Trương Ngọc Thiến nhỏ giọng nói:
- Chắc lúc này Lưu Tồn Huy đang ở trong biệt thự.
Diệp Dương Thành gật gù cúp máy ngay.
Diệp Dương Thành hiểu rõ đạo lý nhổ cỏ tận gốc, bắt giặc thì bắt vua trước.
Tuy Diệp Dương Thành có rất nhiều cách khiến Lưu Tồn Huy sống không bằng chết nhưng tình hình Phủ Thủ bang, tập đoàn Vạn Bang làm hắn vắt óc suy nghĩ cách vẹn toàn.
Dù sao hơn hai ngàn tên du côn rải rác khắp nơi, muốn tụ tập nguyên đám lại một hơi tiêu diệt thì siêu khó khăn. Nghe Trương Ngọc Thiến miêu tả, Diệp Dương Thành biết rõ Lưu Tồn Huy cảnh giác, gian xảo inh khủng.
Có vết xe đổ Lục gia Ôn Nhạc huyện, Vu gia Long Khẩu Khu, chỉ cần não Lưu Tồn Huy không bị lừa đá tuyệt đối không dễ dàng tụ tập các đàn em lại một chỗ. Mặc kệ vì lý do gì, Lưu Tồn Huy hiểu rằng không thể để hết trứng gà vào một cái rổ.
Diệp Dương Thành cũng không muốn trình diễn màn chôn sống. Lúc trước gây lớn chuyện đến nông nỗi chôn sống là vì Diệp Dương Thành không đủ thực lực, đành dùng cách dã man cắt đứt mọi rắc rối. Bây giờ thì... Diệp Dương Thành không cần gây ra tiếng động lớn như vậy, hắn chỉ cần nghĩ cách nào đó chu đáo, khiến Phủ Thủ bang hoàn toàn biến mất.
Diệp Dương Thành ngồi trên sofa suy tư thật lâu, hắn ngước đầu kêu Sở Minh Hiên, Hình Tuấn Phi lại.
Hai người nghe Diệp Dương Thành nói một kết cuộc thế nào, tình hình đại khái của tập đoàn Vạn Bang, Phủ Thủ bang.
Hình Tuấn Phi cười gian:
- Chủ nhân, lão bộc có cách rồi... Người chỉ cần như thế này...
Diệp Dương Thành khen ngoại:
- Rất hay.
Tiểu khu biệt thự chữ thiên Âu Dương khu Khánh Châu thị, đây là một trong các tiểu khu biệt thự hạng nhất Khánh Châu thị. Nói câu dễ hiểu là người cư ngụ ên trong không giàu cũng có quyền.
Trong chủ hộ của hơn một trăm bộ biệt thự chữ thiên Âu Dương khu Khánh Châu thị, Lưu Tồn Huy đổng sự trưởng tập đoàn Vạn Bang là người nổi bật. Lý do lớn nhất là vì trừ thân phận đổng sự trưởng tập đoàn Vạn Bang ra, Lưu Tồn Huy còn có thân phận chưởng môn Phủ Thủ bang tiếng tăm lừng lẫy tại Khánh Châu thị. Nhiều người né xa Lưu Tồn Huy siêu ác, sợ lỡ làm gì chọc gã bực thì kết cuộc cửa nát nhà tan.
Đây không phải tự hù dọa mình mà có căn cứ thật.
Lưu Tồn Huy là một thủ lĩnh thế lực hắc ám, nuôi nhiều tay sai, ban đầu gã lấy đâu ra nhiều tiền mở quán bar, công ty? Toàn là dùng thủ đoạn khiến người không ren mà run cướp về.
Ví dụ điển hình nhất là công ty trách nhiệm hữu hạn tập đoàn giải trí ăn uống Vạn Bang, ban đầu đổng sự trưởng không tên là Lưu Tồn Huy.
Mười hai giờ khuya, trong tiểu khu biệt thự hạng nhất Khánh Châu thị, một căn biệt thự xa hoa đèn đuốc sáng trưng chiếm diện tích mênh mông một ngàn ba trăm thước vuông. Khác với Trương Ngọc Thiến suy đoán, đêm nay không phải ba đóa kiều hoa mà mười ba đóa kiều hoa đều có mặt.
Trong phòng khách có bốn chiếc sofa dài, hơn mười nam nhân cao thấp mập ốm khác nhau ngồi trên ghế. Mười ba thiếu nữ vóc dáng yêu kiều, mặt mũi đáng yêu rúc vào ngực mỗi nam nhân, rất là ngoan ngoãn.
Nếu ai biết chuyện đi vào đây sẽ nhận ra hơn mười nam nhân tuổi từ ba mươi đến năm mươi là người phụ trách các khu vực của Phủ Thủ bang, xem như trụ cột Phủ Thủ bang, thuộc hạ thân tín của Lưu Tồn Huy.
Hôm nay là cuộc họp một tuần một lần. Người phụ trách các khu sẽ báo cáo các việc lớn nhỏ trong khu vực mình quản lý cho Lưu Tồn Huy, tựa như hoàng đế chầu triều.
Còn mười ba đóa kiều hoa là Lưu Tồn Huy bỏ giá lớn hết sức bồi dưỡng thân tín, người có thể trả giá tiền cao qua đêm với các nàng hơn phân nửa là nhân vật nổi tiếng xã hội. Bình thường mười ba đóa kiều hoa thu thập tình báo cho Lưu Tồn Huy chuẩn bị dùng bất cứ lúc nào, như đêm nay ba thiếu nữ này là vũ khí tốt nhất để gã lung lạc thuộc hạ.
Theo thường lệ, chờ kết thúc cuộc họp, mười ba đóa kiều hoa sẽ dùng hết khả năng làm hơn mười nam nhân lâng lâng lên mây làm tiên.
Bọn họ không biết trong lúc hưởng thụ cũng giao mạng nhỏ vào tay mười ba thiếu nữ này. Lưu Tồn Huy gật đầu một cái là bọn họ sẽ mất mạng trong tình huống toàn thân trần truồng.
Từ điểm này không khó nhận ra Lưu Tồn Huy đúng là kẻ có tài, không phải loại tiểu nhân vật. Lưu Tồn Huy có thủ đoạn, có tâm kế, hèn gì gã một tay vun vén Phủ Thủ bang từ bang phái nhỏ hạng ba lớn mạnh đến bây giờ.
Tiếc rầng dù Phủ Thủ bang có uy thế ngập trời trong Khánh Châu thị, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, nhưng trêu vào người không nên chọc thì kết cuộc đã định trước.
Một nam nhân hơn bốn mươi tuổi ngồi trên sofa bên tay phải Lưu Tồn Huy nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen nhánh, mượt mà của thiếu nữ hai mươi ba, bốn tuổi dựa vào ngực mình.
- Huy ca, hai ngày nay trong vùng có thêm nhiều cớm.
Nam nhân hơn bốn mươi tuổi báo cáo với Lưu Tồn Huy:
- Toàn mặc đồ thường. Mắt sắc phát hiện nhiều huynh đệ làm trong vùng khó buôn bán.
Lưu Tồn Huy hờ hững gật đầu, ánh mắt liếc mặt từng người, hỏi:
- Còn các ngươi?
- Bên ta cũng vậy, nhiều cớm kéo đến.
Một nam nhân khoảng năm mươi tuổi trầm giọng nói:
- Buổi chiều nhờ người tìm hiểu, cớm đi dạo trong vùng là người của đại đội hình cảnh cục công an Khánh Châu thị.
- Khu của ta cũng có.
- Ta cũng vậy.
- Ta....
Mọi người lần lượt gật đầu biểu thị trong khu vực quản lý của mình xuất hiện cảnh sát mặc thường phục.
Lưu Tồn Huy nhìn đám người gật đầu, sắc mặt âm trầm đặt mạnh chén trà xuống mặt bàn phát ra tiếng cốp rõ to.
Phòng khách thoáng chốc lặng ngắt như tờ, mọi người tập trung vào Lưu Tồn Huy. Bọn họ không chú ý thấy một khung cửa sổ khép kín bỗng chốc cánh cửa bị lặng lẽ mở ra cái khe cỡ nắm tay rồi nhẹ nhàng đóng lại.
Sắc mặt Lưu Tồn Huy cực kỳ âm trầm, gã ngồi thẳng người dậy.
- Vị kia trong thị cục thật không biết điều.
Lưu Tồn Huy nói với một nam nhân hơn ba mươi tuổi ngồi phía xéo đối diện mình:
- A Bưu, ngày mai ngươi tự mình dẫn vài người đi. Con út của hắn đọc sách trong trường trung học Thập Tam, mời nó lại đây uống trà.
Nam nhân tên A Bưu đưng dậy, gật đầu, nói:
- Vâng thưa Huy ca.
Nói xong nam nhân tên A Bưu thản nhiên ngồi xuống, xem phản ứng của gã thì Lưu Tồn Huy thường xuyên làm chuyện này.
Bắt cóc nhi tử của một cục trưởng thị cục không thấy chuyện lạ gì đối với bang phái như Phủ Thủ bang, uy hiếp cho biết mặt rồi thả người về là được. Cục trưởng thị cục thì sao? Dám ngay mặt chống đối Phủ Thủ bang? Không hiểu đạo lý pháp không trách số đông sao?
Phái cảnh sát thường phục đến đây điều tra chứ không phải phái người quang minh chính đại đến kiểm tra, từ điểm này Lưu Tồn Huy nắm bắt chính xác điểm mấu chốt. Đó là đừng nhìn cục trưởng thị cục cứng rắn, thật ra rất kiêng dè Lưu Tồn Huy, nếu đã e ngại gã thì mọi chuyện dễ tính. Mời con trai cục trưởng cục lại đây ăn bữa cơm uống ly trà, trước khi đi tiễn bằng xe hơi trị giá trăm vạn. Gõ một cái rồi tặng một viên kẹo, thế thì cục trưởng đại nhân còn dám làm gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...