Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng FULL


Tóc Vàng phát hiện sau khi mình đưa tranh cho người khác, xác chết trắng bệch vừa rồi vẫn còn bám chặt lấy hắn chậm rãi buông tay, cơ thể chìm xuống cũng dần ngừng lại.
Trần Mặc và Vân Bích Lam bên cạnh chớp thời cơ, dùng sức kéo mạnh, lôi hắn ra khỏi vũng nước sâu.
 “…”
Toàn thân Tóc Vàng ướt nhẹp, đứng thở hổn hển trên đất.
Vũng nước cách đó không xa đã khôi phục sự tĩnh lặng, vực sâu không đáy trước đó và xác chết kinh hoàng bò ra từ trong như thể chưa từng xuất hiện.

Vũng nước cạn tích tụ trên đường đá xanh gập ghềnh, nom chẳng khi gì khi trước.
Mặc dù Tóc Vàng tạm thời được kéo ra khỏi vũng nước, song nguy hiểm vẫn chưa biến mất.
Trần Mặc và Vân Bích Lam đến cứu viện, không thể bận tâm đến cái bóng của mình.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, bọn họ liền cảm thấy rõ sức nặng đè lên người mình đang gia tăng nhanh chóng.

Trong ảnh phản chiếu dưới đất, mơ hồ có thể thấy được bóng người nặng trịch, tứ chi xanh xao đang quấn lấy họ.
“Cẩn thận cái bóng trong nước!”
Ôn Giản Ngôn nghiêm nghị nói: “Tiếp tục chạy!”
Đoàn người lại bắt đầu chạy trốn.
Ôn Giản Ngôn sớm nhận ra rằng bản thân đang bị “theo dõi”.

Mặc dù hắn đã vô cùng cẩn thận không giẫm lên vũng nước nào, nhưng trong lúc chạy, hắn luôn có thể nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch dưới nước ở rìa tầm nhìn.

Khuôn mặt mỉm cười nhìn hắn chằm chặp, dường như luôn chờ đợi hắn.
Gợn sóng lay động, khuôn mặt trắng bệch như mang theo bóng chồng, mang cho người ta cảm giác quái đản không thể trốn tránh.
Càng chạy về trước, con đường đá xanh càng khó đi, nước đọng càng nhiều.
Ôn Giản Ngôn có chút bất cẩn, chân cũng bị chìm xuống dưới.
Hắn cúi đầu nhìn.
Chân hắn lún sâu trong vũng nước nhỏ, dưới mặt nước lăn tăn gợn sóng là những ngón tay nhợt nhạt và khuôn mặt tươi cười dị hợm đang kéo hắn xuống phía dưới.
Dưới mặt nước, thi thể trương phình leo lên trên.

Có lẽ bởi vì lần này tiếp xúc quá gần, Ôn Giản Ngôn có thể cảm nhận rõ ràng phía sau thi thể tái nhợt có một cái bóng màu trắng kỳ lạ đang lắc lư.
Hết trái rồi phải, thoắt ẩn thoắt hiện, như một âm hồn theo sát như hình với bóng.
Tim Ôn Giản Ngôn giật thót.
Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ về nó.
Hắn ngẩng phắt đầu, hét lên với Vân Bích Lam đang chạy đằng trước:
“Này! Nhận lấy.”
Dứt lời, hắn lấy miếng vải bị vo thành viên, giơ tay lên cao ném thẳng ra ngoài.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“…”
“…”
“Đệt mợ, thi chạy tiếp sức à?”
“Muốn ở khách sạn không? Chúng tôi kèm luôn dịch vụ đưa đón tận nơi.”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha mẹ nó, khách kiểu: Cảm ơn nhá.”
Vân Bích Lam vừa chạy vừa nhanh tay lẹ mắt bắt được tấm vải Ôn Giản Ngôn ném qua: “Bắt được rồi.”
Khoảnh khắc tấm vải rời khỏi tay, Ôn Giản Ngôn cảm thấy lực kéo trên đùi biến mất.
Bởi vì phản ứng kịp thời nên chân hắn lún không sâu bằng Tóc Vàng.


Thế nên dù rằng bên cạnh không có người nào giúp đỡ, hắn cũng có thể tự mình trèo ra khỏi vũng nước.
“Trần Mặc, nhanh.”
Ôn Giản Ngôn hét to: “Tiếp theo là anh.”
Trần Mặc thầm hiểu, lập tức tăng nhanh tốc độ.
Đoạn đường đá xanh từ căn nhà đổ nát đến cửa khách sạn không quá dài, người lớn dốc hết sức chạy cũng chỉ mất chưa đến một phút đồng hồ.

