- Lại phải ra ngoài sao?
Đi cùng Diệp Dương Thành vào đại sảnh tiêu thụ thanh toán xong số tiền còn lại, mua xuống ngôi nhà đối diện, từ trong đại sảnh đi ra Lâm Mạn Ny nghe được lời của Diệp Dương Thành, có chút kinh ngạc lại có chút thất vọng hỏi:
- Cần đi bao lâu?
- Lần này bên nguyên liệu thương xảy ra vấn đề.
Diệp Dương Thành nói dối:
- Anh phải đi Sơn Đông, thời gian cụ thể còn chưa có biện pháp xác định, nhưng có lẽ phải hơn một tuần, hôm nay ăn xong cơm chiều anh đưa em về huyện thành, ngày hôm qua Lâm viện trưởng đã gọi cho anh, chạy hai bên có chút không chịu nổi.
- Mẹ Lâm mệt mỏi?
Lúc này Lâm Mạn Ny mới giật mình khẩn trương, gật gật đầu:
- Tự anh đi ra ngoài phải cẩn thận một chút, bên Sơn Đông lạnh hơn ở Khánh Châu, lúc ra cửa phải mặc thêm áo, đừng để mình bị cảm!
- Ha ha, yên tâm đi, người bao nhiêu tuổi rồi, anh có thể tự chiếu cố mình.
Diệp Dương Thành đưa tay vuốt nhẹ chóp mũi Lâm Mạn Ny, cười a a nói:
- Nhưng em cũng đừng luôn quan tâm anh, chuyện bên quỹ hội còn cần em bận tâm đâu, chú ý nghỉ ngơi, đừng mệt chính mình.
- Dạ.
Lâm Mạn Ny gật mạnh đầu, theo bản năng đưa tay kéo cánh tay Diệp Dương Thành, hưởng thụ mấy giờ ấm áp trước khi chia lìa…
Đối với chuyện Diệp Dương Thành sắp đi công việc, cha mẹ hắn cũng thông suốt, hoặc là nói đã thành thói quen, lúc ở trên bàn ăn nghe nói con mình cần rời đi, cha hắn chỉ nói một câu:
- Còn hơn tháng nữa đã đến Tết, lúc đó cho dù con bận bao nhiêu cũng phải quay về nhà ăn Tết cho cha!
Nghe yêu cầu của cha, Diệp Dương Thành liên tục gật đầu đáp ứng, suốt nửa giờ dùng cơm chỉ nói chuyện trong nhà, không ăn bao nhiêu thức ăn nhưng uống canh không ít, bởi vì nói chuyện thật quá nhiều!
- Trên đường cẩn thận một chút…
Mẹ hắn nhìn theo con trai ngồi lên xe, dặn dò:
- Đừng lái xe nhanh quá.
- Dạ biết, mẹ!
Diệp Dương Thành nhìn ra ngoài xe, cười hì hì đáp, nói:
- Mẹ cũng đi nghỉ ngơi sớm một chút, đừng quên lời con dặn, đem chuyện trong tiệm giao cho Lan tỷ xử lý là tốt rồi, con đã nói với nàng, mẹ đưa chìa khóa cho nàng là được!
- Đứa nhỏ này…
Ngô Ngọc Phương có chút dở khóc dở cười lắc đầu, nhưng cũng hiểu được con trai hiếu tâm, không cự tuyệt, gật đầu đáp ứng.
Nhìn thấy mẹ đã gật đầu, lúc này Diệp Dương Thành mới yên lòng, quay đầu nhìn Lâm Mạn Ny khẽ cười, ngay sau đó giẫm ga chạy thẳng về hướng huyện thành Ôn Nhạc…
Khi Diệp Dương Thành đưa Lâm Mạn Ny đến cổng cô nhi viện, đã là 6h40 phút, còn hơn một giờ mới đến giờ hẹn, Diệp Dương Thành đưa tay ôm khuôn mặt của Lâm Mạn Ny hôn nhẹ một ngụm:
- Ba…
Lâm Mạn Ny ngơ ngác đứng ngây người, đưa tay ôm lên má trái, nhìn xe của Diệp Dương Thành dần dần đi xa, trên mặt đỏ rừng rực.
Lâm Đông Mai mang theo một nhóm nhi đồng đứng chờ Lâm Mạn Ny trở về…
- Ha ha, đi, đi xem ti vi thôi!
