Trong khi Diệp Dương Thành khó hiểu nhìn đội múa lân thì các vũ sư đã đến gần cửa tiệm, ngừng lại cách Diệp Dương Thành chưa tới năm thước. Một con sư tử nhảy lên, miệng phun ra băng - Rôn có mười chữ to lấp lánh sắc vàng.
[Chúc mừng sòng bạc Hưng Khẩu khai trương đại cát.]
Nhìn đến đây Diệp Dương Thành ngây ra. Sòng... Sòng bạc khai trương?
Diệp Dương Thành chửi thầm:
- Cha nó, quá kiêu ngạo.
Một sòng bạc khai trương vốn không nên phô trương ra ngoài, nhưng sòng bạc Hưng Khẩu này chẳng những khai trương rầm rộ, còn mời đội hoa cổ, đội múa lân tuyên truyền ngay trên đường.
Nói ngắn gọn một câu: To gan không giới hạn.
Diệp Dương Thành đứng trước cửa tiệm nhìn đội múa lân gõ chiêng trống, ồn ào đi qua đường Triêu Dương vào đường Nam Môn. Diệp Dương Thành do dự một lúc sau đi theo đội múa lân, mãi khi hắn đứng trước sòng bạc Hưng Khẩu, tức là chỗ cũ của sòng bạc Lục gia.
Lúc này đường bên ngoài hẻm đã tụ tập ba đội hoa cổ, hai đội múa lân đang biểu diễn hết sức náo nhiệt, thanh thế kinh người.
Diệp Dương Thành chú ý thấy sòng bạc làm hoạt động khai trương còn có đội hiệp cảnh đến giữ trật tự. Diệp Dương Thành chú ý nhìn, phát hiện nơi này không chỉ có những hiệp cảnh mặc đồng phục cảnh sát giữ trật tự, có một số nam nhân mặc đồ thường đi qua đi lại trong đám đông.
Khi bọn họ thấy có ai cầm di động, camera, DV, các loại công cụ quay phim là sẽ nháy mắt, cả đám xông lên giật đồ xóa sạch nội dung quay chụp. Chưa xong, người thu hình nhẹ thì bị tát tai, nặng thì bị đánh hội đồng nằm dài dưới đất.
Vênh váo không biên giới.
Diệp Dương Thành đứng trong đám đông xem mấy phút, nhìn ba, bốn thanh niên vì dùng di động quay phim bị người sòng bạc đánh tơi tả.
- Tổ cha nó, chỗ này là địa bàn của ta!
Lòng Diệp Dương Thành bốc cháy lửa giận:
- Đây không phải nơi cho các ngươi kiêu căng như thế!
Nhưng Diệp Dương Thành không xúc động trừng trị sòng bạc Hưng Khẩu mới mở này ngay. Diệp Dương Thành kiên nhẫn đứng trong đám người, hắn cần xác định rốt cuộc sòng bạc Hưng Khẩu có thể vênh váo đến mức nào.
Đội hoa cổ, đội múa lân biểu diện rầm rộ gần một tiếng. Bây giờ là chín giờ sáng. Đang lúc Diệp Dương Thành mất kiên nhẫn định rời đi thì thấy tám nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp, ăn mặc mát mẻ nối đuôi nhau ra khỏi con hẻm nhỏ. Các nàng xếp hàng ngang, một nam nhân trung niên tay kẹp điếu xì gà, mặc đồ tây màu trắng đi ra.
Nam nhân trung niên đứng giữa tám nữ nhân, tức là đầu ngõ, mặt cười tươi, hai tay chắp vào nhau chào mọi người.
Nam nhân trung niên mở miệng nói:
- Nhờ ơn mọi người xem trọng, Hưng Khẩu giải trí thành hôm nay khai trương, mong các vị nơi đây sau này giúp đỡ cho.
Diệp Dương Thành lặng lẽ rời khỏi đám đông, xoay người đi về tiệm đường Triêu Dương của mình.
Nam nhân trung niên tiếp tục nói một đống lời khách sáo rác rưởi, cố gắng tuyên truyền tin sòng bạc Hưng Khẩu khai trương vào tai hơn một nửa người Bảo Kinh Trấn. Chỉ có như vậy sòng bạc Hưng Khẩu mới tiền vô ào ào, thịnh vượng phồn vinh.
Nam nhân trung niên không hay biết có một sát tinh đã chú ý sòng bạc Hưng Khẩu.
Chín giờ sáng, canh giờ đến, pháo tre pháo bông chuẩn bị sẵn bị đốt kêu đì đùng. Tiên khói lửa rộn ràng truyền khắp Bảo Kinh Trấn, sòng bạc Hưng Khẩu chính thức khai trương.
Một đoàn con bạc ngày hôm qua nhận được thiệp mời chen chúc ùa đến. Sòng bạc vắng lặng hơn một tháng lần nữa nghênh đón giây phút ồn ào tiếng người, nhưng không biết cảnh tượng rộn ràng này sẽ kéo dài bao lâu?
Đến giữa trưa mười hai giờ, trong sòng bạc có cung cấp cơm trưa phong phú, tặng rượu và thuốc lá miễn phí. Đám con bạc cười toe. Lưu Manh Siêu cũng cười, bước đầu đã tạo dựng thanh thế, giờ chỉ cần ngồi chờ thu tiền mỏi tay.
Diệp Dương Thành nhận được điện thoại của Dương Đằng Phi, hắn buông chén đũa xuống, cầm di động ra cửa tiệm. Đến con hẻm nhỏ gần đó, Diệp Dương Thành ấn nút nghe, đặt ống nghe bên tai.
- Có chuyện gì?
Đầu dây bên kia Dương Đằng Phi cung kính chào hỏi:
- Chủ nhân có khỏe không?
Dương Đằng Phi nói tiếp:
- Chủ nhân, khu Long Khẩu, Hưng Khẩu xã đoàn Ung Gia huyện bắt đầu từ ngày hôm qua đã kéo nhiều người vào Ôn Nhạc huyện cư trú. Bắt đầu từ buổi sáng các thị trấn trong Ôn Nhạc huyện như Bảo Kinh Trấn, Vụ Hồ Trấn, Bạch Hà Trấn, Bảo Kinh Trấn, Hồng Hải Trấn, Diên Đãng Trấn, Hồng Liễu Trấn, Đại Giang Trấn, Vinh Phù Trấn vân vân lục tục khai trương sòng bạc.
Diệp Dương Thành nhíu mày nói:
- Ta biết chuyện này rồi.
Diệp Dương Thành hỏi tiếp:
- Ngươi hiểu rõ bao nhiêu?
- Chủ nhân không biết là bây giờ lão bộc đang cùng con cả Vu gia, Vu Tô Nhạc hợp tác tham ô.
Dương Đằng Phi cười tủm tỉm mở miệng nói:
- Vì lấy được niềm tin của lão bộc, Vu Tô Nhạc không chỉ hối lộ ba trăm vạn còn nói ra một ít kế hoạch của Vu gia, muốn lão bộc thiên vị một chút, giúp đỡ Vu gia cắm rễ trong Ôn Nhạc huyện.
Nói đến đây Dương Đằng Phi tạm dừng giây lát, tiếp tục bảo:
- Theo lão bộc hiểu biết thì lần này Vu gia không phát động tinh nhuệ mà triệu tập tay côn đồ sòng bạc khu Long Khẩu, Ung Gia huyện để thăm dò.
- Thăm dò?
Diệp Dương Thành nhíu mày hỏi:
- Thăm dò từ trên trời giáng xuống?
- Thăm dò phản ứng của chủ nhân.
Dương Đằng Phi mỉm cười nói:
- Năm xưa Vu gia bị Lục gia đuổi ra Ôn Nhạc huyện mất hết mặt mũi, nếm đủ năng lực của dị nhân. Cho nên lần này Vu gia không làm liều mà triệu tập một số quân tốt tùy thời vứt bỏ đi vào Ôn Nhạc huyện thăm dò. Nếu chủ nhân có hành động gì thì tinh nhuệ Vu gia sẽ không bị tổn thất, càng không đến nỗi tổn thương nguyên khí dao động căn cơ.
Mắt Diệp Dương Thành sáng rực:
- Tức là nếu không có hành động gì thì tinh nhuệ Vu gia sẽ dốc hết sức vào Ôn Nhạc huyện?
Nếu đúng như vậy thì hắn giàu to, kém nhất có thể tăng đẳng cấp thần cách lên ngũ giai.
Dương Đằng Phi phủ định suy đoán của Diệp Dương Thành:
- Không.
Dương Đằng Phi cung kính nói:
- Chủ nhân có điều không biết. Năm xưa tuy Lục gia trục xuất Vu gia, đánh chiếm địa bàn Ôn Nhạc huyện. Sau này Vu gia bám chặt khu Long Khẩu, Ung Gia huyện không ra khỏi hai địa bàn này nửa bước, nhưng Vu gia vẫn có nguy hiểm.
- Thật ra Vu gia chiếm địa bàn Ôn Nhạc huyện đã làm tổ chức khác bất mãn, nên Vu gia tuyệt đối không dốc hết lực lượng tinh nhuệ kéo vào Ôn Nhạc huyện. Trừ phi Vu gia chịu từ bỏ đại bản doanh khu Long Khẩu, Ung Gia huyện.
- Tức là cho dù thăm dò thì cùng lắm là Vu gia phái thêm tôm tép?
Diệp Dương Thành hơi thất vọng hỏi:
- Vậy giữ hắn lại làm cái gì? Tối nay tiêu diệt!
Dương Đằng Phi cười nói:
- Ha ha, chủ nhân đừng vội.
Dương Đằng Phi tiếp tục bảo:
- Sáng sớm hôm nay khi Vu Tô Nhạc nói chuyện với ta có để lộ chút lá bài tẩy. Lão bộc càng nghĩ càng cảm thấy có thể Vu gia tìm dị nhân giúp đỡ, hay chủ nhân giữ lại đám quân tốt này, chờ lão bộc điều tra rõ ràng rồi tính?
Dương Đằng Phi từ một linh phó dần chuyển thành quân sư quạt mo bày mưu tính kế cho Diệp Dương Thành, là người duy nhất trong đám thuộc hạ của hắn. Diệp Dương Thành cực kỳ vừa lòng với Dương Đằng Phi.
Diệp Dương Thành nghe Dương Đằng Phi nói, hắn ngẫm nghĩ kỹ càng, cảm thấy chậm chút cũng không sao. Nếu bây giờ Diệp Dương Thành hành động khó tránh khỏi mất nhiều hơn được, lỡ Vu gia khủng hoảng bỏ địa bàn Ôn Nhạc huyện thì sao? Diệp Dương Thành biết đi đâu đòi mấy vạn công đức huyền điểm để thăng cấp?
Nghĩ đến đây Diệp Dương Thành gật đầu, nói:
- Bên ngươi có phát hiện gì mới nhớ thông báo cho ta ngay.
Dương Đằng Phi cung kính nói:
- Lão bộc biết, xin chủ nhân yên tâm.
Dương Đằng Phi cúp máy.
Diệp Dương Thành cất điện thoại vào túi, hắn nheo mắt nhìn hướng hai tòa nhà lầu giờ đã đổi tên sòng bạc Hưng Khẩu, khẽ hừ.
Diệp Dương Thành quay về tiệm ăn cơm trưa, lái xe đi Châu Lộ Kiều bán vật dụng gia đình, một hơi mua hai chiếc giường lớn, ba bộ sofa, hai bàn trà, hai Lcd Tv hai mươi bốn inch và ba mươi lăm inch. Mấy món này đã ngốn hết sáu vạn khối tiền, Diệp Dương Thành toànm ua mấy món bình thường.
Diệp Dương Thành kêu cửa hàng chở mấy thứ này về Bảo Kinh Trấn, hắn gọi điện thoại cho Diệp Cảnh Long dặn gã tìm mấy người giúp việc bán thời gian chờ đồ vật chuyển đến thì sắp đặt đâu ra đấy.
Diệp Dương Thành lái xe đi chợ buôn bán nhỏ ở Lộ Kiều, mua vật cần thiết trong sinh hoạt, không quên mua chăn nệm, đồ chơi bóng da cho Nhung Cầu.
Cả buổi chiều Diệp Dương Thànhv mua đồ lặt vặt, khi hắn lái xe về Bảo Kinh Trấn đã là chạng vạng sáu giờ. Diệp Dương Thành về nhà thấy cửa khóa, không ai ở nhà.
- Lạ lùng, đã đi đâu?
Diệp Dương Thành đứng trước cửa nhà, biểu tình buồn bực. Bây giờ Diệp Dương Thành giao hết chuyện trong tiệm cho Vương Tuệ Tuệ lo, bình thường vào lúc này phụ mẫu đều ở nhà, tại sao hôm nay không có ai trở về? Dù dọn dẹp nhà mới cũng nên xong sớm.
Đang lúc Diệp Dương Thành khó hiểu thì di động trong túi reo chuông:
- A a... A nội yêu...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...