Hôm sau, sau bữa tiệc chào đón tân sinh viên chính là khóa huấn luyện quân sự kéo dài trong 12 ngày.
Vào thời tiết mùa hè nóng nực, mặt trời lên cao, nóng như thiêu đốt, nhiệt độ càng ngày tăng.
Trên sân thể dục của Thanh Đại, sắc xanh của hoa lá bao trùm cả khoảng không, giống như đại dương ngụy trang, tụ tập ở nơi đó.
Sinh viên năm nhất đã trải qua được bảy ngày trong chuỗi huấn luyện quân sự.
"Năm phút nghỉ ngơi tại chỗ!"
Giọng nói lớn của người hướng dẫn trở nên dễ nghe vào tai hơn trong lúc này.
Đám đông như thể được giải phóng, không màng đến hình tượng mà ngồi phịch xuống ngay tại chỗ.
Ở khu vực chỗ ngồi của khoa thanh nhạc, Ôn Di Ninh từ trong túi quần rút ra một gói khăn giấy, lấy một tờ cho mình, còn lại đưa cho ba người cùng phòng.
Mộc Cận Mộc Niên kích động ôm chầm lấy cô nàng, hai người cọ lên bả vai nàng lắc tới lắc lui.
"Thiên sứ, cậu chính là thiên sứ của chúng tớ!"
"Thiên sứ, cậu chính là thiên sứ của chúng tớ!"
Đan Ý đối với cạnh tượng trước mặt đã quá quen rồi, vì vậy sau khi nhận lấy khăn giấy, cô nói một câu cảm ơn, tháo chiếc mũ xanh của quân đội xuống, lau mồ hôi trên má.
Sau khi lau xong, cô chỉnh lại phần tóc loạn trên trán cho gọn gàng và đội lại mũ lên.
Hàng động này chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi thôi nhưng lại làm cho những người luôn chú ý tới bên này ngây ngất.
Trải qua mấy ngày huấn luyện, làn da của nữ sinh tựa hồ không chút biến hóa nào, vẫn trắng nõn như ban đầu.
Ngay cả chút ửng hồng trên má cũng làm tăng thêm nét quyến rũ cho cô nàng.
Trước khai giảng, tân sinh viên khoa thanh nhạc Đan Ý đã trở nên nổi tiếng trên diễn đàn trường chỉ bằng một bức ảnh nhập học.
Trong bức ảnh nền xanh, nữ sinh với mái tóc dài đen nhánh vén sau tai, lộ ra cái trán đầy đặn, khuôn mặt tinh xảo, cái mũi nhỏ nhắn, làn da trắng nõn như tuyết.
Đặc biệt là đôi mắt chuẩn hồ ly kia, dáng mắt đẹp mê hồn, đuôi mắt hơi nhếch lên, cảm giác tựa như đã say nhưng lại không hề say.
Khiến người ta thoạt nhìn không thể dời mắt được, tâm hồn lơ lửng, ngây ngẩn cả người.
Vì thế danh hiệu khoa khôi cứ thế rơi trên người Đan Ý.
Sau buổi biểu diễn ở đêm chào đón tân sinh viên đó, càng làm cho danh tiếng của Đan Ý bay xa.
Trong đó có một cmt được lưu truyền rộng rãi:【 Yêu tinh nhân gian cười một tiếng, hết thảy bảy hồn sáu vía đều biến mất 】
Ngay sau lúc đó, lượt add Wechat của cô nàng cũng tăng lên một cách chóng mặt, bất quá Đan Ý cũng không để ý nhiều.
Ngay khi hai chị em Mộc Cận Mộc Niên đang đọc các cmt trên diễn đàn, Đan Ý vừa mới tắm xong đi tới, vẻ mặt vô tội nói: " Tớ rõ ràng thể hiện tài năng ca hát, vì cái gì mà họ không để ý tới chứ"
Cô đạt hạng nhất bài thi chuyên ngành nhưng chẳng có ai hỏi tới là sao.
