Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng FULL


 
Dòng chữ màu đỏ lập lòe bên ngoài đại sảnh livestream [Cao ốc Xương Thịnh]:
Độ khó phó bản: cấp A+
Mức độ mở khoá cao nhất trong lịch sử: ■■%
Giá trị xem: cấp S
Trong lúc bất giác, giá trị xem của toàn bộ phó bản đã tăng vọt lên cấp bậc cao nhất, được treo cao trên toàn bộ quảng trường livestream, chiếm vị trí lộ diện nổi bật nhất.

Là một phó bản sắp đến thời hạn kết thúc nhưng số lượng người xem trực tuyến lại liên tục tăng vọt.
Ngay cả trong livestream Ác Mộng, phó bản [Cao ốc Xương Thịnh] cũng được coi là phó bản kỳ lạ.
Nó được mở ra từ lâu và gần như rất khó để ngược dòng thời gian tìm hiểu, song số lần mở ra lại rất ít.

Mặc dù mỗi lần mở ra sẽ có các đội khác nhau được đưa vào, nhưng số tầng cao nhất có thể bước tới và số đạo cụ ẩn thu được đều không giống.
Tuy nhiên, phó bản [Tòa nhà Xương Thịnh] chưa bao giờ hiển thị các giá trị có liên quan đến mức độ mở khóa, ngay cả số lượng vật phẩm ẩn cũng không rõ ràng.
Trước đây khán giả không biết lý do cụ thể…
Cho đến lần này.
Khi xuất hiện đội ngũ đầu tiên bước vào “tầng năm” không tồn tại, khán giả cuối cùng cũng hiểu vì sao phó bản không có cấp độ mở khóa cao nhất cũng như việc không có tổng số vật phẩm ẩn cụ thể.

Bởi vì nó vốn là một tòa nhà không có điểm dừng.

Về mặt lý thuyết, nếu không hạn chế thời gian, có lẽ streamer sẽ rơi vào vòng lặp vô hạn.
Cứ mỗi bốn tầng sẽ thay một đợt “khách hàng”.
Trước đây khán giả tưởng rằng các đợt streamer khác nhau sẽ rút trúng các cửa hàng khác nhau, do đó phải đối mặt với các thử thách khác biệt.

Mãi đến lần này họ mới hiểu ra, tất cả điều ấy đều không liên quan đến việc lựa chọn cửa hàng mà được xác định bởi cấu trúc logic thâm sâu của toàn phó bản.
Từ khi có streamer tiến vào tầng năm – nơi chưa từng có người nào đạt đến – lần đầu tiên bên dưới phó bản [Cao ốc Xương Thịnh] xuất hiện thanh tiến độ mở khoá cao nhất trong lịch sử.

Tuy rằng con số cụ thể trên đó không thể nhận ra, nhưng thỉnh thoảng số liệu lại nhấp nháy một cái như bị thứ gì quấy nhiễu.
Theo thời gian trôi qua, số lượng người xem trực tuyến của [Cao ốc Xương Thịnh] dần dần tăng lên.

Trong đó có ít nhất hơn nửa người xem đều tập trung ở bốn phòng livestream của streamer.
Mà streamer trong bốn phòng livestream này chính là bốn người tiến sâu vào phó bản nhất, hơn nữa còn mở ra nhiệm vụ chủ tuyến cuối cùng.
Kỳ Tiềm, Quất Tử Đường, Tô Thành, Ôn Giản Ngôn.
Trong đó, phòng livestream [Thành Tín tối thượng] của Ôn Giản Ngôn trở nên đen xì không rõ nguyên do ở mười giây đếm ngược cuối cùng của nhiệm vụ chủ tuyến.

