Màn hình điện thoại toả ánh sáng nhẹ, bốn chữ trong hộp thoại có vẻ cực kỳ chói mắt, hệt như những mũi kim đen chọc thẳng vào mắt mọi người, mang đến cảm giác đau nhói.
Hiển nhiên Vân Bích Lam đã tính toán tất cả trước khi hành động.
Cô để lại điện thoại di động của mình để các đồng đội có thể thuận lợi đến đây mà không bị sai hướng vì cuộc đào tẩu của mình.
Đồng thời, cô cũng gắng sức để lại manh mối, “duy trì mồi lửa”, hòng để sau khi đồng đội đến nơi có thể chắp vá mọi thứ với nhau và có được thông tin hữu ích.
Trong căn phòng tối tăm, không khí lập tức chìm vào khoảng lặng.
Sắc mặt mọi người cực kỳ khó coi.
Mặc dù họ đã thành công thoát khỏi phe đen, tìm được vị trí của phố buôn bán, san bằng tiến độ hai bên về vạch xuất phát, thậm chí còn đoán ra được một vài thiên phú của tiểu đội phe địch.
Nhưng…
Nếu tất cả điều ấy phải đánh đổi bằng tính mạng đồng đội thì không ai gọi đó là chiến thắng hết.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Đờ mờ, tôi còn đang tự hỏi vì sao lần này Anis lại không ra tay tàn nhẫn như những lần trước… Hoá ra không phải vì hắn không muốn, mà là bị cắt ngang giữa chừng!”
“Hu hu hu Vân Bích Lam! Vân Bích Lam!! Em không được chết!!”
“Ai qua phòng livestream của Vân Bích Lam xem thế nào coi, rốt cuộc hiện tại cô ấy như thế nào rồi.
Tôi thấy sốt hết cả ruột.”
“…”
Ôn Giản Ngôn cụp mắt, hàng mi buông xuống tạo thành một cái bóng đen trên khuôn mặt tái nhợt, khiến người ta không thể nhìn thấy vẻ mặt thật sự của hắn.
“Nhưng, nhưng…”
Môi Tóc Vàng giật giật, thỏ thẻ nói: “Điện thoại di động hiện vẫn còn sáng, chứng tỏ… chứng tỏ cô ấy còn sống, phải không?”
Hắn ta ôm chút hy vọng nhỏ nhoi nhìn Ôn Giản Ngôn, giọng nói trầm thấp có chút run rẩy:
“Phải, phải không?”
Điều ấy đúng là sự thật.
Mặc dù dựa theo lời kể của Chung Sơn, Vân Bích Lam đã đột phá vòng vây và tiến vào màn mưa được hơn hai mươi phút.
Tuy nhiên chỉ cần điện thoại di động vẫn còn sáng, điều này chứng tỏ hiện tại Vân Bích Lam chưa bị hệ thống phán định tử vong.
Miễn là còn sống sẽ có hy vọng.
“Đúng vậy.”
Cuối cùng vẫn là Trần Mặc mở miệng phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch.
Anh ta hít sâu một hơi, chậm rãi cất lời: “Có điều, tôi đề nghị chúng ta nên làm theo lời khuyên của Vân Bích Lam.”
Vân Bích Lam để lại điện thoại di động hòng hướng dẫn đồng đội đi đúng hướng, đồng thời cũng cắt đứt đường lui để đồng đội tìm thấy mình.
Mặc dù cô vẫn còn sống, song vì bị mất phương thức định vị nên không ai biết cô đang ở đâu …
Và việc đi lang thang trong mưa tìm người chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Thời điểm Vân Bích Lam làm như vậy, có lẽ cô đã nghĩ đến kết cục của nước đi này.
Có lẽ đó là lý do thực sự khiến cô để lại tin nhắn chưa gửi trên hộp thoại.
Cô biết rõ những gì mình phải đối mặt tiếp theo, và cô cũng biết dựa theo phong cách làm việc của đồng đội mình, khả năng cao là họ sẽ bất chấp tất cả để cứu cô.
Thế nên, vì để giảm thiểu thương vong và tổn thất xuống mức tối thiểu, cô dứt khoát chặt đứt mọi đường sống của mình.
Đồng thời, cô đem quyết tâm trước khi bắt đầu hành động của mình cùng với giác ngộ thế nào cũng bỏ mạng, thông qua tin nhắn truyền đạt cho những người còn lại…
Bởi cô biết rằng, phía cuối con đường chính là cái chết.
