Chấp Chưởng Thần Quyền

Thần Tiêu giáo hoàng với tư cách là kẻ quản lý cao nhất của Cửu Tiêu Thần Điện, Diệp Dương Thành nhíu mày suy nghĩ, kẻ quản lý quyết không thể là kẻ nhu nhược!

Nghe được Triệu Dong Dong đánh giá Trương Hiểu Phi, Diệp Dương Thành càng nhíu mày sâu hơn, tạm thời áp chế suy nghĩ này trong lòng, nhìn qua Triệu Dong Dong phân phó nói:

- Ngươi trước an bài thần sứ đi điều tra cẩn thận, sau khi làm rõ ràng thì báo cáo lên.

- Vâng, chủ nhân.

Triệu Dong Dong tất cung tất kính đáp ứng một tiếng, sau đó liền lui sang một bên nhắm mắt không nói, nhưng mà tâm linh lại liên lạc với các thần sứ.

Chuyện này tạm thời mắc cạn, Diệp Dương Thành cũng không có hứng thú kiểm tra thêm, lúc này đứng lên, hắn nhoáng cái biến mất.

Hai tỉnh một thành phố, tổng diện tích hai mươi mốt vạn cây số vuông, dựa theo tiêu chuẩn một tòa thần miếu cấp một là một trăm cây số vuông, như vậy cần hai ngàn một trăm thần miếu mới có thể bao phủ diện tích này.

Bởi vậy mỗi một tòa thần miếu có phân chia đẳng cấp cực kỳ sâm nghiêm, bằng không rất nhiều thần miếu sẽ bao phủ lẫn nhau, lãng phí đại lượng tài nguyên.

Tu kiến mỗi một tòa thần miếu đều phải trả qua tính toán cẩn thận, cũng may thần sứ đã thay Diệp Dương Thành hoàn thành công việc phức tạp này, Diệp Dương Thành chỉ cần dựa theo kết quả thăm dò của các thần sứ mà quyết định.

Từng tòa thần miếu cấp một mọc lên như nấm, mọi người nhìn thấy tren bầu trời thần miếu có ánh sáng bao phủ, sau đó vô số hào quang từ từ bao phủ các nơi, thường thường từ khi manh mối tu kiến thần miếu xuất hiện đến khi tu kiến hoàn thành, tất cả chỉ diễn ra trong nửa phút.

Lần này xuất hiện thần tích trước mặt mọi người, trên thực tế mỗi một tòa thần miếu sinh ra đều tạo thành trùng kích to lớn, cũng khiến không ít người nội tâm có nghi vấn liền trở thành tín đồ của Cửu Tiêu Thần Điện, dù sao nhìn thấy thần tích trên TV và trực tiếp nhìn thấy là hai khái niệm khác nhau.

Diệp Dương Thành hối hả ngược xuôi tu kiến thần miếu cấp một, trên lầu bốn cao ốc Diệp thị ở huyện Ôn Nhạc, Lâm Mạn Ny cầm văn bản tài liệu tìm được hơn ba mươi nam tử trang niên.


- Lão Từ, số liệu đăng ký này đã trải qua xác nhận chưa?

Tráng niên trước mặt tuổi chừng ba mươi lăm, đầu húi cua và tinh thần phấn chấn.

Thấy Lâm Mạn Ny cầm văn bản tài liệu hỏi mình, lão Từ lập tức gật đầu nói:

- Tất cả đều trải qua xác nhận, những tư liệu người bị hại đã trải qua kiểm tra cả, số liệu phía trên đã trải qua xác nhận nên ngài cứ yên tâm.

- Ha ha không phải ta lo lắng, chỉ hơi kinh ngạc.

Lâm Mạn Ny nghe vậy không khỏi cười cười, giơ tay lên dương dương tự đắc vuốt văn bản tài liệu trong tay, nói ra:

- Lúc này mới mấy tháng thôi, người bị hại đã tăng lên hơn bốn mươi chín vạn, mấy ngày hôm trước còn không có thời gian mở tài liệu ra xem, bây giờ xem thì cảm thấy giật mình.

- Thật muốn nói thì nó cũng không khó hiểu!

Lão Từ cười nói:

- Chúng ta ở đây phụ trách đăng ký, tìm kiếm tung tích của người bị hại cần bên cảnh sát ra sức, có tài chính của chúng ta đầu nhập vào ủng hộ, tìm được những người bị hại này sẽ không quá khó khăn.

Lâm Mạn Ny nói với lão Từ, lại nói:

- Vậy được, ngươi trước tiếp tục làm việc đi, ta đi xem tư liệu!

- Được.

Lão Từ cười mỉm gật đầu đáp ứng sau đó rời khỏi văn phòng Lâm Mạn Ny, lúc này hắn mới thở dài lẩm bẩm:

- Đúng là có tiền không có chỗ xài!

