Ôn Giản Ngôn cúi đầu nhìn chiếc nhẫn Rắn ngậm đuôi quấn quanh ngón tay.
Máu tươi vừa bôi lên trên mắt rắn đã bị hút sạch, kim loại đen kịt toả ánh sáng lạnh dưới ngọn đèn mờ, thoạt nhìn vẫn y như trước.
Không khí chìm vào khoảng lặng.
Không có điều gì xảy ra.
Chẳng lẽ phải chờ một chập?
Hay là mảnh vỡ phong ấn trong Rắn ngậm đuôi quá yếu nên tạm thời không thể đánh thức?
Ôn Giản Ngôn không chắc chắn lắm.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên… hắn làm chuyện này.
“Hướng dẫn sử dụng” mà giấy kraft đưa ra cũng không cụ thể, phần lớn các từ đều rất cao siêu, nội dung cụ thể chỉ đành đoán mò.
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, giơ tay nhéo nhéo sống mũi, giữa hàng lông mày hiện nét mệt mỏi.
Mục đích Ác Mộng liên lạc với hắn lúc này quá rõ ràng.
Hiển nhiên phó bản tiếp theo hắn chuẩn bị vào cũng có tàn dư của Bug – hay cũng chính là mảnh vỡ của Vu Chúc.
Sau khi hắn “giết” bản thể Vu Chúc, Ác Mộng vẫn cần hắn giúp hòng loại bỏ những nguy cơ tiềm tàng.
Và mảnh vỡ của Vu Chúc đều tồn tại ở vị trí sâu nhất trong trung tâm phó bản.
Tệ hơn nữa là, phó bản tiếp theo là một phó bản đối kháng…
Vì nhiều lý do chồng chất, Ôn Giản Ngôn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đưa cuộc gặp mặt với Vu Chúc vào lịch trình.
Nếu không hắn đã tạm gác chuyện này ít nhất hai ba tháng nữa rồi mới tính tiếp.
Dù sao sau lần đâm lén sau lưng cuối cùng, phản ứng của Vu Chúc quá bất ngờ, khiến hắn không biết mình nên dùng biện pháp gì để đối phó.
Tuy nhiên sự tình đã tiến triển đến nước này, nếu cứ kéo dài thời gian cũng chẳng có ý nghĩa.
Mặc dù đã có quyết định, song đáy lòng Ôn Giản Ngôn vẫn cảm thấy muộn phiền.
Những suy nghĩ phức tạp xẹt qua tâm trí khiến hắn buộc phải thở dài.
“… Phù.”
Tiếng thở dài trống trải vang vọng,
Tựa như một cơn gió xoáy tiến vào hang tối âm u, lạnh lẽo và đầy điềm gở.
“…?!”
Ôn Giản Ngôn bị tiếng thở dài của mình làm giật nảy, bất giác ngẩng đầu nhìn lên.
Bất kể đồ đạc trong phòng hay đồ đạc quen thuộc xung quanh đều giống hệt trong trí nhớ, nhưng giờ phút này lại có vẻ xa lạ trong mắt hắn.
Như thể có bóng đen vô hình chậm rãi xâm nhập từ các góc, từ từ tuôn ra từ trong kẽ hở đồ đạc, vô thức lan rộng dưới đất, trên tường và trần nhà, khiến toàn bộ căn phòng bị bao phủ trong tông màu u ám, ngỡ như lạc vào một không gian khác.
Đáy lòng Ôn Giản Ngôn chùng xuống.
Thành công.
Đây có vẻ…
Là một giấc mơ.
Hoặc, là một ranh giới giữa mơ và thực.
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, lặng lẽ xoay người xuống giường.
Hắn đứng giữa phòng, quay đầu nhìn xung quanh.
Hắn không nhìn thấy bóng dáng Vu Chúc, nhưng kỳ lạ thay, Ôn Giản Ngôn có thể cảm nhận rõ ràng [ sự tồn tại] của đối phương.
