Đồng tử của Ôn Giản Ngôn co rút.
… Mẹ kiếp, hắn quên béng luôn.
Mặc dù bây giờ hắn đang ở trong phó bản, nhưng khác với trước, sự kiểm soát của Ác Mộng đối với bên trong phó bản [Cao ốc Xương Thịnh] đã không còn tốt như xưa.
Hơn nữa trên người hắn vẫn còn “dấu ấn” của Vu Chúc, việc đối phương có thể nghe và nhìn thấy tất cả những gì xảy ra ở đây không phải chuyện khó khăn gì.
Con rắn đen xì lành lạnh chui vào tay áo, trườn qua cổ tay rồi vòng qua vai, men theo độ cong của xương quai xanh từ từ trườn xuống.
Hơi thở của chàng trai có vẻ hơi nhanh một chút.
Ôn Giản Ngôn cụp mắt xuống, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh thờ ơ:
“Chỉ là mấy lời khách sáo thôi.”
“Khách sáo?”
Giọng nói trầm thấp, không thể nghe ra vui buồn của người đàn ông kề sát bên tai.
Dái tai truyền đến cảm giác lành lạnh, giống như đôi môi khẽ chạm, lại giống vảy rắn mềm mại lướt dọc bên tai.
Ôn Giản Ngôn bất giác rụt người.
Hắn cố kìm nén phản ứng bản năng của mình, âm thầm liếc mắt nhìn đằng sau.
Phía sau hắn trống rỗng.
Cách đó không xa là cánh cửa kính đóng chặt, bên trong cửa hàng tối đen như mực, hiện màu xám xịt như gương dưới ánh đèn, phản chiếu rõ ràng bóng dáng chàng trai mặc đồ cưới.
Bóng tối bủa vây quanh hắn, như thể một loại tồn tại đáng sợ nào đó vượt ngoài hiểu biết nhân loại đang không thèm kiêng nể gì mà chiếm hắn làm của riêng, bao bọc hắn dưới cánh chim vô hình của mình.
Ôn Giản Ngôn vội vàng rời mắt, như không có gì xảy ra trả lời: “Đương nhiên.”
“Ta không thích lời khách sáo của cậu.”
Giọng của đối phương đều đều, tựa hồ cũng không cảm thấy lời mình kỳ lạ cỡ nào, như thể chỉ đang biểu đạt bất mãn một cách bình thường mà thôi.
“Ta không thích cách hắn nhìn cậu.”
Cảm giác lành lạnh lướt qua môi.
Dưới ánh sáng tù mù, đôi môi chàng trai lộ ra màu đỏ dị thường, hệt như một loại trái cây chứa đầy máu tươi.
Đôi môi căng mọng mềm mại lõm xuống dưới một sức mạnh vô hình nào đó, tựa hồ đang bị thứ gì vô hình chậm rãi đè ép.
“Hơn nữa hắn ta suýt chút nữa đã hô hấp nhân tạo cho cậu.”
Ôn Giản Ngôn: “.”
Hắn thật sự không ngờ việc hô hấp nhân tạo còn chưa xảy ra lại có thể khiến Vu Chúc canh cánh đến tận bây giờ.
Mặc dù đối một tồn tại như Vu Chúc mà nói, có lẽ khái niệm “ghen tuông” không nằm trong quan niệm của y, song phải nói rằng, dáng vẻ hiện giờ của y…
Chẳng khác gì ghen tuông cả.
“Có lẽ ta nên thịt hắn.”
Vu Chúc nói.
“… Có lẽ ta nên ăn sạch lũ người ở đây.”
Giọng của Vu Chúc có chút đăm chiêu, như thể đang nghiêm túc suy nghĩ về khả năng này.
Trong quan niệm của y, Ôn Giản Ngôn là vật sở hữu của mình, bất kể sự đụng chạm hay thèm khát nào đến từ nhân loại khác đều mạo phạm đến y.
Y sẽ không làm gì Ôn Giản Ngôn… ít nhất không phải lúc này.
Nhưng đối với những người khác, y sẽ không nhân từ như vậy.
Chỉ cần nuốt chửng linh hồn, tiêu hoá thể xác họ, biến họ trở thành một phần của “bản thân”, vậy thì những tội lỗi này sẽ thuộc về “chính mình”.
