Ánh đèn đỏ sậm nhấp nháy trên đầu chiếu sáng hành lang chật hẹp trống trải.
Tiếng thở dốc nặng nề văng vẳng trong lối đi hẹp dài tĩnh mịch.
Ôn Giản Ngôn buông tay nắm cửa, chậm rãi lùi về phía sau vài bước, mắt dán vào cánh cửa phòng khách sạn đóng chặt.
Phía trên bảng đèn hiển thị ba chữ [Không làm phiền] là một tấm bảng sắt được hàn sâu vào cửa.
Những con số phía trên loang lổ gỉ sét theo thời gian, tuy nhiên lại cực kỳ rõ ràng dưới ánh đèn…
408.
Ôn Giản Ngôn nheo mắt lại.
Hắn nhớ đây là căn phòng đầu tiên mình ở khi vừa vào phó bản.
Cũng chính tại phòng 408, lần đầu tiên hắn nhìn thấy bức chân dung người phụ nữ mặc đồ trắng với khuôn mặt mơ hồ.
Nói cách khác…
Trong phó bản này, số phòng không được cố định nghiêm ngặt mà là dựa theo bức tranh trong phòng để đánh số.
“Tiếp, tiếp theo chúng ta sẽ làm gì đây?”
Tóc Vàng hoang mang lo sợ, quay đầu nhìn Ôn Giản Ngôn hỏi.
Mặc dù còn chưa hiểu rõ hoàn toàn quy tắc trong phó bản này, nhưng chỉ với phần nổi của tảng băng trôi mà họ nhìn thấy hiện tại cũng đủ khiến họ thấy lạnh sống lưng.
Nếu họ cứ tiếp tục “đón” khách vào Khách sạn Hưng Vượng theo quy tắc phó bản, vậy thì phó bản sẽ ngày càng nguy hiểm hơn theo thời gian.
Phải biết rằng, bọn họ phải ở lại đây trong ba ngày.
Nếu mỗi đội streamer có thể kéo một con quỷ vào trong khách sạn mỗi khi đèn tắt… Bọn họ không dám tưởng tượng khi phó bản này tiến hành đến giai đoạn giữa và cuối sẽ kinh khủng đến nhường nào.
Nhưng… nếu họ cứ chẳng làm gì trong một phó bản cao cấp thì chẳng khác nào tự tử hết.
Streamer đã bị đẩy vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Nếu không làm gì thì chết, nhưng nếu làm theo quy tắc, nói không chừng còn tệ hơn cả cái chết.
“…”
Ôn Giản Ngôn không đáp,
Hắn như nghĩ tới gì đó, móc quyển sổ nhỏ bìa đen cứng cáp từ trong túi ra.
Mở sổ, dòng chữ đỏ tươi đập vào mắt hắn.
[1.
Vui lòng nghênh đón một vị khách đến lưu trú tại Khách sạn Hưng Vượng]
… Nội dung không tăng.
Đáy lòng Ôn Giản Ngôn chùng xuống.
Điều này cũng có nghĩa, tiếp theo làm gì và làm thế nào chỉ đành do chính bọn họ quyết định.
Các thành viên khác đứng tại chỗ, yên lặng đợi chờ.
Ôn Giản Ngôn lại cất quyển sổ về túi, giương mắt nhìn mọi người trước mặt, dường như đã hạ quyết tâm: “… Đi thôi.”
“Đi đâu?” Vân Bích Lam hỏi: “Đi xem phòng tiếp theo à?”
“Không.”
Ôn Giản Ngôn lắc đầu.
Hắn quay đầu nhìn về phía cuối hành lang, khẽ nheo mắt lại, chậm rãi lên tiếng: “Đi xuống lầu.”
Xuống lầu?!
Mọi người sửng sốt.
Không ai có thể ngờ rằng Ôn Giản Ngôn sẽ đưa ra quyết định bất ngờ như vậy… Hắn không tìm kiếm các thành viên khác của phe đỏ để trao đổi manh mối đã biết, kiểm soát độ khó của những rủi ro tiếp theo trong khách sạn, cũng không tìm phòng có tranh tiếp theo, chuẩn bị kéo thêm khách hàng cho khách sạn…
Ôn Giản Ngôn ngước mắt.
