Diệp Dương Thành kinh ngạc hỏi:
- Đưa trở về?
Diệp Dương Thành nhanh chóng hiểu ra, gật đầu nói với Vương Minh Kỳ:
- Minh Kỳ, ngươi đi đi. Hãy đặt trường sam, mũ màu đen này về chỗ cũ, tốc độ nhanh lên.
Vương Minh Kỳ không hiểu Diệp Dương Thành và Hình Tuấn Phi đang làm tò gì, mới lấy trường sam, mũ màu đen về không bao lâu giờ sai gã trả lại? Nhưng ai kêu Diệp Dương Thành là chủ nhân, còn gã là thị phó?
Vương Minh Kỳ khom người, lên tiếng:
- Tuân lệnh chủ nhân!
Vương Minh Kỳ cầm trường sam, mũ màu đen rời khỏi phòng khách.
Diệp Dương Thành nói với Hình Tuấn Phi:
- Ngươi cảm thấy sẽ có người đi lấy bộ đồ này sao?
- Lão bộc cho rằng mặc dù bộ đồ đen này không có năng lực phòng ngự công kích vật lý, nhưng hầu như hoàn toàn miễn dịch với công kích năng lượng.
Hình Tuấn Phi nói:
- Dù Giới giàu có cỡ nào cũng sẽ không để mặc bảo bối như thế lưu lạc bên ngoài. Khả năng lớn nhất là Giới phái người lén thu về trường sam, mũ màu đen. Mặc kệ là tiếc bảo bối hay lo điểm yếu bộ đồ bị người phát hiện, Giới tuyệt đối sẽ không bỏ mặc.
Diệp Dương Thành gật gù đồng ý suy đoán của Hình Tuấn Phi, nếu đổi lại là hắn chắc chắn sẽ phái người lấy đồ về. Dù sao đây là bảo bối, còn là báu vật có lỗ hổng trí mạng.
Diệp Dương Thành cười tủm tỉm, kêu Ngô Chấn Cương đi nghỉ ngơi. Ba người Đường Thái Nguyên, Hình Tuấn Phi lại ngồi xuống ghế.
Diệp Dương Thành nói:
- Nếu bây giờ đã phát hiện điểm yếu trí mạng của đối phương, không lợi dụng thật tốt chẳng phải có lỗi với chúng ta vất vả lăn lộn chuyến này?
Hình Tuấn Phi dò hỏi:
- Chủ nhân định ôm cây đợi thỏ sao?
Khóe môi Diệp Dương Thành cong lên:
- Tất nhiên.
Diệp Dương Thành không suy nghĩ nhiều, đã biết cách đối phó với tàn hồn, chỉ cần thừa dịp đám tàn hồn lơ là thì rút dao đâm thủng vải đen buộc tàn hồn chui ra khỏi thể xác là được. Tàn hồn không còn thể xác sẽ khiến Cửu Tiêu thần cách phản ứng, khi đó Diệp Dương Thành tùy tay nhào nặn.
Thấy Diệp Dương Thành gật đầu, Hình Tuấn Phi mở miệng nói:
- Chủ nhân, ôm cây đợi thỏ cũng có một cách nói khác.
- Cái gì?
- Ngồi chờ chết.
Hình Tuấn Phi đứng dậy, khom lưng hướng Diệp Dương Thành, nói:
- Lão bộc cho rằn ngồi chờ người của Giới tới cửa chẳng bằng ra tay trước đánh gãy tay hắn.
- Ra tay trước? Trong các ngươi có ai rời khỏi Ôn Nhạc huyện được?
Diệp Dương Thành trợn trắng mắt nói:
- Không đi xa được trong khu vực quản lý của ta còn nói gì ra tay trước? Về đánh gãy tay là sao?
Mắt Hình Tuấn Phi lóe tia sáng:
- Tổ chức Dị Sát là người phát ngôn ở trần gian, hoặc nên nói là chó săn của Giới.
Biểu tình Hình Tuấn Phi thản nhiên nói:
- Thành viên của Giới chưa từng tiếp xúc với thế tục, lão bộc hoàn toàn có lý do tin tưởng mọi hành động của Giới trong trần gian là tổ chức Dị Sát đang trải đường cho Giới. Một khi Giới mất đi chó săn tổ chức Dị Sát thì như con ruồi không đầu bay nhặng xị, Giới có là con cọp thì cũng là cọp già rụng răng.
Nghe Hình Tuấn Phi nói, lòng Diệp Dương Thành máy động. Nếu tiêu diệt tổ chức Dị Sát trướ có thể một hơi được nhiều ích lợi.
Tuy nhiên tổ chức Dị Sát dù sao có các chi nhánh ở khắp thế giới, nhân viên rải rác. Mmuốn tiêu diệt hết thành viên của tổ chức Dị Sát là việc siêu khó khăn.
Quan trọng nhất là thần quyền của Diệp Dương Thành một khi rời khỏi khu vực quản lý sẽ không có nhiều tác dụng.
Mất đích chỗ dựa lớn nhất thì Diệp Dương Thành lấy tư cách gì tiêu diệt tổ chức Dị Sát? Không bị người ta làm thịt đã là may.
Nghĩ đến đây tâm tình Diệp Dương Thành bình tĩnh.
Lúc này Hình Tuấn Phi cười tủm tỉm nói với Diệp Dương Thành:
- Chủ nhân, chúng ta không thể rời khỏi Ôn Nhạc huyện, nhưng chẳng lẽ không khiến người tổ chức Dị Sát chủ động tìm tới cửa được sao?
- A?
Diệp Dương Thành ngước nhìn Hình Tuấn Phi, thấy khuôn mặt già nhăn nheo tràn đầy nụ cười xấu xa.
Diệp Dương Thành vỗ trán, hắn mới nhớ ra lão già này là ột âm mưu gia.
Diệp Dương Thành đứng ngoài ban công ngắm cuối chân trời xa xôi, sờ cằm nhỏ giọng nói:
- Thần tù giả không thể phân ly tàn hồn vô số kể.
- Mỗi lần tách tàn hồn ra ít nhất sẽ tạo thành ảnh hưởng mặt trái cho thần tù giả, tức là...
Tức là thần tù giả muốn phân ly tàn hồn, phái tàn hồn ra ngoài chấp hành nhiệm vụ cần có thời gian nhất định, không phải muốn tách là tách được ngay. Nếu thoải mái như thế thì chẳng phải thế giới này sớm bị lộn xộn?
Nếu mỗi lần thần tù giả phân ly một tàn hồn cần tốn nhiều thời gian thì phe Diệp Dương Thành không cần quá lo lắng. Nhưng hiển nhiên Giới không định cho Diệp Dương Thành có nhiều thời gian nghỉ ngơi điều chỉnh, hoặc nên nói là tích góp lực lượng.
Diệp Dương Thành cùng Hình Tuấn Phi, Sở Minh Hiên, Đường Thái Nguyên bàn bạc kế hoạch hành động đặt tên là gãy tay. Diệp Dương Thành mới đi ra ban công đứng chưa được ba phút, Vương Minh Kỳ phụ trách đưa trường sam, mũ màu đen về lại Bảo Kinh Trấn đã quay về phòng, mang đến tin tức khá tệ cho Diệp Dương Thành.
- Chủ nhân, ta vừa đặt đồ xuống chỗ cũ thì lát sau có một người xuất hiện, bộ dạng như nữ nhân kia, toàn thân bao phủ trong vải đen. Người đó đến nhà tang lễ lấy trường sam, mũ màu đen đi.
- Cái gì?
Nghe Vương Minh Kỳ báo cáo, Diệp Dương Thành trợn to mắt nói:
- Lại một người đến nữa?
- Vâng thưa chủ nhân.
Vương Minh Kỳ cung kính nói:
- Nhưng người áo đen mới xuất hiện là nam nhân, không phải nữ nhân.
Diệp Dương Thành trợn trắng mắt:
-...
Tàn hồn đoạt xá không nhất định phải là hồn nữ cướp thân nam, dù là hồn nam cũng có thể cướp thân nữ. Nhưng không biết những thần tù giả có chia giới tính nam nữ?
Diệp Dương Thành nghi ra vấn đề kỳ lạ, hắn lắc đầu ném suy nghĩ hoang đường ra sau đầu.
Diệp Dương Thành hỏi Vương Minh Kỳ:
- Người áo đen đó lấy trường sam, mũ màu đen rồi đi ngay?
- Tốc độ rất nhanh.
Vương Minh Kỳ trầm ngâm nói:
- Người đó bỗng nhiên xuất hiện cạnh xác nữ nhân kia, lấy trường sam, mũ màu đen xong biến mất, không hề kiểm tra xác chết, không kiểm nghiệm trường sam, mũ màu đen. Xem bộ dáng khá vội vã.
Diệp Dương Thành gật gù:
- Ừm!
Diệp Dương Thành lộ nét đăm chiêu. Vội vàng lấy trường sam, mũ màu đen đi, sao mô tả giống với người áo đen Đường Thái Nguyên đã gặp ở Phi Châu?
Cùng là vội vàng lộ mặt rồi vội vã rời đi. Theo lẽ thường tàn hồn bỗng nhiên biến mất ít nhất nên điều tra thi thể tìm nguyên nhân đi? Nhưng nam nhân mặc áo đen vội vàng rời đi, hay bên thần tù giả còn có cái gì mà Diệp Dương Thành không biết?
Mặt Diệp Dương Thành lộ vẻ buồn bực, hắn gật đầu nói với Vương Minh Kỳ:
- Biết rồi, ngươi xuống đi.
Vương Minh Kỳ cung kính nói:
- Tuân lệnh chủ nhân!
Vương Minh Kỳ lắc người biến mất.
Diệp Dương Thành sờ cằm đăm chiêu:
- Người áo đen bộ dáng vội vàng.
* * *
Sở trưởng trung niên Bảo Kinh Trấn vừa đẩy mở cánh cửa nhà xác vừa quay đầu nói với nam nhân tráng niên hơn ba mươi tuổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...