Dưới ánh mắt tràn đầy tính ám chỉ, Ôn Giản Ngôn rùng mình một cái, mau chóng trả lời mà không chút đắn đo: “Tất nhiên là không sao hết.”
“Thế à.”
Vu Chúc ghé sát lại gần, cánh tay thon dài rắn chắc thoáng siết chặt: “Vậy thì chi bằng…”
Y còn chưa kịp dứt lời, Ôn Giản Ngôn đã vội vàng cắt ngang: “Dừng lại!”
Vu Chúc: “?”
Y nghiêng đầu, ánh mắt vẫn dán chặt vào con người trước mặt.
“Chí ít anh cũng phải biết phân tích tình hình chứ hả!” Ôn Giản Ngôn cảm giác thái dương giật giật: “Không phải anh muốn vào tầng năm sao? Tầng năm ở ngay phía trước.
Bây giờ anh, anh…”
“Vậy thì thế nào?”
Không ngờ đối phương lạnh nhạt đáp trả, cứ như chẳng thèm để bụng chuyện này chút nào.
Vu Chúc vươn tay, dùng đầu ngón tay lạnh lẽo ấn vào vành tai chàng trai, xoa xoa dọc theo xương tai, cuối cùng nắm lấy đôi tai mềm mại.
“Cơ thể cậu, linh hồn cậu, tất cả đều thuộc về ta.”
Như thể vô cùng hiếm lạ, y vuốt ve vành tai Ôn Giản Ngôn, mãi cho đến khi khối thịt trắng nõn mềm mại bị nhuộm đỏ bừng, trở nên tính tế nóng bỏng.
Vu Chúc cúi xuống cắn lên miếng thịt mềm mại, dùng hàm răng sắc nhọn nhay nghiến chốc lát, đã vậy còn chưa thỏa mãn liếm liếm, cuối cùng mới chịu buông ra.
Y dùng cặp mắt màu vàng tràn ngập dục niệm xâm chiếm nhìn chăm chú chàng trai đối diện:
“Lúc nào, dịp gì, ai thấy thì có liên quan gì?”
Lời lẽ cây ngay không sợ chết đứng, cực kỳ tự nhiên.
Ôn Giản Ngôn: “…”
Hắn có phần á khẩu không nói nên lời.
Lẽ ra hắn phải biết, vị Nguỵ Thần khoác túi da nhân loại này không có chút quan niệm đạo đức con người nào.
Mặc dù các mảnh vỡ dần được ghép lại với nhau, so với hai phó bản đầu y đã có đầu óc hơn một chút, nhưng chung quy y vẫn là một dã thú bị bản năng và dục vọng điều khiển.
Y không biết xấu hổ trong bất kỳ hoàn cảnh nào, càng không có cái gọi là liêm sỉ và mấu chốt.
“Dù thế nào đi chăng nữa hiện tại anh không thể hiện thân, đã biết chưa?” Hắn hít một hơi thật sâu, trấn tĩnh lại, nói: “Ác Mộng còn đang nhìn anh chằm chằm kia kìa, chẳng lẽ anh không biết sao?”
Vu Chúc chớp mắt, trong mắt hiện lên cảm xúc mới lạ:
“Cậu lo cho ta?”
Ôn Giản Ngôn: “…”
Đừng tức, đừng tức, tức bệnh ra đấy không có đứa nào bệnh thay mày đâu.
Hắn cắn răng đáp: “Vầng.”
“Tôi cực kỳ lo cho anh.” Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi rít: “Biết rồi thì đi hộ.”
Nghe vậy, Vu Chúc khẽ nheo mắt, trên khuôn mặt lạnh lùng hiếm có dao động trước giờ vậy mà lại hiện ra chút vui sướng mỹ mãn.
“Thế được rồi.”
Vu Chúc thả eo đối phương ra, đang chuẩn bị lùi vào bóng tối thì lại bị Ôn Giản Ngôn đột nhiên nghĩ tới gì đó kéo ngược ra ngoài: “Chờ đã.”