Làm bạn cùng phòng, hai chị em nhìn nhau cười, sau đó cùng tiến lên xử Đan Ý.
Lớn lên xinh đẹp lại còn học giỏi, không chừa cho người khác đường sống sao.
Lúc này, có một nam sinh được bạn bè xô đẩy xuất hiện trước mặt Đan Ý.
Bên này, ba người đối với cảnh tượng nhìn mãi cũng đã thấy quen rồi.
Đây cũng không biết là người thứ mấy rồi, phỏng chừng lại chạy đến xin phương thức liên hệ.
Lúc này Đan Ý đang ngồi, thấy có người chắn trước mặt mình, hơi ngẩng đầu lên nhìn.
Đuôi mắt nữ sinh hơi xếch lên, đồng tử như chứa tình ý, ánh mắt hớp hồn.
Chỉ nhìn một cái, liền giống như hố nước sâu không thấy đáy, càng nhìn càng lún sâu.
Sau đó, nam sinh kia liền bỏ chạy.
Chính xác là bỏ chạy.
Nam sinh đưa tay lên che mặt, chạy về chỗ đám người vừa đẩy mình.
"Tao không dám nhìn cô ấy đâuu ToT ToT"
"....."
Xung quanh nhanh chóng truyền đến trận cười vang dội.
Mộc Cận Mộc Niên cùng lúc lắc đầu thở dài.
Như nam sinh khác còn kiên trì nói được một câu với Đan Ý, còn đây chưa được lời nào đã thất bại rồi.
Đạo hạnh quá thấp, quá thấp.
............!
Một khúc đệm đi qua, thời gian nghỉ ngơi cũng hết, huấn luyện viên thỏi còi, tiếp tục huấn luyện.
Đến khi mặt trời sắp lặn, buổi huấn luyện cũng kết thúc ở đây, mọi người giải tán một cách trật tự.
Ngắm nhìn hoàng hôn ở trường luôn là đẹp nhất, bầu trời mây trôi bồng bềnh, những tia nắng chiếu nhuộm đỏ cả khoảng trời mênh mông.
Đan Ý cùng ba người đi trong đám đông, đi từng bước chậm rãi rồi từ từ tách khỏi đoàn người rẽ vào một con đường nhỏ.
Thấy chung quanh không còn người ngoài, Mộc Niên lúc này mới dám mở miệng nói chuyện: " Chậc chậc, nam sinh lúc nãy không được lắm, quá yếu rồi haizz"
Mộc Cận gật gật đầu: "Vừa nhìn thấy Ý Ý yêu tinh này, mười người thì chín người cũng bỏ chạy"
Ôn Di Ninh hỏi: "Một người kia thì sao?"
Chị em Mộc liếc đối phương một cái, đồng thanh lên tiếng: "Là bị đồng bọn kéo chạy!!!"
Sau đó hai người liền cười ha hả lên.
Đan Ý cùng Ôn Di Ninh cũng không nhịn được cười theo.
Mộc Niên còn cảm khái: "Trừ bỏ Chu Thần, tớ thấy đến nay chưa có nam sinh nào có thể trấn áp được khí chất của Ý Ý"
Mộc Cận: "Tán thành"
Phía sau có tiếng nam sinh vang lên.
Bốn người đồng thời quay đầu nhìn lại ——
Cách chỗ các cô khoảng một hai mét, không biết từ khi nào có hai nam sinh đứng dó.
Trong đó có một nam sinh bả vai hơi rung lên, đầu hơi cúi xuống, như thể đang cố kìm nén cười.
Ánh mắt Đan Ý liền lập tức dừng trên người chàng trai còn lại.
Vẫn là một thân áo trắng quần đen, dáng đứng anh tuấn, phảng phất như tu trúc(?).
Khuôn mặt mà cô đã gặp tuần trước.
Là Đường Tinh Chu.
Nam sinh cũng nhìn thẳng về phía cô, khóe môi hơi giương lên, cười như không cười.
Con đường nhỏ này là do hai cô nàng sinh đôi kia trong lúc vô tình phát hiện ra.
