Ôn Giản Ngôn sầm mặt bật dậy khỏi giường.
Cách bài trí và bố cục trong căn phòng trước mặt không có gì khác vừa rồi.
Sự khác biệt duy nhất là bóng tối trong khe hở đã hoàn toàn biến mất, bị ánh đèn màu cam tràn ngập cảm giác an toàn lấp đầy.
Hết thảy đều đã quay về nguyên trạng, chỉ trừ…
Hắn giơ tay lên chạm vào cổ họng của mình.
“Shhh…”
Một cơn đau nhói ập đến khiến Ôn Giản Ngôn hít hà.
Lông mày của hắn nhăn tít lại.
Quả nhiên.
Mặc dù chuyện vừa xảy ra như một giấc mộng, nhưng tất cả những gì diễn ra trong không gian đó đều bị vận cả lên người, không phải thực tế song cũng không hẳn là một giấc mơ.
Còn tên Vu Chúc kia… hạ miệng chẳng thèm nương tình chút nào.
Hắn cúi đầu kiểm tra bắp chân mình.
Do vết cắn không nặng nên dấu răng đỏ nhạt gần như biến mất, chẳng qua…
Cảm giác đôi môi đối phương như còn đọng lại trên da.
Vết cắn rất nhẹ, không đau, nhưng lạ là, đầu lưỡi lạnh lẽo ướt át liếm qua để lại một vùng da ngứa ngáy không thể lãng quên bỏ xó.
“…”
Khuôn mặt Ôn Giản Ngôn tối sầm, giơ tay chà mạnh bắp chân, sau đó trèo xuống dưới giường.
Theo thói quen, hắn dùng một chân khều đôi dép cạnh giường, nhưng chân lại vồ hụt vào khoảng không.
Ôn Giản Ngôn vừa định khom lưng tìm kiếm đôi dép dưới giường thì bỗng khựng lại.
Hắn nhớ ra rồi.
Một chiếc dép khác bị bản thân ném trong không gian mộng cảnh vừa rồi.
Ôn Giản Ngôn đứng thẳng dậy, mặt mày lạnh tanh ngồi bên mép giường hờn dỗi.
Hắn rất thích đôi dép kia.
Đã thế còn là đôi dép hắn tìm đặt riêng.
Kết quả bây giờ không chỉ đánh mất một chiếc mà còn đánh mất ở nơi hắn chẳng muốn quay lại lần nào trong tương lai gần.
“…”
Nghĩ kiểu nào cũng thấy bực, Ôn Giản Ngôn đấm một phát vào chiếc gối đầu mềm mại.
… Làm gì cũng không vừa ý!
Hắn xỏ một chiếc dép, lết vào phòng tắm.
Bên trong mặt gương xa hoa được thiết kế riêng phản chiếu khuôn mặt âm u như vắt ra nước của chàng trai, cùng với đó là dấu răng màu đỏ trên yết hầu.
Miệng vết thương đã không còn chảy máu, nhưng lại có vẻ cực kỳ chói mắt trên làn da trắng nõn của chàng trai, quá mức ái muội.
Càng tệ hơn là, vì không muốn dẫn tới sự chú ý không cần thiết, vết thương này không thể dùng tích phân để hệ thống xử lý.
Sự tồn tại của Rắn ngậm đuôi có thể vô hiệu hoá sự giám sát của Ác Mộng, nếu không phó bản [Viện điều dưỡng Bình An] cũng không dễ dàng bị mảnh vỡ Vu Chúc trong phó bản khác làm ô nhiễm.
Ôn Giản Ngôn hiểu rõ chuyện ấy.
Hơn nữa lần gặp mặt này dùng hình thức “mộng cảnh”, giống mấy lần trước, có thể tránh khỏi sự thăm dò giám thị của Ác Mộng… cho nên Ôn Giản Ngôn chắc chắn hành động lần này của mình không lọt vào tầm ngắm của Ác Mộng.
Tuy nhiên, nếu hắn sử dụng tích phân để chữa vết thương cơ thể, kết quả chưa chắc đã được khả quan.
Ngủ trong phòng trống không một bóng người, sau khi tỉnh lại không hiểu vì sao trên cổ có thêm dấu răng, chuyện này nghe sao cũng cảm thấy bất thường.
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, cuối cùng miễn cưỡng đè nén cơn giận trong lòng.
Hắn cởi chiếc áo thun dính máu ở cổ áo ra, vo viên ném vào thùng rác, sau đó mở tủ tìm hộp sơ cứu rồi nhìn gương xử lý vết thương trên cổ.
… Mong không phải tiêm vắc-xin phòng dại hoặc mấy cái khác.
Dù Ôn Giản Ngôn vẫn còn mạnh miệng mắng chửi, nhưng động tác xử lý vô cùng nhanh chóng thuần thục.
Chỉ với vài đường cơ bản, vết thương trên cổ đã xử lý xong.
Xong xuôi, hắn rửa sạch máu còn dính trên ngón tay mình, ngẩng đầu nhìn bản thân trong gương.
Băng gạc trắng xoá che kín vùng da, nhìn từ bên ngoài không thể đoán được hình dáng vết thương là gì, cuối cùng trông cũng không quá kì quái.
Ôn Giản Ngôn chạm vào mép ngoài băng gạc, đáy mắt hiện chút nghiền ngẫm suy tư.
Dù thế nào lần này cũng có thu hoạch.
Mặc dù tốc độ Vu Chúc đồng ý quá nhanh và quá dễ dàng, nhưng mặc kệ ra sao, cuộc hợp tác tạm thời lần này xem như đạt thành.
Hơn nữa hắn còn nhân cơ hội này thăm dò phương pháp sử dụng thật sự của Rắn ngậm đuôi… kể cả tương lai đối phương giở trò vụn vặt hắn cũng biết cách phản đòn.
Nhưng vấn đề là…
Thời gian minh mẫn của Vu Chúc quá ít.
Mỗi lần chỉ kéo dài ba phút, vậy bao lâu mới có thể khôi phục một lần?
Y không nói, Ôn Giản Ngôn cũng không thể đoán được.
Thế nên đây là vấn đề.
Dù rằng hai người tạm thời đạt thành “hợp tác”, nhưng Ôn Giản Ngôn làm sao có thể cam đoan Vu Chúc mình thả trong phó bản là người đối thoại bình thường với mình khi trước, chứ không phải tên nhào tới cắn mấy nhát lên cổ hắn?
Nghĩ vậy, lông mày Ôn Giản Ngôn giật giật, ngón tay bất giác đè mạnh lên miệng vết thương.
Máu rỉ nhẹ ra.
… Chẳng lẽ hắn phải kiếm cái rọ mõm thật à?
*
Đàm phán với Vu Chúc kết thúc, Ôn Giản Ngôn trở về công hội vào ngày hôm sau.
Vừa bước vào trong hắn đã lập tức bị bao vây bởi các thành viên công hội.
Dưới mắt Trần Mặc có quầng thâm đen xì, giọng nói bình tĩnh lạnh lùng nghe qua có chút nghiến răng nghiến lợi: “Hội trưởng, rốt cuộc bao giờ cậu mới xử lý đống sự vụ tồn đọng?”
Vân Bích Lam: “Đám Văn Nhã đã trở về từ phó bản, vừa nghỉ ngơi xong, cậu có muốn gặp bọn họ không?”
Tô Thành: “Tôi nghe Kỳ Tiềm nói cậu sắp vào phó bản rồi, thật hay giả đấy? Chẳng phải cậu vừa trở về không lâu sao?”
Ánh mắt Tóc Vàng chuyển đến cổ hắn: “Ủa? Cậu bị thương à? Sao không dùng tích phân để hệ thống chữa trị.”
Ôn Giản Ngôn buộc phải lùi lại một bước:
“Khụ… chờ, chờ thêm mấy hôm.
Chờ hoàn thành phó bản tiếp theo rồi tôi xử lý một thể.”
“Để mấy người Văn Nhã nghỉ ngơi thật tốt, đợi tôi trở về gặp họ cũng không muộn.”
Hắn quay đầu nhìn Tô Thành: “Đúng thế, là thật.
Lần này tôi tới là để nói cho mọi người biết chuyện, ngày mai tôi sẽ bắt đầu phó bản tiếp theo.”
“Ngày mai?”
Mọi người sửng sốt há hốc mồm.
“Nhanh vậy à?”
Phải biết rằng Ôn Giản Ngôn vừa trở về từ một phó bản đoàn đội cấp khó, một hơi leo thẳng top 10, có được rất nhiều đặc quyền.
Dựa theo lẽ thường mà nói, hắn có thể nghỉ ngơi ba bốn tháng trước khi tiến vào phó bản tiếp theo.
Không ngờ mới qua ba bốn ngày hắn lại muốn vào phó bản.
Tóc Vàng: “…”
Chờ đã, tại sao chỉ có câu hỏi của tôi không được trả lời?
Hắn đứng một bên, rơi vào trạng thái hoài nghi sâu sắc về mình.
Ôn Giản Ngôn nhún vai, bâng quơ nói: “Chà… lý do phức tạp lắm, nhưng e phó bản lần này tôi buộc phải vào.”
Tô Thành đăm chiêu nhìn Ôn Giản Ngôn.
Anh biết Ôn Giản Ngôn không phải kiểu cần cù lao động.
Lần này nếu hắn nói vậy, chỉ e thật sự là có nguyên nguyên bất đắc dĩ nào đó… điều này có thể liên quan rất nhiều tới Ác Mộng.
Nghĩ vậy, anh cũng không hỏi thêm nữa, chỉ thở dài đáp: “Vậy được rồi.”
Ôn Giản Ngôn: “Tóm lại, lần này tôi tới công hội là vì chọn người tiến vào phó bản tiếp theo cùng tôi.”
Tô Thành theo thói quen tiến lên một bước: “Vậy tôi…”
“Lần này anh không đi được.”
Không ngờ Ôn Giản Ngôn dứt khoát từ chối đề nghị của Tô Thành.
Tô Thành: “Tại sao!”
“Anh vừa trở về từ phó bản trước, trạng thái đã khôi phục hoàn toàn chưa?”
Ôn Giản Ngôn: “Tôi cũng không còn cách nào, cho nên anh không cần đi theo tôi.”
Tô Thành nhíu mày: “Nhưng…”
“Thôi.” Ôn Giản Ngôn: “Tôi đã quyết rồi.”
Thấy Ôn Giản Ngôn không khoan nhượng, Tô Thành đành không cam lòng ngậm miệng, trầm mặc đứng một bên.
Ôn Giản Ngôn thoáng dừng mắt trên người Tô Thành.
Hắn không cho Tô Thành vào đội không chỉ bởi vì đối phương vừa mới kết thúc phó bản, nghỉ ngơi không đủ, mà còn là vì những lo lắng khác.
Thiên phú do gói quà tân thủ ban cho có bản chất là đặc tính linh hồn, hay nói cách khác, là hiện thực hóa tiềm năng linh hồn.
Tuy nhiên…
Vì sao các tấm thẻ gỗ Thần Dụ làm từ linh hồn con người mà Mộc Sâm sử dụng lại bị nứt hoặc thậm chí vỡ vụn?
Vì sao Quất Tử Đường lại thận trọng trong việc sử dụng thiên phú của mình, hơn nữa năng lượng tiêu tốn lại lớn như vậy?
Chiều cao bị giảm mà Ôn Giản Ngôn chú ý trước đó chỉ là ảo giác của hắn thôi sao?
Không, không phải.
Ôn Giản Ngôn luôn tin tưởng khả năng quan sát của mình, đây là vốn liếng hắn dựa vào để kiếm sống.
Sau khi tích hợp một loạt manh mối, cuối cùng hắn đã đưa ra một kết luận kinh khủng khiến trái tim run sợ.
Thứ streamer sử dụng trong các phó bản, thoạt nhìn tưởng chừng rất mạnh, giống như năng lực được ban bởi các vị Thần, thực ra lại là sức mạnh linh hồn của chính họ.
Và việc sử dụng thường xuyên phải trả giá.
Năng lực càng mạnh phí trả càng lớn, số lần sử dụng càng nhiều cường độ tiêu hao càng cao.
Về cơ bản, tất cả streamer đang tiêu hao sinh mạng của mình để vượt ải.
Mỗi lần sử dụng thiên phủ chẳng khác gì việc tự sát từ từ.
Để tránh cái chết tức thời họ phải từ từ giết bản thân, quả thức chẳng khác dùng độc giải khát là bao, nực cười cỡ nào cơ chứ.
Nói cách khác, cho dù thật sự có streamer cẩn thận tiến vào phó bản, cuối cùng hoàn thành lượng KPI đáng sợ, mua được phiếu giải phóng linh hồn rời khỏi phòng livestream Ác Mộng..
E là cũng chẳng sống được bao lâu.
Trong hệ thống này, mỗi streamer đều là vật phẩm tiêu hao.
Tuy nhiên hầu hết streamer đều chết trong phó bản trước khi bị thu hoạch.
Bằng chứng cụ thể nhất để Ôn Giản Ngôn xác định phỏng đoán của mình là “Hội Đồng Bí Mật”.
Những streamer xuất hiện trong top 10 đều có vẻ hơi “kỳ lạ”.
Bất kể mùi sáp lạ thường, khuôn mặt không sao nhớ nổi của Thợ Hồ, màu tóc và màu da thiếu sắc tố nhưng đôi mắt đen bất thường của Bạch Tuyết, Quất Tử Đường luôn giữ hình hài trẻ con, hay rõ ràng sở hữu khuôn mặt điển trai, nhưng tổ hợp ngũ quan lại cực kỳ không phù hợp của Quý Ông…
Về tính cách, họ cũng có những thái cực riêng.
Đương nhiên, có lẽ chính vì kiểu “cực đoan” khác người thường này nên họ mới có thể sống qua nhiều phó bản.
Nhưng…
Còn một khả năng khác.
Đó là do họ sống qua quá nhiều phó bản nên mới ngày càng “dị thường”.
Giống như là bị thiên phú ăn mòn ngược lại.
Ác Mộng như một máy ép trái cây khổng lồ, hấp thụ xương tuỷ, nhai nuốt streamer ở trong sạch sẽ, vắt khô chút giá trị sử dụng cuối cùng, sau đó nhả ra cặn bã khô khan, tàn nhẫn ném ra bên ngoài hệ thống.
Hết chương 286
------oOo------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...