Vu Chúc: “?”
Y còn chưa kịp phản ứng, đối phương thình lình tiến sát lại gần, áp môi mình lên môi y.
“…”
Vu Chúc sửng sốt.
“Dù sao lần này cũng cảm ơn anh.”
Ôn Giản Ngôn nheo mắt, khẽ nở nụ cười, đường nét ngũ quan bỗng trở nên dịu dàng trong nháy mắt.
Đoạn, hắn cất giọng ngọt như mía lùi:
“Tôi ấm lên thật rồi.”
*
Cách con đường lầy lội không xa, đồng đội thấp thỏm chờ đợi.
Bởi vì quy tắc giết người “nhìn nhau là chết” của nữ thi váy đỏ, cho nên toàn bộ quá trình bọn họ không thể quay đầu, càng không thể biết chuyện gì xảy ra nếu chỉ dựa vào thính lực phán đoán.
Sau khoảng thời gian im ắng dài dằng dặc khiến người ta hít thở không thông, cuối cùng bọn họ lại nghe thấy tiếng bước chân cứng ngắc.
Tuy nhiên tiếng bước chân không còn tiến gần đến chỗ này, ngược lại đi thẳng về phương xa.
Lúc này bọn họ mới dám khẳng định phương pháp của Ôn Giản Ngôn đã thành công, thực sự khiến cho nữ thi váy đỏ đi về nơi khác.
Nhưng đến khi bọn họ xoay người lại nhìn thấy, không biết phía cuối con đường đã bị bóng tối dày đặc bao phủ từ lúc nào, hoàn toàn không thể nhìn thấy bóng Ôn Giản Ngôn.
Bóng tối dày đặc đến mức đèn dầu trong tay cũng không không thể xua tan.
Mọi người không dám lại gần, chỉ có thể đứng ở đằng xa lo lắng gọi Ôn Giản Ngôn:
“Ôn Ôn!!”
“Cô không sao chứ?”
Đang lúc mọi người lo lắng xoay mòng vì không thể làm gì được, thình lình, bóng tối chậm rãi tản đi mà không hề báo trước.
Bọn họ nhìn thấy Ôn Giản Ngôn đang nằm im lìm trên đường cách đó không xa, khuôn mặt bị tấm khăn voan đỏ tươi che phủ, trông chẳng hề có sức sống.
Cả đám kinh hãi biến sắc, vội vàng lao về hướng này.
Tuy nhiên mới chỉ chạy được vài bước, bọn họ bỗng thấy cơ thể vừa rồi còn nằm bất động chợt ngồi thẳng tưng.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Hửm?!”
“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tín hiệu chập chờn ổn định rồi à?”
“Đúng vậy, vừa rồi phòng livestream bị ngắt kết nối làm tôi còn tưởng streamer tiêu rồi… không ngờ cuối cùng hắn vẫn trụ được!”
“A a a a dọa chết tôi mất! May mà hắn chưa đi tong!”
“Đúng đúng.
Rõ ràng nghĩ ra cách rồi, nhưng cuối cùng lại bỏ mạng vì hao hết sinh mệnh, vậy cũng thảm quá!”
“?!”
Mọi người đều bị hắn dọa giật mình phanh gấp, không dám tiến lên.
Không ngờ đối phương chậm rãi nâng tay kéo tấm khăn voan chùm đầu xuống dưới.
Tóc tai thiếu nữ rối bù, mày cau chặt lại, thở dốc.
Thoạt nhìn sinh mệnh không còn đáng lo, cũng không biến thành dáng vẻ phi nhân loại kinh khủng nào đó.
Lúc này mọi người mới dám thở phào nhẹ nhõm, rảo bước nghênh đón.
“Cô không sao chứ? Vừa rồi doạ bọn tôi sợ chết khiếp!”
“Thành công không?”
“Em có sao không? Có cần anh…”
Ôn Giản Ngôn lắc đầu, né tránh ý tốt của đám An Tân, vịn tay Tô Thành đứng dậy.