Hệ thống hiển thị tín hiệu bị mất đang kết nối lại, nhưng căn cứ vào hình ảnh cuối cùng trước khi tín hiệu biến mất có thể thấy, vào thời điểm đó Ôn Giản Ngôn đã bị nhấn chìm trong biển người giấy, chỉ e lành ít dữ nhiều, phòng livestream của hắn có thể đóng cửa bất cứ lúc nào.
Tuy rằng phòng livestream của mấy người khác không bị ngắt kết nối đột ngột như Ôn Giản Ngôn, song có vẻ tình hình cũng không khả quan lắm.
Chỉ còn vài giây cuối cùng mà trong tay họ vẫn không có manh mối phá ải nào,  khả năng thành công gần như bằng không.
Khán giả trong phòng livestream nín thở, mắt dán chặt vào đồng hồ đếm ngược màu đỏ máu phía trên màn hình, lẳng lặng chờ đợi.
00:00:03
00:00:02
Giây cuối cùng.

Không có khả năng lật ngược thế cờ.
Hình ảnh màn hình đóng khung khuôn mặt tái nhợt của ba người.
Trong tứ hợp viện kinh dị, phía sau lưng họ là nữ thi váy đỏ, trước mặt là vô số người giấy, không còn đường nào trốn thoát.
Khán giả không biết nên thất vọng hay thở dài ngao ngán.
Chính xác thì họ đang mong đợi điều gì?
Hai giây cuối cùng có thể xảy ra chuyện gì nữa sao? Có vẻ mấy người tiềm năng này cũng chỉ được vậy… Mặc dù kích hoạt nhiệm vụ chủ tuyến cuối cùng, nhưng bởi vì không hoàn thành trong thời gian quy định nên bị hệ thống xoá bỏ.
Hầy.
Đáng tiếc.
Nhưng trong Ác Mộng chuyện này cũng không phải hiếm.
Mọi người thở dài chuẩn bị giải tán.
Thình lình, trước sự chứng kiến của bàn dân thiên hạ, hệ thống đếm ngược đột nhiên dừng lại.
Màn hình kẹt cứng tại một con số nguy hiểm.
00:00:01
“Hả? Chuyện gì vậy? Hệ thống bị trục trặc à?”
“Tín hiệu bị đứt?”
Phòng livestream ồn ào nhốn nháo, những âm thanh nghi hoặc vang vọng như sóng biển.
Một bình luận chậm rãi xẹt qua màn hình:
“Tôi đã bảo rồi, đừng kết luận nhanh như thế.”
“Đến nay thiên phú của hai streamer vẫn chưa được sử dụng.”
*
Trong bóng tối, chàng trai giơ đẩy vai đối phương.
Ống tay áo màu đỏ máu rộng thùng thình trượt xuống, lộ ra cánh tay thon dài, cổ tay mảnh khảnh tạo thành độ cong yếu ớt, để lộ một mảng da trắng bắt mắt.
“Chờ, chờ chút.”
Ôn Giản Ngôn ngửa đầu, giọng nói có chút tắc nghẽn.
“?”
Vu Chúc thoáng khựng lại, giương mắt nhìn qua, tỏ vẻ khó hiểu trước sự từ chối của con người.
“Nhưng…”
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, cố gắng hết sức nói bằng giọng điệu bình tĩnh:
“Nhưng về mặt lý thuyết, giao dịch giữa hai ta còn chưa hoàn thành… Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, Ác Mộng cũng chưa biến mất phải không?”
“…”
Vu Chúc nghiêng đầu, mái tóc đen dài bồng bềnh xoã xuống vai Ôn Giản Ngôn, lạnh lẽo mềm mại như những xúc tu hắc ám của y, gây ra cảm giác ngứa ngáy.
“Nhưng chẳng có gì khác cả.”
Y tựa hồ có chút nghi hoặc.
“Ta đã nói rồi, chuyện kế tiếp cứ giao cho ta, cậu chỉ cần ngồi chờ là được.”
“Chỉ cần cậu ở chỗ này, dấu ấn nó đã in trên linh hồn của cậu sẽ dần yếu bớt, thẳng đến khi nào biến mất mới thôi.”
Vu Chúc dang tay ôm eo chàng trai, như con mèo lớn vây lấy con mồi.

