Tim Tạp Tác đập nhanh:
- Lão bản...
Tạp Tác quỳ xuống trước mặt Albert, run giọng nói:
- Trong lúc chúng ta rút lui bị nhiều quân đội Trung Quốc truy sát, đám Beane bị... Bị binh sĩ Trung Quốc...
Hai tay Albert chống đầu gối đứng dậy:
- Tạp Tác, ta không có ý trách ngươi, đừng sợ.
Tạp Tác ngầm ngâm một lúc sau nói với Tạp Tác:
- Nghỉ ngơi một đêm đi, sáng mai các ngươi còn cần đi Trung Quốc một chuyến. Lần này không phải Tân Cương mà là Thượng Hải, Trung Quốc.
Lưng Tạp Tác ướt đẫm mồ hôi, nghe Albert khẳng định mình không bị mất mạng mới thở phào nhẹ nhõm.
Tạp Tác lên tiếng:
- Tuân lệnh lão bản!
Albert chưa kịp dặn dò cụ thể tình hình thì cánh cửa đóng kín bỗng bị người đạp mở cái rầm. Một giọng nam rất có từ tính vang bên tai Albert, Tạp Tác.
- Đừng đi đâu hết, đại ngục mới là căn nhà vĩnh hằng của các ngươi!
Albert, Tạp Tác đều là kẻ hung ác lăn lộn ra sống vào chết. Đặc biểt là Albert, trừ có danh nghĩa lão bản tổ chức Ác Ma chi thủ ra, lão còn là biến dị phản thần giả AA giai.
Sau khi cửa phòng bị đá mở, giây sau Albert giơ cao tay phải. Một dúm lửa vàng nhảy múa trên đầu năm ngón tay gã. Ngọn lửa rất nhỏ, nhưng không ai có thể bỏ qua sức uy hiếp từ ngọn lửa này.
Khi Albert bày ra tư thế cảnh giác thì Tạp Tác lăn một vòng vừa tháo súng tự động mini cõng trên vai xuống. Chưa đến hai giây Tạp Tác đã chĩa họng súng hướng cửa nhà gỗ, bóp cò.
Trong tình huống đột nhiên xảy ra, bất cứ quân nhân nào đều sẽ không cầm súng uy hiếp mà nhanh chóng quyết định bóp cò ngay, bắn chết kẻ xâm nhập.
Vào lúc này còn muốn xem rõ mặt mũi đối phương, lải nhải nói vài câu thì không phải quân nhân hợp cách mà là kẻ ngoài nghề.
Đoàng đoàng đoàng!
Họng súng tự động mini phun ra ánh lửa, viên đạn như mưa bắn ngoài cửa. Nhưng tiếng súng kéo dài được hai giây bỗng ngừng bặt, Tạp Tác nửa quỳ dưới đất, giơ súng lên cao bỗng chốc ngẩn ngơ.
Một người đứng ngoài cửa, nói đúng hơn là một nam nhân toàn thân bao phủ trong áo giáp bạc, đeo mặt nạ màu bạc che nửa bên mặt, mái tóc dài màu bạc rũ xuống. Nam nhân tay cầm một cây trường thương bạc, viên đạn súng máy đập vào áo giáp bạc không tóe lửa đã bị đánh bay đi, không tảoa chút vết thương nào.
Thần kinh Tạp Tác cứng hơn đa số người, nhưng dù là vậy khi gã thấy nam nhân toàn thân một màu bạc vẫn rơi vào ngạc nhiên. Ba giây kinh ngạc khiến Tạp Tác không còn cơ hội nổ súng một lần nữa.
Xoẹt xoẹt!
Mũi bàn long ngân thương sắc bén dễ dàng cứa súng tự động mini trong tay Tạp Tác thành hai khúc. Tạp Tác không kịp có hành động gì, đầu thương toát ra hơi thở lạnh lẽo đã gác trên cổ gã. Tạp Tác cứng người lại, không dám nhúc nhích.
Tạp Tác chỉ là một con tôm tép đối với Diệp Dương Thành, tuy nghe đoạn đối thoại vừa rồi của gã với Albert thì biết gã có tham gia hành động khủng bố vùng Kashgar của ETLO. Nhưng đối với Diệp Dương Thành thì Tạp Tác chỉ là một tiểu nhân vật đáng chết.
Cho nên Diệp Dương Thành dời sự chú ý vào người Albert biểu tình trầm trọng.
Diệp Dương Thành cười với Albert:
- Là Albert đúng không?
Diệp Dương Thành nói bằng tiếng Anh trôi chảy:
- Trước khi đến đây ta luôn có một vấn đề muốn hỏi ngươi.
Albert tập trung chú ý vào Diệp Dương Thành, mỗi tiếng nói cử động của hắn đều khắc trong mắt gã.
Nghe Diệp Dương Thành nói chuyện, Albert phản xạ hỏi lại:
- Cái gì?
- Làm một cầm thú...
Diệp Dương Thành nhe hàm răng trắng hỏi:
- Ngươi có cảm giác áp lực lớn không?
Mặt Albert sa sầm:
- Khốn kiếp!
Albert mặc kệ sự sống chết của Tạp Tác, gã vung tay lên. Một dúm lửa bùng cháy trên đầu ngón tay Albert đón gió trướng lớn lên, trong phút chốc biến thành năm con rắn lửa to lớn màu vàng.
Albert hét to:
- Chết đi!
Năm con rắn lửa to màu vàng có nhiệt độ cao, hai con quấn lấy nhau trong không trung, còn lại ba con phong kín tất cả đường lui của Diệp Dương Thành. Hơi nóng xen lẫn uy thế hùng hổ tiến tới nhanh chóng ập vào mặt Diệp Dương Thành.
Diệp Dương Thành cười khẩy nói:
- Muốn chơi lửa trước mặt ta? Ngươi xứng sao?
Diệp Dương Thành không thèm nhìn Tạp Tác nửa quỳ dưới đất, hắn vung tay lên, bàn long ngân thương cắt đứt cổ gã. Diệp Dương Thành mặc cho máu dính vào người mình, hắn giơ tay trái lên.
- Liệt diễm thuật, đốt!
Liệt diễm thuật trung giai tiêu hao năm trăm điểm linh lực nhiệt độ càng cao hơn. Bây giờ Diệp Dương Thành thi triển liệt diễm thuật trung giai chín trăm điểm linh lực, còn là liệt diễm thuật trong trạng thái chiến đấu được tăng phúc hai trăm phần.
Ngọn lửa màu lam với nhiệt độ lên đến mấy vạng đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Dương Thành. Ngọn lửa màu lam hiện ra, không khí trong nhà gỗ bị hút hết sạch. Nhiệt độ cao làm người sợ hãi, nhà gỗ bị bắt lửa.
Albert thi triển ra năm con rắn lửa màu vàng không có cơ hội vùng vẫy đã bị liệt diễm thuật của Diệp Dương Thành nuốt trọn. Ngọn lửa màu lam xen lẫn năng lượng từ rắn lửa màu vàng ập hướng Albert mắt tròn xoe.
Vù vù vù vù vù!
Ngọn lửa lam nóng rực tựa như lửa diệt thế có thể cắn nuốt vạn vật, nơi nó đi qua là một mảnh tro tàn. Albert chó ỷ thế hiếp người, tác oai tác quái trên thế giới này mấy chục năm, là người cầm quyền Ác Ma chi thủ, gã không kịp phát ra tiếng hét đã bị đốt thành tro.
Nhưng Diệp Dương Thành đã bảo sẽ nghiền xương Albert thành tro hồn phi phách tán thì sao nuốt lời được?
Diệp Dương Thành mặc kệ nhà gỗ bén lửa đang cháy hừng hực đốt nóng cơ thể mình, ánh mắt hắn nhìn Albert chằm chằm. Khoảng mười giây sau, trước mắt Diệp Dương Thành có một đốm sáng nhỏ lấp lánh ánh sáng trắng tụ lại giữa không trung, hình thành bộ dạng lúc Albert còn sống.
Có lẽ cho rằng Diệp Dương Thành không thể thấy bộ dạng linh hồn của mình nên Albert cơ thể bị đốt thành tro cười độc ác với hắn. Ngay khi linh hồn thành hình, Albert lao hướng tình báo sắp xếp chiến lược.
Diệp Dương Thành nhìn thấy Albert cười khẩy, chờ gã lao tới gần nửa thước thì hắn chửi mắng:
- Cười cái con khỉ!
Trong vẻ mặt hãi hùng khủng khiếp của Albert, Diệp Dương Thành giơ tay phải, khẽ quát:
- Trấn linh thuật, đốt!
Đối với lệ quy hoặc linh hồn dị nhân bị cưỡng ép hút ra thì trấn linh thuật có hiệu quả giam cầm, trấn áp chúng nó để Diệp Dương Thành thu làm linh phó.
Đối với quỷ vật bình thường, hay linh hồn dị nhân tàn khuyết linh lực bị ngọn lửa cuốn mất một nửa thì trấn linh thuật là khắc tinh, thứ lấy mạng chúng nó.
Một cái đĩa màu bạc xuất hiện trên đầu Albert, ánh sáng bạc chiếu xuống, gã như tuyết gặp nắng nóng, linh hồn nhanh chóng tan rã. Từng luồng khói đen bay ra linh hồn Albert, khi còn sống gã không hét lên được nhưng chết rồi được hoàn thành tâm nguyện.
- A!!!
Tiếng hét cực kỳ thê lương tràn ngập bên tai Diệp Dương Thành, nhưng hắn không hề dao động. Diệp Dương Thành yên lặng đứng trong lửa cháy nhìn linh hồn Albert bị trấn linh thuật công kích nhanh chóng tan rã, càng lúc càng nhỏ cho đến khi hoàn toàn tan biến trong thiên địa.
Mười phút sau, một đám nam nhân quần áo rách rưới như ăn mày gào rú lật đật lao ra khỏi căn cứ quân sự, sau lưng bọn họ là xác chết mặc quân phục la liệt đầy đất, ánh lửa bốc lên cao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...