Mấy này nay huấn luyện quân sự ở khu trung tâm, có rất ít sinh viên đi qua bên này cho nên các cô mới nói chuyện không kiêng nể gì.
Nhưng trong tình huống này, có vẻ như hai người kia nghe được cũng không ít đâu.
Đặc biệt là câu nói cuối cùng của Mộc Niên.
Đan Ý lập tức không biết phải đối mặt với anh như thế nào, quay đầu lại kéo kéo đồng phạm còn đang hoa si kia: "Mau đi thôi, đến muộn thì chỗ ngồi cũng không còn đâu"
Chỉ một câu đã làm mấy cô nàng bừng tỉnh.
Ba người giật mình một cái sau đó bắt đầu chạy loạn lên.
Đan Ý thấy đã đạt được hiệu quả, liền đi theo phía sau các cô.
Mộc Niên Mộc Cận bắt đầu rối rít lên nói:
" Cầu xin các học tỷ đừng giành cơm của sư muội nha, học trưởng đều để lại cho các người"
"Xông lên đi!!!!"
Bên này Chu Mộ Tề cười đến rơi nước mắt, chờ các cô nàng đi rồi, mở miệng nói: "Lão tứ, tớ không nhận nhầm người chứ, vừa rồi trong bốn người kia, có một nữ sinh rất quen mắt nhaaa"
"Là người mấy ngày trước ở tiệc tân sinh viên ném hoa hồng còn được lên diễn đàn có phải không???"
"Hừm, lại còn ánh mắt này nhìn người ta thế kia là như nào đây..."
Cậu ta đặt tay lên vai anh, ngữ khí giễu cợt: "Lại nói mấy nay không biết cậu nghĩ cái quái gì lại hay đến nhà ăn như thế, hóa ra say rượu nhưng không phải do rượu rồi"
Hắn ta chỉ tay về phía nhà ăn, học ngữ điệu của hai học muội vừa rồi, nói: "Chúng ta cũng xông lên đi!"
Đường Tinh Chu nhìn hắn ta một cái, Chu Mộ Tề thấy được hai chữ "Khinh bỉ" ở đó.
Quả nhiên giây tiếp theo nghe thấy tiếng nam sinh cất lên: "Đừng nói chúng ta quen nhau"
Sau đó gỡ bàn tay đang đặt trên vai mình ra, lập tức bước về phía trước.
Chu Mộ Tề chạy nhanh đuổi kịp anh, "Này,cậu đừng có mà có mới nới cũ nhá"
........!
Tại nhà ăn.
Đám người Đan Ý tìm một chỗ bốn người ngồi xuống.
Sau đó ánh mắt ai oán nhìn đồ ăn trước mặt.
Mộc Niên cầm đũa chọc chọc khay cơm, nói: "Đều nguội hết rồi"
Mộc Cận phát ra tiếng kêu rên: " Tớ muốn ăn thịt nóng hổi cơ!!!"
Thời gian huấn luyện rất quy củ, các cô phải tìm nhà ăn gần ký túc xá nhất, cơm nước xong còn có thể về nghỉ ngơi một lát, bởi buổi tối còn buổi huấn luyện dã ngoại nữa.
Đáng tiếc, cái nhà ăn này lại là nhà ăn cũ nhất, bởi vì vừa mới khai giảng cách đây không lâu, một số hàng quán vẫn chưa quay trở lại làm việc chính thức, cho nên nhà ăn về cơ bản đều là suất ăn tự chọn.
Tự chọn cơm chính là đồ ăn được đặt sẵn ở đó tùy chọn, không được giữ ấm.
Vì thế đến muộn thì đồ ăn cũng nguội lạnh hết rồi.
Ôn Di Ninh gắp lên một miếng thịt, bỏ vào miệng, an ủi mọi người: "Không sao, vẫn còn hơi ấm"
"Ăn đi, bây giờ không ăn, một lúc nữa nó sẽ nguội hẳn đấy"
Đan Ý còn đang muốn nói gì đó thì trước mặt xuất hiện một hộp cơm.