“?”
Tô Thành cầm tay Ôn Giản Ngôn sửng sốt.
Tay của tên này…
Sao còn nóng hơn cả mình vậy nhỉ?
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“? Có phải là tôi mơ không? Hình như sắc mặt của streamer tốt hơn rất nhiều…”
“Đúng vậy, sắc mặt hồng hào tràn đầy sức sống.
Nom còn khoẻ hơn cả đám Tô Thành, hoàn toàn không có cảm giác sinh mệnh bị hao tổn!”
“??? Chẳng lẽ dán bùa lên người nữ thi váy đỏ còn có hiệu quả chữa bệnh!”
“Tôi không biết! Trước kia trong phó bản này hình như có rất ít người đụng phải nữ thi váy đỏ, có thể đi tới nước này càng không có ai.
Tôi cũng không biết dán bùa lên nó có tác dụng gì!”
Sau khi được đỡ dậy, Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi nhìn mọi người trước mặt, mau chóng nói: “Đúng vậy, thành công, nhưng chỉ là tạm thời.”
Mọi người ngẩn ra: “Ý cô là sao?”
“Nếu như tôi nhìn không lầm, lá bùa tôi dán lên người nữ thi sẽ chậm rãi phai màu theo thời gian.” Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi: “Bất kể có người giật bùa xuống không thì ắt hẳn, sớm muộn gì nó cũng quay lại, cho nên chúng ta phải mau chóng tiến vào tầng năm.”
Nghe vậy, vẻ mặt mọi người đông cứng, lộ rõ vẻ nghiêm trọng.
“Cô nói đúng lắm, chúng ta tốt nhất nên đi nhanh hơn.”
Dứt lời, đoàn người xoay gót, men theo đường nhỏ vội vã tiến về phía trước.
Cùng lúc đó, đề tài trong Phòng livestream [Thành Tín tối thượng] thay đổi theo hướng vi diệu:
“Nói ra thì, môi streamer có vẻ hơi sưng nhỉ…”
“Tôi cũng thấy vậy, trông nó cứ mềm mại như thể bị người ta hôn ấy.”
“Ảo giác? Có thể là hắn đang thở gấp chăng? Tuy nhiên lúc hắn vừa ngẩng đầu, tôi phát hiện hình như dái tai hắn có dấu răng!”
“Ông hoa mắt à?”
“Bây giờ không thể nhìn thấy, tóc streamer dài quá, bị tóc che hết mất rồi.”
Từ khi nữ thi váy đỏ rời đi, vết máu rỉ ra dưới đất cũng dần biến mất.
Con đường nhỏ không còn lầy lội như trước, cuối cùng khái niệm khoảng cách cũng trở lại bình thường.
Khi tốc độ bước chân tăng lên, khoảng cách giữa họ với tứ hợp viện không còn xa nữa.
Trong bóng tối, hai chiếc đèn lồng một đỏ một trắng treo trước cửa tứ hợp viện toả ra ánh sáng âm u chẳng lành giữa bóng tối vô biên.
Càng tới gần càng khiến người ta cảm thấy bất an.
Khi mọi người đi được gần nửa đường, đột nhiên Quất Tử Đường phía trước bỗng dừng bước:
“Chờ chút!”
Mọi người sửng sốt dõi theo tầm nhìn của cô, giật mình dừng bước.
Cách đó không xa, bên con đường nhỏ tối tăm u ám có một chiếc bàn đỏ tươi.
Trên bàn là hộp gỗ sơn màu đỏ, gần như giống hệt chiếc ở cầu thang.
Sự khác biệt duy nhất là, sau hộp có thêm một một người mặc đồ màu trắng đứng thẳng tại chỗ, có vẻ cực kỳ chói mắt giữa màn đêm.
Hắn đứng bất động sau hộp, trông càng giống như xác chết hơn là con người.
Khoảnh khắc nhìn thấy người nọ, cảm đám giật mình kinh hãi.