Do đó, [đừng đến cứu tôi]
“Và…”
Trần Mặc dừng trong chốc lát, đoạn hít sâu một hơi, giấu đi biểu cảm u ám xẹt qua đáy mắt, cố gắng kìm nén để cảm xúc không biểu lộ trên mặt, dùng giọng điệu lý trí quen thuộc nói: “Chúng ta cũng không còn nhiều thời gian.”
Tóc Vàng sửng sốt, vô thức liếc nhìn thời gian, sau đó sắc mặt lập tức trắng bệch.
Còn mười phút nữa trước khi đèn thắp sáng.
Nếu muốn trở về khách sạn trước khi đèn sáng lên, họ phải dừng lại mọi việc ở đây, lập tức tìm kiếm một bức chân dung, mở ra lối đi dẫn đến Khách sạn Hưng Vượng.
Trần Mặc nhìn Ôn Giản Ngôn: “Đội trưởng, tôi đề nghị chúng ta tạm rời khỏi đây trước và trở về khách sạn.
Dù sao hiện tại chúng ta đã biết mục đích tiếp theo của phe đen, đợi đến lần tắt đèn tới, chúng ta sẽ thông qua con đường trong 329 tiến vào nơi này, sau đó tiếp tục hành trình giang dở.”
Anh ta hít sâu một hơi, chậm rãi bổ sung: “Tôi nghĩ, đây cũng là lựa chọn mà Vân Bích Lam muốn cậu làm.”
“…”
Ngay cả người dễ hành động theo cảm xúc như Tóc Vàng cũng buộc phải thừa nhận, đây quả thực là sự lựa chọn hợp lý nhất.
Dù sao, mục đích của chiến dịch lần này đã vượt quá chỉ tiêu.
Bọn họ không những biết được mối quan hệ giữa phố buôn bán và toàn bộ phó bản mà còn biết rõ cách để quay lại nơi đây.
Sương mù bao phủ trước mặt tan đi một ít, bọn họ loáng thoáng thăm dò được một chút tính logic của phó bản.
Ngoài ra, nhóm Ôn Giản Ngôn còn mượn cơ hội này thăm dò được thực lực và một phần thiên phú của phe địch, có thể xem là thu hoạch khá phong phú.
“Hơn nữa, không phải chúng ta sẽ bỏ rơi Vân Bích Lam.” Trần Mặc nói: “Ba giờ sau, chúng ta còn có thể tiến vào lần nữa, đến lúc đó tìm kiếm cũng chưa muộn.”
… Chưa muộn sao?
Tóc Vàng cúi đầu trầm mặc.
Trong đầu hiện lên những hình ảnh vỡ nát lộn xộn, như thể từ lâu lắm rồi.
Họ có thực sự đến kịp không?
Lần cuối cùng…
Chiếc xe diễu hành đi giữa điệu nhạc du dương.
Xung quanh phát những điệu nhạc, nhân viên khoác trên mình bộ đồ mascot xinh đẹp nhảy múa.
Ẩn dưới biểu hiện giả dối và yên bình kia là một con ếch khổng lồ xấu xí núp trong xe hoa.
Lần cuối cùng.
Bọn họ không thể đến kịp.
Chỉ thiếu vài giây cuối cùng.
Thời gian đã điểm, thời gian đã điểm.
Tí tách.
Con mèo đồi mồi bám vào thanh sắt, phía bên dưới nó là cái miệng khổng lồ của con ếch.
Cô ấy nói, cảm ơn vì đã quay lại với tôi.
Đi mau đi.
Trong phòng livestream Ác Mộng, kẻ có trí nhớ càng tốt càng khó sống.
Chỉ những kẻ có khả năng lãng quên mới đủ tư cách bước tiếp.
Tóc Vàng cứ luôn tưởng mình là một trong số đó.
Buông bỏ tính mạng của những kẻ khác ở sau, sống sót mà không hề thấy tội lỗi.
Có điều, hắn ta đột nhiên nhận ra, thì ra trí nhớ của mình cũng tốt lắm chứ.
Giống như thị lực bị nguyền rủa của hắn ta vậy.
Hắn ta là một kẻ ngoài cuộc bất lực và hèn nhát, là kẻ nhìn rõ nhất song lại làm ít nhất.
“Đội trưởng, cậu nghĩ thế nào?”
Trần Mặc nhìn Ôn Giản Ngôn, đoạn hỏi.
“…” Ôn Giản Ngôn liếc nhìn chiếc điện thoại di động trong lòng bàn tay, tắt nó đi rồi nhét vào túi, sau đó nhún vai, ngẩng đầu đáp: “Lần này chúng ta sẽ không về khách sạn.”