Mà chính mình có thể đụng chạm vào vật của mình.
Ôn Giản Ngôn: “…”
Chậc, Tà Thần ghen tuông còn nguy hiểm gấp bội sự ghen tuông của con người.
Dưới sự trói buộc của đống vải vóc đỏ tươi rộng lớn, thân trên của hắn đã bị quấn quanh lúc nào không hay.
Bóng tối biến thành thực thể rắn chắc, giống như cành cây sinh trưởng dọc theo cơ bắp, lại giống con trăn khổng lồ chậm rãi cắn nuốt con mồi.
“Anh ăn họ làm gì?”
Ôn Giản Ngôn bỗng nhiên nhoẻn cười.
Giọng hắn vẫn rất bình thản, thế nhưng ẩn trong tiếng cười lại có tiếng hít hà rất khẽ:
“Tôi tưởng tôi mới là con mồi của anh?”
Xúc tu quấn quanh thoáng dừng lại, ngay trong giây sau đột ngột thắt chặt.
Bóng đen lạnh lẽo chìm sâu vào trong làn da mềm mại nóng hổi.
Làn da mịn màng không thấy ánh sáng mặt trời phía trong cánh tay bị hằn những vết đỏ nhạt.
“Tất nhiên rồi.”
Giọng nói khàn khàn của Vu Chúc kề sát tai Ôn Giản Ngôn.
Giọng của chàng trai mang theo ba phần thờ ơ cùng một chút quyến rũ như đang trêu chọc:
“Vậy thì, bây giờ anh ăn nguyên tôi còn không đủ sao?”
“…”
Hơi thở sau tai dường như rối loạn trong giây lát.
“… Đương nhiên rồi.
”
Giọng của đối phương căng thẳng như thể bị ép ra từ kẽ răng.
Ôn Giản Ngôn nhếch môi dưới.
Nhìn xem, đơn giản cỡ nào.
Chỉ mới vài ba câu đã đủ nhỉ?
Một giây sau, đồng tử của hắn đột nhiên co rút.
“A!”
Một tiếng rên rỉ bóp nghẹt tràn ra từ cổ họng hắn, bị hắn gắng gượng đè giữa kẽ răng, nuốt xuống chân lưỡi.
Phần eo của Ôn Giản Ngôn mềm oặt, cơ thể không tự chủ được ngã xuống, may mà kịp thời vịn cánh cửa kính bên cạnh nên mới ổn định được người.
Tô Thành đứng bên nghe thấy động tĩnh, kinh ngạc quay đầu:
“Cậu làm sao vậy?”
Bên Cao ốc Xương Thịnh xám xịt, ngoại trừ giếng trời ở giữa thông thẳng lên trên thì cửa hàng xung quanh đều rất u ám.
Dù rằng cách nhau không xa, song tầm nhìn lại rất hẹp.
Ôn Giản Ngôn dùng tay vịn cửa kính, ống tay áo màu đỏ rộng thùng thình trượt xuống, để lộ cánh tay cường tráng cân đối.
Đầu ngón tay trắng bệch bởi vì dùng sức quá nhiều, tựa hồ phải rất cố gắng mới có thể giữ được lưng thẳng.
“… Không, không có gì hết.”
Giọng hắn không có quá nhiều cảm xúc dao động, tựa hồ không khác bình thường là bao.
Nhưng không hiểu vì sao, Tô Thành lại cảm giác được chút khác thường tinh tế.
“Cậu không sao chứ? Có khó chịu ở đâu không?”
Anh ta có chút lo lắng, vội vàng tiến lên một bước muốn đi tới cạnh đối phương xem xét tình hình thế nào.
“Không có việc gì!”
Giọng Ôn Giản Ngôn chợt cao lên.
Tô Thành giật mình vô thức dừng bước.
Đối phương tựa hồ cũng ý thức được sự thất thố của mình.
Hắn hắng giọng một cái, bình tĩnh đáp: “Mọi chuyện đều ổn, tôi chỉ phát hiện một vài manh mối trước đây bỏ qua thôi.”
“… Thật à?”
