- Dạ, con nghe rồi.
Trên lầu ba truyền ra thanh âm tiếng trả lời của Vương Tuệ Tuệ, không bao lâu cửa sổ mở ra, Vương Tuệ Tuệ vươn đầu ra ngoài nhìn thấy Diệp Dương Thành cùng Lâm Mạn Ny, trên mặt lộ ý cười nồng đậm:
- Lão Diệp, hai người lên đây đi!
- À, được.
Diệp Dương Thành cũng không có gì kiêng dè, gật gật đầu, nhìn mẹ của Vương Tuệ Tuệ hỏi:
- Dì, chúng cháu có thể…?
- Đi, đi thôi.
Mẹ Vương Tuệ Tuệ đương nhiên không có ý kiến, cười gật đầu, đánh giá Lâm Mạn Ny, đợi khi hai người vào nhà, bà chợt lẩm bẩm:
- Cô gái kia thật xinh đẹp…
- Mẹ, hai người kia là ai vậy?
Ngay khi bà còn đang lẩm bẩm, một thanh niên chừng hai mươi tuổi, dáng người có chút mập mạp lái chiếc xe điện ngừng lại ở cửa, một bên lấy xuống gia vị trong giỏ xe vừa tò mò nhìn theo bóng dáng hai người Diệp Dương Thành, hỏi thăm mẹ mình.
- Là bạn học của chị con cùng bạn gái của cậu ấy.
Mẹ Vương Tuệ Tuệ hất hất đầu về phía xe Audi đỗ tại cửa, nói:
- À, còn là ông chủ của chị con đâu…
- A, chính là Diệp Dương Thành sao?
Thanh niên giật mình gật đầu:
- Con có nghe chị nói qua, nhưng hắn không phải chỉ mở vài tiệm bán thời trang sao.
Ánh mắt hắn dừng tại xe Audi, chần chờ, lại hỏi:
- Chiếc xe này thuê tới đi?
- Đứa nhỏ này, con quản chuyện của người ta làm gì?
Mẹ hắn bật cười nói:
- Nghe chị con nói chuyện trong tiệm cậu đã sớm giao cho chị con xử lý, bản thân cậu ấy mở nhà máy ở trong huyện thành, nghe nói kiếm không ít tiền, nhìn xem người ta, lại nhìn lại chính con đi…
- Con làm sao vậy?
Em trai Vương Tuệ Tuệ bĩu môi:
- Hắn mở cửa tiệm mở nhà máy còn không phải nhờ tiền trong nhà sao, cũng không phải bản thân hắn kiếm được.
- Chị con nói thu nhập trong tiệm một tháng mấy chục vạn, tiền mở tiệm là do cậu ấy để dành cùng gom góp của bạn bè mượn tới.
Mẹ hắn bất đắc dĩ cười, nâng tay chỉ chỉ vào trán con mình, nói:
- Nếu con có bản lĩnh có bổn sự, con đó…
- Chị con nói chị con nói…
Thanh niên bĩu môi:
- Nàng nói nhiều như vậy, có kỹ năng như thế, vì sao lại…
- Câm miệng!
Sắc mặt mẹ hắn trầm xuống:
- Không cho phép nói nữa!
- Hừ, không nói thì không nói.
Hờn dỗi bỏ lại một câu, thanh niên lái xe rời đi.
Nhìn theo bóng lưng con trai, khuôn mặt tươi cười của mẹ Vương Tuệ Tuệ cũng chầm chậm biến mất, cúi đầu nhìn con cá trên thớt, thở dài:
- Ai…
- Tân hôn khoái hoạt, chúc cô cùng chồng cô mỹ mãn, hạnh phúc cả đời.
Vừa đẩy ra cửa phòng, Diệp Dương Thành cầm tiền lì xì trong tay Lâm Mạn Ny, nhét vào tay Vương Tuệ Tuệ:
- Một chút tâm ý, ha ha!
- Hì hì, vậy thì tôi thu nhận, đến lúc đó anh kết hôn, tôi trả lại anh.
Vương Tuệ Tuệ vẫn như trước kia, hì hì cười, đưa mắt nhìn qua Lâm Mạn Ny, hào phóng vươn tay:
- Cô chính là bạn gái của lão Diệp đi, chào cô, tôi tên Vương Tuệ Tuệ, cảm ơn cô đến tham gia hôn lễ của tôi.
- Chào cô, tôi gọi là Lâm Mạn Ny.
Lâm Mạn Ny tươi cười, vươn tay nắm chặt tay Vương Tuệ Tuệ:
- Chúc cô hôn nhân mỹ mãn!
- Cảm ơn, nhất định.
Vương Tuệ Tuệ cũng không lộ ra vẻ khác thường, tươi cười hi ha, nhìn không ra có chỗ nào không ổn.
Diệp Dương Thành đưa mắt nhìn qua ba cô gái còn lại trong phòng, vừa nhìn thấy một cô gái ngồi trên sô pha cười dài nhìn mình, Diệp Dương Thành thoáng ngây người, sau đó mỉm cười, nhìn cô gái gật đầu:
- Trần An Thiến, đã lâu không gặp!
Lại gặp được bạn học thời trung học.
- Phải đó, sau khi tốt nghiệp trung học vẫn chưa gặp lại đi.
