- Vì vậy, không phải ta không muốn cứu bọn họ, mà là thân thể của bọn họ căn bản không cho phép ta làm điều đó... Nếu đã như vậy, thay vì để cho bọn họ ở bên cạnh dị thú làm một tên tay sai không có ý thức tự chủ, chi bằng thu vào toàn bộ dưới trướng của ta, như vậy, bọn họ ít nhất còn có hi vọng hồi phục, hơn nữa ít nhất cũng có thể có ý thức của mình, không còn là một cái xác không hồn!
- Đúng như Tạp Lỗ Khâu hiện tại, hắn đã khôi phục ý thức của mình, nhưng vì ảnh hưởng của tiểu viên cầu màu đen, lại có một loại cảm giác gần như hèn mọn.
- Nếu như ta không thay đổi nội dung tái diễn tinh thần lực bên trong viên cầu màu đen, hoặc ta trực tiếp xóa bỏ tinh thần lực bên trong viên cầu màu đen, đồng dạng cũng sẽ ảnh hưởng đến tính ổn định của viên cầu màu đen, cuối cùng đưa đến băng liệt, sau đó độc tố mất đi áp chế hoàn toàn bộc phát!
- Hơn nữa, tinh thần lực tồn tại cùng một nhịp thở với người ký chủ, một khi tinh thần lực biến mất..., trời mới biết có thể bị Baba Dahl nhận thấy hay không, do đó rước lấy phiền toái càng lớn hơn? Cho nên, tia tinh thần lực này không phải trường hợp bất đắc dĩ, tuyệt đối không thể khinh động.
- Ngoài ra kết quả nhẹ nhất, chính là tinh thần lực tiếp tục ảnh hưởng đến Tạp Lỗ Khâu, chỉ sợ hiện tại ta đã thức tỉnh ý thức tự chủ của hắn, nhưng dưới tình huống không nhận thức được, không bao lâu nữa hắn sẽ lại biến thành cái xác không hồn, hơn nữa tình huống còn hỏng bét hơn trước.
- Cho nên, hiện tại ta không chỉ thay đổi nội dung tái diễn của tinh thần lực, đồng thời còn làm chậm tốc độ tái diễn tinh thần lực gần ba trăm lần, đồng thời hướng dẫn linh hồn ý thức của Tạp Lỗ Khâu tiếp nạp nội dung tái diễn của tia tinh thần lực này.
- Nói cách khác, hiện tại nội dung tái diễn trong viên cầu màu đen, theo Tạp Lỗ Khâu thấy không còn là thủ đoạn khống chế hắn, mà là một đoạn ngắn trong trí nhớ của hắn...
Một mình yên tĩnh đứng trong mật thất, cắt tỉa toàn bộ câu chuyện từ đầu tới đuôi, cho đến cuối cùng sau khi Diệp Dương Thành xác định đã không còn bỏ sót cái gì, hắn mới lộ ra nụ cười nhạt, tiếp theo sải bước đi về hướng cánh cửa mật thất.
Quy trình đã nắm giữ, công việc giải cứu Tạp Lỗ Khâu cũng miễn cưỡng coi như hoàn thành, lúc này... cũng nên đi gặp mười hai vị nghị viên Thần Hoàng kia, hi vọng đợi lát nữa Tạp Lỗ Khâu hãy ném ra quả boom tấn, nếu không sẽ nổ bọn họ ngã liểng xiểng?
Có người ngã liểng xiểng hay không, Diệp Dương Thành cũng không rõ ràng, nhưng chính hắn cũng bị phản ứng của Victor Moore hù dọa hết hồn. Vừa tiến vào trong cabin xe phi hành, thanh âm đầu tiên hắn nghe thấy, chính là Victor Moore.
- Các ngươi đừng khuyên nữa, ta cũng không có biện pháp giải thích làm sao ta lại biết mình không còn sống bao lâu nữa,... Ta chỉ là cảm nhận được, giống như có người trong lòng ta nhẹ giọng nói cho ta biết, ta sắp chết... Cho nên, ý ta đã quyết, đợi Diệp Dương Thành Thần Hoàng tới, nghe xong chuyện cuối cùng, ta sẽ lên đường, đến biển sâu tìm đám dị thú chết tiệt tính nợ!
- Ngươi muốn đi biển sâu?
Chân trước vừa tiến vào cabin, chân sau đã nghe được lời nói như đinh chém sắt của Victor Moore, Diệp Dương Thành từ trong hành lang lộ ra một khuôn mặt, sau đó toàn bộ thân thể cũng rời khỏi chỗ bóng tối, tiến vào trong tầm mắt của hơn mười vị Thần Hoàng.
Nhìn vẻ mặt kiên quyết của Victor Moore, Diệp Dương Thành khẽ nhíu mày, nói:
- Ta vất vả lắm mới cứu được Tạp Lỗ Khâu, giờ ngươi lại muốn đến biển sâu? Ngươi muốn giống như hắn sao?
Victor Moore định mở miệng nói gì đó, nhưng nhìn Diệp Dương Thành, lại trầm mặc không nói.
- Diệp Dương Thành Thần Hoàng, ngươi hãy khuyên nhủ Victor Moore Thần Hoàng đi.
Vera Nika Thần Hoàng nhìn thấy Diệp Dương Thành rốt cục trở lại, lập tức giống như thấy được cường lực ngoại viện, tiến lên hai bước nói:
- Trước khi chuyện của Tạp Lỗ Khâu chưa tìm hiểu rõ ràng, chúng ta quyết định không để cho bất kỳ một Thần Vương, Thần Hoàng nào tiến vào biển sâu!
- Quyết định này là vô cùng chính xác.
Diệp Dương Thành gật đầu với Vera Nika Thần Hoàng, đưa cho nàng một ánh mắt khẳng định, tiếp theo mới đưa quăng ánh mắt đến trên người Victor Moore, cau mày hỏi:
- Ngươi thật sự xác định, ngươi muốn đến biển sâu kết thúc tính mạng của mình?
- Đúng vậy, ta muốn chết trong vinh quang, chứ không phải uất ức chết đi!
Victor Moore trả lời vô cùng kiên quyết, nhìn dáng dấp trong lòng đã sớm có quyết định, hơn nữa còn là loại như đinh chém sắt....
- Như vậy, ta phải vô cùng xin lỗi nói cho ngươi biết, ngươi tạm thời không thể chết được.
Diệp Dương Thành lộ ra nụ cười nhạt với Victor Moore, tiếp theo nói với hơn mười vị Thần Hoàng còn lại:
- Nếu như thuận tiện, các ngươi có thể ra ngoài một lát được không?
Lời nói này tương đối không khách khí, ít nhất trong cấp bậc Thần Hoàng là yêu cầu vô cùng không có có lễ phép, nhưng không có ai so đo chuyện này vào lúc này, nhất là sau khi Diệp Dương Thành thành công cứu được Tạp Lỗ Khâu, địa vị của hắn trong suy nghĩ của các Thần Hoàng lại tăng lên một bậc.
Cho nên, những Thần Hoàng ở trên cao vô cùng thức thời mỉm cười gật đầu, sau đó nối đuôi nhau rời khỏi cabin xe phi hành, để lại cabin cho Diệp Dương Thành và Victor Moore.
Cách làm của Diệp Dương Thành khiến Victor Moore vô cùng cảnh giác, nhất là sau khi hắn chú ý tới ánh mắt không có hảo ý của Diệp Dương Thành rơi xuống người mình, hắn hơi có chút e ngại lui về sau một bước nhỏ, hỏi:
- Ngươi... Ngươi muốn làm gì với ta?
- Không, ta không muốn làm gì với ngươi.
Diệp Dương Thành khẽ cười lắc đầu, nói:
- Ta chỉ muốn giúp ngươi thanh tĩnh một chút, tránh cho ngươi lại tiếp tục vờ ngớ ngẩn.
- Có ý gì?
Victor Moore kinh ngạc hỏi.
- Không có ý gì.
Diệp Dương Thành bình tĩnh cười cười:
- Ngươi nhắm mắt lại trước đã, cho ta thời gian nửa phút, nửa phút sau ngươi muốn làm gì tùy ngươi, ta sẽ không ngăn trở.
- Thật không?
Sắc mặt Victor Moore thoáng vui mừng hỏi:
- Bao gồm chuyện ta muốn đến biển sâu?
- Nếu như không phải đám người Vera Nika Thần Hoàng quan tâm đến sống chết của ngươi, ngươi cho rằng ta nguyện ý ở chỗ này lãng phí thời gian sao?
Diệp Dương Thành lạnh lùng, quát lên:
- Nhắm mắt lại!
Trở mặt quả thực còn nhanh hơn lật sách... Victor Moore là người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, huống chi hắn cũng biết, Diệp Dương Thành không thể nào hại hắn, ít nhất sẽ không hại hắn dưới tình huống như vậy.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Victor Moore tự nhận hắn đã không còn sống bao lâu, nếu như lúc này Diệp Dương Thành còn ra tay đánh lén hắn, đáng giá sao? Vì một Thần Hoàng sắp chết, mà giội một chậu nước bẩn vừa đen vừa thối lên người mình?
Lẽ thường, Diệp Dương Thành sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy, nhưng trên thực tế...
- Lão tử vừa tiến vào đã cảm giác được luồng khí tức bất an rồi, chỉ có điều không nghĩ tới nó phát ra từ trong linh hồn của Victor Moore.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...