"......"
Nháy mắt khi Ôn Giản Ngôn vừa dứt lời, khuôn mặt của ba người giấy bên phía hành lang đối diện bỗng nhiên trở nên dữ tợn.
Trên khuôn mặt trắng bệch kia, đôi mắt đờ đẫn như được điểm vẽ nhìn chòng chọc tên nhân loại đứng gần đó, chấm đỏ trên mặt càng thêm chói mắt, khóe miệng cũng nhếch cao hơn, nụ cười trên mặt nhìn như thế nào cũng thấy đáng sợ.
Sau đó chúng nâng cánh tay bằng giấy vồ thẳng về phía của Ôn Giản Ngôn.
Dường như Ôn Giản Ngôn đã chuẩn bị sẵn cho cuộc tấn công bất ngờ của đám người giấy.
Một tay hắn ôm bà lão nhẹ bẫng, chân dài nhấc lên rồi khom người xuống, dựa vào góc độ xảo diệu chui khỏi vòng vây, sau đó lao ra khỏi cửa co chân bỏ chạy.
Trong hành lang, ba con người giấy vẫn đuổi theo hắn.
"Tú Thanh, anh đang nói gì vậy?"
Giọng nói lạnh lẽo cứng ngắc của người giấy vang sau lưng, chất giọng âm độc mang theo ý cười dịu dàng: "Mau dẫn mẹ về đi nào, cả nhà chúng ta cùng nhau ăn cơm tối."
"Bố ơi, bố đi đâu thế?"
Đám trẻ người giấy cười đùa: "Bữa tối mẹ nấu xong rồi, bố về ăn với chúng con đi."
Hành lang tối om không thấy điểm cuối, tiếng bước chân lộn xộn chồng lên nhau, dồn dập tựa như tiếng trống đòi mạng.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
"??? Ê cả nhà, tôi xem vẫn đéo hiểu gì."
"Tôi cũng đéo hiểu...!ngồi xem sốt hết cả ruột.
Cách thức phá giải chính xác ở ngay trước mặt, nhưng streamer chạy lung tung làm cái gì."
"Hơn nữa không phải vừa nãy hắn cũng chạy à? Đây là quỷ đả tường thuần túy, không hoàn thành nhiệm vụ ẩn không thể ra ngoài.
Xem xong tôi cũng bối rối thấy mẹ."
"Chẳng lẽ streamer không muốn giết NPC kia? Cạn mẹ lời, dù sao tôi cũng muốn đặt một câu ở đây, đó là những kẻ mang tình cảm vào Ác Mộng đều sống không lâu.
Tôi nghĩ hắn phải trả giá cho sự ngu xuẩn của mình."
Ôn Giản Ngôn dành thời gian ngoái đầu nhìn.
Ba người giấy vẫn đuổi theo sát phía sau, khuôn mặt trắng bệch mang theo nụ cười xán lạn quỷ dị:
"Tú Thanh, anh muốn đi đâu?"
"Chúng ta là người nhà mà."
Đéo, ai là người nhà với mày.
"Xin lỗi, tôi không quen đứng gần vợ cũ."
Sống lưng của Ôn Giản Ngôn phát lạnh, càng chạy càng nhanh: "Nể mặt tình nghĩa vợ chồng trước đây của hai chúng ta, vì sự phát triển lành mạnh của con cái sau này, chi bằng mỗi người nhường nhau một bước, buông tha nhau đi."
Bà lão với nửa thân dưới đã biến thành giấy vươn tay nắm lấy tay Ôn Giản Ngôn, mở to mắt nhìn về phía chàng trai ôm mình, run run hỏi:
"Tú Thanh, có chuyện gì vậy? Chúng ta không ăn tối sao?"
"Không ăn không ăn, hôn nhân đổ vỡ còn ăn cái gì?"
Ôn Giản Ngôn vừa chạy vừa móc điện thoại di động từ trong túi ra, nhanh chóng mua đạo cụ ở trên đó, miệng còn liến thoắng đáp lời:
"Mẹ con mình gọi ship ngoài."
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
"Cười chết tôi, chó lừa đảo cũng nhập vai diễn quá ha ha ha ha ha ha."
"Ha ha ha ha ha, người mới có điều muốn hỏi, chẳng lẽ trước giờ phong cách livestream của streamer vẫn vậy sao?"
"Tiên sư hôn nhân đổ vỡ với chả ship ngoài, ha ha ha ha ha ha."
"Nhưng tôi tò mò không biết rốt cuộc streamer muốn làm gì.