“Cái gì?!”
Những người còn lại đều giật mình.
Ngay cả Chung Sơn và hai thành viên còn sống sót khác cũng sững sờ, ngờ nghệch ngẩng đầu nhìn Ôn Giản Ngôn – người đứng phía đối diện có hành vi đáng kinh hãi.
“…” Tóc Vàng giật mình quay đầu nhìn qua.
Trần Mặc nhíu mày: “Đội trưởng, bây giờ không phải là lúc dùng cảm tình…”
“Dùng cảm tình?”
Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn sang, con ngươi lóe sáng trong bóng tối, trên mặt không có chút mơ màng nào, như thể đây là một kẻ lừa đảo vô tâm vô phế không có cảm tình.
“Không phải đấy chứ? Anh nghĩ tôi là kiểu người hành động theo cảm tình à?”
“Nếu Vân Bích Lam đã lựa chọn như vậy, tất nhiên cô ấy cũng đã sẵn sàng gánh vác mọi hậu quả.” Hắn nhẹ nhàng nói: “Trong Ác Mộng, tất cả mọi người đều có khả năng bỏ mạng, khi đối mặt với chuyện này, những gì chúng ta có thể làm là sống sót cùng gánh nặng chứ không phải cố sức cứu vãn nó.”
“Nói trắng ra… Tôi không làm việc này để cứu người.
”
Ôn Giản Ngôn nhún vai, chuyển đề tài, “Mà bởi vì, đây là lựa chọn tốt nhất hiện tại của chúng ta.”
Trần Mặc và những người khác sửng sốt.
“Hiện tại Vân Bích Lam chưa chết, phải không?” Ôn Giản Ngôn quay đầu liếc nhìn ô cửa sổ bên cạnh, bên ngoài mưa gió mịt mù, ánh sáng lờ mờ: “Cô ấy đã rời khỏi cửa hàng bao lâu rồi… 10 phút? 20 phút?”
Ôn Giản Ngôn nhìn lướt qua Chung Sơn vẫn ngồi bệt dưới đất: “Lúc cô ấy đi không mang theo ô cũng không mang theo quần áo, đúng chứ?”
Chung Sơn ngơ ngác gật đầu.
“Vậy thì, dựa theo tình hình cơn mưa, thời gian hoạt động tự do của cô ấy rất ngắn, thế nên lựa chọn duy nhất còn lại của cô là tiến vào cửa hàng phụ cận, đi qua đi lại giữa các cửa hàng.
Trong trường hợp đó, phạm vi hoạt động của cô ấy là cố định, xác suất bị phe đen bắt được gần bằng 100%.”
Ôn Giản Ngôn nhìn mọi người, ánh mắt sáng quắc:
“Nhưng cô ấy không chết, điều này có nghĩa là gì?”
Trần Mặc giật mình: “Có nghĩa… Phe đen cố ý tha mạng cho cô ấy.”
“Đúng vậy.” Ôn Giản Ngôn gật đầu.
“Vì sao?” Trần Mặc khó hiểu.
Ôn Giản Ngôn nheo hai mắt: “Có lẽ bởi vì… Bọn chúng có mục đích khác.”
Bởi vì đã vứt chiếc điện thoại di động có thể định vị từ lâu, thế nên, hiển nhiên Vân Bích Lam bị bắt đã mất giá trị lợi dụng.
Tuy nhiên phe đen vẫn tha cho cô một con đường sống, ắt hẳn bởi vì còn cất nhắc khác.
Có thể vì tránh cho cô chết quá dễ dàng, cũng có thể vì để chuẩn bị cho kế hoạch nào đó tạm thời chưa biết.
Nếu suy đoán của Ôn Giản Ngôn không sai …
Vậy thì, kế tiếp phe đen chắc chắn sẽ không quay về Khách sạn Hưng Vượng.
Bởi vì so với trấn nhỏ mưa dầm, khách sạn Hưng Thịnh an toàn hơn, nhỏ hẹp hơn, mật độ streamer cao hơn, khả năng đụng độ phe đỏ trong khách sạn cao hơn, xác suất tù binh chạy trốn hay truyền tin cho đồng đội cũng tăng cao.
Quan trọng hơn là, tình hình hiện tại của phe đen rất bất lợi.
Ưu thế địa vị mà bọn chúng khó khăn lắm mới giành được lại bị phe đỏ bắt kịp.
Dưới sự phá rối của Vân Bích Lam, xác suất chiếc bẫy bán thành phẩm vây nhốt được nhóm Ôn Giản Ngôn là rất thấp.
Để tiếp tục kéo giãn khoảng cách, ắt hẳn phe địch vô cũng nóng lòng.
Do đó… Khả năng cao bọn chúng sẽ ở lại trấn mưa, tiếp tục hành động cũng như triển khai kế hoạch tiếp theo của mình.
“Nhưng…” Trần Mặc đứng cạnh cau mày: “Đây là vòng mở đèn cuối cùng của ngày hôm nay, nếu bây giờ chúng ta không rời đi, vậy chẳng phải…”
Phải ở trong trấn mưa cả đêm sao?!
Ý nghĩ này thật sự quá kinh khủng.
Cho dù Trần Mặc không hề nói hết những lời còn lại thành tiếng thì những người khác cũng cảm thấy rùng mình, khiến họ vô thức khẽ run.
“Không.”
Ôn Giản Ngôn khẳng định lắc đầu: “Kiểu gì thì buổi tối cũng phải tắt đèn.”
Mọi người ngơ ngác.
Hình như… Đúng thế thật.
Tuy rằng ba vòng bật đèn hôm nay đã kết thúc, nhưng chỉ cần đợi thêm ba tiếng thì khách sạn sẽ tắt đèn, tự nhiên con đường nối giữa Khách sạn Hưng Vượng và trấn mưa có thể mở ra lần nữa.
“Thế nên, lần này chúng ta không vội quay về Khách sạn Hưng Vượng vào phút chót.” Ôn Giản Ngôn ngước mắt nhoẻn cười: “Cũng không thể để phe đen thực hiện mưu đồ, đúng chứ?”
Hắn xoa mũi, để lộ nụ cười vô tâm:
“Về phần cứu Vân Bích Lam… Đó chỉ là tiện tay mà thôi.”
“…”
Trần Mặc trầm ngâm chốc lát, đoạn gật đầu, “Cậu nói đúng lắm, tôi tán thành.”
Tóc Vàng sụt sịt gật đầu lia lịa.
Bất kể lý do vì sao Ôn Giản Ngôn lựa chọn ở lại, miễn có kết quả tốt là được rồi.
“Vậy… Vậy…”
Đúng lúc này, một giọng nói nơm nớp lo sợ vang lên từ bên cạnh.
Mọi người quay đầu nhìn qua.
Là Chung Sơn.
Nửa khuôn mặt gã vẫn còn sưng phồng, trông rất buồn cười.
Gã liếc mắt nhìn Ôn Giản Ngôn, dè dặt đề nghị: “Tiếp theo, bọn tôi có thể đi theo nhóm cậu không?”
Chẳng còn bao nhiêu thời gian trước khi đèn sáng, đồng đội của nhóm Chung Sơn cũng tổn thất hơn phân nửa.
Thay vì bây giờ xuất phát tìm bức chân dung không biết giấu ở nơi nào, mạo hiểm trốn thoát khỏi trấn mưa âm u, chi bằng cùng streamer cao cấp hành động cùng nhau, không chừng tỷ lệ sống sót sẽ gia tăng một ít.
Chung Sơn lắp bắp nói xong lý do của mình, sau đó ngập ngừng chốc lát, như thể khá khó mở miệng:
“Hơn nữa…”
Ôn Giản Ngôn: “Hả?”
“Hơn nữa, bất kể khi trước vì lý do gì thì đội viên kia cũng xem như đã cứu tôi một mạng” Chung Sơn giơ tay gãi đầu, khuôn mặt nam tính lộ rõ vẻ xấu hổ: “Nếu mọi người muốn đi đi tìm cô ấy, tôi cũng muốn gia nhập.”
Ôn Giản Ngôn cau mày chữa lại lời cho gã: “Mục đích của chúng tôi không phải là…”
Chung Sơn gật mạnh một cái: “Là vì nhiệm vụ phải không, tôi hiểu!”
Ôn Giản Ngôn: “…”
“Dù sao kết quả cũng như nhau mà, đúng chứ?” Chung Sơn cười ngờ nghệch.
Ôn Giản Ngôn: “…”
Mấy streamer thức tỉnh khác đứng bên cạnh cũng nháo nhào biểu đạt ý nguyện giống nhau:
“Đúng vậy, để chúng tôi hành động cùng mọi người đi, ba giờ kế tiếp chắc chắn vô cùng khó khăn, cùng nhau hành động tỷ lệ thành công cũng càng cao.”
“Tôi cũng muốn gia nhập!”