Lâm Đông Mai sửng sốt hồi lâu, trên mặt lộ ra dáng tươi cười tự đáy lòng, cũng không nhắc tới quan hệ giữa Diệp Dương Thành cùng Lâm Mạn Ny, cười đi tới bên cạnh nàng, nói:
- Mạn Ny, hoàn hồn!
- A…
Lâm Mạn Ny không nghĩ tới Diệp Dương Thành làm ra động tác lớn gan như vậy ngay trước mặt Lâm Đông Mai, giờ phút này nghe được thanh âm của bà liền hoảng sợ, đỏ mặt cúi đầu lúng túng nói:
- Mẹ Lâm, con…
- Mạn Ny nhà ta trưởng thành.
Lâm Đông Mai làm sao không đoán được ý nghĩ bây giờ của Lâm Mạn Ny? Bà hòa ái cười cười, đưa tay sờ sờ đầu nàng, hơi có chút cảm khái nói:
- Chỉ chớp mắt hơn mười năm trôi qua rồi…Diệp tiên…tiểu Diệp là người tốt, con ở chung một chỗ với cậu ấy mẹ Lâm cao hứng thay con còn chưa kịp, sao có thể trách con đâu.
- Mẹ Lâm…ô…
Lâm Mạn Ny rốt cục không áp chế được cảm xúc trong lòng, nức nở khóc lên, nhào vào trong lòng Lâm Đông Mai, như một con chim nhỏ sắp rời tổ, mang theo nồng đậm quyến luyến…
Diệp Dương Thành không biết chuyện xảy ra ở cô nhi viện sau khi mình rời đi, dù sao hắn cảm thấy hành động của mình thật đương nhiên mà thôi.
- Rất có khí phách!
Vỗ mạnh tay lái, Diệp Dương Thành nhẹ giọng ậm ừ ca khúc, chiếc xe hướng đến Thai Châu phóng nhanh như chớp…
Thai Châu có thật nhiều bến cảng thiên nhiên, từ khi Trung Quốc bắt đầu thành lập, nhiều năm phát triển, Thai Châu đã dần dần trở thành một thành thị bến cảng không thể thiếu, thật nhiền bến tàu lớn lớn nhỏ nhỏ, minh minh ám ám xuất hiện, lại được mang ra sử dụng…
Trên thực tế Thai Châu cũng là thành phố buôn lậu lớn, hàng năm sinh ý buôn lậu tại Thai Châu có tổng giá trị thường thường lên đến hơn hai trăm tỷ nhân dân tệ, hơn nữa theo thời gian trôi qua, con số này còn không ngừng kéo lên.
Ở cạnh một bến cảng bí mật nằm tại thành phố Ôn Lĩnh huyện cấp thị thuộc Thai Châu, khi bóng đêm buông xuống, một chiếc du thuyền xuất hiện trên mặt biển, trên thuyền tối đen, chỉ nhờ vào ánh trăng lờ mờ có thể chứng kiến hình dáng của nó, đây là một chiếc du thuyền màu lam, rõ ràng là đã được ngụy trang.
Thường thường ở thời điểm này xuất hiện gần cảng, nếu không phải thuyền buôn lậu chính là nhập cư trái phép!
- Lần này chúng ta phải đưa người đến biên giới Hạ Quan thị.
Trên du thuyền màu lam, một gã nam tử trung niên làn da ngăm đen, dáng vóc cao lớn giảm thấp thanh âm nhìn hai nam tử còn lại giao phó:
- Trước ba giờ sáng đến biên giới Hạ Quan thị, lập tức trở về địa điểm xuất phát, nhất định tranh thủ trước năm giờ rời khỏi hải vực, nếu không nhiệm vụ lần này gặp phiền toái lớn!
- Thán đầu nhi, mấy ngày gần đây hạm đội tuần phòng hải vực rõ ràng tăng nhiều, ba chiến thuyền khác đều ngừng, vì sao phải gọi chúng ta làm nhiệm vụ đây?
Bên trong phòng điều khiển có một thanh niên trẻ tuổi có chút không vui mở miệng nói:
- Đây là nhiệm vụ liều mạng, còn phải đưa một người không rõ nội tình…
- Đây là nhiệm vụ mà mặt trên hạ lệnh xuống, nếu cậu có ý kiến thì trực tiếp tìm tổng trưởng nói đi!
Nam tử tên Thán đầu trừng mắt, thấp giọng nói:
- Hoặc là hiện tại nhảy xuống, tôi cùng Âu tử cũng có thể đưa người đến mục đích!
