Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn căn phòng phía sau.
Hiện tại họ đang đứng trước ngưỡng cửa của ngôi nhà xiêu vẹo đổ nát.
Dù rằng ánh sáng tù mù cộng thêm màn mưa âm u, nhưng chí ít vẫn nhìn thấy được khung cảnh xung quanh.
Tuy nhiên phía sau lại là một màu đen kịt chìa tay không thấy năm ngón.
Ngoài trời vẫn đổ cơn mưa, mưa đập tí tách vào mái nhà nghiêng ngả tạo thành âm thanh tẻ nhạt xa xăm.
Mặc dù bây giờ bọn họ đã tránh thoát khỏi màn mưa chết người, song hoàn cảnh trước mặt lại không thể khiến lòng người yên tâm.
Căn phòng như một vực sâu không đáy có thể cắn nuốt hết thảy, khiến người ta run rẩy từ tận đáy lòng.
Ôn Giản Ngôn lấy điện thoại trong túi, bật chức năng chiếu sáng.
Luồng sáng mỏng manh màu trắng hiện lên, miễn cưỡng xua tan bóng tối trong phòng.
Diện tích bên trong ngôi nhà lớn hơn nhiều so với nhìn từ ngoài.
Mái nhà bị hư hỏng nhẹ, nước mưa trên cao nhỏ tí tách xuống, đọng lại thành vũng nước nhỏ dưới đất.
Tuy rằng ẩn chứa nguy hiểm, nhưng chỉ cần cẩn thận một chút là có thể dễ dàng tránh né.
Nhưng…
Mối nguy hiểm thực sự không phải ở đây.
Ôn Giản Ngôn quay đầu, lại nhìn về phía khung cửa sổ xiêu vẹo.
Khung cửa sổ nghiêng ngả, mơ hồ có thể nhìn thấy lớp gạch của bức tường ở rìa khung.
Phía sau khung cửa sổ không có gì, người phụ nữ mặc đồ trắng với khuôn mặt mơ hồ cũng không có luôn.
Song điều này không khiến người ta yên lòng, trái lại càng cảm thấy lo lắng.
Bên cạnh vang lên tiếng nói:
“Cậu không đi à?”
Ôn Giản Ngôn ngoảnh đầu nhìn qua.
Là đội trưởng tiểu đội bên kia, tự xưng Chung Sơn.
Ôn Giản Ngôn không tiết lộ biệt danh của mình.
Dù sao sau khi trải qua vài phó bản, danh tiếng hiện tại của hắn đã quá vang dội, hắn cũng không định rêu rao ngay từ đầu phó bản, cho nên đành sử dụng biệt danh của phó bản trước: “Ôn Ôn.”
Một người đàn ông trưởng thành sử dụng từ lặp làm biệt danh, mặc dù có chút hiềm nghi đối phương đang cố tỏ vẻ dễ thương, làm giảm đáng kể sự bất tiện và mối nguy tiềm ẩn đến từ cái tên.
Ôn Giản Ngôn thôi không nhìn nữa, nhún vai:
“Đi thôi.”
Tiếng nước mưa rơi từ lỗ thủng văng vẳng trong căn phòng lớn, đập xuống mặt đất không theo quy luật, phát ra âm thanh tí tách.
Không khí lạnh lẽo tràn ngập mùi ẩm ướt mục nát.
Đoàn người cẩn thận tránh từng vũng nước dưới đất, tiến sâu vào trong căn phòng tối tăm.
Căn phòng tĩnh lặng văng vẳng tiếng bước chân cố đi thật khẽ.
Ôn Giản Ngôn không mở bàn tay chỉ dẫn bởi vì không cần thiết.
Ngôi nhà tối tăm trống trải như bị bỏ hoan từ lâu, hầu như không có gì thứ gì giá trị trong khu vực đèn pin chiếu sáng.
Rất nhiều đồ đạc cũ kỹ nằm rải rác dưới sàn.
Có ghế gãy chân, có bàn thiếu góc nằm nghiêng ngả trong bóng tối ẩm ướt, vô số chiếc bóng rời rạc bị chia ra dưới ánh đèn.
“!”
Đột nhiên Tóc Vàng bên cạnh hít hà một hơi.
Ôn Giản Ngôn dừng bước quay đầu nhìn qua: “Sao đấy?”
“Phía trước, phía trước có thứ gì đó.”
Tóc Vàng cố ý hạ giọng, thanh tuyến khẽ run.
“Cái gì?”
“Ánh sáng mờ quá nên tôi không thể thấy rõ.” Tóc Vàng nhìn bóng tối dày đặc trước mặt với vẻ kinh hoàng, khẽ nuốt cái ực, run rẩy đáp: “Là, là một khuôn mặt.”
“…?!”
Nghe vậy, mọi người xung quanh giật nảy mình.
“Nói chi tiết tôi nghe xem.”
Ôn Giản Ngôn nhìn chằm chằm Tóc Vàng: “Khuôn mặt thế nào? Là nam hay nữ?”
“Tôi, tôi không thấy…”
Tóc Vàng lắc đầu, sắc mặt tái trắng: “Mặt mũi mơ hồ, không thấy biểu cảm, nhưng…”
Hơi thở của hắn có chút bất ổn:
“Nó đang nhìn chúng ta.”
Trong giọng Tóc Vàng mang theo sợ hãi nồng đậm, vào tai mọi người cũng khiến họ căng thẳng theo.
Hai người Vân Bích Lam Trần Mặc nhìn Ôn Giản Ngôn, tựa hồ đang trưng cầu ý kiến của hắn.
Ôn Giản Ngôn thoáng khựng lại, âm thầm liếc nhìn Bạch Tuyết đứng ở phía sau mọi người không xa.
Đối phương theo sau đội ngũ một khoảng không xa không gần, vẫn giữ nguyên tư thế cúi đầu.
Mái tóc màu trắng ướt sũng dán sát làn da tái nhợt mất đi sắc máu, mặt không biểu tình, không có chút phản ứng nào với lời phát biểu vừa rồi của Tóc Vàng.
“…”
Tên Bạch Tuyết này tà môn thật sự.
Nhất định cái chết của streamer ban nãy có liên quan đến cậu ta… Nhưng tương tự, điều này không có nghĩa cậu ta không phải một nhà ngoại cảm giỏi.
Có thể được Quất Tử Đường công nhận, thậm chí còn được gọi thẳng là “người mạnh nhất” thì không có mấy ai.
Trước khi tiến vào màn mưa cậu đã chứng minh được năng lực của mình.
Bất kể sau này xảy ra chuyện gì, ít nhất hiện tại bọn họ có cùng chung lợi ích.
Bạch Tuyết tạm thời chưa cảm ứng được nguy hiểm trí mạng, bằng không, không có lý do gì cậu không thông báo cho họ.
Do đó, “khuôn mặt” phía trước hoặc là không có nguy hiểm… hoặc là bọn họ đủ sức đối phó, không gây chết người.
“Cứ đi tiếp đi.”
Ôn Giản Ngôn thu hồi tầm mắt và nói.
Đoàn người tiếp tục mò mẫm tiến về phía trước.
Đột nhiên, người đi đằng trước bỗng há hốc mồm:
“Phía trước có thứ gì đó!”
Đèn pin lia qua.
Trước mặt đen kịt, loáng thoáng có thể nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch, hốc mắt trống rỗng, đường nét mơ hồ đang nhìn đăm đăm về trước.
Thình lình chứng kiến cảnh này khiến người ta không khỏi dựng tóc gáy, một trận rùng mình xộc thẳng lên đầu.
“Cẩn thận! Chuẩn bị sẵn sàng.”
“Chuẩn bị đạo cụ!”
Khi thần kinh mọi người đang trong trạng thái căng thẳng, chuẩn bị kích hoạt đạo cụ, thậm chí là sử dụng thiên phú thì một tiếng bước chân bỗng vang lên từ sau lưng.
Chung Sơn giật mình quay đầu nhìn lại.
Chàng trai tuấn tú rời khỏi đám đông ban nãy tiến về phía trước.
Người hắn ướt sũng, chiếc áo sơ mi mỏng manh ướt nhẹp dính sát vào da, mơ hồ có thể thấy được vòng eo thon gọn và cánh tay săn chắc.
Mái tóc đen ướt sũng loà xoà, không hiểu sao mang đến cảm giác mong manh yếu ớt dưới ánh đèn.
“Đội trưởng…”
Vân Bích Lam thấp thỏm lên tiếng.
“Không có việc gì.”
Ôn Giản Ngôn quay sang nhìn cô một cái, lắc đầu.
Ánh mắt của hắn lại cực kỳ bình tĩnh ôn hoà, như thể biết rõ chuyện tiếp theo mình sẽ làm, hơn nữa còn không nghi ngờ chuyện này chút nào, khiến người ta sửng sốt quên can ngăn.
Xung quanh tĩnh lặng, mọi người nín thở nhìn chằm chằm Ôn Giản Ngôn tiến về trước, cách khuôn mặt trắng bệch kia ngày càng gần…
Theo khoảng cách được rút ngắn, đèn pin trong tay Ôn Giản Ngôn xua tan bóng tối xung quanh…
Bên trong khung gỗ xiêu vẹo xám xịt là một tấm vải bạt mờ.
Là một bức tranh.
Tất cả mọi người không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“…”
Ngay cả Ôn Giản Ngôn cũng thở phào một hơi, cuối cùng thần kinh căng thẳng cũng thoáng thả lỏng.
Đừng nhìn vừa rồi hắn rất tự tin, nhưng trên thực tế lại rất hồi hộp, đã sớm quan sát đường lui tiếp theo cả rồi.
Nếu không phải vì muốn nắm quyền chủ động trong những hành động tiếp theo, hắn sẽ chẳng mạo hiểm làm kẻ đi đầu.
Sau khi nhận ra nguy hiểm bị giải trừ, tất cả streamer đều yên lòng.
Bọn họ theo sát phía sau, đồng thời tiến lên phía trước chiếu sáng bức tranh.
Đây là một bức tranh xiêu vẹo nằm dưới đất.
Trong tranh vẽ người phụ nữ với dáng hình mờ ảo.
Có lẽ vì xung quanh quá ẩm ướt nên màu bức tranh rất âm u, gần như chẳng khác hoàn cảnh xung quanh là gì.
Khuôn mặt cô ta trắng đến khiếp vía, như chiếc mặt nạ bằng sứ đóng đinh trên mặt, có vẻ cực kỳ chói mắt trong bóng tối.
Ngũ quan mơ hồ, chỉ có thể thấy khóe miệng cứng ngắc cong lên.
Nhưng dù nó trông kỳ lạ thế nào thì suy cho cùng cũng chỉ là một bức tranh.
“…”
Ôn Giản Ngôn lộ vẻ đăm chiêu.
Hắn quay đầu nhìn Chung Sơn, đột nhiên mỉm cười lên tiếng:
“Nếu vậy, chi bằng chúng ta thẳng thắng với nhau luôn đi.”
“Tôi đoán trước khi mấy người tiến vào nơi này, chắc cũng nhìn thấy hàng chữ xuất hiện trên cuốn sổ, phải không?”
Ôn Giản Ngôn cười nheo mắt đầy ẩn ý:
“Nghênh đón một vị khách vào khách sạn Hưng Vượng, đúng chứ?”
Chung Sơn do dự chốc lát, rốt cuộc vẫn cẩn thận gật đầu.
Ôn Giản Ngôn chỉ bức chân dung trước mặt: “Hiển nhiên, đây chắc là “vị khách” được đề cập tới.
Theo tôi, kích thước của nó không khác khung tranh trong phòng là bao.
Cái gọi là “nghênh đón khách hàng”, khả năng cao là cầm bức tranh này bỏ vào trong phòng khách sạn.
Đồng thời, đây cũng là điều kiện cần thiết để chúng ta hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến, từ nhân viên thực tập thăng lên nhân viên chính thức.”
“Trong Khách sạn Hưng Vượng, cứ ba tiếng lại tắt đèn một tiếng, mà khoảng thời gian làm việc từ chín giờ sáng đến chín giờ tối.
Nói cách khác, trong ngày đầu tiên chúng ta có thể kéo tối đa ba khách, nhưng dựa theo sổ tay, có lẽ chúng ta chỉ cần đón một vị khách là đủ hoàn thành yêu cầu của sổ tay nhân viên thực tập.”
Ôn Giản Ngôn dừng chốc lát, đảo mắt nhìn qua đám người trước mặt, khoé môi vẫn nở nụ cười:
“Thế nên, đội nào trong chúng ta sẽ lấy nó?”
“…”
Bầu không khí trong căn phòng đổ nát tối tăm lặng bặt như tờ, chỉ nghe thấy tiếng giọt nước từ trên đỉnh đầu rơi tí tách xuống, khiến nước trong vũng bắn tung toé ra ngoài.
Chung Sơn nhìn chằm chằm chàng trai trước mặt, ánh mắt lập loè.
“Đương nhiên, suốt đường tới đây không gặp nguy hiểm cũng không phải vì chúng ta may mắn.”
Ôn Giản Ngôn nhún vai, tiếp tục tự mình nói.
Hắn giơ tay chỉ bức họa trước mặt:
“Tôi đoán, từ khoảnh khắc chúng ta lấy tranh đi sẽ không còn an toàn nữa.”
“Và tiểu đội lấy bức tranh sẽ nhận toàn bộ đòn đánh.”
Ôn Giản Ngôn vừa nói vừa đặt ngón tay lên môi dưới, lộ vẻ trầm ngâm: “Có lẽ thời hạn rời khỏi nơi đây là một tiếng, dù sao đây cũng chính là thời gian toàn bộ phó bản tắt đèn.
Nếu trong một giờ chúng ta còn chưa mang theo bức tranh chạy trốn khỏi đây, đèn của Khách sạn Hưng Vượng sẽ lập tức thắp sáng, tất cả thông đạo sẽ đóng cửa.
Đến lúc đó, e rằng chúng ta phải ở đây thêm ba tiếng mới rời đi được.”
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Vãi chưởng, streamer đã tìm ra cơ chế của phó bản rồi à.
Chỉ dựa vào chút manh mối ít ỏi đã suy đoán được nhiều thông tin thế này… đúng là có chút trâu chó.”
“Chẳng thế thì sao! Ông không biết Ôn Ôn nhà tôi đã sờ qua bao nhiêu cơ chế phó bản à.
Thành tích Bạch Kim đâu phải thổi phồng!”
“Nhưng thăm dò được cũng vô ích.
Phó bản này mang đến cảm giác khác xa với phó bản trước.
Phải biết rằng phó bản đã được nâng từ cấp A lên S, chắc chắn phải có điều gì chờ đợi phía sau, chúng ta cứ ngóng mắt theo dõi.”
“Nói thật, khí chất của Ôn Ôn đã thay đổi kể từ khi cậu ấy lên làm hội trưởng.
Dù rằng trước kia âm thầm quan sát chờ đợi cũng rất quyến rũ, nhưng bây giờ chủ động tấn công khống chế cục diện cũng RẤT ĐẸP TRAI!!!”
Ngoài những bình luận nghiêm túc bàn về cơ chế phó bản và nguyên nhân khiến độ khó phó bản nâng cấp thì còn một vài bình luận với phong cách lạ kỳ:
“Hệ hệ hệ, người ướt.
Hệ hệ…”
“Hế hế hế…”
Ôn Giản Ngôn hoàn toàn không hay biết gì về đống bình luận trong phòng livestream.
Hắn nhìn những streamer trước mặt, đoạn từ tốn nói:
“Vậy nên hiện tại chúng ta có hai lựa chọn trước mắt.”
“Thứ nhất, lấy bức tranh này, tiếp nhận đợt tấn công đầu tiên, trốn thoát khỏi đây trong vòng một giờ, hoàn thành chỉ tiêu nhiệm vụ đề ra… Tất nhiên, các anh có thể sẽ gặp nguy hiểm.”
“Thứ hai, không lấy bức tranh này, quan sát cơ chế tấn công rồi tiến vào phòng tiếp theo, sau đó dựa theo kinh nghiệm có sẵn hoàn thành nhiệm vụ… Mặc dù các anh không gặp nguy hiểm, nhưng sẽ phải từ bỏ cơ hội lần này.”
Ôn Giản Ngôn giơ tay vén mái tóc ẩm ướt ra sau đầu, để lộ vầng trán trơn bóng cùng đường nét khuôn mặt xinh đẹp.
Hắn mỉm cười, cảm giác yếu đuối vừa rồi đã bay sạch sẽ.
Chàng trai không hề che dấu khí chất công kích của mình, cười khẽ nghiêng người để lộ bức tranh kỳ lạ phía sau:
“Được rồi, các người chọn đi.”
Editor có lời muốn nói:
Tuần này tạm thời bán thân cho đống truyện tà dăm, tuần sau hứa sẽ quay về vòng tay anh giai Tấn Giang và làm việc chăm chỉ.
Dù có edit H mất não nhưng không quên update con ruột thừa ruột già, hí hí.
Túm quần là tuần này vẫn đăng chương mới bộ Lai chym nhé, yên tâm ha.
Hết chương 292
------oOo------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...