Vừa mới từ trong trấn nhỏ đi ra nên khuôn mặt hắn vẫn còn ướt sũng, mang theo cảm giác nhếch nhác yếu ớt, song cặp mắt nhạt màu kia lại tựa như mặt hồ phẳng lặng.
Bình tĩnh, sâu hút.
Hắn nói:
“Bất kể thế nào, [Khách sạn Hưng Vượng] vốn là phó bản đối kháng phải không?”
Những người còn lại giật mình.
… Đúng vậy.
Trong Ác Mộng, bất kể phó bản đối kháng hay phó bản đoàn đội đều có số lượng rất ít.
Đám Vân Bích Lam và Trần Mặc trải qua mấy phó bản kiểu này nhiều nhất, ấy nhưng đó đều là phó bản bình thường với số lượng tiểu đội tính theo hàng đơn vị.
Hơn nữa, mặc dù [Khách sạn Hưng Vượng] là phó bản đối kháng, song yếu tố này lại bị lu mờ một cách bất ngờ.
Kể từ khi tiến vào phó bản đến nay, bọn họ vẫn chưa nhìn thấy bất kỳ thành viên nào của phe đen.
Bên cạnh đó, các quy tắc đã được tìm hiểu rõ ràng hiện tại cũng không liên quan gì đến phe đen.
Vậy nên sau khi trải qua một hồi sinh tử nguy hiểm, bọn họ ít nhiều đều phớt lờ bản chất thật sự của phó bản này…
Đối kháng.
Nói cách khác, cho dù bây giờ bọn họ chưa phát hiện ra quy tắc, nhưng tất cả quy tắc trong phó bản nhất định đều có liên mật thiết đến chuyện này.
Giống như quả mìn không biết bị chôn ở đâu, không biết khi nào giẫm lên sẽ nổ tung xác.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Vãi chưởng, mặc dù tôi đã xem qua vô số buổi livestream, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy một streamer quen thuộc Ác Mộng như vậy…”
“Thông qua hiện tượng nhìn thấu bản chất, liếc mắt một cái liền nhận ra ngay chỗ nào có bẫy.
Trâu bò thật sự.”
“Mà nói đến thì, tôi cũng tò mò, thật sự không biết [Khách sạn Hưng Vượng] đối kháng ở đâu.
Tôi nhớ trước khi đóng cửa nó chỉ là phó bản cấp A bình thường?”
“Đúng thật.
Không ngờ lần này nó được mở lại.
Không chỉ tăng thêm độ khó mà ngay cả thể loại chơi cũng khác, tôi thật sự rất tò mò, rốt cuộc cái gì đã thay đổi.”
“Chỉ còn ba tiếng nữa là đến lần tắt đèn tiếp theo” Ôn Giản Ngôn nhìn những người khác: “Chúng ta nhân lúc này xuống lầu nhìn xem thế nào.”
Không nên hành động chậm trễ.
Lỡ phe đối thủ đào được quy tắc trước họ thì họ sẽ là người bị lừa.
Quan trọng hơn cả, bởi vì theo thời gian trôi, số lượng quỷ trong Khách sạn Hưng Vượng chỉ tăng chứ không giảm, đến lúc đó, nếu họ muốn hành động trong khách sạn nguy hiểm trùng trùng e là sẽ càng thêm khó.
“Đi cầu thang hay thang máy?”
Trần Mặc hỏi.
Ôn Giản Ngôn đáp: “Tất nhiên là cầu thang.”
Nguy hiểm khi đi thang máy quá lớn.
Không nói đến việc bên trong có ẩn chứa nguy hiểm không, quan trọng nhất là nó sẽ hiển thị số tầng.
Đồng nghĩa, chỉ cần có người bên phe đối thủ nhìn thấy thang máy từ tầng bốn xuống sẽ biết ngay được hướng đi của họ.
Đến lúc đó cửa bị bít kín, bọn họ liền tiêu đời luôn.
Đoàn người đi về phía lối thoát hiểm hiển thị trên bản đồ.
Cửa thoát hiểm mở toang, bên trong không có ánh đèn, cầu thang nhỏ hẹp kéo dài xuống dưới, ẩn mình trong tối.
“Chuẩn bị đạo cụ tàng hình.”
Ôn Giản Ngôn quay đầu dặn dò mọi người sau lưng.
Phải biết rằng, lần này bọn họ chủ động xâm nhập vào trận doanh của địch… Tuy rằng hắn chưa từng gặp số 008 tiền nhiệm, nhưng trong trận doanh đối thủ có Quý Ông, mà trong đội họ cũng có Bạch Tuyết với đặc điểm nhận dạng quá mức rỡ ràng, cho nên về mặt cơ bản không có cách nào che dấu thân phận.
Lỡ xui xẻo đụng phải phần lớn đội viên phe đen, vậy họ cũng có thể lợi dụng đạo cụ để tránh xung đột.
Và một điểm quan trọng nữa…
Ôn Giản Ngôn biết rõ trong phó bản này, phe đen cũng có streamer kỳ cựu có kinh nghiệm như mình.
Nếu hắn có thể nghĩ đến việc thăm dò khu vực phe đen hoạt động, vậy thì hiển nhiên không có chuyện đối thủ không nghĩ ra.
Do đó họ phải chú ý nhiều hơn, tránh đụng mặt người phe đen ở cầu thang thoát hiểm.
Ôn Giản Ngôn hiểu rất rõ, bàn về sức mạnh cứng đối cứng trong trận chiến, bọn họ chắc chắn không phải đối thủ của phe kia.
“Tóc Vàng, anh đi bên cạnh tôi, chú ý phía trước.”
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, nâng chân bước vào cầu thang thoát hiểm.
Tầng cao nhất của Khách sạn Hưng Vượng cũng không tính là cao.
Mặc dù bọn họ hành động cẩn thận và chậm rãi, nhưng chẳng mấy chốc đã men theo cầu thang xuống đến tầng ba.
Tầng ba rất yên tĩnh, hầu như không có lấy nửa bóng người.
Đoàn người tiếp tục đi xuống.
Càng xuống, mọi người càng im lặng.
Bọn họ cố ý thả nhẹ bước chân, rón rén men theo cầu thang đi xuống, ngay cả tiếng hít thở cũng bị đè xuống cực nhẹ, giống như con mèo lặng lẽ xuyên qua bóng tối.
Chẳng mấy chốc đã đến tầng hai.
“Đi xem thế nào.”
Ôn Giản Ngôn nháy mắt với Tóc Vàng.
Tóc Vàng gật đầu, cẩn thận thò đầu ra quan sát trái phải.
Vài giây sau, hắn ta rụt người lại, nhỏ giọng báo cáo với Ôn Giản Ngôn:
“Báo cáo, không có ai.”
“Được.” Ôn Giản Ngôn gật đầu, vẫy tay với mấy người phía sau: “Đi thôi.”
Đoàn người thả nhẹ bước chân, lén lút ra khỏi cầu thang, tiến vào hành lang tầng hai của Khách sạn Hưng Vượng.
Bố cục ở đây gần giống hệt như tầng bốn.
Lối đi hẹp dài khép kín, giấy dán tường hai bên ố vàng cũ kỹ, thảm trải sàn dưới chân dày cộp và ánh đèn màu đỏ sậm khiến người ta ngột ngạt khó thở.
Ôn Giản Ngôn vừa đi về trước vừa quan sát phòng khách hai bên.
Toàn bộ cửa phòng đóng chặt, bên trong im ắng, không nghe thấy tiếng bước chân cũng không có ánh đèn đung đưa qua lại, dường như tất cả đều trống rỗng, không có bất kỳ dấu vết sinh hoạt nào của con người.
Hắn không định tiến vào phòng nào cả.
Dựa theo kinh nghiệm trước đó, căn phòng đầu tiên sẽ “ghi nhớ” họ.
Sau khi tắt đèn, bất kể họ đang ở đầu thì căn phòng đó cũng sẽ là phòng ban đầu – giống như phòng 408 trên tầng bốn.
Hiển nhiên, giống tầng thứ ba dành cho phe đỏ, tầng hai cũng là khu vực không có quá nhiều dấu chân của phe đen.
Nói cách khác, tin tức bọn họ có thể thu thập được ở chỗ này sẽ không nhiều hơn tầng ba là bao, gần như chẳng có chút đột phá nào.
Trừ khi…
Ôn Giản Ngôn chợt dừng bước, mắt dán vào lối thoát hiểm cách đó không xa, trên mặt lộ vẻ nghiền ngẫm.
Tóc Vàng bên cạnh chú ý tới hướng mắt của hắn, tự dưng rùng mình, hoảng sợ trợn tròn mắt: “Chờ chút, đừng, đừng bảo cậu đang muốn…”
Muốn xuống tầng 1!!!
“…”
Ôn Giản Ngôn quay đầu nhe răng cười với Tóc Vàng, thoạt nhìn cực kỳ ôn hoà vô hại:
“Dù sao, cũng đến rồi mà.”
Tóc Vàng: “.”
Muốn đấm cho phát thế nhỉ.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Ha ha ha ha, mả mẹ nó đến rồi chứ!”
“Cười chết mất, nhìn vẻ mặt vặn vẹo của bé Tóc Vàng đáng yêu đi, vẻ sợ hãi với suy nghĩ muốn giết người không hề xung đột gì với nhau luôn.”
“Đờ mờ, không ngờ bọn họ lại dám xông vào đại bản doanh của kẻ thù khi phó bản vừa mới bắt đầu luôn… được được.”
Vì thế, dưới sự dẫn dắt của Ôn Giản Ngôn, đoàn người lại một lần nữa bị lừa đi vào cầu thang, tiến đến tầng một.
Bởi vì biết rõ bản thân sắp tiến vào khu vực hoạt động của phe đen, tất cả mọi người càng cẩn thận hơn.
Bọn họ chỉ cầm đạo cụ, sẵn sàng kích hoạt bất cứ lúc nào.
Chẳng mấy chốc đã đến tầng một.
Khác với bố cục tầng hai, chính giữa tầng một có một đại sảnh tương tự tầng bốn, thậm chí còn lớn hơn.
Quầy lễ tân phụ trách đăng ký thông tin trống không, cũng không có bóng người nào chờ đợi.
Hơn nữa trái với tầng hai quá mức yên tĩnh, vừa tiến vào trong tầng một bọn họ đã lập tức loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân và tiếng trò chuyện.
Cả đám giật thót tim, vội vàng núp vào góc tối yên lặng chờ đợi.
Sau khi thấy tiếng bước chân đi xa, mọi người mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Tóc Vàng ló đầu ra ngoài, cẩn thận quan sát một hồi, sau khi xác nhận xung quanh không có bóng người hắn mới cẩn thận gật đầu với Ôn Giản Ngôn: “Có thể ra rồi.”
Dưới sự dẫn dắt của Ôn Giản Ngôn, đoàn người lén lút rời khỏi cầu thang.
Mặc dù chỉ xem bản đồ một lần nhưng Ôn Giản Ngôn đã nhớ kỹ nội dung trong đầu.
Men theo hành lang, hắn bước nhanh về phía trước, thuận tiện đánh mắt nhìn phòng khách sạn bên cạnh như đang tìm kiếm gì đó.
Tóc Vàng không có nhiều kinh nghiệm trong chuyện này, có vẻ không được tự nhiên cho lắm.
Hắn ta theo sát Ôn Giản Ngôn, sắc mặt trắng bệch, tim đập như sắp vọt ra khỏi cổ, hệt như con thỏ sợ hãi nhìn láo liên khắp nơi, chỉ cần có chút cỏ lay gió động cũng khiến hắn ta giật nảy mình.
“Đội trưởng, đội trưởng, rốt cuộc, rốt cuộc khi nào chúng ta mới có thể rời đi?”
Tóc Vàng đau khổ hỏi.
“Nhanh thôi.” Ôn Giản Ngôn lấy lệ đáp.
Vừa nói hắn vừa cẩn thận quan sát dãy phòng trước mặt, mắt lia qua từng dãy số.
“…”
Ôn Giản Ngôn khẽ nhíu mày.
Hắn quay đầu nhìn đồng đội bên cạnh: “Mọi người có phát hiện những số phòng này…”
“Đều là dãy số liên tiếp.”
Trần Mặc nheo mắt tiếp lời.
“Hả? Ý anh là sao?”
Tóc Vàng nuốt nước bọt, hỏi.
Trần Mặc: “Ý của tôi là, ắt hẳn đối thủ cũng giống chúng ta, cũng xuất phát từ số 0 và mò mẫm tới giờ.
Nếu bọn họ thành công đón được khách, vậy rất có khả năng biển số phòng ở đây sẽ bị thay đổi lộn xộn.”
Anh ta quay đầu liếc nhìn hành lang phía sau.
“Nhưng suốt dọc đường chúng ta vừa đi, số phòng đều nối liền nhau và không hề có sự xáo trộn nào.”
Tóc Vàng ngơ ngác: “Nên…?”
Ôn Giản Ngôn như bỗng dưng nghĩ tới gì đó.
Hắn cúi đầu, móc điện thoại di động trong túi ra, mở hình trong album nhìn một lượt: “Đi theo tôi.”
Dứt lời, hắn chạy thật nhanh.
Những người khác sửng sốt, không kịp hỏi nhiều, vội vàng nâng bước đuổi theo.
May là diện tích tầng một không rộng như tầng bốn, bọn họ khá may, dọc đường vậy mà không gặp bất cứ thành viên nào của phe đen.
Chẳng mấy chốc, Ôn Giản Ngôn dừng lại.
Hắn ngước mắt nhìn căn phòng trước mặt mình.
“Đây là…” Vân Bích Lam dõi theo mắt hắn, ngẩn ra.
Phía trên cửa phòng là con số loang lổ gỉ sét.
Có ba con số được viết rõ ràng ở trên:
[408]
Bên dưới số phòng là đèn báo nhỏ [Không làm phiền].
Cả đám giật mình kinh ngạc:
“Chờ đã… Đây không phải tầng một sao?”
Vì sao căn phòng 408 họ vừa rời đi lại xuất hiện ở chỗ này.
“Thì ra là vậy.” Ôn Giản Ngôn dời mắt, nhìn về phía mọi người rồi chậm rãi nói: “Có vẻ… toàn bộ khách sạn đều là hình ảnh phản chiếu.”
Đó là lý do vì sao hắn có thể tìm thấy căn phòng này một cách chính xác.
Nếu chia khách sạn làm đôi và dùng tầng hai làm trục đối xứng thì có thể tìm thấy phòng phòng 408 tương ứng ở tầng một.
Nói cách khác, số phòng thực tế trong Khách sạn Hưng Vượng chỉ bằng một nửa so với những gì hiển thị trên bản đồ.
Sở dĩ bọn họ có thể nhìn thấy số phòng liên tiếp ở tầng một, có lẽ không phải là vì lần trước tắt đèn không có người nào phe đen không mời được khách vào trong khách sạn, mà là bởi vì…
Bọn họ là người [phe đỏ], thế nên mới không nhìn thấy khách của phe đen rốt cuộc ngụ ở nơi đâu.
Các thành viên cùng phe sẽ không chủ động vào phòng có quỷ của phe mình.
Trừ khi… con quỷ trong căn phòng đó do thành viên khác phe mời tới.
Lúc phó bản vừa bắt đầu, số lượng phòng mỗi bên chiếm giữ không nhiều, thế nên sẽ không xuất hiện quá nhiều sự chồng chéo.
Nhưng theo thời gian trôi qua, sớm muộn gì cũng có ngày đội ngũ nào đó trong phe bọn họ tiến vào phòng có khách do tiểu đội đối thủ mời vào.
Tuy nhiên, căn phòng đó đã có [khách] chiếm đóng.
Khách không phải là con người.
Có thể tưởng tượng những gì xảy ra sau đó.
Khoảnh khắc ý thức được điểm này, tất cả đồng loạt rùng mình, cảm thấy lòng bàn chân ớn lạnh, da đầu râm ran, tóc gáy dựng đứng.
Đến lúc này, cuối cùng bọn họ cũng ngộ ra phó bản hiểm ác cỡ nào.
Nếu bản thân không chủ động mời nhiều quỷ đến, sau này phòng trong khách sạn sẽ bị đám quỷ được mời bởi phe đối thủ chiếm đóng.
Phải biết rằng, sau khi tắt đèn streamer nhất định phải ở trong phòng.
Nói cách khác, phe đối thủ càng mời được nhiều quỷ, khả năng bọn họ gặp nguy hiểm càng cao.
Thế nên vì để sống sót, bọn họ buộc phải mời càng nhiều khách cho [Khách sạn Hưng Vượng].
Cho dù hai bên đều hiểu rõ ràng, khách sạn càng nhiều quỷ quái về cuối sẽ càng kinh khủng.
Tuy nhiên, để gia tăng cơ hội sống sót, bọn họ vẫn phải mồi chài khách vào [Khách sạn Hưng Vượng], rơi vào vòng lặp không hồi kết.
… Đây đúng là muốn “quấn” đến chết theo nghĩa đen.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“! Hoá ra phó bản chơi thế này ư.”
“Vãi chưởng… dường như tôi đã hơi hiểu sao mức độ khó của phó bản này lại tăng rồi.
Streamer cao cấp tiến vào nơi này giống như nhận được tấm vé xuống địa ngục vậy.
Dựa theo cơ chế ấy, streamer bị đưa vào phó bản càng mạnh, hiệu suất càng cao, độ khó khúc cuối càng đáng sợ.
Nếu tất cả đều là lũ gà mờ, nói không chừng tỷ lệ sống sót còn có thể cao hơn đấy.”
“Hơn nữa đây mới là ngày đầu tiên, tôi đoán có lẽ phó bản còn nhiều trò khác để bẫy, mọi người có tin không?
Ôn Giản Ngôn cúi đầu nhìn màn hình điện thoại trên tay mình.
Màn hình vẫn chưa tự động tắt, phía trên hiển thị bản đồ của [Khách sạn Hưng Vượng].
Hắn híp mắt, theo bản năng liếc nhìn bàn tay đang cầm điện thoại của mình.
Chiếc nhẫn rắn ngậm đuôi đen xì lóe lên ánh sáng kim loại lạnh lẽo dưới ánh đèn, nặng nề quấn quanh đốt ngón tay hắn.
… Ảnh phản chiếu à?
Đang lúc không khí chìm vào khoảng lặng, tất cả đều bị suy đoán của mình về phó bản này của doạ sợ, rơi vào trầm tư thật lâu thì đột nhiên, ở một trong những dãy hành lang xa xa bất ngờ truyền đến tiếng bước chân và nói chuyện mơ hồ.
“!!!”
Cả đám giật mình như vừa tỉnh mộng, nhìn về phía âm thanh truyền đến.
Thôi rồi! E là tiểu đội phe đen sắp tới chỗ họ.
“Đi.”
Ôn Giản Ngôn nhanh chóng phản ứng, vẫy tay, dẫn theo đội viên rút về hướng ngược lại.
Nhưng còn chưa đi được vài bước thì một cánh cửa trước mặt bỗng truyền đến tiếng “lách cách”.
Cách đó không xa, một cánh cửa phòng bị đẩy ra ngoài.
Tiểu đội phe đen thứ hai toàn thân ướt sũng xông ra khỏi phòng, tiến vào hành lang.
Đồng tử của Ôn Giản Ngôn co rút.
Trước sau có địch.
Không đường rút lui.
Editor có lời muốn nói:
Các bạn thấy hình minh hoạ sai sót hay gì thì cứ bình luận ở dưới để mình sửa nhé, nay mình đang đau đầu (có lẽ sắp dính cảm cúm) nên cũng chẳng biết mình edit hay vẽ vời cái gì nữa.
Cảm ơn mọi người rất nhiều.
Hết chương 296
------oOo------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...