Bốn cái đùi gà lớn được đặt ngay ngắn, còn vương lại hơi nóng và đang tỏa mùi thơm.
Hai chị em họ Mộc đôi mắt trừng lớn, thi nhau hít hà mùi thơm, đôi mắt sáng như đuốc, tựa như hổ đói thấy mồi.
Mộc Niên: " Vị New Orleans"
Mộc Cận: "Giám định hoàn tất"
Đan Ý cũng lén lút nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm vào bốn chiếc đùi gà kia không chớp mắt.
Đường Tinh Chu đứng bên cạnh cô, đem hộp cơm đẩy đến trước mặt cô, vẻ mặt thản nhiên nói: "Lấy hơi nhiều"
Sau đó chuẩn bị cất bước rời đi.
Đan Ý phản xạ có điều kiện mà đưa tay kéo lấy vạt áo, ngẩng đầu lên nhìn anh ta, sau đó lại thoáng nhìn bốn cái đùi gà trước mặt.
Đôi mắt xinh đẹp còn mang theo vẻ không thể tin được, thanh âm cẩn thận, không quá xác định hỏi lại:
"Những cái này, đều là cho bọn em?"
Làm gì có bữa ăn nào miễn phí?
Cũng không biết anh ấy lấy được đùi gà ở đâu ra nữa.
Đừng nói là bán sắc với dì ở nhà ăn đấy chứ.
Đường Tinh Chu hơi hơi cúi người, đôi mắt buông xuống nhìn cô nàng, bỏ đi một chữ trong câu nói vừa rồi của cô: "Cho em, còn em muốn cho ai là việc của em"
Anh lưu lại một câu sau đó liền rời đi.
"Ý Ý!!!"
Mộc Cận Mộc Niên nghe được câu nói kia xong, lập tức bắt lấy hai bên tay cô nàng.
"Từ nay về sau, cậu bảo tớ lên núi đao xuống biển lửa đều được hết"
"Tớ nguyện làm trâu làm ngựa cho cậu"
Ôn Di Ninh cũng nói theo " Tớ sẽ dọn ký túc xá cho cậu một tuần"
Vốn dĩ công việc dọn dẹp ký túc xá là mỗi người chịu trách nhiệm một tuần.
Sau đó ba người đồng thanh nói: "Chỉ cần cậu chia cho mỗi người chúng tớ một cái đùi gà là được!"
Mùi thơm kia thực sự làm người ta không chịu nổi!!
Đan Ý không nhịn được bật cười: "Tớ một mình làm sao có thể ăn hết được bốn cái cơ chứ"
Ngụ ý là, đương nhiên sẽ chia cho mọi người.
Chị em Mộc Cận Mộc Niên lại bắt đầu diễn trò.
"Ôi ôi ôi thật sự cảm động quá"
"Quả thực là hoạn nạn mới thấy chân tình nha"
"Sao lại có người tốt như vậy cơ chứ"
"Người tốt cả đời bình an"
Đan Ý cảm thấy các nàng thổi cầu vồng cũng đủ rồi, cô xua tay muốn thể hiện sự hào phóng hiểu lòng người.
Kết quả lại nghe thấy Mộc Cận Mộc Niên nói:
"Đường Tinh Chu, người đàn ông này rất đáng kết hôn!"
"Về sau cậu ta bảo Ý Ý đi hướng đông, chúng ta tuyệt đối sẽ không đưa nàng đi hướng tây"
Đan Ý: "???"
Cô đột nhiên muốn thu hồi lại lời nói vừa rồi của chính mình.
Tình chị em ktx plastic này chỉ cần một cái đùi gà liền có thể xác định được.
/
Trên thực tế, bốn chiếc đùi gà kia quả thực là do Đường Tinh Chu "bán sắc" mà có được.
Tại thời điểm anh cùng Chu Mộ Tề đi tới nhà ăn cũng thấy được đồ ăn còn thừa lại cũng không còn bao nhiêu.