Loại trực giác không thể diễn tả đang dẫn dắt và mách bảo hắn tiến về phía trước.
Ôn Giản Ngôn đi tới cửa, chậm rãi giơ tay đặt lên tay nắm.
Chỉ cần ấn nhẹ xuống, tay nắm cửa liền chậm rãi xoay tròn mở ra.
Cửa phòng lặng lẽ trượt ra bên ngoài.
Xuất hiện ngoài cửa không còn là dãy hành lang và đại sảnh xa hoa, thay vào đó là hắc ám vô tận, đen sậm, nặng nề, tĩnh mịch.
Khác với lúc trước, hắc ám nơi này tựa hồ không còn kinh khủng mà ngưng tụ thành thực thể, có vẻ hư vô yên ắng, như dòng hải lưu bị mất khống chế, không có phương hướng lơ lửng quanh người Ôn Giản Ngôn.
Và sâu trong bóng tối, loáng thoáng có thể nhìn thấy dáng người cao to.
Là Vu Chúc.
Hoặc là… một mảnh vỡ của Vu Chúc.
Người đàn ông lặng lẽ lơ lửng trong bóng tối, hai mắt nhắm nghiền, dường như vẫn đang say ngủ.
Gần như giống hệt khung cảnh lần đầu Ôn Giản Ngôn gặp Vu Chúc trong gương ở [Trường cấp ba Đức Tài].
Tất nhiên, chỉ gần như thôi.
Trên tứ chi nhợt nhạt của người đàn ông phủ kín phù văn giương nanh múa vuốt đen xì, trước ngực có một vết nứt vàng sậm.
Hệt như một con búp bê thuỷ tinh được ghép lại sau khi vỡ, mang vẻ đẹp mong manh không trọn vẹn.
Hai tay của y giơ lên cao.
Trên hai cổ tay quấn hai chiếc vòng Rắn ngậm đuôi, chậm rãi bơi lội như sinh vật sống, đường cong đen kịt kéo dài lên trên, cuối cùng biến mất trong bóng tối.
Ôn Giản Ngôn bước từng bước đến gần.
Đột nhiên, mí mắt nhắm nghiền của người đàn ông khẽ chuyển động.
Tim Ôn Giản Ngôn đập hẫng một nhịp, bước chân theo bản năng dừng lại.
Cách đó không xa, cặp mắt màu vàng trông giống như hai ngọn lửa rực sáng, lặng lẽ cháy trong đêm đen.
“… Ồ, cậu đây rồi.”
Giọng nói trầm thấp phá vỡ sự tĩnh lặng.
Dường như Vu Chúc không hề bất ngờ trước cuộc viếng thăm của Ôn Giản Ngôn, trên đôi môi mỏng mang theo nụ cười gần như khoái trá.
“Ta còn đang nghĩ, rốt cuộc cậu định kéo dài bao lâu.”
“…”
Ôn Giản Ngôn giật giật lông mày, cảm thấy có chút khó chịu.
Rõ ràng lúc này hắn mới là kẻ nắm quyền, song không hiểu sao, dưới tình huống bản thân chiếm ưu thế tuyệt đối mà lại như mất quyền chủ động.
Đáng ghét.
Phải mau chóng đoạt lại ưu thế mới được.
Hắn khẽ bật cười thành tiếng:
“Hết cách rồi, bây giờ tôi bận rộn lắm.
Vừa rồi khó lắm mới nhớ ra sự tồn tại của Ngài.”
Chàng trai xé bỏ mặt nạ dịu dàng cung kính của mình, để lộ răng nanh sắc nhọn tràn ngập hung hãn, đối chọi gay gắt, ăn miếng trả miếng với vị Thần Linh từng đứng trên cao một thời.
Trong không gian mộng cảnh lạnh lẽo dần bốc lên mùi thuốc súng.
Song bất ngờ là, nụ cười trên môi Vu Chúc càng đậm, ung dung dán mắt nhìn chàng trai nhân loại cách đó không xa.
“Ồ? Vậy tại sao lần này cậu lại dành thời gian để gặp ta?”
Y nhấn mạnh ba từ “dành thời gian”.
Ôn Giản Ngôn: “…”
Bực thế.
Rốt cuộc tên Thần Linh ngu ngốc này có tự hiểu bản thân đang là tù nhân không?
Chẳng qua như vậy cũng tốt.
Hắn đang thiếu một cơ hội vào chủ đề.
Khoé môi Ôn Giản Ngôn nở nụ cười, bước từng bước về phía trước, đáy mắt màu hổ phách lấp lánh ánh sáng âm u: “Có điều trước khi vào việc, tôi nghĩ hình như có chuyện Ngài đã quên.”
Ôn Giản Ngôn đứng trước Vu Chúc.
Dưới xiềng xích trói buộc của Rắn ngậm đuôi, thân dưới của y chìm trong vũng lầy tăm tối, do đó y thấp hơn nhiều so với Ôn Giản Ngôn đang đứng.
Chàng trai cúi người, trịch thượng nhìn xuống vị Thần bị giam cầm trước mặt, dùng đầu ngón tay nâng cằm đối phương, buộc y phải ngẩng đầu lên nhìn mình.
“Đức Cha, Ngài vẫn chưa nhận ra tình cảnh hiện tại của mình à?”
Đáy mắt hắn mang ý cười, dùng lời đâm vào vết thương đối phương: “Bây giờ Ngài không còn phải là vị Thần cao cao tại thượng nắm giữ hết thảy…”
Ôn Giản Ngôn nhéo cằm đối phương, thân mật lắc lắc:
“Bây giờ Ngài là tù nhân của tôi.”
Vẻ mặt Vu Chúc tĩnh lặng, hỉ nộ khó lường quan sát chàng trai trước mặt.
“Nếu như đã hiểu, xin hãy tỏ rõ thái độ.”
Ôn Giản Ngôn nhìn thẳng mặt y, ánh mắt khó dò, song khoé môi lại nở nụ cười tươi tắn:
“À, chi bằng bắt đầu từ lời cảm ơn đi.”
“Nếu tôi không đủ nhân từ giữ lại một phần mảnh vỡ của Ngài, có lẽ bây giờ Ngài đã bị phòng livestream Ác Mộng áp chế, vĩnh việt ngủ say rồi nhỉ?”
Hắn không đổi sắc bóp méo sự thật.
Như thể bản thân không tự tay đâm vào ngực đối phương, lật đổ hoàn toàn ưu thế của Thần, lợi dụng Rắn ngậm đuôi do Dị Thần chế tạo để cưỡng chế trói buộc giam cầm đối phương, đẩy y lưu lạc đến tình cảnh hiện tại.
“Nào, hãy học theo tôi khi trước đi.”
Ôn Giản Ngôn cười tủm tỉm ghé sát: “Nói mấy lời dễ nghe, hạ thấp cái tôi xuống, biểu đạt thành ý.
Nói không chừng… có lẽ tâm trạng tốt lên, tôi sẽ tiếp tục thu thập mảnh vỡ cho Ngài.”
Hắn dùng móng tay cọ nhẹ lên má đối phương, nhẹ nhàng như cọng lông vũ lướt qua.
Ánh mắt Vu Chúc lập tức tối sầm.
Một giây sau, chỉ nghe thấy “keng” một tiếng, đối phương đột nhiên nâng cánh tay bị Rắn ngậm đuôi giam cầm bắt lấy cổ tay Ôn Giản Ngôn.
Trước khi bước vào giấc mộng, Ôn Giản Ngôn mặc gì thì bây giờ cũng y chang thế.
Hắn không kịp đề phòng bị kéo qua, nửa người trên chúi xuống do tác động của lực.
Cổ áo thun lỏng lẻo mở toang, để lộ nửa xương quai xanh trắng nõn sạch sẽ và lồng ngực còn ẩm ướt.
“Cậu muốn hợp tác với ta… lần nữa?”
Dù đã bị mất hầu hết sức mạnh, nhưng Vu Chúc lại có vẻ sắc bén hơn bình thường.
Gần như không cần suy nghĩ, y lập tức nhận ra ý đồ của Ôn Giản Ngôn.
Đâm dao vào ngực y nhưng lại không giết chết y, thay vào đó giam cầm ý thức của y, đồng thời duy trì quyền uy người khống chế của mình, song song với đó lại thoáng buông lỏng, đưa ra điều kiện tràn ngập hấp dẫn…
Ôn Giản Ngôn có chút bất ngờ.
Hắn vốn tưởng rằng bản thân cần nói thêm vài câu nữa mới có thể giúp đối phương thấy rõ hiện thực…
Không ngờ, sau khi bị đâm hình như đầu óc tên này cũng minh mẫn hơn nhiều.
Nhưng…
“Có một chuyện Ngài sai rồi.”
Ôn Giản Ngôn giữ nguyên tư thế bị kéo, nhìn chằm chằm khuôn mặt gần trong gang tấc của đối phương, khoé môi thuần thục nở nụ cười:
“Lần này không phải hợp tác.”
“… Đó là mệnh lệnh.”
“Nếu Ngài đồng ý, sau khi kết thúc tất cả chúng ta sẽ không có quan hệ gì, đường ai nấy đi.
Nhưng nếu Ngài không đồng ý…”
Hắn vùng mạnh khỏi tay đối phương.
Ôn Giản Ngôn lui về phía sau hai bước, nhàn nhã dang rộng hai tay, biểu thị cho đối phương thấy không gian tăm tối đằng sau lưng mình, không hề áp lực tâm lý lên tiếng:
“Đây chính là nơi an nghỉ vĩnh viễn của Ngài.”
“Ta còn lựa chọn khác không?” Vu Chúc nheo mắt, môi nở nụ cười khó lường.
Ôn Giản Ngôn tiếc nuối lắc đầu:
“Tiếc là không có.”
“Ồ.” Vu Chúc nhẹ nhàng gật đầu đồng ý: “Vậy được rồi.”
Mặc dù đã sớm đoán được kết quả đàm phán, nhưng Ôn Giản Ngôn không ngờ lại diễn ra nhanh như vậy, khiến hắn không khỏi ngỡ ngàng.
Thực tế, theo kế hoạch ban đầu của hắn, bất kể Vu Chúc đáp ứng hay không thì cũng chẳng khác quá nhiều.
Cùng lắm hắn phí thêm chút việc, lợi dụng mọi thủ đoạn ép buộc đối phương phải bán sức vì mình.
Tất nhiên Ôn Giản Ngôn cũng đoán được khả năng đối phương đồng ý.
Dù sao, mặc dù giữa họ có huyết hải thâm thù nhưng đây vẫn lựa chọn tốt nhất.
Tạm thời đồng ý, chờ đợi thời cơ là con đường mà bất cứ kẻ thông minh nào cũng lựa chọn.
Tuy nhiên dù sao cũng không nên… đơn giản như vậy?
“Có điều, ta khuyên cậu hãy rời đi ngay.”
Vu Chúc mở lời.
Ôn Giản Ngôn nhíu mày: “Hả?”
“Hiện tại ta chỉ là một mảnh vỡ, thời gian duy trì tỉnh táo cùng lắm chỉ có ba phút.”
Cặp mắt vàng óng của người đàn ông loé lên ngọn lửa hoang dại nguyên thuỷ bị kìm nén: “Hầu hết thời gian còn lại ta sẽ rơi vào cuồng loạn, bị bản năng chi phối, giống như lần đầu cậu gặp ta.”
Y bỗng nhoẻn cười, nụ cười ẩn chứa hàm ý khiến người ta run sợ.
“Cậu sẽ chẳng muốn biết ta muốn thật sự làm gì với cậu đâu.”
Hết chương 284
------oOo------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...