Mục Lạp Địch Lực là người khuyết tật, vì gã không nghe được bất cứ thanh âm nào. Sở thích mỗi ngày của Mục Lạp Địch Lực là nhìn người ta khắc khẩu đỏ mặt tía tai, trong đầu tưởng tượng nội dung cãi lộn. Đây là trò chơi Mục Lạp Địch Lực tự chơi một mình.
Trong khi Mục Lạp Địch Lực ngồi bên xe đạp hút thuốc, bỗng một người hơn năm mươi tuổi vỗ vai gã gây chú ý. Lão già gầy guộc móc bóp ra, rút một tấm nhân dân tệ giá một nguyên chỉ vào thùng đầy cá và nước gần đó, lại chỉ vào một chiếc xe hàng nhỏ cách thùng nhựa hai mươi thước. Lão già cười nhìn Mục Lạp Địch Lực.
Mục Lạp Địch Lực chú ý đến hành động của lão già, gã cắn một nửa điếu thuốc cháy dở, nhận lấy tờ tiền một nguyên. Diệp Dương Thành nhấc chân đi hướng thùng nhựa, tuy gã mất đi thính giác nhưng ông trời cho gã cơ thể to lớn. Mỗi buổi sáng Mục Lạp Địch Lực đến chợ giao dịch thủy sản trước một tiếng chỉ vì thu nhập thêm một khối, năm mao như thế nào.
Mục Lạp Địch Lực không biết rằng thói quen kéo dài hai năm nay sắp đưa gã đi con đường xuống địa ngục.
Mục Lạp Địch Lực khom lưng bưng thùng thủy sản lên, chưa kịp bước ra một bước thì ngoài cổng chợ giao dịch thủy sản vang tiếng ồn ào chộn rộn. Mục Lạp Địch Lực không thể nghe thấy thanh âm, nên gã cứ bê thùng đi hướng xe hàng nhỏ.
Mục Lạp Địch Lực bước ra ba bước, ngoài cổng chợ giao dịch thủy sản vang tiếng súng đì đùng. Bỗng chốc chợ giao dịch thủy sản yên lặng lại, nhưng Mục Lạp Địch Lực vẫn cứ đi, thanh âm là ước mơ xa vời với gã.
Một bước... Hai bước... Ba bước... Bảy bước...
Khi Mục Lạp Địch Lực định nhấc chân đạp bước thứ tám thì gã phát hiện có điều lạ. Bởi vì mới rồi các hộ nuôi và thương nhân tranh chấp giá cả bỗng lộ ra biểu tình hoảng loạn. Chợ giao dịch thủy sản rối loạn, mọi người hét chói tai, gầm rống, gào thét. Có người chạy trối chết, có người sải bước chạy ra cổng.
Mục Lạp Địch Lực rất muốn biết ngoài cổng xảy ra chuyện gì, gã ngần ngừ rồi bước đi nhanh hơn. Mục Lạp Địch Lực muốn bưng thùng thủy sản đặt lên xe hàng, sau đó gã sẽ như người bình thường lao ra ngoài xem náo nhiệt hoặc hét chói tai chạy trốn. Mục Lạp Địch Lực rất thích trò chơi kiểu này.
Mục Lạp Địch Lực chìm trong thế giới không thanh âm, gã không nghe thấy tiếng súng ngoài cổng càng lúc càng dày đặc, nhưng gã trông thấy viên đạn đập vào lan can sắt quanh chợ giao dịch thủy sản bắn ra hỏa hoa.
Lúc này Mục Lạp Địch Lực không kiềm được lòng tò mò dừng bước, xoay người nhìn ra cổng.
Rầm bịch!
Rào rào!
Thùng nhựa trên vai Mục Lạp Địch Lực rơi xuống đất, nước tanh mùi cá thấm ướt quần gã.
Một nam nhân râu ria quấn vải trắng, đầu quấn khăn trùm đầu màu trắng đứng ở cổng nhìn Mục Lạp Địch Lực sợ hãi đứng sững sờ. Nam nhân râu ria nhe hàm răng vàng khè, giây sau chĩa họng súng đen ngòm vào Mục Lạp Địch Lực, bóp cò súng.
Đoàng đoàng đoàng!
Mười phát đạn bay ra, Mục Lạp Địch Lực cảm giác cơ thể như bị cái gì đập mạnh mười cái, đau nhức thấu xương lan tràn toàn thân gã.
Mục Lạp Địch Lực không té ngay, gã thụt lùi vài bước miễn cưỡng đứng vững. Mục Lạp Địch Lực sờ ngực mình, máu ấm áp, nóng, dính đặc đầy tay gã. Mục Lạp Địch Lực nhìn máu đỏ, con ngươi tan rã. Cuối cùng Mục Lạp Địch Lực đã biết tại sao đám hộ nuôi, thương nhân hoảng loạn như vậy.
- A!
Tiếng gầm rống không cam lòng, tuyệt vọng xen lẫn vào nhau là thanh âm cuối cùng Mục Lạp Địch Lực để lại cho thế giới này.
Rầm!
Mục Lạp Địch Lực mới hai mươi bảy tuổi trợn to mắt trừng bầu trời, nặng nề té xuống.
Nam nhân râu ria đội khăn trùm đầu châm biếm nhìn Mục Lạp Địch Lực té trong vũng máu:
- Giết!
Nam nhân râu ria chĩa họng súng lên trời bắn chỉ thiên một chuỗi dài, gã nhe răng vào trong chợ giao dịch thủy sản. Nam nhân râu ria chĩa họng súng máy vào đám hộ nuôi, thương nhân bán sỉ bất lực.
Giống như lúc nam nhân râu ria đã giết Mục Lạp Địch Lực, gã không chút do dự kéo cò súng.
Đoàng đoàng đoàng!
Tiếng súng vang vọng trong chợ giao dịch thủy sản, tiếng nổ ầm ĩ và cột lửa bốc lên cao liên tục bên ngoài chợ giao dịch thủy sản.
Nam nhân đầu đội khăn trắng hoặc đen cầm súng chạy vào mười mấy huyện thị vùng Kashgar, tiếng súng và tiếng nổ, u ám tập kích khủng bố bao phủ toàn bộ vùng Kashgar.
Trong một đêm trên mạng xuất hiện nhiều bài viết liên quan vùng Kashgar gặp tập kích khủng bố. Những bài viết này đều đăng nhiều hình hiện trường tập kích khủng bố. Tòa nhà văn phòng chính phủ bị tên lửa, lựu đạn nổ tan hoang, bí phần tử tổ chức khủng bố ETLO kéo ra khỏi nhà bắn chết bên đường để lại cái xác đẫm máu. Cửa hàng bốc cháy lửa ngút trời, xe hơi bị nổ tan tành, cây cầu cũng không thoát khỏi.
Những hình ảnh kỹ càng đủ để ai nhìn cũng giận điên lên. Những kẻ đăng bài viết thì không cần mọi người suy đoán, xác định gì, bởi vì bên dưới hình là lời tuyên bố rêu rao của thành viên tổ chức khủng bố ETLO.
- Mặt trận giải phóng dân tộc Đông Turkistan đã có năng lực thực hành tấn công quân sự với bất cứ thành thị, mục tiêu nào của Trung Quốc. Vùng Kashgar chỉ là một bài học cho chính phủ Trung Quốc. Đừng mưu toan phản kích chúng ta, vì làm như vậy là hành động cực kỳ ngu ngốc.
- Cho thời hạn một tháng, chính phủ Trung Quốc phải công khai thừa nhận địa vị thống trị hợp pháp của mặt trận giải phóng dân tộc Đông Turkistan tại Tân Cương. Qua thời hạn mà không công khai đáp trả thì mặt trận giải phóng Đông Turkistan sẽ lựa chọn vũ lực giải quyết vấn đề, khi đó toàn Trung Quốc bao phủ trong chiến tranh u ám. Nhớ kỹ, chúng ta không nói đùa.
Đối diện hình ảnh tập kích khủng bố làm người ta giận sôi, lời kêu gào ngông cuồng bá đạo, người bình thường chỉ biết ETLO lại bắt đầu phá hoại. Người nhanh nhạy hơn khi thấy các hình chụp thì một suy đoán hiện lên trong đầu bọn họ.
Tổ chức khủng bố ETLO chỉ là là một tổ chức khủng bố 'nghèo', bọn họ lấy đâu ra nhiều người cùng lúc tấn công mười mấy huyện thị vùng Kashgar? Tổ chức khủng bố ETLO lấy đâu ra nhiều trang bị vũ khí tập kích khủng bố? Thậm chí dùng súng đạn dày đặc áp chế mấy huyện thị tổ chứ vũ lực phản kích?
Nếu tổ chức khủng bố ETLO ngay từ đầu đã có thực lực đó thì tại sao nhiều năm qua tạo ra sự kiện bạo lực tập kích khủng bố đều tệ hại như thế?
Khó hiểu thoáng qua, nhiều người cùng liên tưởng một khả năng. Sau lưng sự kiện tập kích khủng bố nhằm vào vùng Kashgar còn có 'ông chủ lớn' cung cấp vũ khí, thậm chí nhân viên cho tổ chức khủng bố ETLO.
Rất ít người suy đoán ra thân phận thật của 'ông chủ lớn' này. Có người suy đoán là tổ chức căn cứ, có người đoán là vài quốc gia nhỏ hoặc tổ chức khủng bố khác. Có người đoán là Nhật Bản, nhưng không bao nhiêu người tin tưởng là nước Mỹ giở trò.
Dù có người đoán ra, trong tình huống không có chứng cứ chỉ có thể lén thảo luận. Không ai quang minh chính đại đứng ra nói suy đoán của mình cho mọi người, vì khi làm như vậy, dù đó lào sự thật cũng sẽ bị ngành quốc an nghe tin chạy tới mời đi uống cà phê.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...