Anh theo bản năng mà nhìn cái đầu đang cúi xuống của cô, khay đồ ăn cũng ít đến đáng thương.
Tình cờ thầy Ngô- giáo sư khoa Toán của bọn họ cũng đang ở một ô cửa sổ nhà ăn và nhìn thấy họ.
Hai người đến chào hỏi thầy.
Có một ô cửa sổ riêng được nhà trường chuẩn bị cho các lão sư sống tại trường, các nhân viên và những người ra khỏi lớp muộn hoặc ăn muộn ở nhà ăn cũ.
Thức ăn ở đó có sẵn bất cứ lúc nào, và tất cả đều được nấu chín theo yêu cầu.
Giáo sư Ngô nhìn học sinh của mình đứng ở bên kia, dường như cũng đoán ra được chuyện gì.
Ông dành rất nhiều sự ưu ái thiên vị cho hai sinh viên xuất sắc này của mình, đặc biệt là Đường Tinh Chu.
Vì thế lập tức để cho bọn họ đến khu bên này.
Chu Mộ Tề vừa định nói không cần, bọn họ cũng không thật sự muốn ăn cơm ở đây, một lát nữa sẽ ra ngoài tùy tiện ăn cái gì đó là được.
Kết quả, người da mặt dày lại biến thành Đường Tinh Chu.
"Chúng em cảm ơn thầy"
Giáo sư Ngô xua tay, nhường chỗ cho bọn họ.
Đường Tinh Chu hơi cúi đầu, hướng về phía bên trong cửa sổ nói với dì nấu ăn: " Phiền dì làm cho con bốn cái đùi gà thật lớn"
Chu Mộ Tề: "....."
Lão tứ, ngươi là heo hay sao???
Giáo sư Ngô: "....."
Ông ta phát hiện, mình đối với sinh viên của mình không thực sự hiểu biết.
Trở về muốn hỏi một chút Đường Cơ lão gia hỏa kia ở nhà có phải hay không không cho đứa nhỏ này ăn cơm đầy đủ.
*
Bốn người phòng ktx 520 gặm xong cái đùi gà, vẻ mặt ai nấy đều mỹ mãn.
Buổi tối huấn luyện dã ngoại cũng phá lệ mà nghiêm túc hẳn.
Đặc biệt là hai chị em Mộc Niên, cả hai đều ca hát rất hùng tráng, mang khí phách hiên ngang.
"Đoàn kết chính là lực lượng, đoan kết chính là lực lượng....."
Mộc Niên: "Sức mạnh là sắt, sức mạnh là thép!"
Mộc Cận: "Cứng hơn sắt, cứng hơn thép!"
Đan Ý thực sự không thể chịu đựng nổi, che lỗ tai lại, cách hai chị em nhà này ra xa một chút.
Ôn Di Ninh nhìn như không có biểu tình gì, bất quá chân cũng bước nhanh một chút hơi tránh sang một bên.
Nhưng hai chị em kia vẫn còn tiếp tục, ca hát khí thế có xu hướng ngày càng lớn hơn.
Mộc Niên: "Hướng về thái dương, hướng về tự do"
Mộc Cận: "Hướng về tân Trung Quốc, phát ra vạn trượng quang mang"
Mọi người xung quanh cũng phát hiện ra hai chị em nhà này đêm nay phá lệ náo nhiệt vô cùng.
Hóa ra loli hiện tại lại thích thể loại bài hát này.
Mà Đan Ý- người biết nguyên nhân thực sự, hiện tại chỉ nghĩ cách làm thế nào để đem cái đùi gà hai chị em họ ăn chiều nay nôn ra!
Tác giả có điều muốn nói:
Đường Tinh Chu sau khi trở về nhà.
Đường phụ: Ta nghe nói hôm nay ở trường con đã gọi bốn cái đùi gà lớn?
Đường Tinh Chu: Gọi cho con dâu của ba.
Đường phụ: "....!Có thể ăn là tốt rồi".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...