Ẩn trong con ngươi vàng óng là dục vọng đen kịt trái ngược với vẻ ngoài, tựa như vực sâu không đáy.
Bàn tay lạnh lẽo trượt xuống, đáp chính xác lên xương hông Ôn Giản Ngôn.
“Ưm!”
Một tiếng rên rỉ đau đớn thoát ra từ cổ họng chàng trai, khàn khàn run rẩy, quanh co một hồi rồi bị hắn nuốt xuống bụng.
Ôn Giản Ngôn cau mày, thoạt nhìn không biết là vì đau đớn hay cảm giác khác…

Hắn cúi đầu, hàng lông mi dài khẽ run, gò má dâng lên một một vệt ửng hồng lan đến mang tai, tạo thành sự tương phản rõ rệt với màu tóc.
“Dấu ấn của ta sẽ thay thế nó.” Nhiệt độ lạnh lẽo từ lòng bàn tay Vu Chúc xuyên qua vải mỏng, in lên làn da yếu ớt bị tra tấn.
Hiếm khi Vu Chúc giải thích chi tiết và kiên nhẫn như lần này.
“Chờ ta ăn tươi nuốt sống “nó” xong, cậu sẽ hoàn toàn là của ta.”
… Hiển nhiên “nó” trong lời y chính là Ác Mộng.
“Tôi hiểu, nhưng…” Giọng Ôn Giản Ngôn vẫn khàn khàn,song lại dứt khoát từ chối: “Về nguyên tắc, không phải vẫn chưa đến thời gian à?”
 “…”
Vu Chúc lạnh lùng nhíu mày, tựa hồ đã mất kiên nhẫn với cuộc giao tiếp không có điểm chung.
Mãi đến khi đối phương thình lình giơ tay khoác lên vai y.
“Ngài biết… Tôi không từ chối Ngài mà.”
Chàng trai ngước mắt, con ngươi hổ phách ướt sũng nước, cả người mềm nhũn đáng thương, hắn dịu dàng nói:
“Có điều, phó bản vừa rồi tôi vẫn còn bạn đồng hành… Bọn họ thế nào rồi? Ngài có biết không?”
 “… Vẫn còn sống.”
Vu Chúc đáp.
Y có chút miễn cưỡng trả lời câu hỏi.
Từ tận đáy lòng Vu Chúc không thèm để ý đến “bạn đồng hành” mà Ôn Giản Ngôn đề cập.

Nói chính xác thì, đối với tất cả con người trừ Ôn Giản Ngôn, y đều có thái độ như vậy chứ đừng kể họ còn có thái độ thân thiết như kia…
Nhớ lại cái ôm y đã chứng kiến cùng màn “hô hấp nhân tạo” suýt chút xảy ta, Vu Chúc nhíu mày tỏ vẻ không vui.
Từ tận đáy lòng y cho rằng, đến giờ mình chưa chủ động lấy mạng bọn họ đã coi là khoan dung độ lượng lắm rồi.
“Nhưng nếu cứ tiếp tục, bọn họ sẽ chết sớm mất.”
Ôn Giản Ngôn nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, chậm rãi bổ sung, dường như vô cùng chắc chắn về điều đó.
“Ngài cũng biết đúng không?”
“…”
Vu Chúc không trả lời.
Vẻ mặt y lạnh lùng, đuôi mày thậm chí còn chẳng nhúc nhích, không hề che đậy sự thờ ơ của mình chút nào.
Ôn Giản Ngôn dám cá chắc rằng, cho dù tất cả nhân loại đều chết hết sạch thì vị Ngụy Thần này cũng chẳng thèm nhắc mắt lên.
Hắn hít một hơi thật sâu và nói:
“Sau khi mọi chuyện kết thúc tôi đương nhiên sẽ thuộc về Ngài.

Điểm này tôi không phủ nhận… giao dịch của hai ta vẫn đang tiến hành, dấu ấn của Ngài vẫn còn trên tôi, cho nên chỉ cần đội viên của tôi còn sống, tôi sẽ đồng ý với quyết định của Ngài.”
“Giao dịch chấm dứt sớm.”
“Tôi sẽ đi theo Ngài.”
[Đã ăn quả nói dối]
Ôn Giản Ngôn dùng đôi môi ấm áp chạm vào gò má đối phương, hàng lông mi dài màu bạc che khuất tầm mắt, hắn khẽ thì thầm:
“Nhưng bây giờ… Tôi phải quay lại.


Vu Chúc vẫn chưa đáp.
“Ngài sẽ thả tôi trở về chứ?”

Giây tiếp theo, xúc xắc mười mặt tinh xảo bắt đầu chuyển động.
Lục cục.
[78/10]
 [Thất bại]
Không có gì đáng ngạc nhiên.
“Tôi thuộc về Ngài, mãi mãi.”
Ngón tay chàng trai vuốt ve vai và cổ đối phương, đầu ngón tay lạnh lẽo trườn dọc xuống dưới theo chú văn phức tạp, phác họa đường cong gồ ghề của cơ bắp, như gần như xa, qua loa hời hợt.
Đầu ngón tay Ôn Giản Ngôn chạm vào làn da lạnh lẽo.
Móc, khều, xoa… cho đến tận khi vùng bụng săn chắc rõ nét của đối phương bắt đầu phập phồng, căng chặt và co cứng một cách mất kiểm soát.
“Nhưng bất kể thế nào, tôi cũng chỉ là một nhân loại mà thôi.”
“Trái tim nhạy cảm, tâm hồn mỏng manh… rất dễ bị ảnh hưởng bởi sinh tử của người khác.”
Đầu ngón tay quấn quýt, chìm vào bóng tối.
“Nhưng Ngài sẵn lòng để tín đồ của Ngài vui vẻ, đúng chứ?”
“?!”
Đồng tử Vu Chúc đột nhiên co rụt.

Con ngươi vàng óng dán chặt vào chàng trai trước mặt, tựa hồ đột nhiên bị mất tiết tấu.
“Cậu…”
Y dằn phần còn lại của âm thanh giữa kẽ răng, sau đó nuốt xuống.
“Ừm, tôi không phải kẻ nói dối.” Ôn Giản Ngôn chớp mắt, trên mặt lộ vẻ vô tội: “Trước kia tôi hứa với Ngài điều gì, tôi chắc chắn sẽ thực hiện được.”
 “…”
Cánh tay quấn quanh eo đột nhiên siết chặt, hệt như muốn bóp nát eo hắn.
Như bị tâm trạng của chủ nhân ảnh hưởng, hắc ám xung quanh đột nhiên trở nên hỗn loạn cuồng bạo, như là mặt biển gặp bão, sóng thần cuồn cuộn bốc lên như núi, bao trùm sức mạnh bạo ngược, kinh khủng đến cực cùng.
Chỉ có hai người đứng yên giữa tâm bão, bất động như núi.
“Sao Ngài phản ứng mạnh thế, không phải Ngài muốn tôi dạy Ngài sao?”
Ôn Giản Ngôn bỗng nhoẻn cười.

Hắn nghiêng đầu tựa má vào vai đối phương, con ngươi nhạt màu có vẻ ngọt ngào gian trá, hệt như đang giăng một chiếc bẫy độc.
Hắn ghé sát gần, chóp mũi chạm vào gò má Vu Chúc, giọng nói rất trầm mang theo hơi thở nóng bỏng ẩm ướt:
“… Bây giờ tôi sẽ dạy ngay.”
“Ngài học được chưa?”
Đồng tử Vu Chúc đột nhiên co lại thành một đường thẳng.
“!”
Vẻ mặt y hỗn loạn, mang theo chút khiếp sợ và ngơ ngác không biết làm sao.

Môi mỏng hé mở, tựa hồ đang đè nén cơn thở dốc.
“Ưm…”
Một âm tiết trầm thấp hỗn loạn phát ra từ khoang mũi.
Y bỗng cúi đầu vùi mặt vào hõm vai Ôn Giản Ngôn.

Cánh tay rắn chắc và mu bàn tay nổi đầy gân xanh dữ tợn vì dùng sức quá đà, như thể y đang kìm nén ham muốn nghiền nát nhân loại trong vòng tay mình.
Xương cốt nhân loại kêu răng rắc, như thể sắp bị cái ôm ngột ngạt này nghiền bẹp.
“… Shhhh!”
Ôn Giản Ngôn rít lên.
Bởi vì cơn đau từ xương mang đến khiến hắn cau mày, thế nhưng đáy mắt lại hiện nụ cười ác ý.
“Như tôi đã hứa, nó rất vui mà… phải không?”
Toàn bộ phòng livestream đều biết Ôn Giản Ngôn có đôi tay rất đẹp.
Và hắn cũng rất giỏi trong việc sử dụng chúng.

Trên mu bàn tay, mạch máu xanh nhạt hệt như dãy núi trập trùng dưới làn da trắng nón.

Ngon tay thon dài, khớp xương linh hoạt, bụng ngón tay ấm áp tròn trịa, nhẵn nhụi và mềm mại.
Cho dù là mở khoá hay bất kỳ công việc nào khác đòi hỏi sự tinh tế, chi tiết và kiên nhẫn hơn thì hắn đều có thể hoàn thành một cách dễ dàng và thuần thục.
… Đã từng có khán giả tưởng tượng và tự hỏi cảm giác khi được bàn tay ấy chạm vào sẽ thế nào.
Khéo léo, mềm mại, nham hiểm và hài hước.
Dụ dỗ, mê hoặc, thao túng… Nhẹ nhàng khơi mào náo loạn tranh chấp, dửng dưng phát ra sức mạnh rúng động lòng người.
Hắn dùng tay còn lại vuốt ve gáy đối phương, luồn những ngón tay vào mái tóc dài, cái được cái chăng vuốt ve.
“Nhìn xem, tôi nguyện ý làm Ngài vui vẻ.”
Âm cuối mang theo nụ cười giương cao, yếu hầu khẽ chuyển động lên xuống, phát ra âm thanh ngọt ngào nhớp nháp:
“Ngài cũng nguyện làm tôi vui vẻ phải không?”
[78/60]
[Thất bại]
Các con số trên xúc xắc mười mặt không nhất thiết phải cố định.
Tuy rằng không thể thay đổi vận may nhưng xác suất thành công có thể bị thao túng.
Trong bệnh viện Phúc Khang, vô số Quỷ Anh đã chứng minh khái niệm này.
Chỉ cần ước muốn, sau đó thay đổi những thứ có thể thay, phá huỷ những thứ có thể phá, lèo lái mọi thứ theo hướng của mình…
Hắn là kẻ dối trá.
Một kẻ dối trá mê hoặc lòng người.
Hắn chưa từng che dấu sự hèn hạ của bản thân.

Chỉ cần đạt được mục đích hắn sẽ lợi dụng hết thảy và ảnh hưởng lên mọi thứ mình có thể ảnh hưởng.
Ví dụ, trái tim phòng bị của nạn nhân.
Hoặc… năng lực kiểm soát?
Móng tay cứng rắn được cắt tỉa gọn gàng, cong cong tròn trịa, như đang đùa giỡn lướt qua khiến người ta không kìm được mà run rẩy.
“…”
Vu Chúc cúi đầu, đôi mắt vàng óng ngập tràn hỗn loạn.

Y vội vã kiềm chặt cảm giác hỗn loạn xa lạ ấy giữa hai hàm răng, cổ họng phát ra âm thanh rên rỉ, hệt như con thú đáng thương đang mê muội.
“Đức Cha của tôi…”
Ôn Giản Ngôn nhích lại gần, con ngươi hổ phách sâu thẳm biến thành màu caramel.
“Vu Chúc.”
“Vu Chúc.”
“Thả tôi trở về, có được không?”
Hắn ngẩng đầu cắn vành tai lạnh lẽo của đối phương, dùng đầu lưỡi mềm mại ấm áp liếm láp, giọng nói dịu dàng mang theo hơi ẩm:
“Tôi thề tôi nhất định sẽ quay lại.

Chờ đến khi hết thảy chấm dứt, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.”
Kẻ lừa đảo cười tủm tỉm áp sát.
“Cứ tin tôi, nhé?”
[78/100]
[Thành công]
Editor có lời muốn nói:
Bổ quả cau, mình đoán đoạn trên Ôn Giản Ngôn đang vuốt ve cái “cần tăng dân số” cho ông hàng xóm…
Hết chương 269
 
------oOo------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui