trong đêm mưa lạnh thấu xương, thanh niên ngồi bên cạnh A Long nhỏ giọng nói:
- Chắc không phải từ bệnh viện tâm thần nào chạy ra đi?
Giây sau khi A Long của A Long lẩm bẩm, thanh niên ngồi trong mưa khẽ hừ lạnh một tiếng:
- Hừ!
Không khí vang tiếng lưỡi dao xé gió.
Vù vù vù vù vù!
Trong phút chốc nam nhân tráng niên chắp tay sau lưng bước chậm trên đường đứng gần bàn đám người A Long từ khi nào, tay phải giơ ngang co thành nắm đấm ngừng trước trán bằng hữu của A Long. Tay nam nhân tráng niên cầm chiếc đũa dùng một lần.
Đũa không chạm vào trán bằng hữu của A Long nhưng trán gã vẫn thủng một lỗ nhỏ, máu chảy dọc từ sống mũi.
Cảm giác ngộp thở làm tim ba người A Long đập nhanh, trong một giây ngắn ngủi tim bọn họ gần như ngừng đập, lưng toát mồ hôi lạnh.
Nam nhân ba mươi mấy tuổi cười khẽ nói với bằng hữu của A Long:
- Nói xấu người khác sau lưng không phải thói quen tốt.
Nam nhân tráng niên tùy tay ném đũa tre xuống đất, không thèm nhìn ba người A Long.
Nam nhân qua sang nhìn thanh niên đã đứng dạy trong mưa, nói:
- Trung Quốc không phải nơi cho ngươi làm bậy!
Thanh niên thốt tiếng Trung lơ lớ hỏi:
- Là ngươi?
Thanh niên bước ra trước một bước, sát khí mãnh liệt phát ra. Lúc này thanh niên như kiếm bén rút khỏi vỏ, tuy đứng lặng tại đó lại khiến người cảm nhận áp lực nghẹt thở.
Nam nhân hơn ba mươi tuổi nhếch môi cười nói:
- Là ta.
Nam nhân hơn ba mươi tuổi bước ra một bước nhỏ, chậm rãi nói:
- Nhưng nơi này không phải chỗ giải quyết vấn đề, đi theo ta?
Sắc mặt Đại Trủng Cương Trí Hoành âm trầm gật đầu, một bàn tay giấu sau lưng làm vài động tác nhỏ.
Diệp Dương Thành sử dụng huyễn hóa thuật không sợ bị vạch mặt gì. Thấy Đại Trủng Cương Trí Hoành gật đầu, Diệp Dương Thành vận chuyển lực lượng Cửu Tiêu, lắc người thi triển Quy Nhất thân thuật trong phút chốc đến chỗ xa hơn trăm thước.
Loáng thoáng có tiếng cười truyền đến:
- Cường giả số một Nhật Bản, đến đây đi, cho ta nhìn xem ngươi rốt cuộc mạnh cỡ nào, ha ha ha ha ha ha!
Diệp Dương Thành thể hiện thoải mái, nhẹ nhàng như thể hắn sắp đối diện không phải cường giả số một thế hệ mới Nhật Bản mà là chó mèo từ đâu chui ra, tràn ngập khinh thường.
Đại Trủng Cương Trí Hoành mới hai mươi bảy tuổi đã đứng trên đỉnh Nhật Bản, gã là siêu thiên tài nên có lòng kiêu ngạo của mình. Giờ phút này, nghe Diệp Dương Thành thốt lời khiêu khích đầy coi rẻ, sắc mặt Đại Trủng Cương Trí Hoành vốn đã âm trầm càng tối tăm hơn.
Đại Trủng Cương Trí Hoành không xuống tay với ba người A Long đã trợn mắt há hốc mồm, vì lúc trước gã hành động một lần. Đại Trủng Cương Trí Hoành khinh thườn ra tay hai lần với người bình thường, vì làm như vậy dù gã giết được đối phương cũng rất nhục.
Đại Trủng Cương Trí Hoành không nói cuân ào, lắc người vèo một tiếng theo sau Diệp Dương Thành biến mất cuối ngã tư đường, chớp mắt không còn bóng dáng.
Dưới mái hiên quán nướng, ba mọi người A Long thẫn thờ ngồi tại chỗ nhìn đăm đăm hướng Diệp Dương Thành, Đại Trủng Cương Trí Hoành rời đi. Ngồi thật lâu sau thanh niên bên cạnh A Long bản năng vuốt trán nóng ran, đụng vào giọt máu, con ngươi gã co rút.
Thanh niên ngập ngừng hỏi:
- Mới rồi... Hắn muốn giết ta?
Nghe giọng điệu sợ hoảng hồn của bằng hữu mình, tim A Long vẫn đang đập nhanh, hít thở dồn dập.
A Long gật đầu, nói:
- Có lẽ vậy.
A Long đứng dậy nói:
- Mau rời khỏi đây đi, hai người... Này quá khủng bố.
Thanh niên lúc trước kêu A Long quay về uống rượu hút ngụm khí lạnh:
- Bọn họ là cao thủ võ lâm sao?
Đôi mắt thanh niên sáng rực nhìn ngõ hẻm ban đầu Diệp Dương Thành xuất hiện, say mê nhỏ giọng nói:
- Thật lợi hại.
- Mới rồi các ngươi không nghe nam nhân tóc ngắn nói sao?
A Long khó khăn nuốt nước miếng:
- Người muốn giết A Cương là người Nhật...
Trong lúc ba người trò chuyện thì mưa bỗng ngừng rơi, sau cơn mưa không khí càng thêm ẩm ướt lạnh lẽo.
A Long kéo cổ áo, thúc giục đồng bạn:
- Đi đi, đưa A Cương đi bệnh viện trước, trong một tháng này không ai được ra khỏi nhà.
A Cương kinh ngạc hỏi:
- Tại sao?
- May mắn vừa rồi có cao thủ Trung Quốc chúng ta ở, nếu không ngươi sớm mất mạng.
A Long sợ hãi bảo:
- Trời biết người Nhật kia có nhớ kỹ bộ dạng của chúng ta không? Nếu cao thủ Trung Quốc không làm thịt hắn được, hắn quay về thì...
- Đi đi đi, đi ngay.
Ba thanh niên biến sắc mặt, bỏ lại năm mươi khối tiền rồi vội vàng chạy trốn.
Vị trí Đại Trủng Cương Trí Hoành uống rượu là đến ngoại ô Khánh Châu thị cách nhau gần 45 km. Đối với người bình thường đây là khoảng cách khá dài, với Diệp Dương Thành và Đại Trủng Cương Trí Hoành thì chỉ khoảng mấy giây là tới.
Diệp Dương Thành dẫn Đại Trủng Cương Trí Hoành đến bãi cỏ Tây Giao Khánh Châu thị, nơi đây hiếm có ai qua lại. Cách bãi cỏ dại không xa là ghềnh đá lộn xộn, bên ngoài ghềnh đá là con suối nhỏ.
Diệp Dương Thành dừng lại giữa bãi cỏ và ghềnh đá, nghe tiếng xé gió sau lưng, vẻ mặt hắn đầy ý cười giễu cợt.
Diệp Dương Thành hoàn toàn có thể kéo Đại Trủng Cương Trí Hoành vào ảo cảnh tu di đùa giỡn một phen, nhưng hắn không làm vậy. Vì khi mới gặp Đại Trủng Cương Trí Hoành, Diệp Dương Thành cảm giác nguy hiểm chưa từng có. Nhưng Cửu Tiêu thần cách thăng cấp, tâm tính của Diệp Dương Thành có thay đổi.
Diệp Dương Thành mới học Quy Nhất thân thuật, Bôn Lôi thương thuật, hắn cần đối thủ ngang tài để rèn luyện. Học trong không gian thần tộc chiến tu thuật giỏi cách mấy, luyện quen tay cỡ nào trong hiện thực cũng không bằng hiệu quả tôi luyện trong thực chiến.
Nói cách khác, Diệp Dương Thành tùy thời có thể kéo Đại Trủng Cương Trí Hoành vào ảo cảnh tu di, tùy thời cầm bàn long ngân thương xử lý. Nhưng nếu làm như vậy Diệp Dương Thành biết tìm ai để luện tập?
Đại Trủng Cương Trí Hoành ở trong mắt Diệp Dương Thành tương đương với bao cát miễn phí. Thứ khiến Diệp Dương Thành thấy nguy hiểm không phải Đại Trủng Cương Trí Hoành mà là sách kinh màu đen gã sở hữu. Không còn sách kinh màu đen thì Đại Trủng Cương Trí Hoành gây sóng gió gì được trước mắt Diệp Dương Thành?
Diệp Dương Thành híp mắt liếc vị trí sau lưng Đại Trủng Cương Trí Hoành có cục u hình vuông nhô lên. Diệp Dương Thành thầm hiểu, không thèm giấu nụ cười chế giễu. Diệp Dương Thành phất tay, hắn không biến thân hình dạng chiến đấu nhưng có thể biến ra bàn long ngân thương.
Đây là ích lợi thứ nhất khiên lực lượng linh hư chuyển hóa thành lực lượng Cửu Tiêu, tùy thời tùy chỗ không cần biến thân hình dạng chiến đấu, sử dụng lực lượng Cửu Tiêu thúc giục Cửu Tiêu thần cách biến ra bất cứ loại vũ khí nào.
Diệp Dương Thành cầm bàn long ngân thương, người khẽ rung, phát ra khí thế càng cường đại hơn Đại Trủng Cương Trí Hoành lúc trước. Diệp Dương Thành đứng yên đã cho người cảm giác tựa núi cao khó thể lay động.
Đại Trủng Cương Trí Hoành nhìn trạng thái của Diệp Dương Thành, nụ cười tự tin vụt tắt. Đại Trủng Cương Trí Hoành tịnh trọng rút đao võ sĩ Nhật màu đen từ bên hông ra, mũi đao chỉ hướng Diệp Dương Thành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...