Đường Tinh Chu đưa cô về lại căn phòng ở tiểu khu tối hôm qua.
Thang máy đi tới lầu 13, hai người đi ra ngoài, đi tới trước cửa phòng 1314.
Đường Tinh Chu cúi đầu mở khóa vân tay ở cửa.
Mở cửa xong, anh nắm lấy tay phải của Đan Ý và ấn vào chỗ cảm biến vân tay để cài thêm dấu vân tay mới.
"Về sau nơi này sẽ là nhà của chúng ta."
Nhà của chúng ta.
Chúng ta.
Đan Ý ngước mắt lên nhìn anh, nội tâm bởi vì những chữ này mà có chút xúc động.
Đường Tinh Chu đem chùm chìa khóa đặt vào lòng bàn tay cô, "Đây là chìa khóa dự phòng."
"Ở đây rất gần quán bar chỗ em làm, về sau buổi tối em không trở về ký túc xá thì có thể tới đây ngủ."
Đan Ý nắm lấy chùm chìa khóa kia, gật gật đầu.
Hai người đi vào nhà.
Đây là lần thứ hai Đan Ý vào nơi này, cảm giác đối với nó hoàn toàn bất đồng so với tối hôm qua.
Chỉ qua một đêm mà quan hệ của bọn họ đã xảy ra thay đổi.
Cô cùng Đường Tinh Chu đã kết hôn.
Đường Tinh Chu đứng ở huyền quan thay dép lê vào nhà, sau đó lấy từ trong tủ ra một đôi dép lê màu hồng nhạt, rõ ràng là của con gái, đặt dưới chân cô.
Đan Ý nhìn thoáng qua, nó cùng với cái anh đang đi là đồ đôi.
Một lam một hồng.
Đan Ý: "Đôi dép này..."
Đường Tinh Chu như nhìn thấu tâm tư cô, trả lời lại hai chữ: "Đồ mới."
Anh nói xong thì đi vào phòng khách, Đan Ý đi phía sau anh, làm bộ lơ đãng mà hỏi: "Anh mua nó từ khi nào vậy?"
Kỳ thật là cô muốn hỏi anh như thế nào lại mua đồ của phụ nữ.
Hay ban đầu anh định mua nó cho ai?
Đường Tinh Chu không trả lời cô ngay lập tức, anh rót hai cốc nước từ máy lọc, sau đó đưa một trong hai cốc nước ấm cho cô.
Đan Ý duỗi tay nhận lấy.
Anh lúc này mới trả lời vấn đề của cô: "Siêu thị có khuyến mại, giảm giá cho các cặp đôi."
"Ồ." Đan Ý cũng không hoài nghi gì, nghĩ rằng điều anh nói là sự thật.
Cô vừa vặn có chút khát, cúi đầu uống nước, mặt mày nhu thuận, ngoan ngoãn.
Đường Tinh Chu nổi ý muốn trêu chọc cô liền nói thêm một câu: "Còn áo mưa tối hôm qua cũng là."
"Khụ khụ khụ——" Cô đang uống nước liền bị sặc.
Đường Tinh Chu hiển nhiên cũng không nghĩ tới cô sẽ phản ứng lớn như vậy, vội vàng duỗi tay vỗ sau lưng cô.
Đan Ý vẫy vẫy tay, tỏ vẻ mình không có việc gì.
Chỉ là bị sặc một chút mà thôi.
Đường Tinh Chu thời dài nhẹ nhõm, có chút hơi buồn cười.
Anh duỗi tay ra, một tay liền có thể ôm trọn lấy vòng eo cô hướng về phía mình, lòng ngực ấm áp trong nháy mắt liền dán vào cơ thể cô.
Đan ý liếc nhìn cánh tay anh ở eo mình, sau đón nhìn anh với ánh mắt khó hiểu.
Tại sao đột nhiên lại ôm cô?
Đường Tinh Chu cúi người hôn lên trán cô, trong giọng nói mang theo một chút bất đắc dĩ, "Sao em lại khiến người khác không yên tâm được chút nào thế."
Đan Ý: "Em nào có, vừa rối nếu không phải anh tự dưng nói cái kia..."
Tai cô đỏ bừng, hàng mi cong cong run rẩy hơn so với bình thường, cô cầm lấy cốc nước bằng hai tay, ngón tay vô thức mà xoa xoa thành mép, không dám nhìn anh.
Đường Tinh Chu không hiểu sao lại thích nhìn bộ dạng thẹn thùng này của cô.
Nhìn cô cứ như vậy mà ngoan ngoãn ở trong lòng anh, cái gì cũng không nói, anh liền cảm thấy thật thỏa mãn.
Ánh mắt trời từ cửa sổ kính trong suốt tràn vào nhà, chiếu lên hình dáng của hai người, một cao một thấp dính lấy nhau, bị ánh sáng kéo dài, đẹp đẽ mà ấm áp.
Sau khi hai người im lặng một lúc, Đường Tinh Chu lên tiếng trước: "Bà Đường, anh đưa cho em một lễ vật này."
Bà Đường.
Anh kêu cô là bà Đường.
Khi anh nói ra hai chữ này, đi kèm với nó là sự dịu dàng lưu luyến.
"Lễ vật gì vậy?" Cô hỏi.
Đường Tinh Chu nâng tay trái của cô lên, dùng tay phải tháo chuỗi hạt gỗ Tử Đàn trên tay trái của mình.
Sau đó chậm rãi đeo vào cổ tay cô, hoàn thành việc tặng quà.
Chuỗi hạt chạm vào da cô có chút mát lạnh, tựa như còn lưu lại hơi thở của anh trên đó.
"Về sau cái này sẽ là của em." Anh nói.
Đan Ý nhận ra chuỗi hạt Phật này, "Nhưng, không phải anh đã đeo nó suốt thời gian qua sao? Anh đã quen với nó..."
"Không muốn sao?"
Nghe giọng điệu của anh, Đan Ý lập tức rút tay về, dùng lòng bàn tay phải che chuỗi hạt, ra vẻ "bảo vệ", nói có chút thiếu tự tin: "Cho em rồi thì nó chính là của em."
Chuỗi hạt Phật này, cô đã nhìn thấy anh đeo nó từ khi còn học trung học, không rời người bao giờ.
Cho nên, với anh mà nói, nó hẳn là một đồ vật quan trọng.
Anh lại đem đồ vật ấy cho cô.
Đường Tinh Chu vốn dĩ muốn sờ đầu cô, nhưng lúc anh giơ tay trái lên lại cảm thấy trống vắng, động tác của anh dừng lại một chút.
Rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, đem tay đặt lên đầu cô, sờ sờ, "Đưa cho em cái này trước, nhẫn sẽ đưa sau."
Nhẫn?
Đan Ý khi nghe hai chữ này, phản ứng chính là: "Không nóng vội không nóng vội."
Đường Tinh Chu chú ý tới biểu tình trên mặt cô, không khó để đoán trúng suy nghĩ trong lòng cô, "Không tính công khai sao?"
Ngữ khí của anh không tính là không tốt, nhưng so với sự ôn nhu vừa rồi, độ ấm đã giảm xuống chút....
Đan Ý chần chừ một chút, "Không phải không nghĩ tới công khai."
Đường Tinh Chu: "Em nói thật."
Không thể lừa được anh.
Đan Ý duỗi tay ra kéo lấy góc áo anh, dịu giọng nói: "Thật sự không phải. Không phải là không muốn công khai mối quan hệ của chúng ta, chỉ là không tiết lộ chuyện kết hôn, như vậy có được không?"
Cô thử cùng anh thương lượng, "Chúng ta kết hôn quá đột ngột, như vậy nó rất dễ gây ra những lời chỉ trích trong trường."
"Hơn nữa em mới năm hai..." Liền mang trên mình cái mũ phụ nữ đã kết hôn.
Câu sau kia Đan Ý không dám nói ra.
Cô có cảm giác như mình đang ngồi trên một quả tên lửa vậy, đùng một cái liền thăng cấp lên thành bà Đường.
Cô vẫn cần một chút thời gian để tỉnh táo trở lại.
Đường Tinh Chu nghe cô nói như vậy, mới ý thức được mình chưa suy nghĩ kỹ, "Được, nghe em."
Chỉ là không công khai chuyện kết hôn thôi chứ không phải không công khai quan hệ của bọn họ, điều này anh có thể tiếp nhận.
Đan Ý thấy anh đồng ý, chủ động hôn lên má anh.
Đường Tinh Chu rất thích cô như vậy, lộ ra nụ cười nhạt.
Anh đột nhiên nhớ tới chuyện gì, hỏi cô: "Một lát nữa em có việc gì không?"
Đan Ý lắc đầu.
"Vậy buổi tối em cùng anh về nhà ăn cơm."
"Về nhà?"
"Ừm, nhà bố mẹ anh."
Ra mắt bố mẹ?
Không đúng, giáo sư Đường Cơ cô đã gặp trước đó rồi, nhưng khi đó thân phận không giống nhau.
Mẹ anh cô chưa có gặp qua.
Bất quá ấn tượng đầu tiên với bà rất quan trọng!
Đan Ý bắt đầu nóng nảy, "A, anh như thế nào lại không nói sớm, em, em chưa chuẩn bị gì hết?"
Cô cúi đầu nhìn thoáng qua quần áo mình, không được, không đủ đoan trang.
Hơn nữa cô cũng chưa có quà gặp mặt.
Đan Ý lôi kéo anh muốn đi, "Đi đi đi, em muốn đi mua quần áo, còn cả quà gặp mặt nữa."
Đường Tinh Chu: "Không cần đâu, bố mẹ anh sẽ không để ý tới những cái đó."
Đan Ý kiên quyết không đồng ý, động tác nhanh chóng lôi kéo anh tới khu mua sắm gần đó.
Cô rất nhanh đã nhìn trúng một chiếc váy, ngay sau đó liền đi vào phòng thử đồ.
Sau khi thay đồ xong, cô đứng trước mặt anh xoay người, hỏi: "Có đẹp không?"
Đường Tinh Chu gật đầu, "Đẹp."
Cô vốn dĩ mặc gì cũng đẹp.
Đan Ý nhìn chính mình trong gương, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, "Có phải cái váy đỏ này không đẹp lắm không, cảm giác có hơi chói, mặc không thích hợp."
Cô chạy đi tìm nhân viên mua sắm, "Xin hỏi cửa hàng mình có loại váy nào hợp với con gái nhà lành không?"
Nhân viên mua sắm: "...."
Với tinh thần làm việc chuyên nghiệp, họ vẫn giúp cô tìm mấy bộ váy "con gái nhà lành".
Đường Tinh Chu nhìn cô ở đó nghiêm túc mà lựa chọn váy, nghĩ tới lát nữa đưa cô tới gặp ba mẹ mình, anh vẫn cảm thấy không chân thật.
Cô thật sự đã trở thành vợ của anh.
Nghĩ tới tối hôm qua.
Sự tình bắt đầu xảy ra là những gì anh đã sớm đã dự đoán tới.
Buổi tối hôm trước là Chu Mộ Tề ngủ lại chỗ này của anh.
Ngày hôm sau bởi vì vừa vặn là thứ bảy, không có tiết học, Chu Mộ Tề ở một mình ở phòng trọ cũng thấy nhàm chán nên dứt khoát không về luôn.
Hơn nữa phòng của Đường Tinh Chu bên này còn có máy chơi game có thể chơi để giải trí.
Đường Tinh Chu ngủ một giấc, buổi sáng thức dậy để chạy bộ, sau đó liền trở về thư phòng của mình.
Hai người đàn ông đều sẽ không nấu cơm cho nên cơm trưa cùng cơm chiều đều sẽ gọi cơm hộp.
Đường Tinh Chu dường như không có cảm giác thèm ăn, buổi trưa anh chỉ ăn một chút sau đó thì quay lại phòng làm việc của mình.
Chu Mộ Tề sợ nhất là bộ dáng trầm mặc này của anh, giống như là đang lên kế hoạch cho một điều gì đó lớn lao.
Anh trước kia cũng như thế này, mỗi lần chỉ ở trong phòng thí nghiệm cả ngày và ra ngoài vào ngày hôm sau để giải một bài toán khó.
Buổi tối sau khi cơm nước xong xuôi, Đường Tinh Chu không về phòng mà ngồi ở sofa trong phòng khách, chủ động mời Chu Mộ Tề tới chơi game.
Chu Mộ Tề hừ một tiếng rồi ngồi xuống bên cạnh anh, vẻ mặt quỷ dị nhìn anh, "Đại học bá không về phòng làm việc chăm chỉ học tập sao?"
Đường Tinh Chu không nhìn hắn, cầm lấy máy chơi game, "Có tới hay không?"
"Tới tới tới." Chu Mộ Tề quả thực cầu mà không được, cùng Chu thần chơi game là cơ hội không phải ai cũng có được.
Đường Tinh Chu cái người này chính là điển hình của học bá, mặc kệ là làm cái gì thì đều rất lợi hại.
Học tập đã tốt rồi không nói, đến chơi game cũng đánh hay nữa, ngày thường không thấy anh chơi game, hắn còn nghĩ là anh không thể, kết quả anh chỉ nhìn vài lần, sau đó tùy tiện chơi một hai cái liền có thể thắng.
Anh ấy chơi game đều có thiên phú như vậy làm cho một đứa 'cùi bắp' như Chu Mộ Tề phải ngưỡng mộ.
Con trai chơi game thì thời gian luôn trôi rất nhanh, nháy mắt liền đánh tới 9h tối.
Chu Mộ Tề vừa rồi đi theo lão đại toàn thắng, hạng cứ thế mà tăng lên, hắn thoải mái cười to, "Tuyệt vời."
Chơi game là để giải stress, đặc biệt là thời điểm mọi trận đều thắng.
Đường Tinh Chu nhìn hắn một cái, "Còn tới nữa không?"
Chính một cái liếc mắt này làm cho Chu Mộ Tề rốt cuộc cũng nhận ra một tia không thích hợp, "Lão tứ, cậu hôm nay vì cái gì mà đột nhiên đối xử tốt với tớ thế?"
Hắn hôm nay ăn xong cơm trưa liền nói buổi chiều sẽ ở lại, Chu Mộ Tề đã chuẩn bị tinh thần bị đuổi rồi, bởi vì Đường Tinh Chu thích yên tĩnh, luôn thấy hắn ồn ào.
Kết quả ngoài dự đoán, thế mà không bị đuổi đi.
Buổi tối lại chủ động mời hắn chơi game cùng.
Có gì đó không ổn, rất không ổn.
Đường Tinh Chu đôi mắt vẫn nhìn hắn, ánh mắt trầm tĩnh giống như biển sâu, vĩnh viễn làm cho người khác không đoán được.
Anh hỏi lại lần nữa, "Còn đánh không?"
Chu Mộ Tề cầm lấy gối ôm trên ghế sofa rồi nhảy sang một bên, trốn anh rất xa, lắc đầu như trống lắc: "Không đánh nữa, không đánh nữa."
Chắc chắn trong chuyện này có biến rồi.
"Được." Đường Tinh Chu đem máy chơi game ném sang một bên, "Vậy cậu giúp tới việc này đi."
Chu Mộ Tề duỗi tay chỉ về hướng anh, vẻ mặt "Tôi biết ngay mà", "Tôi nói mà, cậu đột nhiên lại chơi game cùng tớ, chắc chắn là đã sớm có mục đích!"
"Ừm." Anh không do dự mà thừa nhận.
Chu Mộ Tề liếc anh hừ lạnh một tiếng, lại nghĩ tới cậu ấy bồi mình chơi mấy ván game, đại phát từ bi mà nói: "Nói đi, cậu muốn tớ giúp cái gì?"
"Cậu bảo tớ lên núi đao xuống biển lửa...."
"Tuyệt đối không làm."
Đường Tinh Chu: "...."
Anh lấy ra điện thoại của mình, ném cho hắn, "Giúp tớ gọi điện thoại là được."
Chu Mộ Tề mặt như anh da đen đầy dấu hỏi chấm, "???"
Gọi điện thoại? Liền đơn giản như vậy sao?
Hắn hỏi một câu thực sự ngu xuẩn, "Cậu không có tay sao?"
Đường Tinh Chu: "Cái đống chiến tích trong game kia, hạng cũng lên mấy bậc, giờ tụt hạng cũng rất dễ dàng, có muốn thử không?"
Chu Mộ Tề thừa nhận sự hèn nhát của mình trong một giây, phi thường chân chó mà nói: "Làm sao tớ có thể để Chu thần tự gọi được, để tiểu đệ gọi cho."
"Nói đi, cậu muốn gọi cho ai? Muốn nói cái gì?"
Đường Tinh Chu: "Đan Ý."
Chu Mộ Tề đột nhiên cảm thấy chính mình đang cầm một củ khoai lang nóng phỏng tay.
"Nói tớ uống say, xem cô ấy phản ứng như thế nào."
Chu Mộ Tề thực mau liền đoán được mục đích của anh, "Cậu tính lừa gạt cô ấy tới đây sao?"
"Hừ, không phải lừa, là gọi, gọi tới đây."
Đường Tinh Chu không thừa nhận cũng không phủ nhận, "Tớ chỉ là muốn xác nhận một chuyện."
Những gì Chu Mộ Tề nói thực sự đã nói lên tiếng lòng của anh.
Mặc kệ trước kia cô có thích ai, chỉ cần hiện tại người cô thích là anh là được.
Nhưng anh vẫn muốn xác nhận một chút, xác nhận xem cô thích anh đến đâu.
Ngày mai vừa vặn là ngày 7 tháng 5, là sinh nhật của cô ấy.
Sinh nhật tuổi hai mươi, là tuổi phụ nữ được phép kết hôn.
Nếu xác nhận được kết quả như anh mong muốn thì anh muốn vào ngày sinh nhật tuổi hai mươi này biến cô thành vợ của mình.
Bởi vì quá trình yêu đương có quá nhiều biến cố, không bằng lĩnh một giấy hôn thú làm cho anh an tâm.
Kết hôn, cái đó sẽ làm cho những nam nhân khác không thể mơ tưởng tới cô nữa.
Đường Tinh Chu cùng Đan Ý sẽ cột vào nhau cả đời.
Chu Mộ Tề không biết những tâm tư đó của anh, hắn mở danh bạ ra, tìm được số của Đan Ý, gửi lời gọi qua.
Đường Tinh Chu đợi nửa ngày mà không thấy hắn nói chuyện nên khẽ cau mày.
Chu Mộ tề chậm rãi đưa điện thoại ra xa tai, "Không nhận...."
Đường Tinh Chu: "Gọi lại đi."
Chu Mộ Tề gọi lại lần hai, vẫn là không bắt máy.
||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Yêu Đương Vụng Trộm |||||
Hắn liên tục gọi ba bốn cuộc, kết quả vẫn giống nhau.
Đường Tinh Chu một bên không nói chuyện.
Chu Mộ Tề cảm thấy anh lúc này khẳng định là rất khổ sở, giai nhân đều không nhận điện thoại của anh.
Trên bàn trà còn mấy chai rượu vẫn chưa khui, là của tối hôm qua chưa uống.
Đường Tinh Chu duỗi tay cầm lấy, dùng đồ khui rượu cạy ra, trực tiếp uống luôn.
Chu Mộ Tề thấy một màn như vậy, "Lão tứ, cậu cũng không cần mượn rượu giải sầu như vậy đâu."
Hắn đột nhiên nhớ ra, vỗ vỗ đùi, "Hôm nay không phải là thứ bảy sao, cô ấy đang làm việc ở quán bar, chắc là bận rộn không có thời gian nghe điện thoại."
Đường Tinh Chu lại uống một ngụm rượu, "Tớ biết, tớ vừa đã nghĩ tới rồi."
Chu Mộ Tề: "...."
"Vậy bây giờ bộ dạng thương tâm của cậu như này bày ra cho ai xem?"
Đường Tinh Chu: "Muốn diễn thật một chút, trên người tớ không có mùi rượu, rất dễ bị lộ tẩy."
Chu Mộ Tề liền cho anh một ngón tay cái.
"Nói đi, cậu như vậy liền khẳng định là cô ấy sẽ đến sao?"
"90%"
"Còn 10% thì sao, nói đến cùng thì cậu cũng không chắc chắn cô ấy sẽ đến, không dám nói 100%."
Đường Tinh Chu nhìn về phía hắn, "Còn 10% chính là xem kỹ thuật diễn của cậu."
Chu Mộ Tề: "...."
Xem ra hắn gánh vác trọng trách rất quan trọng nha.
Sau đó rốt cuộc cũng gọi được cho Đan Ý, Chu Mộ tệ phát huy khả năng diễn có thể đạt giải Oscar, nhìn Đường Tinh Chu ngồi bên cạnh mình, đem cậu ta đắp nặng thành hình tượng một "con ma men".
Đan Ý sẽ đến hoàn toàn nằm trong dự kiến của Đường Tinh Chu.
Chỉ là một bước phát sinh quan hệ này, là chuyện ngoài ý muốn.
Thời điểm anh hôn cô, anh chỉ muốn biết liệu cô có né tránh hay không.
Nhưng đến cuối cùng, người chủ động lại là cô.
Cô là người hôn anh trước, cũng là người cởi quần áo anh trước.
Là cô nói: "Cho em đi, Đường Tinh Chu, anh cho em đi..."
Giống như một con hồ ly nhỏ quyến rũ.
Câu tâm lại câu hồn.
Tác giả có lời muốn nói:
Đan Ý: Aww
(Ý Ý của chúng ta là người rất dễ bị mê hoặc bởi nam sắc.)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...