Tuy rằng bước chân của đám Ôn Giản Ngôn bị kìm kẹp, khiến tốc độ chạy chậm lại rất nhiều, nhưng dưới sự hành động cẩn thận, cả đám vẫn đang dần đến tiến đến đích.
Chỉ còn vài bước cuối cùng.
Chỗ cửa.
“… Đội trưởng, anh nói đi, anh có muốn làm thế không?”
Mấy người quay đầu nhìn Chung Sơn, chờ đợi quyết định của gã.
Chung Sơn đứng ở cửa, hàm răng cắn chặt, đáy mắt lập lòe, hồi lâu vẫn chưa đáp lại.
Gã nhìn chăm chú đám Ôn Giản Ngôn đang cách mình ngày càng gần…
Cuối cùng như đã hạ được quyết tâm, gã gật đầu.
“Muốn.”
Chẳng mấy chốc, Ôn Giản Ngôn và những người khác đã chạy đến cuối con đường đá xanh.
Mưa trên đỉnh đầu vẫn rơi tí tách, làm ướt quần áo trên người, ẩm ướt lạnh thấu xương.
Hắn ngước mắt nhìn cánh cửa mở toang cách đó không xa.
Đột nhiên ánh mắt của Ôn Giản Ngôn cứng đờ.
Bất giác, vị trí đứng của streamer trong tiểu đội đối phương đã thay đổi.

Đám người vừa rồi còn đang đứng chờ ngoài cửa đã thay đổi vị trí đứng của mình, chặn ở nơi Ôn Giản Ngôn phải đi qua.
“…”
Gần như chẳng cần động não, Ôn Giản Ngôn lập tức hiểu được tình hình hiện tại.
Hắn chạy chậm rồi dừng lại.
Xem ra… hiện tại đối phương không còn hài lòng với thỏa thuận khi trước.

Lúc này bọn họ sẵn sàng cướp đoạt mọi thứ.
Trong Ác Mộng, mấy chuyện kiểu này quá đỗi thân quen.
Kể cả hai bên cùng thuộc phe đỏ, nhưng dù sao lòng người cũng cách lớp da bụng… Muốn sống sót tốt ở đây thì phải học cách xâm chiếm, cướp đoạt không gian sinh tồn của người khác.
Chung Sơn tiến lên một bước, vươn tay về phía Ôn Giản Ngôn:
“Tranh đâu?”
Ngoài hai từ này gã không nói năng thêm gì, càng đừng nói đến giải thích.
Đối mặt với tình huống trước mặt, sẽ chẳng có streamer có thông minh nào lại ngây thơ hỏi “Vì sao” hết.

Phải biết rằng trong Ác Mộng, quy tắc do kẻ mạnh đặt ra, và kẻ yếu không có quyền lên tiếng.
Giờ phút này, quân số của đám Chung Sơn vượt xa quân số phe đối diện, tự nhiên là chiếm ưu thế.
Ôn Giản Ngôn giơ tay lau nước mưa trên mặt.
Hắn quay đầu liếc mắt một cái.
Tranh vẽ trong tay Trần Mặc, dựa theo tốc độ hiện tại của anh ta, chắc hẳn còn phải mất khoảng hai phút mới có thể đến chỗ này.
Chưa đầy mười phút nữa nơi này sẽ đóng cửa.
Đáy lòng Ôn Giản Ngôn có tính toán.
Hắn ngước mắt nhìn đám Chung Sơn đang chặn kín cửa, đột nhiên nhoẻn cười, giơ hai tay lên làm bộ đầu hàng:

“Được chứ, tất nhiên là có thể.”
Đám Chung Sơn liếc nhìn nhau.
Xem ra tên kia vẫn có mắt đấy.
Chung Sơn chìa tay: “Ném bức tranh qua đây.”
“Thứ nhất, bức tranh không nằm trong tay tôi.” Ôn Giản Ngôn nhún vai: “Vừa rồi chắc anh cũng thấy, người cuối cùng bắt được bức tranh là đồng đội của tôi, phải mất một hai phút nữa mới đến đây được.”
“Hơn nữa… tiếc là lòng tín nghĩa và danh dự của các người quá thấp.”
Ôn Giản Ngôn thở dài nói.
Hắn ngước hàng mi ướt sũng lên, cặp mắt nhạt màu nhìn chằm chằm kẻ đối diện: “Nếu tôi ném tranh cho anh, làm sao tôi dám chắc rằng anh sẵn sàng để chúng tôi đi?”
“Nếu mấy người lấy tranh xong lập tức quay người trở về khách sạn, hơn nữa còn bịt kín cửa lớn, chẳng phải chúng tôi hết đường xoay sở sao?”
Đến phút cuối cùng còn quay ra cắn ngược, sẵn sàng cướp đoạt mà không thèm có tinh thần tuân thủ khế ước.

Nếu như bọn chúng sau khi đạt được thứ mình muốn lại giở trò diệt cỏ tận gốc, khiến họ không có cơ hội trả thù cũng là điều bình thường và hợp lý.
Chung Sơn có chút mất kiên nhẫn: “Vậy mày muốn cứng đối cứng với bọn tao phải không?”
Gã hung tợn nói: “Mày phải suy nghĩ rõ ràng, nếu đánh nhau ở đây chúng mày sẽ chết rất…”
“Không không…” Ôn Giản Ngôn lắc đầu cắt ngang lời gã.
Hắn dùng tay vén mái tóc ướt lên, ưu nhã đáp: “Tôi vẫn hiểu rõ đạo lý kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

Tôi nguyện ý lấy tranh đổi mạng, tuy nhiên tôi chỉ cần chút đảm bảo nho nhỏ mà thôi.”
“…”
Chung Sơn híp mắt: “Mày muốn tao dùng cái gì làm đảm bảo?”
“Anh, và cả hai người họ.”
Ôn Giản Ngôn quét mắt nhìn đồng đội sau lưng gã, có vẻ ngẫu nhiên chỉ vào hai người, sau đó ngoắc tay: “Qua đây.”
“Ý mày là sao?”
“Đương nhiên ý của tôi là, một tay giao tiền một tay giao hàng.”
Ôn Giản Ngôn nhìn đăm đăm vào đối phương: “Sau khi đồng đội của tôi đến đây, tôi sẽ tự tay giao tranh cho anh.

Còn anh thân là đội trưởng, chỉ cần có anh bên cạnh thì chúng tôi mới dám tin rằng, các anh sẽ đưa theo chúng tôi trở lại Khách sạn Hưng Vượng.”
“Mà các anh có ba người, cho dù đồng đội của tôi chạy tới thì phe tôi cũng chỉ có hai người… nếu chúng tôi đổi ý thì bên anh cũng chiếm ưu thế mà, phải không.”
“…”
Chung Sơn trầm mặc.
“Hay là, chút nguy hiểm này mà anh cũng không dám mạo hiểm?”
Ôn Giản Ngôn nghiêng đầu:
“Vậy chỉ e là tôi phải suy xét thêm nữa mỡi được.

Xem xem rốt cuộc bên anh có đồng ý thả chúng tôi đi hay không?”
Khoé môi hắn vẫn nhoẻn cười, lắc đầu như thể tiếc nuối: “Nếu là vậy thật… chỉ e chúng tôi đành cá chết lưới rách thôi.”
Giọng của chàng trai rất khẽ, nhưng trong lời nói lại cẩn chứa cảm giác nguy hiểm không thể nghi ngờ.
Tuy nói nhân số của bọn họ gấp mấy lần phe đối diện, chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng nếu đối phương cá chết rách lưới không theo, e rằng xung đột là điều không thể tránh… Cơn mưa nhẹ chết người vẫn đang rơi, chỉ còn chưa đầy mười phút là Khách sạn Hưng Vượng sẽ bật đèn, đánh nhau ở đâu hiển nhiên vô cùng nguy hiểm.
Tất nhiên bọn họ phải giành chiến thắng.
Dù sao cửa cũng chỉ lớn cỡ vậy, lại bị người của bọn họ canh giữ, khiến đội đối phương vĩnh viễn ở lại chỗ này là điều rất dễ.
Song, hiển nhiên tiểu đội đối phương cũng không phải lính mới gì, kể cả cuối cùng bọn họ có thể cướp tranh được thật, chỉ e ít nhất cũng có mấy người bị kéo chết chùm.
Thoạt nhìn đối phương rất thức thời.

Nếu thật sự có thể giải quyết một cách hòa bình thì tất nhiên là tốt.
Chung Sơn ngước mắt, liếc nhìn con đường đá xanh phía sau Ôn Giản Ngôn.
Quả thật chỉ có Trần Mặc là người chạy đằng trước, trên người những người khác bị vác nặng quá nhiều, thế nên mất nhiều thời gian hơn mới có thể chạy đến đây.
Gã buông lỏng cảnh giác: “Được rồi.”
Chung Sơn quay đầu nhìn phía sau mình, vẫy tay với hai người vừa được Ôn Giản Ngôn điểm danh: “Hai người theo tôi.”
Tuy rằng gã không biết vì sao Ôn Giản Ngôn lại lựa chọn hai người này, có lẽ bởi vì vóc dáng không có tính uy hiếp quá cao chăng.
Chung Sơn cười khẩy trong lòng.
Đáng tiếc hai đồng đội này của gã chẳng phải hạng ăn chay gì.

Nếu đối phương chỉ dựa vào hình thể mà khinh thường hai người bọn họ, vậy thì sẽ chịu thiệt lớn thôi.
Ba người cùng nhau rời khỏi cửa, tiến phía Ôn Giản Ngôn trong mưa.
Ôn Giản Ngôn bình tĩnh đứng tại chỗ, mắt hơi dời xuống đảo quanh dưới chân ba người.
Bọn họ tránh được vũng nước.
Chuyện này hết sức bình thường, dù sao thì họ cũng vừa nhìn thấy Tóc Vàng bị thứ gì đó dưới nước kéo xuống, nhưng họ lại không để bóng mình tránh khỏi mặt nước.
Có vẻ bọn họ cũng không tìm ra quy luật tấn công của phó bản từ xa.
… Nhưng, vậy là đủ rồi.
Rất nhanh sau đó, Trần Mặc đã loạng choạng chạy tới.
Ôn Giản Ngôn nhận tấm vải nhăn nhúm từ tay anh, song cũng không đưa cho Chung Sơn mà đưa cho một tên đồng đội đứng sau gã.
Tuy nhiên điều này cũng chẳng khác gì đưa cho Chung Sơn cả.
“Hài lòng chưa?” Chung Sơn cười lạnh một tiếng.
Ôn Giản Ngôn không đáp.
“Đi thôi.”
Thấy tấm vải đã vào tay, Chung Sơn buông lỏng cảnh giác, quay đầu nhìn hai đồng đội rồi ra lệnh: “Trở về.”
Cả đám xoay người, đi về phía cửa Khách sạn Hưng Vượng ở cuối con đường đá xanh.
Sau lưng, khoảnh khắc Ôn Giản Ngôn giao ra tấm vải, Vân Bích Lam và Tóc Vàng cảm thấy lưng mình nhẹ bẫng, sức nặng của đám thi thể vừa đè lên người lập tức biến mất.
Bọn họ giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Sau khi ý thức chuyện vừa xảy ra, cả đám tăng nhanh tốc độ chạy về phía cuối con đường đá xanh.
Lộp bộp, lộp bộp.
Nước mưa rơi lộp bộp xuống mặt đất gồ ghề, khiến mặt nước bắn tung toé thành những bọt nước nho nhỏ.

Dưới bóng nước có chút mơ hồ lay động là vô số thi thể tái nhợt.

Mặc dù khoảng cách đến chỗ cửa chính chưa đầy năm mét, nhưng miễn là mưa không tạnh, lời nguyền và đòn tấn công sẽ không dừng lại.
Thình lình, đồng đội vừa nhận tấm vải đột nhiên bước hụt.
“?!”
Gã giật mình cúi phắt đầu nhìn xuống.
Có một vũng nước dưới chân.
Không đúng! Rõ ràng vừa rồi gã đã tránh tất cả vũng nước có thể nhìn thấy trên đường, vì sao lần này…
Trước khi gã kịp hiểu ra nguyên nhân, ngay giây tiếp theo, có thứ gì đó dưới nước túm chặt người gã.
Một đồng đội khác kêu lên:
“Mau lên, đưa tôi bức tranh.”
Bọn họ vừa mới tận mắt chứng kiến đám Ôn Giản Ngôn phá giải lời nguyền bằng cách này, chỉ cần bỏ tấm vải đi, lời nguyền sẽ được di dời…
“Nhận lấy.”
Tốc độ chìm của người nọ rất nhanh, nháy mắt đã chìm đến tận thắt lưng.

Gã cắn răng ném tấm vải vẽ vào trong ngực đồng đội mình.
Nhưng… có chuyện gì đó kỳ lạ đã xảy ra.
Trong làn nước mưa lạnh giá, đáng lẽ thứ kia phải buông hắn ra thì lúc này đây, nó vẫn bám chặt chân gã, liên tục kéo gã xuống dưới.
“Chuyện, chuyện quái gì vậy?”
Người đàn ông hoảng sợ, lần đầu tiên trên mặt lộ vẻ kinh hãi.
“Không thể nào…”

“Tranh ở chỗ tôi, sao anh lại…” Đồng đội cũng hoảng hốt.

Hắn vội tiến lên một bước, song chân lại đột nhiên đạp vào khoảng không.
Có thứ gì đó trong làn nước lạnh quấn lấy hắn, tựa như vũng lầy không đáy, khiến hắn chìm xuống thật sâu.
Chờ đã, chờ đã.
Làm sao có thể!
Rõ ràng đồng đội còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, sao mình lại gặp phải chuyện tương tự.
Đầu óc hắn rối như tơ vò, vừa hoảng loạn giãy dụa vừa cúi đầu nhìn mặt nước.
Lần này, thứ xuất hiện trước mặt hắn…
Cũng không phải khuôn mặt tươi cười trắng bệch của người đồng đội đã chết, mà là một bóng ma mờ ảo.
Cái bóng lơ lửng dưới mặt nước, theo thời gian trôi, đường nét trên khuôn mặt nó dần dần trở nên rõ ràng, chậm rãi nổi lên tiến đến gần hắn.
Đồng tử của người đàn ông co rụt.

Hắn hoảng sợ trợn trừng mắt, hít hà một hơi, tất cả tiếng hét đều bị chặn trong cổ họng, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
Đó là khuôn mặt của chính hắn.
Trắng bệch, ẩm ướt, sưng tấy, nhưng đó thật sự là khuôn mặt của hắn.
Điểm khác biệt duy nhất là, khoé miệng của cái bóng trong nước nhếch cao, để lộ nụ cười cực kỳ quái đản.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
 “?”
“???”
“???? Chờ đã? Tại sao tôi không hiểu gì vậy.”
“Mọi người chưa phát hiện ra à? Hai tên vừa bị Ôn Giản Ngôn điểm danh chính là hai người cuối cùng bước vào nhà của tiểu đội đối diện.

Một người vào nhà ở giây thứ ba mươi hai, một người ở giây thứ ba mươi ba! Tất cả đều vượt quá thời gian Bạch Tuyết nói.”
“Hay nói đơn giản, nếu anh ở trong màn mưa đầu tiên quá ba mươi giây, tuy nhiên lại không vượt quá thời gian đột tử, vậy thì cái bóng của anh sẽ bị giữ lại dưới nước.

Nếu anh trở thành mục tiêu bị tập kích, anh sẽ bị cái bóng của mình thay thế.”
“Đợi đã! Trước đó tôi cũng loáng thoáng nhìn thấy có hai bóng trắng phía sau người chết.

Lúc ấy tôi còn tưởng là mặt nước xao động nên mình nhìn nhầm, bây giờ xem ra… đó chính là cái bóng bị giữ lại dưới nước của hai người kia?”
“Đệt mợ, phó bản này cũng ngoan độc thật.

Lúc trước tôi tưởng thời gian Bạch Tuyết đưa ra chỉ là số ảo… vượt quá một chút cũng không sao, không ngờ còn có bẫy ở chỗ này…”
Xa xa, Bạch Tuyết ngước cặp mắt đen kịt ma quái lên, cách màn mưa mù bình tĩnh vọng lại.
Cậu đã nói rồi.
Ba mươi giây.
Tất cả mọi thứ xảy ra quá nhanh.
Chung Sơn thậm chí còn chưa kịp phản ứng thì hai đồng đội đã lần lượt bị kéo xuống nước, gần như chẳng khơi dậy nổi một gợn sóng nào, nháy mắt biến mất không thấy tăm hơi.
Gã trợn tròn mắt kinh ngạc.
Không thể nào… chuyện này… sao có thể chứ…
Giây tiếp theo, một bàn tay lạnh lẽo nắm gã từ phía sau.
Mũi dao bằng đồng lạnh lẽo kề bên cổ gã.
“…”
Mặt của Chung Sơn tái nhợt, từ từ quay đầu nhìn qua.
Hàng mi ướt nhẹp của chàng trai khẽ rủ xuống, đường nét khuôn mặt ưu tú bị nước mưa thấm ướt, càng thêm thâm thuý rõ ràng, mang theo sự hung hãn tàn nhẫn, hệt như một đoá hoa độc xinh đẹp.
Ôn Giản Ngôn vẫn giữ dáng vẻ ôn hoà vừa rồi, nhẹ nhàng cười khì nói:
“Đúng vậy, tôi hài lòng rồi.”
Hết chương 294
 
------oOo------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận