Bây giờ Tô Thành đã trở nên vô cảm trước "lời khen ngợi" của Ôn Giản Ngôn.
Anh ta đứng tại chỗ thở hổn hển hỏi:
"Vậy tiếp theo thì sao? Chúng ta sẽ làm gì?"
Ôn Giản Ngôn không trả lời ngay mà quay đầu nhìn về phía sâu trong hành lang cách đó không xa.
Dưới ánh đèn màu đỏ sậm, loáng thoáng có thể nhìn thấy tấm biển bằng đồng hơi mờ in bốn con số 1316 từ một trong số những cánh cửa nhà đóng chặt.
Xiềng xích và bùa chú phong ấn cánh cửa ở thế giới ngoài đã biến mất, chỉ còn một tấm ván cửa trần trụi.
Dường như hành lang vắng tanh vô cùng rợn người.
Đám streamer vừa bị dẫn dụ rời đi chính là trở ngại cuối cùng ngăn chặn đích đến.
Tô Thành dõi theo hướng mắt của Ôn Giản Ngôn.
Thời điểm tầm mắt dừng trên số nhà, anh ta bỗng giật nảy mình: "1316?"
Hiển nhiên anh ta cũng nhớ lại cảnh vô số pháp khí kỳ lạ được phong ấn ngoài căn phòng lúc ở thế giới bên ngoài, da dầu không khỏi run lên: "Cậu, chẳng lẽ cậu lại muốn vào tiếp sao?"
Mặc dù khi ở thế giới bên ngoài bọn họ đã vào một lần, hơn nữa sau khi mở ra còn thấy trong phòng trống không, nhưng bản năng vẫn mách bảo Tô Thành căn phòng này cực kỳ bất thường, đáy lòng luôn cảm thấy hơi e ngại:
"Tôi biết căn phòng này trống khi chúng ta còn ở bên ngoài, nhưng chưa chắc khi vào trong gương nó cũng trống..."
Tô Thành cố gắng thuyết phục Ôn Giản Ngôn đổi ý.
"Tôi biết."
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi rồi quay đầu nhìn Tô Thành, khô khốc đáp: "Tôi đã vào rồi."
Tô Thành sửng sốt: "Cái gì...?"
"Không phải lúc bắt đầu vào gương chúng ta bị tách ra sao?" Ôn Giản Ngôn thong thả nói.
Tô Thành há hốc mồm, lại nhìn cánh cửa 1316 đóng chặt: "Chờ chút...!chẳng lẽ cậu đã vào đây?"
Ôn Giản Ngôn gật đầu: "Đúng vậy."
Nói xong, hắn xắn tay áo lên chỉ cho Tô Thành thấy vết thương chưa lành trên tay mình.
Những vết thương bị ăn mòn hằn màu đỏ đậm trên làn da trắng nõn, tựa như lớp son phấn đậm nhạt bao phủ tứ chi, mang một vẻ đẹp ngỡ ngàng và kỳ lạ:
"Đây là những thứ do căn phòng kia gây ra."
Tô Thành hơi trợn tròn mắt, có chút khó tin hỏi: "Vậy mà cậu còn chuẩn bị đi nữa?"
Ôn Giản Ngôn buông tay áo xuống, đau lòng thở dài: "Không còn cách nào mà."
Không vào hang cọp sao bắt được cọp con.
Hắn dặn Tô Thành: "Cứ làm giống như trước, anh ở ngoài cửa canh chừng, khi nào nghe thấy tôi gọi thì dùng đạo cụ, hiểu chưa? Hơn nữa trong lúc này, cho dù bên trong xảy ra chuyện gì cũng đừng hành động hấp tấp."
Tim Tô Thành như muốn vọt lên cổ họng.
Anh ta kìm nén sự hồi hộp trong lòng, chậm rãi gật đầu.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của đối phương, Ôn Giản Ngôn xoay người bước từng bước đến gần 1316.
Cách tấm ván cửa mỏng manh, dường như bên trong có tiếng chuyển động ẩm ướt nhớp nháp.
Ký ức gắn liền với nó từ từ hồi sinh.