Tô Thành đứng tại chỗ, tựa hồ có chút tiến thoái lưỡng nan.
Anh có thể cảm nhận được Ôn Giản Ngôn không nói dối, tuy nhiên trạng thái hiện tại của đối phương làm anh không yên tâm hoàn toàn…
“Thật.”
Ôn Giản Ngôn hơi tăng nhanh tốc độ nói.
Khoảng cách ngắt nghỉ giữa các tiếng tựa hồ còn xen lẫn chút ngữ khí giận dữ không rõ ràng, nhanh chóng bị nuốt vào trong cổ họng, không để lại chút dấu vết nào.
“Tóm lại anh cứ qua chỗ Kỳ Tiềm hội họp trước đã, cho tôi một chút thời gian riêng tư… tôi cần tự mình suy nghĩ.”
Hắn gằn từ chữ rõ ràng:
“… Một mình.”
Tô Thành chớp mắt vài cái song cũng thỏa hiệp:
“Vậy được rồi.”
Anh biết rất rõ khi nói đến manh mối quan trọng, Ôn Giản Ngôn thường quen với việc đánh đố người khác.
Trừ khi có chứng cứ xác thực, bằng không hắn rất ít khi chia sẻ suy đoán của mình, việc cần suy nghĩ một mình cũng là dễ hiểu.
Đương nhiên quan trọng nhất là, hiện tại phó bản Cao ốc Xương Thịnh đã không tạo thành uy hiếp quá lớn, bằng không Tô Thành sẽ không dễ dàng nhượng bộ như vậy, để Ôn Giản Ngôn ở lại một mình chốc lát.
Anh xoay người đi về phía Kỳ Tiềm.
Tô Thành vừa đi vừa cảm thấy tựa hồ có chút kỳ quái.
Ừm…
Chẳng lẽ bởi vì tầm nhìn ở đây quá hẹp nên anh nhìn nhầm?
Hình như vừa nãy tai Ôn Giản Ngôn đỏ đến đáng sợ…
Nghe tiếng bước chân đang dần rời đi của Tô Thành, Ôn Giản Ngôn chống tay lên cửa kính đứng thẳng dậy.
Lòng bàn tay ướt nhẹp mồ hôi ma sát với mặt kính trơn nhẵn phát ra tiếng “kít” chói tai, để lại một vết bàn tay rõ ràng.
Hắn nghiến răng nghiến lợi rảo bước vào sâu trong bóng tối, bước chân càng ngày càng nhanh, như thể sợ bị người nào đuổi kịp.
Giếng trời xám xịt bị bỏ lại đằng sau, con đường phía trước càng ngày càng tối, tầm nhìn càng ngày càng bị thu hẹp.
Rốt cuộc, khi Ôn Giản Ngôn xác định bản thân sẽ không bị ai nhìn thấy, sức mạnh chống đỡ đột kia đột nhiên biến mất.
Đầu gối chợt mềm nhũn ra.
Hắn chống tay lên vách tường mượn lực, chậm rãi trượt xuống.
Vạt áo hỉ phục thùng thình mở toang, nằm rải rác dưới nền đá lạnh lẽo nhợt nhạt, hệt như đoá hoa to lớn bắt mắt nở rộ rực rỡ.
Ôn Giản Ngôn quay mặt vào tường, quỳ xuống, hơi khom lưng.
Đầu hắn cúi gằm, quần áo chỉnh tề, gần như có thể coi là không hở chỗ nào, chỉ có vạt áo màu đỏ tự nhiên chuyển xuống, để lộ nửa chiếc cổ trắng nõn thon dài, dường như đang tỏa sáng trong đêm tối.
Làn da rịn đầy mồ hôi, một vài lọn tóc màu bạc loà xoà dính vào đó.
Bàn tay thon dài áp chặt lên tường, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, đầu ngón tay trắng bệch vì dùng sức quá nhiều.
Giữa đống tóc tai rối bù lộ ra vành tai đỏ ửng, hơn nửa gò má bị tóc che khuất, chỉ có thể thấy sườn mặt đỏ bừng nhẵn nhụi giống như có thể nhỏ máu.
“Cậu dạy cho ta,” Nụ hôn lạnh giá rơi vào vành tai nóng hổi: “Không phải sao?”
“…”
Ôn Giản Ngôn cắn chặt răng, giữ nguyên tự thế cuộn tròn nửa người, tựa hồ đã hạ quyết tâm không phát ra tiếng.
“Ta học thế nào?”
Vu Chúc trầm giọng hỏi.
… Tay hắn không phải bóng tối hay hắc ám phi nhân loại! Càng không trực tiếp…
“…”
Ôn Giản Ngôn ghì vầng trán nóng hổi lên mu bàn tay, một chữ cũng không thèm trả lời.
Hắn chỉ giơ tay, nhét khớp ngón tay vào miệng mà không nói lời nào, sau đó run rẩy nghiến chặt răng.
*
[Nhiệm vụ sinh tồn trong Cao ốc Xương Thịnh đã hoàn thành, tiến độ mở khoá đạt 100%, phó bản đang đóng]
[10, 9, 8,…]
[Streamer đã offline]
[Phòng livestream sẽ đóng cửa sau một phút, đếm ngược: 60, 59…]
Giống như Ôn Giản Ngôn từng nói, khi thời hạn cuối cùng của phó bản Cao ốc Xương Thịnh chấm dứt, âm thanh hệ thống đã tắt từ lâu lại vang lên, văng vẳng rõ ràng bên tai mọi người.
Sau khi đếm ngược kết thúc, trước mặt tất cả streamer sống sót trong Cao ốc Xương Thịnh đều tối sầm.
Giây tiếp theo, không gian trắng xoá quen thuộc xuất hiện trước mặt mọi người.
Có vẻ mọi chuyện đã trở lại đúng quỹ đạo, bọn họ có thể quay về đại sảnh streamer sớm thôi.
Tô Thành đứng dậy quay đầu nhìn quanh một vòng.
Mặc dù [Cao ốc Xương Thịnh] có số lượng đội ngũ tham gia đông đảo, nhưng người sống sót trở lại rất ít.
Ánh mắt anh đảo qua mọi người, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc.
Chờ đã, Ôn Giản Ngôn đâu rồi?
Theo lý mà nói, hắn hẳn là cũng xuất hiện trong không gian này… thế nhưng Tô Thành lại không tìm thấy bóng dáng quen thuộc kia đâu.
*
Bên trong Cao ốc Xương Thịnh.
Tất cả streamer đều biến mất, chỉ còn lại không gian rộng lớn xám xịt, không khí im lìm không có chút âm thanh nào.
Trong một góc tối.
Thanh niên mặc bộ đồ cưới đỏ tươi dựa đầu vào tường, cong lưng vùi đầu thật sâu, bả vai thỉnh thoảng lại run lên một cái.
Tiếng hít thở hỗn loạn bị đè nén sâu trong cổ họng, chỉ còn lại một chút tiếng nức nở run rẩy cuối cùng.
Hắn cắn mạnh vào khớp ngón tay, răng cắm sâu vào trong da, như thể không cảm nhận được đau đớn.
Đột nhiên, đầu ngón tay đang bấu trên tường siết chặt, một tiếng chửi rủa không thể kiềm chế tràn ra cổ họng, như thể muốn cắn nát cái tên trong miệng rồi nuốt vào.
“Tôi… đ*t… cả lò nhà anh… Vu Chúc…”
Khuôn mặt chàng trai phản chiếu trong ô cửa kính mờ ảo.
Phía sau hắn, bóng hình một người đàn ông trưởng thành chậm rãi hiện ra, biến thành thực thể.
Con ngươi vàng óng của người đàn ông lóe sáng trong đêm tối.
Y quan sát khuôn mặt của Ôn Giản Ngôn trong gương, sau đó giơ tay, thong thả đưa đầu ngón tay đến bên môi mình.
Đầu lưỡi đỏ tươi thè ra, còn chưa thỏa mãn liếm láp.
“Cậu nói chuẩn lắm.”
Y hài lòng mỉm cười:
“Con mồi của ta chỉ cần có cậu là đủ.”
Editor có lời muốn nói:
Có qua có lại mới toại lòng nhau.
Dạy người ta tuốt lươn thì giờ người ta thực hành tuốt lại, gì căng :v
Hết chương 273
------oOo------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...