Qua thời gian vài tháng, hành động cứu trợ người bị hại trong cả nước đã có tiến cảnh huy hoàng, tới trước măt số người bị hại đã hơn bốn mươi chín vạn tám ngàn người, khoảng cách năm mươi vạn người của Diệp Dương Thành đã tới gần.

Nhưng mà sau lưng thành quả huy hoàng đã đầu nhập tài chính vài tỷ. Lão Từ cẩn thận tính toán sổ sách qua, quỹ từ thiện Dương Thành đã đầu nhập hơn ba tỷ vào trong chuyện này, tương đương khi giải cứu một người đã chi ra sáu ngàn đồng.

Đây là bao nhiêu tiền? Lão Từ không thể không bội phục Diệp Dương Thành, công ty càng lớn thì sự nghiệp từ thiện cũng càng lớn, một năm đã đầu nhập vào từ thiện vài tỷ đồng, đây là số tiền bao lớn?

- Hình như sau khi người ta trở nên giàu có, tiền chẳng khác gì giấy chùi đít!

Lẩm bẩm lắc đầu, lão Từ xoay người sang chỗ khác tiếp tục công việc của mình, về phần có xài bao nhiêu tiền đi nữa, đây không phải chuyện hắn cân nhắc.

Sau khi lão Từ văn phòng, Lâm Mạn Ny đi tới văn phòng khác, tìm được một tiểu nữ hài chừng hai mươi tuổi, nhìn nàng hỏi:


- A Phỉ, có tin tức mới nhất hay không?

- YAA.A.A.., Lâm hội trưởng tốt!

Tiểu nữ hài nhìn thấy người tới là Lâm Mạn Ny thì giật mình, ngẩng đầu lên hưng phấn nói:

- Ân, hơn mười phút đồng hồ trước vừa nhận được tin tức từ Quảng Đông, Sơn Đông, Thiểm Tây, Hồ Nam, Hà Bắc gọi tới, là tin tức tốt từ các chuyên viên.

- Tin tức tốt gì?

Lâm Mạn Ny nghĩ đến con số bốn mươi chín vạn tám ngàn người, tâm tình cấp bách. Diệp Dương Thành rất sớm đã đề cập tới con số năm mươi vạn, tuy Lâm Mạn Ny không biết con số năm mươi vạn đại biểu cho cái gì, nhưng cũng biết nhất định có thể giúp Diệp Dương Thành.

Cho nên hôm nay mở văn bản tài liệu đã thấy con số bốn mươi chín vạn tám nghìn, lập tức tìm lão Từ chứng thực, cấp bách hy vọng mao chóng giải cứu hơn một ngàn người, hoàn thành kỳ vọng năm mươi vạn người của Diệp Dương Thành.

Lúc này nghe được a Phỉ có tin tức tốt, nàng sao mà không hỏi chứ?

A Phỉ ngạc nhiên nhìn qua Lâm Mạn Ny, nàng nói:

- Nói là từ nơi này tìm được không ít người bị hại bị lừa bán, không có gì bất ngờ xảy ra thì ba ngày sau sẽ đưa tới huyện Ôn Nhạc.

Nói xong a Phỉ chỉ vào đồng tài liệu trên bàn, nói ra:

- Ta đang chỉnh sửa tài liệu, xác nhận thân phận người bị hại sau đó gọi cho gia đình của họ.

Dựa theo lệ cũ khi cứu người bị hại sẽ đưa tới huyện Ôn Nhạc, sau đó an trí cùng một chỗ, chờ đợi người nhà của bọn họ tới mang về.

Nghe a Phỉ trả lời, trong lòng Lâm Mạn Ny vui vẻ, bình tĩnh cảm xúc lại hỏi:


- Bây giờ có thể xác định có bao nhiêu người bị hại chưa?

- Rất nhiều, có một ngàn bảy trăm người.

A phỉ nói ra:

- Cộng thêm bốn mươi chín vạn tám ngàn sáu trăm bốn mươi bốn người lúc trước, đã vượt qua năm mươi vạn.

- Năm mươi vạn?

Lâm Mạn Ny vốn sững sờ, lúc này cười nói:

- Còn có ba ngày sao? Năm mươi vạn a?

- Hình thể của đám cá này thích hợp rồi, muốn ẩn nấp khắp biển cả thì chúng là đủ.

Diệp Dương Thành đi tới một hòn đảo không người trên biển, lúc này có rất nhiều con cá bạc hiện ra, nhìn nước biển sôi trào thì hắn đầy vui vẻ.

Nếu lựa chọn gián điệp và mật thám, loài cá có hình thể lớn bị loại trừ đầu tiên, trước mắt những con cá màu bạc tụ tập tới kỳ thật chính là cá xacdinh số lượng lớn.

- Cường hóa.

Giơ tay chỉ thẳng vào đám cá, Diệp Dương Thành nói ra hai chữ cường hóa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui