“…”
Bạch Tuyết lại cụp hàng mi trắng ngần xuống, không có bất kỳ phản ứng nào.
Ôn Giản Ngôn khẽ cười, không để bụng lắm thu tay.
Hắn quay đầu nhìn Tóc Vàng bên cạnh: “Thế nào, có phát hiện manh mối gì trong phòng không?”
Tóc Vàng lắc đầu nói nhỏ: “Tất cả, tất cả đều rất bình thường.”
… Thậm chí bình thường hơi quá.
Không có máu, không có tay chân đứt đoạn, không có đồ đạc kỳ lạ, nom không khác gì phòng ở khách sạn bình thường.
Trong phó bản, một căn phòng như vậy thực sự quá hiếm gặp.
Điều làm mọi người cảm thấy kỳ lạ duy nhất có lẽ là một bức tranh treo đối diện giường.
Bức tranh rất lớn, gần như phủ kín hơn nửa bức tường, có vẻ rất không phù hợp với diện tích phòng.
Khung gỗ xung quanh nặng trịch, khung cảnh trong tranh toát bầu không khí vô cùng ảm đạm.
Bầu trời u ám với màn mưa xám xịt, xa xa là những ngôi nhà đổ nát.
Một người phụ nữ mặc đồ màu trắng đứng bên cửa sổ, khuôn mặt mờ nhạt trắng bệch, không thể nhìn rõ ngũ quan.
Toàn bộ bức tranh có vẻ âm trầm, ma quái, khó chịu và đặc biệt không phù hợp để đặt trong phòng khách sạn.
Tuy nhiên ngoài nó thì vẫn không có khác thường.
Ôn Giản Ngôn gật đầu, lại liếc nhìn thẻ thân phận của mình.
Tất cả các thông tin phía trên vẫn trong trạng thái chưa được mở khóa.
Xem ra phó bản còn chưa chính thức bắt đầu, tiếp tục ở lại trong căn phòng này là điều vô nghĩa.
“Đi thôi, chúng ta cùng ra ngoài xem thế nào.”
Dứt lời, Ôn Giản Ngôn bỏ điện thoại vào túi, dẫn đầu đi ra ngoài cửa.
Đội viên theo sát phía sau.
Bạch Tuyết không nói lời nào song cũng cất bước, giữ một khoảng cách không xa không gần với tiểu đội, theo sau rất xa, nom có phần lạc quẻ.
Bài trí hành lang rất phù hợp với phong cách nội thất trong phòng khách sạn.
Vách tường hai bên chật hẹp, giấy dán tường và thảm trải sàn màu nâu đỏ khiến bầu không khí tổng thể trở nên u ám nặng nề, làm người ta cảm thấy khó thở.
Hai bên hành lang là những cánh cửa đóng chặt.
Vẫn là màu nâu đỏ như máu vón cục, lớp sơn mạ vàng trên tay nắm cửa đã phai, để lộ màu sắc rẻ tiền bên dưới.
Số phòng được in trên cửa.
Ôn Giản Ngôn quay đầu liếc nhìn căn phòng mình vừa bước ra.
[408]
Xem ra vị trí hiện tại của hắn là tầng bốn khách sạn.
Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng quát: “Ê! Bên kia lề mà lề mề gì thế.”
Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn về phía thanh âm.
Một người đàn ông trung niên với dáng người vạm vỡ, trên má có chòm râu quai nón cắt tỉa gọn gàng đứng cách đó không xa.
Phía sau ông ta còn có hai người trẻ tuổi, một nam một nữ, vẻ mặt xa cách không mấy thân thiện.
“Trong trận đối kháng, nếu đội ngũ không đủ thành viên thì không thể chính thức bắt đầu, điều này cũng không biết sao?”
“Xin lỗi.”
Ôn Giản Ngôn chớp mắt.
Dưới ánh đèn đỏ sậm, vẻ mặt chàng trai trông rất chân thành tha thiết, thậm chí còn mang theo chút thẹn thùng.
Hắn vừa dẫn đội viên tiến về phía người đàn ông trung niên, vừa nói:
“Đây là lần đầu chúng tôi tham gia phó bản kiểu này, không quen thuộc quy tắc lắm.”
Đám người xa lạ dùng ánh mắt khác thường liếc họ từ trên xuống dưới, một người trong đó chỉ về phía sau: “Được rồi, đi mau đi, ở đại sảnh sẽ có người khác giải thích.”
“Còn mọi người thì sao?” Ôn Giản Ngôn hỏi.
“Đương nhiên là tìm những đội ngũ khác.” Người đàn ông trung niên để râu quai nón cười nhạo, cũng chẳng biết nhằm vào ai: “… Một đám tân binh gà mờ không có kinh nghiệm.”
Ôn Giản Ngôn tốt tính cười xởi lở, như thể không hiểu được sự mỉa mai trong lời đối phương:
“Được, vậy chúng tôi đi trước.”
Hai đội lướt qua nhau.
Theo hướng người đàn ông râu quai nón chỉ, Ôn Giản Ngôn và những người khác nhanh chóng tới cuối hành lang.
Tầm nhìn chật hẹp đột nhiên mở rộng.
Xuất hiện trước mắt là một đại sảnh rộng lớn, phía dưới đèn chùm là chiếc sô pha dày dặn màu đỏ.
Ở đây đã có rất nhiều streamer chờ đợi.
Ôn Giản Ngôn nhìn sơ qua.
… Ít nhất cũng phải trăm người.
Đấy chỉ là bên đỏ.
Xem ra [Khách sạn Hưng Vượng] là một trong những phó bản nhiều người chơi có quy mô lớn, số lượng tham gia thậm chí còn sánh ngang Công viên giải trí Mộng Ảo hắn từng tham dự trước đó.
Hắn và các thành viên khiêm tốn đứng trong góc, bắt đầu im lặng chờ đợi.
Trước khi phó bản chính thức bắt đầu, tất cả mọi người đều an toàn.
Tiếc là trạng thái an toàn không kéo dài được bao lâu.
Chẳng mấy chốc, đám streamer bọn họ vừa gặp đã trở về, phía sau còn dẫn theo vài đội ngũ.
Tất cả streamer phe đỏ đã chính thức đến đông đủ.
Khoảnh khắc người cuối cùng bước vào đại sảnh, âm thanh hệ thống máy móc đồng loạt vang lên bên tai mọi người:
“Chào mừng streamer tiến vào phó bản cấp S.
Phó bản lần này là phó bản đối kháng có thời hạn, thời lượng ba ngày.
Mời streamer mau chóng kiểm tra thẻ nhận dạng, hoàn thành nhiệm vụ tuyến chính.”
Trái ngược với xếp hạng độ khó phó bản, thông báo lần này có vẻ cực kỳ ngắn gọn.
Hơn nữa…
Ba ngày?
Có rất ít phó bản Ác Mộng kéo dài hơn một ngày, không ngờ phó bản lần này lên đến ba ngày.
Rất khó để nói sự thay đổi này là tốt hay xấu.
Nếu là ba ngày, vậy có nghĩa phó bản này sẽ không giống mấy phó bản khác – không cho mọi người thời gian nghỉ ngơi sau trận chiến – mà nó sẽ có một khoảng thời gian an toàn nhất định để streamer nghỉ ngơi.
Nhưng đồng dạng…
Sự gia tăng thời gian lưu trú trong phó bản cũng đồng nghĩa với việc độ khó sinh tồn tăng cao.
Mỗi khi phó bản vào giai đoạn sau, độ khó sẽ tăng dần theo thời gian.
Nếu tổng thời gian của một phó bản là ba ngày…
Vây cuối cùng phó bản [Khách sạn Hưng Vượng] sẽ biến thành cảnh gì đây?
Ôn Giản Ngôn không thể tưởng tượng được.
Sau khi hệ thống thông báo xong xuôi, Ôn Giản Ngôn cúi đầu mở điện thoại.
Quả nhiên thẻ nhận dạng đã được làm mới.
[Thẻ nhận dạng]
Họ tên: Ôn Giản Ngôn (Phe đỏ)*
Tuổi: 23
Nghề nghiệp: Nhân viên thực tập của Khách sạn Hưng Vượng
Cốt truyện liên quan: Không
[Thời gian sinh tồn ban đầu đã được phân bổ: 12:00:00]
[Nhiệm vụ chính đã được làm mới: Hoàn thành đánh giá nhân viên thực tập, trở thành nhân viên chính thức của Khách sạn Hưng Vượng]
Phó bản có thời hạn ba ngày, thời gian sinh tồn phân bổ ban đầu là mười hai tiếng.
Dựa theo lẽ thường, nhất định thời gian của những người khác chỉ có nhiều hơn chứ không ít.
Bất kể thế nào, cơ chế sinh tồn của phó bản này quá lỏng lẻo, thật sự xin lỗi với xếp hạng của nó…
Ôn Giản Ngôn híp mắt.
Hoặc…
Mối nguy hiểm thực sự của phó bản đã được ẩn giấu rất kín.
Do đó không thể tiếp cận thông qua các cơ chế nổi.
Đang lúc hắn trầm tư, đột nhiên phía cuối hành lang cách đó không xa truyền đến từng tiếng “lục cục” trầm đục, như tiếng xe đẩy nặng nề bị đẩy vào trong đại sảnh.
Những tiếng xì xào trong sảnh lập tức im bặt.
Tất cả streamer đồng loạt quay đầu, cảnh giác nhìn về phía âm thanh truyền đến.
Ngay sau đó, một người đàn ông mặc đồ lịch sự, giống như nhân viên chính thức của khách sạn bước vào.
Tay hắn đẩy một chiếc xe đẩy bằng kim loại không lớn, khuôn mặt mang theo nụ cười công thức hoá, cắt mắt gần như không hề chuyển động, toát ra cảm giác cứng đờ kỳ lạ không sao diễn tả.
Tiếng xe đẩy “lục cục” dừng lại.
Người đàn ông kia chậm rãi xoay người, trên mặt vẫn nở nụ cười như cũ, bình tĩnh nhìn về phía streamer: “Xin chào buổi tối.
Đợt khảo hạch nhân viên thực tập sắp bắt đầu.
Để ở lại Khách sạn Hưng Vượng và trở thành một thành viên của đại gia đình chúng tôi, mong mọi người hãy cẩn trọng với buổi sát hạch này.”
Hắn ta mở chiếc xe đẩy phía sau:
“Mời các bạn lần lượt tiến lên nhận đồ dùng của nhân viên.”
Các streamer nhìn nhau, lần lượt tiến về phía trước xếp thành từng hàng trước xe đẩy.
Người đàn ông mặc trang phục chỉnh tề đứng trước mặt Ôn Giản Ngôn, khuôn mặt vẫn giữ nụ cười công thức, con người bất động có vẻ đặc biệt rợn người.
Dưới ánh đèn mờ hơi đỏ, lần đầu tiên Ôn Giản Ngôn quan sát khuôn mặt đối phương ở cự ly gần.
Trên người đàn ông tỏa mùi hôi thối nhè nhẹ, làn da trên cổ xanh xao thế nhưng làn da trên mặt lại trắng nõn nà, không hiểu sao tạo cảm giác cứng ngắc quái lạ dưới ánh đèn, như thể bị ép đeo chiếc mặt nạ mỉm cười bằng sứ.
Xuyên qua “mặt nạ”, người đàn ông dùng cặp mắt vô hồn màu xám nhìn Ôn Giản Ngôn chằm chặp, khóe môi mỉm cười, lấy từ xe đẩy một thứ gì đó đưa cho hắn.
Một tấm biển đeo trước ngực được đánh số.
[Nhân viên thực tập 036]
Một cuốn sổ da bìa đen cứng cáp và một đồng hồ quả quýt kiểu cũ.
Ôn Giản Ngôn khựng lại chốc lát, đoạn đưa tay nhận “đồ dùng nhân viên” từ tay người đàn ông, sau đó xoay người rời khỏi hàng ngũ.
Các đồng đội khác của hắn cũng theo sát sau.
Sau khi đi đến một góc, Ôn Giản Ngôn cúi đầu quan sát “vật dụng” được đưa cho mình.
Cuốn sổ bìa đen bằng da có thể mở, trên trang đầu đề viết sáu chữ [Nhật ký nhân viên thực tập], ngoài ra bên trong không có nội dung nào khác, chỉ có trang giấy ố vàng trống trải.
Quan trọng nhất là… Không có bút.
Mặc dù đó là “nhật ký nhân viên thực tập”, song có vẻ nó không tính để họ viết gì lên đó.
Bề mặt đồng hồ kim loại rỉ sét loang lổ, như thể đã có niên đại từ lâu.
Lạ là, mặt trên đồng hồ chỉ có một cây kim dài mảnh, không có thời gian cụ thể và bị chia làm hai nửa trên dưới phân biệt rõ ràng.
Nửa trên màu trắng nửa dưới màu đen.
Bây giờ cây kim đang chỉ nửa sau phần trên và đang từ từ di chuyển xuống dưới…
Cứ theo đà này, cùng lắm hai mươi phút nữa cây kim sẽ tiến vào vùng màu đen.
Ôn Giản Ngôn nheo mắt lộ vẻ trầm tư.
Chẳng mấy chốc, toàn bộ streamer đều nhận được “đồ dùng nhân viên” của riêng mình từ xe đẩy.
Sắc mặt người đàn ông vẫn tái nhợt, từ nụ cười cho đến ánh mắt đều không xê nhích lấy một lần.
Hắn ta lại vòng ra sau xe đẩy, nâng bàn tay xanh trắng lên cầm tay nắm.
“Được rồi, kế tiếp có vài điểm cần mọi người lưu ý.”
“Thứ nhất, bất kể gặp phải chuyện gì cũng không được tháo bảng đeo ngực.”
“Thứ hai, giờ làm việc hàng ngày từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối.
Sau 9 giờ mới là thời gian nghỉ ngơi, sau khi tắt đèn không được ở trong hành lang.”
“Thứ ba, trong quá trình làm việc, đèn ở Khách sạn Hưng Vượng cứ ba tiếng lại tắt một lần, xin hãy tận dụng đồng hồ bỏ túi một cách thật tốt.”
“Thứ tư, nội dung sát hạch của nhân viên thực tập sẽ xuất hiện trong sổ tay, xin hãy mau chóng hoàn thành.”
Dứt lời, người đàn ông ăn mặc chỉnh tề gập người thật sâu trước streamer.
“Hy vọng mọi người hoàn thành kỳ thực tập và trở thành nhân viên chính thức.”
Hắn ta ngẩng đầu, mỉm cười qua lớp mặt nạ trắng bệch, dõi mắt nhìn về đám người đối diện:
“Hẹn gặp lại mọi người vào tối nay.”
Hết chương 289
------oOo------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...