Nghe thấy tiếng gọi từ trên lầu vọng xuống, mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn Tóc Vàng:
“Anh ở lại đây tìm kiếm manh mối, phát hiện cái gì lập tức thông báo cho tôi, tôi và những người khác cùng lên lầu.”
Vừa rồi bọn họ ở tầng một cũng lâu, không thấy phát sinh chuyện dị thường gì.
Bạch Tuyết – thân là nhà ngoại cảm – cũng không đưa ra bất kỳ cảnh báo nguy hiểm nào, vậy nên, xác suất tầng một an toàn là rất cao.
Cho dù để Tóc Vàng không có khả năng chiến đấu ở lại một mình cũng chẳng đáng ngại.
Quan trọng hơn là, thiên phú của hắn không những thuận tiện cho việc tìm kiếm manh mối mà còn có thể cảnh giác, canh chừng xung quanh ở phạm vi rộng.
Về phần đưa những người khác lên tầng cùng mình, Ôn Giản Ngôn cũng có cân nhắc riêng.
Mặc dù bọn họ tạm thời liên minh với tiểu đội phe đen, nhưng suy cho cùng, song phương đến từ hai phe đối địch, còn quá sớm để bàn về sự tin tưởng.
Do đó, để ứng phó kịp thời với những biến cố có thể xảy ra trên tầng hai, tốt nhất là nên tập hợp lực lượng trong đội lại.
Nhóm người lên lầu.
Khác với chất liệu bằng gạch của cả tòa nhà, cầu thang của ngôi nhà nhỏ được làm bằng gỗ.
Bậc thang bị hơi ẩm trong không khí làm ướt nhẹp, để lộ một màu nâu đen ẩm ướt, mỗi khi dẫm lên phát ra tiếng kêu kẽo kẹt.
Rất nhanh sau đó, Ôn Giản Ngôn và những người khác lên tới tầng hai.
Đúng như tưởng tượng, vách tường hai bên tầng hai đầy vết ẩm ướt, khu vực bị ngăn cách bởi vách ngăn bằng gỗ có dấu vết con người sinh hoạt rõ ràng.
Giường chiếu quần áo, đồ đạc lộn xộn… Ngoại trừ việc không có một bóng người thì gần như chẳng tìm thấy sự bất thường gì ở đây.
Ôn Giản Ngôn đánh mắt nhìn sang chỗ khác, tiếp tục tiến về phía trước.
Chẳng mấy chốc, nhóm người đã tới chỗ phòng sâu nhất của tầng hai.
Đây hẳn là phòng ngủ chính, diện tích rất rộng, giường đôi bằng gỗ kiểu cũ được đặt ở giữa phòng, xuyên qua cửa sổ xám xịt có thể nhìn thấy sắc trời tối đen bên ngoài cùng màn mưa che phủ.
Mưa rơi đập lộp bộp trên cửa kính, vô số vệt nước trượt xuống khiến khung cảnh ngoài cửa càng trở nên mơ hồ.
Tiểu đội phe đen đứng trong phòng với vẻ mặt nghiêm túc, đồng loạt dán mắt nhìn cùng một chỗ.
Sau khi đám Ôn Giản Ngôn đi vào, căn phòng rộng rãi ban đầu lập tức trở nên chật hẹp.
“Mọi người đã phát hiện ra cái gì?”
Ôn Giản Ngôn bước tới, mở miệng hỏi.
“Bức tranh.”
Đội trưởng tiểu đội phe đen đáp ngắn gọn.
Gã nghiêng người sang bên, để Ôn Giản Ngôn nhìn phía sau mình.
Đối diện với giường là một bức tranh sơn dầu khổng lồ được đặt dựa tường.
Trong khung tranh bằng gỗ ẩm ướt, tấm vải vẽ đen như mực, loáng thoáng có thể nhìn thấy bốn bóng người bên trong đang đứng sóng vai.
Đường nét khuôn mặt của họ mơ hồ không thể nhìn rõ, thứ duy nhất có thể nhìn thấy rõ ràng là bốn khuôn mặt.
Như bị đeo lên một chiếc mặt nạ trắng bệch, bốn khuôn mặt cao thấp lơ lửng trong bóng tối, ma quái rợn người, khiến người ta lạnh sống lưng.
Vân Bích Lam đứng cạnh chậm rãi lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng, đặt ra câu hỏi trong lòng mọi người:
“Nếu… chúng ta mang bức tranh này về Khách sạn Hưng Vượng, vậy chẳng phải là ‘dẫn khách’ tới ở sao…”
Đội trưởng tiểu đội phe đen cũng sầm mặt gật đầu: “Bây giờ xem ra, e là đúng thật.”
Mặc dù bọn họ không định mang bức tranh này trở lại [Khách sạn Hưng Vượng], nhưng nó đã gửi cho họ một tín hiệu cực kỳ đáng quan ngại.
Mỗi bức tranh có thể mở một cánh cửa dẫn đến [Khách sạn Hưng Vượng] và dẫn khách vào một phòng.
Nhưng…
Khách hàng trong một bức tranh chưa chắc đã là một người.
Đấy là trường hợp của bức tranh này.
Nếu như mang nó về [Khách sạn Hưng Vượng], vậy thì sẽ có bốn khách cùng trụ một lúc chứ không phải một.
Khi nhận ra được điểm này, sống lưng mọi người lạnh toát.
Khác với sự yên bình được biểu hiện ở đầu phó bản, nguy hiểm ẩn chứa trong này còn nguy hiểm hơn so với vẻ ngoài của nó.
“Hơn nữa còn một chi tiết.”
Trần Mặc quay đầu liếc nhìn cửa phòng sau lưng.
Đội trưởng phe đen: “Anh cũng phát hiện ra à?”
“Đúng vậy.” Trần Mặc gật đầu.
Bên cạnh chiếc bàn ở dưới tầng một có bốn cái ghế, ngoài phòng ngủ chính thì tầng hai còn có hai phòng ngủ phụ.
Dựa theo các manh mối trong tòa nhà nhỏ, đại khái có thể đoán ra nơi này là nhà bốn người sinh sống.
Và trong bức tranh cũng có bốn bóng người, hai lớn hai nhỏ.
Đây chắc chắn không phải một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
“Nói cách khác…” Trần Mặc khẽ cau mày, trên khuôn mặt tuấn tú trầm ổn lộ vẻ suy tư: “Thực tế những người trong tranh của trấn nhỏ này… Là cư dân ở đây, đúng chứ?”
“Ít nhất từ những manh mối hiện tại, có lẽ đó là sự thật.” Đội trưởng tiểu đội phe đen gật đầu, đáp.
Bằng cách này, một vài nghi vấn có thể giải thích.
Đó là vì sao trong toà nhà đầy hơi thở sinh hoạt của con người lại trông như bị đóng băng về thời gian.
Hết thảy được giữ nguyên trạng nhưng người trong đó lại biến mất.
Ôn Giản Ngôn khẽ nheo hai mắt, một suy nghĩ mơ hồ hiện lên trong đầu.
Rõ ràng Ác Mộng có liên quan đến thế giới thực.
Khác với [Công viên giải trí Mộng Ảo], [Cao ốc Xương Thịnh], việc trấn nhỏ được kết nối với [Khách sạn Hưng Vượng] hiển nhiên có liên quan đến thực tế.
Vậy nên… Chuyện gì đã xảy ra ở đây?
Vì sao chỉ trong một đêm nơi này lại biến thành thị trấn ma?
Tất cả cư dân đều trở thành những tồn tại đáng sợ, không phải người cũng không phải quỷ, bị nhốt trong tranh, điều này có liên quan gì đến việc Khách sạn Hưng Vượng liên kết với thị trấn?
Vô số câu hỏi xoay quanh trong đầu, nhưng trong chốc lát không thể đưa ra bất kỳ đáp án nào.
“Bất kể ra sao thì đây cũng là tin tốt.”
Đội trưởng tiểu đội phe đen liếc nhìn bức tranh đặt dựa vào tường, nói.
“Ít nhất điều này đã cho chúng ta phương hướng hành động tiếp theo.”
Trong trấn nhỏ mưa dầm, mỗi bức tranh được giấu trong một tòa nhà khác nhau, nếu cứ tìm kiếm lung tung không có phương hướng, chẳng mấy mà hết một giờ.
Tuy nhiên sau khi biết được bản chất của bức tranh – là cư dân ngụ tại trấn nhỏ – bọn họ có thể thu hẹp phạm vi tìm kiếm rất nhiều… Tiếp theo họ không cần phải vào từng toà nhà một lục soát, chỉ cần tìm kiếm các nhà có nhiều khả năng có người ở là đủ.
Trong lúc mọi người thảo luận, Ôn Giản Ngôn đi đến bên mép cửa sổ, cách ô cửa sổ xám xịt nhìn ra bên ngoài.
Toàn bộ trấn nhỏ bị mưa phùn âm u bao phủ.
Hầu như nhà ở nơi đây đều là nhà mái bằng thấp bé, con đường đá xanh trải dài quanh co, phía cuối thấp thoáng trong màn mưa mờ, thoạt nhìn nặng nề không có sức sống.
Dựa theo thời gian bị đóng băng ở tầng dưới, có lẽ lúc ấy đến giờ ăn cơm…
Về phần là cơm trưa hay cơm tối thì chưa biết.
Vào lúc này, phần lớn mọi người đều ở nhà, cho dù cư dân trong trấn nhỏ này không nhiều thì việc họ tìm được [tranh] cũng không quá khó.
Do đó, có lẽ câu hỏi được đặt ra bây giờ là, làm thế nào để tìm thấy bức tranh có ít “khách” nhất.
Mặc dù thị lực của Ôn Giản Ngôn không bằng Tóc Vàng nhưng cũng đủ để nhìn quanh một vòng mấy căn nhà.
Chẳng mấy chốc, hắn liền tìm thấy vài căn nhà nhỏ vô cùng thấp bé.
Nhưng…
Ôn Giản Ngôn lộ vẻ trầm tư, mắt nhìn về phía xa xa.
Nếu đúng như những gì hắn đoán, nguyên mẫu ở đây là một trấn nhỏ tồn tại trong thế giới thực.
Vậy thì ngoài nhà ở ra, ắt hẳn nơi này cũng có những kiến trúc khác…
Chẳng hạn như trường học, cửa hàng, phòng khám,…
Trong trường hợp đó…
Còn chưa đợi Ôn Giản Ngôn kịp suy nghĩ tiếp, giọng nói căng thẳng của Tóc Vàng bỗng vọng từ dưới lên: “Này này… Mọi người còn ở trên sao? Xuống đây đi nào.”
Đây không phải lần đầu tiên Ôn Giản Ngôn vào phó bản cùng Tóc Vàng.
Gần như tức thì, hắn phát hiện giọng đối phương bị biến điệu và ẩn chứa sợ hãi.
… Chắc chắn tầng một đã xảy ra chuyện.
Ánh mắt của hắn đanh lại, cùng đội viên liếc mắt nhìn nhau, sau đó xoay người xuống dưới tầng một.
Bởi vì tầng hai không còn giá trị tìm kiếm và vì bên trong bức tranh có quá nhiều quỷ, hơn nữa nếu cầm bức tranh thì con đường về sẽ được mở ra, do đó không thể động vào bức tranh tầng hai.
Tiểu đội phe đen cũng không dừng chân ở tầng hai nữa, cả nhóm đi theo đám Ôn Giản Ngôn.
Rất nhanh sau đó, mọi người đã có mặt ở tầng một.
Ôn Giản Ngôn vừa xuống tầng một đã thấy Tóc Vàng hoảng sợ vọt qua.
Như thể vớ được cọng rơm cứu mạng, Tóc Vàng kéo chặt tay hắn: “Mọi, mọi người mau xem.”
Hắn ta chỉ tay ra ngoài cửa.
Ngoài cửa vẫn như cũ.
Mưa lạnh liên miên nhỏ tí tách trên con đường đá xanh, vạn vật đều bị làm mờ trong bóng tối vô tận.
Vân Bích Lam thò đầu ra ngoài, lộ vẻ bối rối:
“Cậu muốn bọn tôi xem cái gì…?”
“Chính là chỗ đó, chỗ đó!!”
Tóc Vàng có chút sốt ruột giơ tay, chỉ chỉ một chỗ: “Bên cạnh con đường đá xanh, là hướng chúng ta vừa tới…”
Hắn nuốt nước bọt, giọng bỗng trở nên khô khốc:
“Mọi người không phát hiện à, hình như có hai chỗ ở đó… Không có mưa.”
Ôn Giản Ngôn nhìn kỹ theo hướng Tóc Vàng chỉ, rất nhanh sau đó hắn đã nhận ra điều Tóc Vàng muốn nói.
Trong màn mưa, chỗ họ tiến vào…
Có hai lỗ hổng rõ ràng.
Mưa rơi liên miên nhưng hai chỗ kia không có hạt mưa nào, nước mưa rơi xuống khoảng trống, sau đó biến mất.
Như thể có thứ gì đó không thể thấy được, song lại thực sự tồn tại.
Thoáng chốc, đáy lòng mọi người chùng xuống.
Quả nhiên…
“Chúng nó đuổi theo.”
Mặc dù [cánh cửa] tranh sơn dầu đã lập tức biến mất sau khi bọn họ tiến vào trấn nhỏ, nhưng đúng như Ôn Giản Ngôn từng nghĩ, dường như điều này không ngăn cản được hai [khách thuê] dí theo bọn họ.
Rõ ràng bọn họ đã bị nhắm trúng.
Nếu họ không đi thông qua một cánh cửa khác để về Khách sạn Hưng Vượng, nguy hiểm sẽ theo sát họ như hình với bóng.
“Có, có điều…” Tóc Vàng hít hà một hơi, nơm nớp lo sợ nói: “Kể từ khi tôi phát hiện ra chúng, chúng chưa hề di chuyển.”
Đứng yên bất động, cứ như là vật chết vậy.
Chúng không đến gần ngôi nhà cũng không quanh quẩn xung quanh tìm kiếm mục tiêu, nếu không phải có sự tồn tại của hai khoảng trống trong màn mưa dầm, Tóc Vàng thậm chí còn tự hỏi liệu mình có đoán sai không.
Ôn Giản Ngôn: “Tôi đoán… Có lẽ vì chúng không tìm thấy chúng ta.”
“Ý của cô là?” Một người hỏi.
“Lúc trước ở trong Khách sạn Hưng Vượng, đám quỷ vẫn luôn đứng trước cửa phòng chúng ta mà không hành động, đúng chứ?” Ôn Giản Ngôn giơ tay vén mái tóc ướt ra sau tai, mắt nhìn chằm chằm vào hai khoảng trống trong mưa, chậm rãi nói:
“Vậy nên tôi đoán chúng ta không thể nhìn thấy chúng và chúng cũng không thể nhìn thấy chúng ta… Vật môi giới duy nhất để kết nối giữa hai thế giới là nước.”
Do đó, mặc dù khách trong phòng 408 đã đi đến cửa nhưng lại chẳng làm gì họ, có điều máu lại không ngừng tràn vào trong phòng từ dưới khe cửa.
Bởi vì môi trường trong phòng khô hanh nên nó không thể xác nhận vị trí của họ.
Nói cách khác…
Trong thị trấn mưa, miễn là họ ở trong môi trường khô ráo thì họ sẽ không bị chú ý, nhưng một khi đi vào trong mưa, họ sẽ bị “phát hiện”.
Tuy nhiên nếu họ muốn rời khỏi đây, trở lại Khách sạn Hưng Vượng và hoàn toàn thoát khỏi sự truy đuổi của đám khách, bọn họ buộc phải đi vào trong mưa để tìm kiếm vị trí của bức tranh tiếp theo.
Mọi người đanh mặt, như thể có một đám mây vô hình đang đè trước trán.