Hắn mới chỉ lên cấp D, không thể mua được đạo cụ cưỡng chế thoát tuyến đường ẩn."
"Mỗi ngày streamer đều giương cánh đứng bên bờ vực hiểm, bây giờ tôi không phân biệt nổi rốt cuộc hắn có bị lật xe không."
Đột nhiên ba người giấy dừng di chuyển.
Bên trong hành lang tối om sâu thẳm, bóng dáng chàng trai ôm bà cụ giấy đang chạy như bay bỗng biến mất tăm mất tích, cứ như bốc hơi tại chỗ, đến cả hơi thở cũng không còn.
"..."
Ba người giấy đứng tại chỗ.
Khóe môi của chúng vẫn giương lên, nhưng nụ cười kia lại trông vô cùng dữ tợn.
"Tú Thanh, anh đâu mất rồi?"
"Bố đừng chơi trốn tìm nữa."
Tuy rằng hơi thở của nhân loại đã biến mất, nhưng dường như đám người giấy cũng hiểu rõ, chỉ cần nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, đối phương không có khả năng thoát khỏi hành lang tối tăm chỉ có hai gian phòng này.
Chúng di chuyển bước chân cứng ngắc, máy móc tìm kiếm bóng dáng con người ở trong hành lang, vừa tìm vừa gọi.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
[Đạo cụ: Áo choàng ẩn thân đã hết hiệu lực.]
Sau khi biến mất khoảng một phút, hơi thở con người lại xuất hiện.
Đám người giấy đồng loạt quay đầu, dùng ánh mắt sắc nhọn nhìn về hướng phát ra hơi thở, con ngươi đột nhiên lộ ra thần sắc tàn nhẫn dữ tợn, khóe môi đỏ tươi ở trên khuôn mặt trắng bệch từ từ nhếch cao...
Tìm thấy rồi.
Hơi thở phát ra từ phòng 1304.
Ba người giấy cùng mỉm cười, bước từng bước một đến tên chỗ con người kia.
"Bố đã về rồi."
"Tú Thanh, em biết anh sẽ không bỏ mẹ con em mà."
Hoàng hôn đỏ rực từ ngoài khung cửa chiếu vào, đồ đạc trong phòng như được nhuộm đỏ, khiến cho khung cảnh sinh hoạt gia đình bỗng trở nên vặn vẹo quái dị.
Đồ cúng trái cây đặt trước điện thờ nho nhỏ bị ánh hoàng hôn màu máu bao phủ, nến điện tỏa ra ánh sáng màu đỏ mờ ảo ổn định.
Bên trong phòng khách, chàng trai ngồi ngay ngắn trên sô pha.
Dáng người của hắn cao gầy thẳng tắp, thoạt nhìn không hợp khung cảnh chút nào.
Nghe thấy tiếng gọi, hắn quay đầu ngước mắt nhìn ngoài cửa.
Trên bàn phòng khách đặt đĩa rau xanh tẩm độc chuyển màu tím đen và bốn đôi đũa.
"Em yêu, anh nghĩ thông rồi."
Sườn mặt trắng nõn của người thanh niên nhuốm màu hoàng hôn, đôi mắt hổ phách trong veo chăm chú nhìn đám người giấy gần đó, thần sắc chuyên chú, gần như có chút thâm tình: "Chúng ta là người một nhà, mà người một nhà phải sống hòa thuận vui vẻ."
Hắn vẫy tay gọi đám người giấy: " Đến đây, chúng ta cùng nhau ăn tối."
"Tốt quá Tú Thanh, em biết nhất định anh sẽ nghĩ thông suốt."
Người giấy mỉm cười đi tới.
Hai đứa trẻ giấy một trái một phải giữ chặt tay Ôn Giản Ngôn, giống như kìm sắt khiến hắn không thể động đậy.
Còn người vợ giấy mảnh mai thì cúi người xuống bưng đĩa rau lên, một tay nó dùng đũa gắp rau xanh, khuôn mặt trắng bệch mang theo nụ cười cứng đờ dí sát lại gần: "Anh nếm thử xem có ngon không?"
"Em yêu, em cách anh xa quá."
Sắc mặt Ôn Giản Ngôn hơi tái nhợt, cố gắng kiềm chế bản năng muốn bật ngửa người ra sau của mình, giọng điệu vẫn dịu dàng như nước: "Gần hơn chút nữa được không?"
"Được chứ anh yêu."
Người giấy treo nụ cười tươi trên môi, nó tiến thêm về phía trước, vượt qua chiếc bàn đi đến sô pha.
