Sự thật chứng minh nhân phẩm của Diệp Dương Thành không tệ, tám giờ bốn mươi lăm phút có chuyến bay đi Quý Châu. Mới ra Tết nên dư nhiều vé máy bay, Diệp Dương Thành không tốn chút công sức mau được vé bay đi Quý Châu. Diệp Dương Thành cầm thẻ đăng ký đổi vé máy bay, đi qua kiểm tra hành lý, năm phút sau Diệp Dương Thành đã lên máy bay.
Trong phòng khách sạn ở Quý Châu.
- Binh sĩ Trung Quốc chết tiệt!
Asa tức giận gầm rống:
- Đám con hoang không mẹ dạy, rốt cuộc bọn chúng muốn làm cái gì?
- Asa, có lẽ ngươi cần uống một ly cà phê.
Alvis ngồi trên sofa mỉm cười nói:
- Đã nhiều năm nhưng cái tính nóng nảy vẫn còn đó, ngươi nên biết lão bản không thích loại người não rỗng.
Asa xoay người lại:
- Vậy thì... Thượng tá Alvis có não, xin hãy nói cho ta biết bây giờ chúng ta phải làm sao?
Thanh âm trầm thấp vang bên tai Alvis:
- Những binh sĩ Trung Quốc chết tiệt bảo vệ mục tiêu của chúng ta, hay thượng tá định nói với ta là từ bỏ những mục tiêu này?
Alvis cầm tách cà phê đứng lên:
- A!
Alvis cười tủm tỉm giống như con hồ ly:
- Thượng tá Asa thân mến, cái chết của Chu khiến bọn họ cảnh giác, bọn họ phái binh sĩ bảo vệ an toàn cho những người đó là cực kỳ bình thường. Có lẽ chúng ta không nên làm theo kế hoạch cũ nữa.
- A?
Asa nhướng mày nói:
- Nhưng ý của lão bản là...
- Lão bản có nói chúng ta ta có thể tùy cơ ứng biến.
Không đợi Asa nói hết câu, Alvis cười híp mắt:
- Nếu những binh sĩ Trung Quốc này bảo vệ mục tiêu hàng đầu của chúng ta nói lên bọn họ đã đi vào một ngõ cụt, cho rằng mục tiêu của chúng ta chỉ có đám quan lớn này.
Alvis lắc nhẹ cà phê trong ly, nhếch môi cười giễu cợt:
- Nếu, ta nói là nếu, lúc này đột nhiên xảy ra một ít, ừm, một ít chuyện người ta không muốn thấy, đám lính Trung Quốc nóng nảy sẽ làm sao?
Mắt Asa sáng rực:
- Ý ngươi là...?
Asa nhe răng cười:
- Alvis, đúng là đầu óc của ngươi tốt hơn ta nhiều. Ta nhớ Trung Quốc có hai câu nói, câu gì quên rồi.
- Có lẽ ngươi muốn nói đến dương đông kích tây, điệu hổ ly sơn?
Alvis đặt lý cà phê dưới mũi ngửi mùi, biểu tình say sưa:
- Cà phê thêm bột anh túc ngon hơn cà phê thường nhiều, ngươi thấy đúng không Asa?
- Lão bản nói anh túc là thực vật làm người ta say mê nhất.
Asa cười kỳ dị:
- Nhưng ta thích nhỏ chút máu kẻ địch vào cà phê hơn, có lẽ ngươi nên thử một chút, Alvis.
- A! Làm như vậy rất bạo lực.
Alvis nhíu mày nói:
- Như thế thì không tốt.
* * *
Lúc Diệp Dương Thành đến sân bay Quý Châu là mười hai giờ hai mươi bốn phút buổi trưa. Mưa phùn bay lất phất, khi ra khỏi sân bay trong tay Diệp Dương Thành cầm có một chiếc va li nhỏ làm cảnh.
Diệp Dương Thành đứng trước cửa sân bay giây lát, ngoắc kêu một chiếc xe taxi:
- Bác tài, đi khách sạn nội thành mất bo nhiêu tiền?
Tài xế lái xe là một nam nhân trung niên hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt chân chất, môi vương nụ cười.
Tài xế lái xe nói với Diệp Dương Thành:
- Có rất nhiều chỗ trọ, giá xa gần khác nhau. Hơi gần chút là làng du lịch Ngư Lương Hà, thường khách du lịch bay đến Quý Châu sẽ chọn ở đó.
- Làng du lịch Ngư Lương Hà?
Diệp Dương Thành ngẫm nghĩ, hỏi:
- Cách nội thành xa không?
- Không xa, làng du lịch có cho thuê xe, nếu tự lái thì nửa tiếng là vào trong thành phố.
Tài xế lái xe mỉm cười nói:
- Tin ta đi, sẽ không sai. Hình như lần đầu tiên ngươi đến Quý Châu? Làng du lịch Ngư Lương Hà tuyệt đối sẽ khiến ngươi vừa lòng.
Diệp Dương Thành nghe tài xế lái xe hết sức quảng cáo làng du lịch Ngư Lương Hà, hắn nghĩ sơ là hiểu ngay sau khi gã đưa hắn qua đó sẽ được chia hoa hồng. Nhưng làng du lịch Ngư Lương Hà đúng là phù hợp tiêu chuẩn của Diệp Dương Thành, cách nội thành không xa, cho thuê xe, điều kiện gần như đầy đủ.
Nghĩ vậy Diệp Dương Thành cười gật đâò, kéo cửa xe ra:
- Thế thì đi làng du lịch, hoàn cảnh chỗ đó thế nào?
- Miễn chê.
Tài xế lái xe vừa giơ bộ ly hợp vừa cười nói với Diệp Dương Thành:
- Có núi có sông, đầu bếp chỗ đó nấu ăn ngon, khách sạn có dẳng cấp, có Tây ba lô ở...
Tài xế lái xe một đường ba hoa lái xe chở Diệp Dương Thành đến làng du lịch Ngư Lương Hà mất mười phút đi đường. Như tài xế lái xe đã nói, vị trí địa lý của làng du lịch Ngư Lương Hà không tệ, dựa núi cạnh sông, trông rất thanh vắng.
Gần làng du lịch Ngư Lương Hà có ao cá cho khách du lịch thả cần câu.
Diệp Dương Thành không quan tâm tài xế lái xe có được làng du lịch Ngư Lương Hà chia hoa hồng không, quan trọng là chỗ này rất hợp ý hắn.
Diệp Dương Thành làm thủ tục vào ở trước quầy, một hơi trả tiền phòng một tuần. Tiếp tân hướng dẫn Diệp Dương Thành lên lầu ba vào gian phòng trang trí thanh nhã.
Diệp Dương Thành đặt hành lý lên tủ ti vi, hắn quay người nói với tiếp tân:
- Có cung cấp cơm trưa không?
Nữ tiếp tân đang định rời đi chợt khựng lại:
- A?
Nữ tiếp tân cười trả lời:
- Có, trong ngăn kéo tủ đầu giường có thực đơn, sau khi chọn xong người gọi tổng đài 8888 đặt món ăn, mười lăm phút sau sẽ có nhân viên đưa thức ăn đền phòng. Đương nhiên quý khách có thể đi phòng ăn.
- À...
Diệp Dương Thành gật gù:
- Biết rồi, ha ha, nàng đi làm việc đi.
Nữ tiếp tân khẽ ừ:
- Vâng.
Nữ tiếp tân xoay người ra khỏi phòng Diệp Dương Thành, chưa kịp đóng cửa thì trong gian phòng khác cách sáu thước bỗng vọng ra giọng nam nhân tráng niên lơ lớ:
- Tiếp tân tiểu thư, ta muốn thịt bò tái bảy phần chứ không phải năm phần, xin hãy qua đây.
Nữ tiếp tân vội trả lời:
- Vâng, ta qua ngay!
Nữ tiếp tân đóng cửa phòng Diệp Dương Thành lại, chạy chậm tới nơi.
- Asa, sao ngươi không trực tiếp ăn thịt bò sống luôn đi?
Tiếng Hán lơ lớ mơ hồ lọt vào tai Diệp Dương Thành đang xem tực đơn.
Diệp Dương Thành nghe tiếng Hán lơ lớ biết ngay là Tây ba lô.
Khóe môi cong lên, Diệp Dương Thành buồn cười thầm nghĩ:
- Làng du lịch này thật là nội ngoại gì đều có.
Diệp Dương Thành tùy ý chọn một phần ăn có cá, ăn cơm trưa xong trong năm tiếng hắn toàn tựa vào đầu giường, ôm lap top xem lướt qua báo chí, các bài viết liên quan khu nghèo Quý Châu. Đặc biệt khi tìm đến Tử Vân huyện, Diệp Dương Thành xem rất kỹ.
Bất giác đến sáu giờ mấy buổi tối, Diệp Dương Thành xem tư liệu suốt một buổi chiều lúc này đặt laptop xuống, bước xuống giườn, duỗi người, mang giày vào ra khỏi phòng.
Diệp Dương Thành ra khỏi phòng đi hướng cầu thang, chưa được ba bước thì sau lưng vang tiếng đóng cửa nặng nề.
Rầm!
Hai kiếm quang người nước ngoài giữa trưa nghe được lại lọt vào tai Diệp Dương Thành, nhưng lần này bọn họ nói tiếng Anh.
- Alvis, ngươi nên ở trong phòng chứ không phải đi theo ta.
Asa bất mãn phản đối:
- Ngươi nên biết mỗi lần có ngươi đi theo là sẽ xảy ra một số chuyện làm ta bực mình.
- Asa, ta cũng không muốn đi theo ngươi.
Alvis bất đắc dĩ nhún vai, nói:
- Cá tính gấu điên của ngươi mỗi lần đều gây rắc rối cho ta. Chết tiệt, ngươi không thể phun thứ trong miệng ra được sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...