Trần An Thiến là một cô gái thật nhỏ xinh, hôm nay mặc váy áo màu hồng, nhìn qua là đến làm dâu phụ cho Vương Tuệ Tuệ, thấy Diệp Dương Thành gật đầu chào hỏi mình, cười cười nói:
- Không nghĩ tới mụn đậu ca trong lớp trong nháy mắt đã biến thành đại suất ca.
Câu nói này của Trần An Thiến làm mọi người bật cười, Vương Tuệ Tuệ kéo tay Lâm Mạn Ny cười vang, nói:
- Cô còn không biết đi? Đừng nhìn lão Diệp hiện tại phong nhã, lúc trước khi còn đi học, bạn trai của cô mặt đầy mụn, nhưng mỗi lần nhìn thấy hắn ăn cơm ở căn tin còn đòi ăn thật cay, hôm đó còn vác cái mặt đầy mụn đến trường, thật làm náo động nhé…ha ha…không được, tôi đau bụng…
Biểu hiện cực độ khoa trương làm Lâm Mạn Ny bật cười.
- Uy, các vị mỹ nữ, chuyện ngày trước không cần nhắc lại nữa đi…
Diệp Dương Thành cực kỳ bất đắc dĩ nhún vai:
- Trước kia tôi còn đái dầm đâu, chuyện này tại sao không nói?
- …
Năm cô gái nhất thời ngây ngẩn cả người, sau đó tiếng cười càng lúc càng lớn, càng lúc càng vang xa…
- Ha ha ha…
Tiếng cười tràn ngập thanh xuân rơi vào trong tai người nhà Vương Tuệ Tuệ đang bận rộn bên dưới lầu.
Mẹ của Vương Tuệ Tuệ đang làm cá cạnh giếng, ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa sổ lầu ba, cảm khái nói:
- Tuổi trẻ thật tốt ah.
- Nha đầu kia sắp lập gia đình, còn nói chuyện tràng giang đại hải.
Nghe thanh âm tiếng cười khoa trương nhất, mẹ của Vương Tuệ Tuệ dở khóc dở cười lắc đầu:
- Sau này sinh nhi đồng thì làm sao đây!
- Con cháu đều có phúc con cháu.
Một người phụ nữ cười nói:
- Nha đầu Tuệ Tuệ kỳ thật rất dễ làm người yêu thích, có thể cấp thêm trai tráng cho bên nhà trai…
- A, hi vọng đi.
Hình như nhớ ra chuyện gì đó, mẹ Vương Tuệ Tuệ thoáng cứng người, lập tức lắc đầu cười nhẹ một tiếng, tiếp tục cúi đầu làm việc…
- Mấy cô…
Nhìn năm cô gái cười lăn lộn, Diệp Dương Thành hết lời để nói.
Hắn đưa ra ra hiệu, lại hỏi:
- Tuệ Tuệ, lấy chồng sinh con rồi, còn ra ngoài làm việc tôi không?
- Oa, anh không phải cho rằng tôi là điển hình bà nội trợ đi?
Vương Tuệ Tuệ mở to mắt, khẳng định:
- Chờ sau khi sinh nhi đồng được trăng tròn, quay về trấn Hồng Hải tiếp tục đi làm, còn anh?
- Là sao?
Diệp Dương Thành khó hiểu hỏi.
- Anh cùng Mạn Ny đó.
Vương Tuệ Tuệ nói:
- Hai người dự định khi nào thì kết hôn đây?
- Chúng tôi còn sớm lắm…
Không đợi Diệp Dương Thành trả lời, Lâm Mạn Ny đỏ mặt nói:
- Tuổi của tôi cùng a Thành còn chưa đủ tiêu chuẩn pháp định kết hôn đâu.
- Nha…a Thành cùng tuổi với tôi ah.
Vương Tuệ Tuệ gật đầu chợt hiểu, sau đó nhìn chằm chằm Lâm Mạn Ny.
Nàng có chút không xác định hỏi:
- Mạn Ny, trước kia chúng ta có gặp qua không vậy? Sao tôi có cảm giác quen mắt đây?
- Không có đi?
Lâm Mạn Ny có chút kinh ngạc nói:
- Chúng ta mới gặp lần đầu tiên đâu.
- Không đúng không đúng.
Lại một cô gái nhích lại gần, đánh giá Lâm Mạn Ny, chần chờ nói:
- Hình như tôi cũng đã gặp cô ở nơi nào…
- Các cô vừa nói tôi cũng cảm thấy gặp qua ở đâu.
Cô gái thứ ba đứng dậy nói:
- Nhưng nghĩ không ra.
Diệp Dương Thành cùng Lâm Mạn Ny liếc nhau, đều nhìn ra vẻ cười khổ trong mắt đối phương, chẳng lẽ là…
- Nha, tôi nhớ ra rồi!
Trần An Thiến vỗ tay lớn tiếng nói:
- Tôi thấy cô trong ti vi! Cô là là…
- Lâm hội trưởng quỹ từ thiện Dương Thành!
Mấy cô gái liền sực tỉnh, cô gái thứ hai hưng phấn nói:
- Mấy ngày trước tôi còn xem ti vi chứng kiến hoạt động từ thiện lớn trong toàn bộ Chiết Giang, đúng vậy, người đứng nhận phỏng vấn của phóng viên trong hiện trường chính là cô! Đúng rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...