Ôn Giản Ngôn nhìn chằm chằm động tác của nó, trong đầu ước lượng khoảng cách.
Nháy mắt khi nó tiến vào khu vực định sẵn, hắn bỗng hô to:
"Bây giờ!!!"
"Tách."
Tiếng bấm máy ảnh nhẹ nhàng vang lên phía sau rèm cửa.
Bà lão với nửa thân dưới đã biến thành giấy trốn sau bức rèm, trên tay cầm chiếc điện thoại di động, đôi mắt già nua nheo lại, yên lặng nhìn sang.
Bà run run hỏi:
"Tú Thanh, mẹ chụp xong rồi, con coi ảnh có đẹp không?"
Nháy mắt, thời gian như bị đóng băng, động tác của ba người giấy dừng lại, nụ cười dữ tợn khủng bố trên khuôn mặt trắng cũng dừng.
Hoàng hôn đỏ tươi lặng lẽ từ ngoài khung cửa chiếu vào, chiếu sáng ảnh chụp gia đình bốn người.
Bố mẹ và hai đứa trẻ ngồi trên sô pha phòng khách, gia đình cùng nhau mỉm cười nhìn ống kính.
Âm thanh máy móc quen thuộc của hệ thống vang bên tai:
[Ting! Đã hoàn thành nhánh ẩn]
Giây tiếp theo, cảm giác hoa mắt chóng mặt quen thuộc lại truyền đến.
Ôn Giản Ngôn mở mắt ra, phát hiện mình đã trở lại phó bản.
Trong phòng 1304 tối om, không biết nến điện thắp sáng đã bị tắt từ bao giờ, máy phát nhạc Phật cũng im re, ba người giấy mặt trắng bệch mỉm cười ngồi trước bàn ăn, đĩa cơm chất đầy như núi bốc mùi ôi thiu.
Mùi ôi thiu nồng nặc tràn lan khắp không khí, cứ như...!tất cả những chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Ngón tay Ôn Giản Ngôn run rẩy bấu mép bàn, sau đó chậm rãi đứng lên, bước chân lâng lâng loạng choạng, đoạn cúi gập người...
"Ọe."
Hắn nôn mửa kịch liệt, gần như muốn nôn cả lục phủ ngũ tạng ra ngoài, đầu ngón tay hơi trắng bệch đặt trên bàn, trông rất yếu ớt thê thảm.
Hồi lâu sau Ôn Giản Ngôn mới ngẩng đầu.
Hắn ôm chiếc bụng vẫn còn co giật, sắc mặt tái trắng.
Mẹ kiếp...
Nhưng coi như đã kết thúc.
Hắn lấy điện thoại di động từ trong túi ra, chức năng ghi hình bên trên điện thoại vẫn đang hoạt động.
Chữ REC đỏ tươi như máu nằm ở góc trên bên phải lập lòe, đếm ngược từ từ kết thúc.
Chẳng mấy chốc, âm thanh máy móc quen thuộc lại vang lên:
[Nhiệm vụ chính: Đến phòng 1304 ghi hình, thời gian quay chụp không dưới 10 phút.]
[Mức độ hoàn thành: 100% khen thưởng tích phân: 5000]
Ôn Giản Ngôn tắt video rồi mở album ảnh điện thoại.
Bức ảnh mới nhất hiện lên.
Mặc dù ống kính hơi lệch và mờ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy chàng trai mang khuôn mặt cứng đờ ngồi trên sô pha, hai bên trái phải là hai đứa nhỏ ôm chặt tay hắn, người vợ tay cầm đũa rau tẩm độc thì đang cúi người chuẩn bị đút vào miệng hắn.
Chàng trai nhìn thẳng về phía ống kính, miệng hơi mở ra, có vẻ như đang lo lắng hét điều gì đó.
Khoảnh khắc ấy được khắc họa rõ ràng trên ống kính, phảng phát có thể đưa Ôn Giản Ngôn quay về thời khắc kinh hoàng cách đây ít phút.
[Ting! Nhiệm vụ livestream đặc biệt: Hoàn thành tái hiện sự kiện đã từng xảy ra trong phòng 1304!
Mở khóa tuyến đường đặc biệt: Thưởng tích phân 5000]
[Phần thưởng nhiệm vụ livestream được tính cho bạn:
Mức độ khám phá phó bản: 15%.
Thưởng tích phân 5000
Mức độ sửa đổi cốt truyện hiện tại: 37%.
Thưởng tích phân 10.000]
[Tích phân còn lại trong tài khoản của bạn: 25.000]
[Mở khóa thành tựu: Thoát nghèo làm giàu!
Wow, chúc mừng streamer đã nhanh chóng thoát nghèo trong năm phút sau khi tiêu hết tích phân, lần nữa có số tích phân lớn hơn 0]
Ôn Giản Ngôn thở phào nhẹ nhõm.
Lòng bàn tay hắn ướt đẫm mồ hôi, trái tim trong ngực vẫn đập kịch liệt liên hồi khiến cơ thể hắn có chút mất sức.
Mặc dù xung quanh vô cùng yên tĩnh, nhưng trong tai hắn vẫn có thể nghe thấy tiếng ồn ào hỗn loạn.
Dù sao cũng có đạo cụ cứu mạng như [Thẻ bác sĩ Lâm Thanh], cho nên lần này hắn dám to gan đánh cược.
...!Thành công.
Bởi vì thói quen nghề nghiệp, Ôn Giản Ngôn luôn đặc biệt chú ý đến những chi tiết nhỏ.
Trong tuyến đường đặc biệt này, bức ảnh gia đình đặt bên cạnh cửa ra vào không phủ lớp bụi dày, cho nên hắn có thể nhìn thấy rõ cảnh nền phía sau chính là phòng khách 1304.
Yêu cầu qua cửa của tuyến đặc biệt là tái hiện sự kiện từng xảy ra ở phòng 1304, nhưng nó cũng không nói rõ là sự kiện gì.
Tất nhiên một nhà bốn người cùng trúng độc chết thỏa mãn điều kiện.
Nếu vậy tại sao một nhà bốn người cùng ngồi chụp ảnh bên trong phòng khách lại không?
Lúc này một mảnh "..." bay kín phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
"..."
"...!Đệt."
"...!Đệt!!!"
"Cái! Này! Mà! Cũng! Được?!"
"Ha ha ha ha, nếu là hệ thống thì tôi cũng ghim hắn."
Đúng lúc này, một tiếng "cạch" nhẹ phát ra từ cửa, đột ngột phá vỡ không gian yên tĩnh trong phòng.
...!Cái quái gì thế?
Ôn Giản Ngôn bị dọa run vai, suýt chút nữa thì nhảy dựng.
Ánh sáng từ ngoài hành lang tràn vào khe cửa, chiếu sáng cơ thể già nua.
Trong tay bà cụ bưng hai đĩa thịt đầy, mùi thơm chậm rãi bay về phía cửa, tiếp đó trộn lẫn vào mùi ôi thiu nồng nặc khắp phòng, tạo thành thứ mùi vô cùng phức tạp.
Ôn Giản Ngôn vừa mới nôn ọe một hồi, nhưng khi ngửi thấy mùi này dạ dày hắn lại quặn đau, sắc mặt tái trắng hơn nữa.
"Bịch bịch bịch."
Tiếng bước chân chậm rãi và nặng nề.
Bà lão tóc hoa râm chống nạng bước từng bước vào căn phòng tối tăm, con ngươi của bà tuy đã nửa mù, nhưng bởi vì biết rõ bố cục bài trí trong phòng nên bà hoàn toàn không cần nương theo ánh sáng, cứ thế đi thẳng về phía phòng ăn.
Bà đặt hai đĩa thịt trong tay lên đĩa thức ăn thối rữa, làm như không thấy ba con người giấy quỷ dị ngồi trong phòng.
Bà lẩm bẩm nói:
"Các con phải ăn cho khỏe, ngày mai mẹ lại mang thêm."
Ôn Giản Ngôn thoáng sững sờ, sau đó lập tức hoàn hồn.
Thảo nào trên bàn lại có rất nhiều đồ ăn ôi thiu.
Sau khi chứng kiến hiện trường gia đình bốn người chết, người mẹ chồng điên vẫn tưởng tất cả còn sống, cho nên mỗi ngày đều mang cơm sang.
Đúng lúc này, bà lão trước mặt bỗng dừng động tác, chậm rãi quay đầu, đôi mắt mờ đục nhìn thẳng vào Ôn Giản Ngôn đang đứng bên kia.
"Là con sao, Tú Thanh?"
Bà run rẩy vươn cánh tay già nua khô quắt như vỏ cây, mò mẫm trong không khí: "Con đã ăn chưa?"
Giữa căn phòng tối, chàng trai tiến một bước nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay bà cụ.
Hắn cụp mắt xuống, giọng điệu dịu dàng thân mật:
"Là con đây mẹ."
"Con đã ăn rồi, còn mẹ thì sao?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...