Nhớ lại những lời khiêu khích tìm chết khi hắn xông vào nơi này lần trước, da đầu của Ôn Giản Ngôn tê rần, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Nói thật, nếu sớm biết có ngày hôm này thì hắn đã không bao giờ buông lời tìm chết như vậy.
Ôn Giản Ngôn vuốt mặt.
Hắn hít một hơi thật sâu, cúi đầu kiểm tra ba lô trong điện thoại di động di động của mình.
Sau khi xác nhận tất cả đạo cụ đều vào vị trí, cuối cùng Ôn Giản Ngôn cũng hạ quyết tâm vươn tay ấn lên nắm cửa, sau đó dùng lực vặn xuống.
"Két..."
Tiếng kim loại ma sát chói tai vang lên sâu trong hành lang, cánh cửa nương theo lực đẩy chậm rãi trượt vào.
Mùi máu nồng nặc cứ như có thể cắn nuốt máu thịt con người phả vào mặt, cảm giác lạnh lẽo giống như một loài động vật máu lạnh trơn trượt dinh dính trườn trên làn da.
Ngay giây tiếp theo, bên trong cánh cửa truyền đến một lực cực mạnh kéo Ôn Giản Ngôn vào trong.
"Phập."
Xúc tu đỏ tươi xuyên qua ngực hắn, xé rách da thịt, tiếng xương gãy vang lên rõ ràng trong phòng, máu nóng trào ra từ miệng vết thương.
Sắc mặt chàng trai tái mét, đồng tử co lại.
"Khụ khụ, khụ khụ khụ."
Ôn Giản Ngôn ho khan mấy tiếng rồi quay đầu phun ra búng máu, có chút bất lực cất lời:
"...!Được rồi, ai bảo vì tao xứng đáng."
Không khác những gì hắn nghĩ trước khi bước vào.
Âm thanh nhắc nhở máy móc của hệ thống vang bên tai:
"Ting, phát hiện streamer bị thương nặng, [Thẻ bác sĩ của Lâm Thanh] đã được kích hoạt."
Một giây sau, vết thương trên ngực Ôn Giản Ngôn bắt đầu nhanh chóng khép lại, xương cốt cũng được nối liền, cơ quan nội tạng bắt đầu khôi phục.
Vết thương đứt lìa xương thịt to đùng dưới lớp quần bắt đầu tự phục hồi, dần dần lành lại.
Mặt Ôn Giản Ngôn càng tái mét hơn, hắn cắn răng nhíu chặt mày.
Mẹ kiếp.
Vậy mà không có chế độ chữa trị không đau.
"Mi, mi cũng can đảm gớm."
Giọng nói mơ hồ hỗn loạn lại vang lên trong phòng: "Thế mà, còn dám quay về."
"Tất nhiên."
Ôn Giản Ngôn ngước khuôn mặt cắt không còn hột máu lên, lồng ngực phập phồng dồn dập dưới cơn đau đớn dữ dội, vầng trán tái nhợt ướt đẫm mồ hôi, đường cong từ hàm đến cổ căng chặt khẽ run.
Nhưng mà khóe môi hắn vẫn cong nhẹ, gần như là nở nụ cười đầy thân mật:
"Dù sao, tao cũng cảm thấy chúng ta rất hợp."
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
"Trời má, tôi nhìn cũng đau hộ streamer."
"Vô cùng xin lỗi, nhưng tôi cảm thấy mình tội lỗi vãi.
Nhìn dáng vẻ chó lừa đảo nhịn đau lừa người khác mà tôi lại...!cảm thấy hưng phấn một cách đáng xấu hổ."
"Hu hu hu, lầu trên háo sắc ghê."
***
"Mi...!không, trung thực." Giọng nói mang theo chút ngắc ngứ kia tạm dừng.
"Không, hoàn toàn trái ngược mới đúng."
Ôn Giản Ngôn ngẩng đầu, khẽ nheo đôi mắt màu hổ phách: "Trong một phút tiếp theo, mày sẽ không gặp được ai trung thực hơn tao đâu."
Vết thương của hắn đã được chữa trị thành công, lồng ngực dưới lớp vải rách trở nên trắng nõn mịn màng, không dính chút tổn thương gì.
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống lại vang lên:
"Bởi vì streamer nhận được *lời chúc của Lâm Thanh nên hiệu quả đạo cụ đã cải thiện."
[Đạt được kim thân trong vòng một phút]
[00:01:00]
Một tầng ánh vàng mỏng manh bao phủ khắp cơ thể chàng trai, bọc toàn thân hắn trong đó, giúp hắn chặn đứng mọi thương tổn đang cố gây ra cho hắn.
Hiển nhiên "tồn tại" trong phòng 1316 cũng ý thức được, nó lại kéo cả người Ôn Giản Ngôn vào vách tường, dùng máu thịt màu đỏ tươi có tính ăn mòn quấn lấy thân thể đối phương, cố gắng bào mòn lớp chắn phủ trên người hắn.
Nếu cứ tiếp tục bào mòn như vậy, chỉ cần một phút đồng hồ qua đi thì hắn sẽ chết không có chỗ chôn.
Song điều bất ngờ là, Ôn Giản Ngôn không né tránh cũng không giãy giụa.
"Tao là tín đồ của Đức Cha, mục đích tao đến lần này là muốn phá bỏ phong ấn và đánh thức Ngài khỏi giấc ngủ."
Chất giọng chàng trai trầm ổn, phát âm rõ ràng bình tĩnh.
Dưới sự bao vây của vách tường thịt, hắn khó khăn nâng tay lên, vải vóc rách nhẹ lúc trước cũng bị đã rách tung tóe, lộ ra nửa người.
Đường vân đen kịt giống như bùa chú hiện trên làn da trắng nõn, giờ đây gần như phủ kín tay Ôn Giản Ngôn.
Đường vân theo bả vai lan đến phần cổ và ngực, phập phồng theo nhịp thở của hắn.
Dưới ánh sáng đỏ chiếu xuống, nó giống như sinh vật sống trói chặt cơ rắn chắc, căng tràn sức sống của người kia.
"Mi, lại, lại nói dối nữa."
Giọng nói hoàn toàn không tin lời Ôn Giản Ngôn: "Mi, không tôn kính, Đức Cha..."
"Mày nói đúng lắm."
Ôn Giản Ngôn khẽ cười thừa nhận: "Tao thật sự là một tín đồ của Đức Cha.
Nhưng việc tao tin vào sự tồn tại của Ngài, thừa nhận sức mạnh của Ngài và việc tao tôn trọng Ngài kính yêu Ngài lại là những việc khác nhau."
"Ngài là Đức Chúa Trời toàn năng, là Cha của chúng ta, là Thần của chúng ta, có đúng không nào?"
"Vậy ngài ở đâu khi tao rơi vào đường cùng?"
"Mày mang oán niệm và sức mạnh khổng lồ, nhưng mày lại bị tín đồ của Bồ Tát tà ác giam cầm.
Khi mày vĩnh viễn bị vây giữa khốn cảnh, bị mắc kẹt trong phòng 1316 nhỏ hẹp này thì Ngài đang ở đâu?"
Ánh mắt chàng trai khẽ động, dừng trên một chiếc bình Tỏa Hồn Đàn gần đó.
Giọng hắn vô cùng bình tĩnh, nhưng sâu trong chất giọng nghe như bình tĩnh ấy lại âm thầm ẩn chứa sóng to gió lớn:
"Khi con dân của Ngài bị tàn sát, bị hãm hại, bị tra tấn, khi con dân Ngài kêu gào cầu xin, khẩn cầu Ngài cứu vớt thì Ngài lại ở đâu?"
"......"
Bên kia trầm mặc.
"Thần không yêu tao."
Ôn Giản Ngôn chém đinh chặt sắt nói:
"Nếu đã như vậy, Thần có tư cách gì để tao tôn kính? Ngài lấy tư cách gì để có được đức tin và tình yêu vô điều kiện của chúng ta?"
Mắt hắn giống như lưỡi dao sắc bén có thể nhìn thấu tất cả: "Chẳng lẽ trong khoảng thời gian này, mày chưa từng đặt câu hỏi về sự tồn tại của Đức Cha sao? Trong lòng mày không có oán hận hay lo lắng sao?"
Giọng hắn tựa như ma quỷ mê hoặc lòng người:
"Chẳng lẽ, mày không muốn tự do sao?"
"Hay là, mày nguyện ý ngồi trong căn phòng 1316 chật hẹp này than thở, cầu nguyện, chờ đợi Đức Cha không biết bao giờ sẽ đến "cứu rỗi" mày?"
"Quả thật tao đến đây để đánh thức Đức Cha, giải thoát Ngài khỏi phong ấn.
Nhưng bây giờ tao muốn đổi ý." Ôn Giản Ngôn thong thả nói:
"Tại sao phải đợi Ngài cứu vớt? Tại sao lại đặt hy vọng vào lòng thương xót của thần linh?"
"Cầu thần không bằng cầu mình."
Ôn Giản Ngôn nở nụ cười nhẹ, đôi mắt màu hổ phách nheo lại, đáy mắt phản chiếu chút ánh sáng màu đỏ tươi:
"Tại sao chúng ta nhất định phải làm tín đồ trong khi chúng ta cũng có cơ hội trở thành thần linh?"
"Thần linh cần có tín đồ mới được xưng thần.
Không có tín đồ, thần linh không đáng một xu."
Chàng trai thì thầm:
"Không phải chúng ta cần hắn, mà là hắn cần chúng ta."
Thật sự lời này quá táo bạo và đáng sợ, vách tường lập tức ngừng nhúc nhích.
Giọng nói của nó lại vang lên, vẫn là chất giọng ngắc ngứ như cũ, song lại vô cùng hoảng loạn và kinh hoàng:
"Mi, mi đây là, đang bất kính..."
"Tao đã nói rồi, trong một phút này, trên đời sẽ không có người nào thành thật hơn tao."
Một phút đếm ngược kết thúc.
Quầng sáng màu vàng bao phủ người Ôn Giản Ngôn biến mất ngay lập tức, nhưng hắn vẫn đứng bất động mặc cho cơ thể mình bị ăn mòn, ngoại trừ sắc mặt tái hơn bình thường thì nom có vẻ không thay đổi gì.
"Tiếp tục tin vào Đức Cha của mày thì đến cái nịt cũng chẳng còn."
"Mày cứ tiếp tục ở trong không gian nhỏ hẹp chưa đầy trăm mét vuông này, và mấy người kia cũng cứ vĩnh viễn ở trong chiếc bình bé tí tẹo to bằng lòng bàn tay, chịu đựng tra tấn và đau đớn vô tận đi."
Trên cơ thể chàng trai trải dài những đường vân giống bùa chú, tựa như nhành cây lại tựa như sợi dây thừng.
"Tao có cách giải thoát mày khỏi phòng 1316, tao cũng có cách để bốn linh hồn vô tội chết thảm kia về nhà, tao có cách để bà già giam giữ tra tấn chúng mày phải chịu trừng phạt."
Chàng trai mỉm cười nói:
"Mà Đức Cha, vẫn đang ngủ say."
Tuyệt vọng là cách tốt nhất để tạo niềm tin.
Ôn Giản Ngôn ngẩng đầu lên, để lộ chiếc cổ tái nhợt duyên dáng, mang theo cảm giác mong manh kỳ lạ.
"Nếu đã như vậy, vì sao không thử tin tao chứ?"
"Tao sẽ không thay thế đức tin của mày, tao cũng không thay đổi tình yêu và sự tôn thờ của mày dành cho Đức Cha.
Bởi vì mày thấy đó, tao cũng là một tín đồ của ma quỷ." Ôn Giản Ngôn nhẹ nhàng nói:
"Tao chỉ cảm thấy, đôi khi...
Ngay cả tín đồ thần linh cũng cần nhân gian cứu rỗi."
Hắn cười nhạt, khóe mắt toát sự độc ác vô hình: "Có đúng không nào?"
Tác giả có lời muốn nói:
Phu nhân đã bị phó bản nhắm vào 800 lần rồi.
Nhưng hắn biết nhận sai không?
Không, hắn bắt đầu đào góc tường nhà Ngài rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...