Ôn Giản Ngôn nhìn lướt qua mấy người trước mặt, thở dài, bất đắc dĩ đồng ý:
“… Được rồi.”
Hắn ra dáng đội trưởng, hạ mệnh lệnh: “Để thuận tiện cho lần triển khai hành động tiếp theo, mọi người giới thiệu sơ qua mật danh và thiên phú của mình đi.”
Đám người nháo nhác gật đầu.
Trong khi họ đang nói chuyện, Ôn Giản Ngôn cẩn thận lắng nghe.
Chẳng bao lâu sau, dường như hắn đã nắm bắt được vài thông tin hơi hữu ích.
Ôn Giản Ngôn nhìn streamer nữ vừa tự xưng mình là Nhuế Nhuế, cực kỳ hứng thú hỏi: “Niệm Viết? Ý cô là sao?”
“Đó là những người nằm giữa nhà tiên tri và nhà ngoại cảm, song lại mang thiên phú hơi khác hai bên kia… Tôi sẽ đặt câu hỏi cho một tồn tại trong cõi U Minh, và họ sẽ cho tôi một bức tranh.”
Nhuế Nhuế móc một tờ giấy nhăn nhúm trong túi, mở ra đưa cho Ôn Giản Ngôn nhìn:
“Giống thế này ấy.”
“Khi thiên phú thăng cấp, hình ảnh tôi đọc viết ra sẽ càng ngày càng rõ ràng, khả năng lý giải cũng dần tăng trưởng.
Tuy nhiên, trong đây vẫn sẽ có nhiều nhân tốt bất ổn, bởi vì tôi không có cách lấy được đáp án cụ thể, do đó chỉ có thể chỉ điểm chung chung.
Về phần kết quả của chỉ điểm này là tốt hay xấu thì càng khó nắm bắt.”
“A, thì ra là vậy.”
Ôn Giản Ngôn lộ vẻ đăm chiêu.
Thiên phú này rất hiếm và rất nguy hiểm.
Nó không thể nhận được định hướng chính xác như lời tiên tri, cũng không thể cảm ứng được những mối tồn tại nguy hiểm như nhà ngoại cảm.
Nếu giải thích không thoả đáng… khả năng rủi ro sẽ cao hơn nhiều so với lợi ích.
Tuy nhiên, phạm vi áp dụng của nó lại rộng hơn nhiều so với hai thiên phú trên, nếu được sử dụng hiệu quả, tiềm năng của nó là phi thường.
Chung Sơn đứng cạnh bồi: “Thực tế, tiểu đội Lockett có thể liên lạc với tiểu đội phe đen đều dựa vào thiên phú của cô ấy.
”
Ôn Giản Ngôn dán mắt vào tờ giấy trên tay, thoáng sững sờ.
Vô số đường nét lộn xộn đan xen tạo thành bức tranh quái dị mang tới cảm giác chẳng lành.
Phía trên, loáng thoáng có thể nhìn thấy một con đường cực giống nơi này, như thế là phố buôn bán nhưng được nhìn theo góc độ tranh vẽ, có một khu vực bị bôi đen.
Hình ảnh này cực kỳ quen thuộc, quả thực cứ như…
Giọng nói kinh ngạc của Trần Mặc bên cạnh vang lên: “Chờ chút, có ai thấy bức tranh này giống bức tranh sơn dầu trong phòng 329 không?”
“Giống nhau như đúc.”
Ôn Giản Ngôn cất lời.
Hắn dùng ngón tay miết mép giấy vẽ nhăn nhúm – chỗ góc nhỏ bị tô đen kia.
Đây chính là ‘cửa hàng tranh’ được đánh dấu trên bức tranh sơn dầu.
Ngay lúc hắn đối mặt với bức tranh kia…
Dấu ấn Vu Chúc để lại bắt đầu ngo ngoeo rục rịch.
“Nội dung cụ thể mà cô viết và đọc được là gì?” Ôn Giản Ngôn quơ quơ mảnh giấy trong tay, quay đầu nhìn Nhuế Nhuế, đoạn hỏi.
Nhuế Nhuế sửng sốt.
Mặc dù không biết mục đích câu hỏi của Ôn Giản Ngôn, song cô vẫn trung thực trả lời: “Chúng tôi có thể gặp phải phe đen ở đây.”
“…”
Ánh mắt Ôn Giản Ngôn sáng quắc, cúi đầu nhìn khu vực bị bôi đen trên giấy vẽ.
Có vẻ… Đây là điểm đến tiếp theo của phe đen.
Là cửa hàng tranh?
Hết chương 327
------oOo------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...