Đặc biệt là ba năm trước bởi vì một chuyện nhỏ, trong hậu hoa viên khách sạn, Brook vừa ăn một phần thịt bò chín ba phần vừa mỉm cười bắn ba quản lý tầng lầu thành đống thịt. Cho đến nay ấn tượng đó vẫn khắc sâu trong đầu phó quản lý tầng lầu không quên được.
Khi Brook cười tủm tỉm không nói gì làm người ta không đoán ra được ý nghĩ trong lòng lão. Mỗi người nói chuyện với Brook sẽ cố gắng nói tiếp, mỗi một câu đắn đo từng chữ nhưng không thể nói quá chậm.
Trong ấn tượng nhân viên khách sạn Metro Gold, lão bản của bọn họ là một ác ma mỉm cười đồ sát trăm vạn người, mặc dù Brook rất giàu.
Brook mỉm cười hỏi:
- Năm người cùng nhau chạy tới?
Thanh âm cái gì, giọng điệu không có chút cảm xúc dao động.
Nhưng nghe Brook hỏi, năm phó quản lý tầng lầu chân mềm nhũn quỳ dưới đất, người run bần bật.
Brook không thèm nhìn năm phó quản lý tầng lầu cái nào, cười tủm tỉm quay đầu hỏi một nam nhân trung niên bốn mươi mấy tuổi, da trắng nhợt.
- Jerry, xin ngươi hãy nói cho ta biết với tốc độ bình thường từ lầu hai chạy tới cửa và lầu sáu chạy ra cửa cần bao nhiêu thời gian?
Nam nhân được Brook gọi là Jerry khom lưng, cười trả lời:
- Cách nhau ba phút và năm phút, thưa lão bản của ta.
- Tức là có người lãng phí hai phút quý giá.
Brook cười tủm tỉm nhìn một bảo tiêu da đen, nói:
- Jack, ngươi biết là ta không thích lãng phí thời gian đúng không?
Bảo tiêu da đen gật mạnh đầu, móc súng ngắn bên hông ra:
- Vâng thưa lão bản!
Bùm bùm bùm bùm!
Phó quản lý tầng lầu thứ hai, ba, bốn, năm té trong vũng máu. Còn lại phó quản lý tầng lầu sáu run cầm cập, kinh hoàng.
Ánh mắt Brook bình tĩnh quét qua xác chết bốn phó quản lý tầng lầu, lão đốt điếu xì gà, hít một hơi sau đó hưởng thụ từ từ phả ra vòng khói.
Brook quay sang nhìn phó quản lý tầng lầu sáu:
- Bây giờ ta nghĩ chúng ta có thể tiếp tục nói chuyện.
Brook mở miệng nói:
- Peso thân mến, chắc ngươi không ngại nói rõ tình huống kỹ càng cho ta biết?
- Đương... Đương nhiên...
Peso quỳ dưới đất đánh rùng mình, vội vàng gật đầu, nói:
- Lão bản, chuyện là vầy...
Peso kể ro tất cả những gì mình biết cho Brook, sau đó nơm nớp lo sợ bổ sung thêm:
- Tổ trưởng tổ bảo vệ vùng ngoài số năm nói bọn họ không thấy là cái gì giết đội viên đội bảo vệ vòng ngoài. Đám quan tham Trung Quốc đáng ghét, người Trung Quốc chết tiệt kia như bị điên quỳ trên quảng trường dập đầu hướng đông.
- Có một thiếu nữ biết tiếng trung nói cho ta biết sau lưng đám người Trung Quốc đó khắc năm chữ 'kết cuộc của quan tham'. Chúa ơi, đám người Trung Quốc chết tiệt, ta...
Đoàng!
Tiếng súng nặng nề vang lên. Peso quỳ dưới đất hoảng loạn mất lý trí bỗng trên trán có một lỗ máu. Peso ngơ ngác nhìn Brook cười tủm tỉm ngó gã, tay cầm cây súng lục màu bạc. Vài giây sau Peso nhũn người té trong vũng máu.
Brook cười khẽ:
- Người Trung Quốc đáng giận thật nhưng những quan tham cũng chọc người ta ghét.
Brook ném súng lục cho bảo tiêu Jack, nói:
- Kéo bọn họ đi sa mạc vùi thây, nhớ gây nhỏ tiếng thôi, đừng làm các nhân viên khác trong tiệm sợ.
Bộ dạng cười tủm tỉm của Brook rất khó làm người ta liên tưởng đến mới rồi lão nổ súng giết người. Có lẽ trong tư duy của Brook, người công tác trong khách sạn chẳng qua là người hầu hoặc đồ chơi của lão, đẳng cấp cao hơn chút chỉ là công cụ kiếm tiền cho lão. Mặc dù Brook chỉ có hai mươi lăm phần trăm cổ phần khách sạn Metro Gold.
Brook mang theo nam trợ lý hơn bốn mươi tuổi rời khỏi văn phòng, lão nghiêng đầu nhìn bộ não cố vấn của mình.