“Nói ra thì…” Tóc Vàng như nghĩ tới gì đó, quay đầu nhìn Ôn Giản Ngôn, ngập ngừng lên tiếng: “Không phải khi trước cô bảo tôi tìm manh mối à? Hình như tôi tìm thấy vài thứ thật, nhưng không biết có tác dụng không…”
Dứt lời, hắn ta xoay người đi về phía cửa.
Cửa tầng một của toà nhà nhỏ đã được mở toang từ đầu, vậy nên ở cửa có một điểm mù thị giác mà mọi người chưa tìm kiếm qua.
Theo động tác đẩy cửa của Tóc Vàng, một khu vực nhỏ xuất hiện trước mặt mọi người.
Đó là…
Một kệ đặt ô bằng gỗ.
Trong khung gỗ có bốn chiếc ô màu xám nằm nghiêng ngả.
Mọi người sửng sốt tỏ vẻ bất ngờ.
Nhưng bọn họ cũng nhanh chóng lấy lại phản ứng.
Con đường lát đá xanh, ngôi nhà làm bằng gạch… Rất nhiều chi tiết trong trấn nhỏ này đều cho thấy, ngay cả trước khi toàn bộ trấn nhỏ bị cơn mưa xám ma quái bao phủ, nơi đây đã là một nơi vô cùng ẩm thấp, người sinh sống ở chỗ này có ô cũng là lẽ thường.
“Tôi biết ý của cậu, nhưng vô ích thôi.”
Đội trưởng phe đen lắc đầu, nói: “Cậu tưởng trước đây bọn tôi chưa dùng ô à? Tuy nhiên cơn mưa trong trấn nhỏ này có vấn đề, nó không phải mưa thật, sẽ không bị ngăn cách bởi bất kỳ thực thể nào.
Ngay cả mở ô thì nước mưa cũng rơi vào người chúng tôi.”
Ôn Giản Ngôn híp mắt, ánh mắt dừng trên mấy chiếc ô.
Không biết có phải ảo giác của hắn hay không…
Cứ luôn cảm thấy vật liệu của mấy chiếc ô hơi lạ.
Hắn bước qua, khom lưng cầm đại một chiếc, dùng ngón tay miết nhẹ lên mặt ô:
“…”
“Cô phát hiện ra gì à?” Trần Mặc chú ý tới vẻ mặt không đúng của Ôn Giản Ngôn, lên tiếng hỏi.
Ôn Giản Ngôn xoay người, đưa chiếc ô trên tay cho Trần Mặc:
“Anh sờ thử xem.”
Trần Mặc sờ một cái, cũng sững cả người.
Vân Bích Lam: “Hả? Xảy ra chuyện gì vậy?”
Trần Mặc hoàn hồn, quay đầu nhìn qua, giọng điệu trầm thấp có chút quái dị.
Anh ta chậm rãi đáp: “Chiếc ô này… Hình như được làm từ da người.”
Cảm giác quá đỗi mềm mại và tinh tế, hoàn toàn không thể làm từ chất liệu nào khác ngoài da.
Phút chốc, ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên bốn chiếc ô, sắc mặt trở nên khác thường.
Bọn họ biết là…
Nhà này có tổng cộng bốn người, ô cũng tổng cộng có bốn cái.
Đây thực sự là vấn đề khiến mọi người phải nghĩ nhiều.
Người dẫn đầu phá vỡ bầu không khí im lặng vẫn là đội trưởng phe đen: “Nếu đã như vậy… ắt hẳn mấy chiếc ô này có thể che mưa bên ngoài.”
Nước mưa lạnh lẽ mang theo sức mạnh ma quái có thể xuyên qua thực thể, song nó lại có thể rơi xuống cơ thể con người.
Nói cách khác, chỉ có con người mới tiếp xúc được với mưa.
Tương tự, bốn chiếc ô làm bằng da người có thể ngăn cản những giọt mưa đó, để họ luôn giữ trạng thái khô ráo trong mưa.
Phải nói rằng đối với họ, sự xuất hiện của nó chẳng khác gì đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Nhưng vấn đề là…
Chỉ có bốn cái.
Hết chương 303
------oOo------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...