- Ha ha…đừng nóng giận nha, tôi chỉ đùa một chút, vui đùa mà thôi…
Vừa nghe hai chữ tổng trưởng, thanh niên rụt cổ, ngượng ngùng nói:
- Tới tới lui lui cũng ba mươi mấy chuyến, tôi cũng không tin lần này sẽ bị bại lộ!
- Nhưng mà Thán đầu nhi…
Nam nhân gọi là Âu tử xen miệng nói:
- Lần này cần chúng ta đưa ai đi ah? Mặt trên không hề lộ chút tin tức, chẳng phải làm chúng ta tò mò sao?
- Nghe tổng trưởng nói, là đặc công cần đi chấp hành nhiệm vụ đặc thù.
Thán đầu cau mày nói một câu, tiếp theo bổ sung:
- Hình như đi ra từ ngành mới thành lập trong bộ đội, ngoại trừ điều này tôi cũng không biết rõ ràng.
- Chính là trung tâm xử lý sự kiện siêu nhiên?
Nghe được câu nói của Thán đầu, hai mắt Âu tử tỏa sáng:
- Lần trước tôi có nghe người của tổ ba đã nói qua, nói người của trung tâm xử lý sự kiện siêu nhiên đều là đại biến thái, có thể lên trời xuống đất, nuốt mây phun sương, hô mưa gọi gió, dời non lấp biển…
- Xem, người đến!
Ngay khi Âu tử còn đang thao tao bất tuyệt muốn khoe khoang kiến thức của mình, thanh niên trẻ tuổi chợt đưa tay chỉ lên đạo ánh sáng chớp nháy trên bên tàu, nhìn qua hẳn là ánh sáng màn hình di động, mà cũng là ám hiệu tiếp đầu của nhiệm vụ lần này.
- Lái qua đi, đón hắn lên thuyền.
Thán đầu đưa mắt nhìn ánh sáng trên bến tàu khoảng cách chừng 200m, quay đầu dặn hai người còn lại:
- Mở ra hình thức u linh, khống chế tốc độ 15 tiết, gần nhất trên bến tàu vốn không xuất hàng, đoán chừng là bị công an tiếp cận, tuy rằng bị phát hiện cũng không có việc gì, nhưng giảm bớt phiền toái vẫn tốt hơn, chậm trễ thời gian không ai gánh nổi hậu quả.
- Đã biết, Thán đầu nhi!
Âu tử gật đầu đáp, đứng trong phòng điều khiển bắt đầu thuần thục xử lý…
Diệp Dương Thành cho xe dừng lại trong bãi đỗ xe công cộng gần bến tàu, vì bảo hiểm hắn còn trả xong nửa tháng phí tổn đỗ xe, sau đó chạy tới bến tàu.
Đứng trên bến tàu dựa theo ước định lấy ra di động vươn lên cao chớp nháy, ngay sau đó hắn nhìn thấy một chiếc du thuyền màu lam lặng yên đến gần…
Đúng vậy, hoàn toàn không có thanh âm, thẳng đến khi du thuyền đến gần sát người hắn mới nghe được tiếng vang cực nhỏ, hoàn toàn khác với tiếng gầm rú trong tưởng tượng của hắn, chiếc du thuyền này hẳn cũng là kết quả mới nhất của quân đội đi?
Diệp Dương Thành khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng nhảy lên boong thuyền.
- Lái thuyền.
Thán đầu nhi nhìn nhìn nam nhân đứng trên boong, cũng không hỏi gì, chỉ trực tiếp xua tay hạ lệnh lái thuyền.
Làm một lão đại chuyên nhập cư trái phép cho phía chính phủ, Thán đầu biết rõ chuyện gì có thể hỏi, nhất là đặc công như nam nhân này, thiếu tiếp xúc mới tuyệt vời! Nếu chạm một chút, sẽ là phiền phức cực lớn!
Ba người Thán đầu đều vào khoang thuyền, chỉ lưu một mình Diệp Dương Thành đứng ở trên boong, nhìn biển khơi mênh mông vô bờ trước mặt, tùy ý cho gió biển lãnh liệt thổi lên người mình…
- Sẽ không bị người nhận ra đi…
Đưa tay sờ sờ khuôn mặt đã hoàn toàn biến dạng của mình, Diệp Dương Thành âm thầm nghĩ đến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...