Brook hỏi:
- Jerry, ngươi cảm thấy chuyện này là sao?
Nam trợ lý dừng bước:
- Lão bản của ta, chắc chắn một điều là...
Nam trợ lý cực kỳ có phong độ quý ông hành lễ với Brook, nói:
- Chuyện này do người Trung Quốc làm nhưng tuyệt đối không phải điệp viên Trung Quốc.
- A?
Nghe Jerry khẳng định, Brook ngạc nhiên nhìn gã:
- Xin hãy cho ta biết là lý do nào thúc đẩy ngươi có phán đoán như vậy?
- Kinh nghiệm, là kinh nghiệm, thưa lão bản của ta.
Jerry mỉm cười nói:
- Điệp viên Trung Quốc không có lá gan lớn như vậy. Nếu thật sự là bọn họ làm chuyện này chứng minh người lãnch đạo của chính phủ Trung Quốc đã điên rồi, bọn họ không thể nào không nghĩ đến phản ứng của chính phủ Mỹ sau khi xảy ra chuyện này.
Brook rất đồng ý phán đoán của Jerry:
- Tức là hung thủ hành hung lần này...
Brook chưa kịp nói hết câu thì góc rẽ tận cùng hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập ngắt lời lão.
Brook mỉm cười quay đầu lại, thấy một nam nhân da trắng hơn ba mươi tuổi, mặc đồ tây đen chạy ra từ ngả rẽ, bộ dáng vội vàng, luống cuống.
Brook nhìn thấy thanh niên da trắng này, dĩ nhiên gã cũng trông thấy lão.
Thanh niên da trắng vứt bỏ lễ tiết cơ bản, vừa thấy Brook liền hét to:
- Lão bản, xảy ra chuyện! Charles đã chết!
Nụ cười trên mặt Brook nứt ra, lão hỏi thẳng:
- Ở đâu?
- Trong phòng huấn luyện đội bảo vệ vòng trong.
Thanh niên da trắng nhanh chóng trả lời:
- Tất cả thành viên đội bảo vệ vòng trong đều chết, trạng thái chết giống dội viên ngoài cửa y như đúc.
Nghe thanh niên da trắng trả lời, Brook biến sắc mặt nói:
- Phòng huấn luyện đội bảo vệ vòng trong?
Jerry đứng bên cạnh Brook cũng biến sắc mặt, hai người liếc nhau, vội vàng chạy hướng hậu hoa viên.
Brook mất phong độ, tâm tình bình thường. Phòng huấn luyện đội bảo vệ vòng trong là bảo bối yêu quý của lão.
Ramirez là giám sự đội bảo vệ vòng trong khách sạn Metro Gold. Thật ra Ramirez không có quyền lực quản lý đội bảo vệ vòng trong, bình thường gã chỉ ở trong văn phòng làm chuyện của mình, nhận điện thoại từ Brook lão bản rồi chạy chân truyền tin cho Charles.
Nhưng Ramirez là tồn tại không thể thiếu trong khách sạn Metro Gold. Bởi vì Ramirez là cô nhi được Brook nhận nuôi từ nhỏ, vì biểu thị lòng trung thành gã chủ động yêu cầu phẫu thuật bụng mình nhét vào loại bom mini điều khiển từ xa.
Cho nên Ramirez là người trông coi kho vàng khách sạn Metro Gold, trông chừng tài sản kếch sù chất đống thành núi trong kho vàng thay Brook, chính phủ mỹ. Ramirez chỉ chịu trách nhiệm với một mình Brook.
Ramirez chưa bao giờ tưởng tượng có ngày nào gã phản bội Brook hoặc làm chuyện gì không tốt cho lão. Ramirez cảm thấy gã có thể trung thành Brook trăm phần trăm, tuyệt đối không có khả năng phản bội.
Nhưng bây giờ Ramirez thay đổi suy nghĩ, thật ra gã có thể phản bội, mặc dù trong điều kiện gã không tình nguyện chút nào.
Ramirez ra khỏi địa ngục dung nham tuôn trào, phát hiện cơ thể mình không theo điều khiển. Ramirez nhìn mình tự tay kéo cầu dao chính hệ thống phòng cháy kho vàng, tự tay tìm hai thùng xăng trong kho vũ khí đội bảo vệ vòng trong, tự tay mở kho vàng, đổ xăng vào đống USD cao ba thước.
Trời, Ramirez sắp điên, gã không biết tại sao mình sẽ làm chuyện như vậy. Ramirez thề gã chưa từng phản bội Brook, đương nhiên đây là trung thành mặt linh hồn.
Xoẹt!
Ramirez mở hộp quẹt, nhìn dúm lửa nhảy múa. Ramirez từng bước đi tới gần USD tẩm xăng, mỗi một bước gã đi như dấn thân vào địa ngục chịu khổ hình. Hành hạ tinh thần làm Ramirez không chịu nổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...