“Đi xem thế nào.” Ôn Giản Ngôn trầm ngâm chốc lát, dẫn đầu đi qua.
Tuy rằng tầng năm không hoàn toàn thuộc Cao ốc Xương Thịnh, nhưng dù sao nó cũng là một trong các “tầng”, do đó trong qua quá trình từ tầng bốn lên tầng năm, có hòm quyên góp cũng là điều dễ hiểu.
Dựa theo kinh nghiệm tầng trước, khả năng nó tập kích con người là không cao.
Mọi người cẩn thận bước về phía trước.
Theo khoảng cách ngày càng gần, dầu đèn trong tay bọn họ chiếu sáng bàn gỗ và hộp gỗ đỏ tươi, ánh đèn mờ nhạt chậm rãi hắt lên người nọ.
Hắn mặc bộ đồ trắng bệch, hệt như quần áo đưa tang.
Sắc mặt xanh tím và bộ quần áo nhợt nhạt tạo thành tương phản rõ rệt, trên mặt và cổ loang lổ vết hoen tử thi, bốc mùi hôi thối nồng nặc.
Khiến người ta khiếp sợ nhất chính là khuôn mặt quen thuộc của hắn…
“Là bảo vệ dưới lầu!” Kỳ Tiềm cắn răng, đè thấp giọng nói.
Không ai có thể ngờ rằng nhân viên bảo vệ chỉ xuất hiện ở tầng một [Cao ốc Xương Thịnh] lại hiện thân ở bên ngoài tứ hợp viện này, hơn nữa còn trong dáng vẻ kinh khủng như vậy.
Đột nhiên, đôi mắt đục ngầu bị màng trắng bao phủ của thi thể xoay chuyển, nhìn thẳng về phía mọi người.
“!”
Thoáng chốc, sau lưng mọi người đều toát mồ hôi lạnh.
Chỉ thấy nhân viên “bảo vệ” mở đôi môi xanh trắng, chậm rãi cất lời:
“Hoan nghênh các vị khách quý tham gia hôn lễ của tiểu thư nhà tôi.”
Giọng hắn y hệt lúc ở tầng một, cũng cứng ngắc và đều đều, không hề có chút dao động tình cảm, có vẻ đặc biệt quỷ dị trong đêm tối.
Hắn giơ tay chỉ vào chiếc hộp màu đỏ tươi trước mặt:
“Xin hãy bỏ tiền mừng vào hộp.”
Tiền mừng!
Cả đám sửng sốt.
Xem ra muốn vào tầng năm tham gia “hôn lễ” thì nhất định phải có tiền mừng.
Hơn nữa dựa theo kinh nghiệm các tầng trước đây, bọn họ gần như không cần nghĩ nhiều đã lập tức hiểu ra tiền mừng rốt cuộc là cái gì…
Chính là tờ tiền Âm Phủ bọn họ lấy được ở mấy tầng trước!
Lúc này Ôn Giản Ngôn mới cảm thấy hơi sợ.
Nếu lúc trước hắn không ngăn Kỳ Tiềm, cứ mặc cho gã tiêu hết số tiền Âm Phủ từ tầng bốn lên tầng năm, chỉ e bây giờ bọn họ không ai lấy ra được “tiền mừng”.
Tuy nhiên dù vậy, trong tay bọn họ cũng chỉ có bốn tờ tiền Âm Phủ.
Nói cách khác, chỉ có bốn người có thể tiến vào tầng năm tham dự “đám cưới” này.
“Vậy…” Ôn Giản Ngôn nhìn thi thể cách đó không xa, mở miệng hỏi: “Người không có tiền mừng sẽ thế nào? ”
Thi thể của nhân viên bảo vệ cứng nhắc trả lời:
“Sẽ bị yêu cầu rời đi.”
Nói cách khác, bọn họ sẽ phải trở lại [Cao ốc Xương Thịnh].
Mọi người liếc nhau rồi gật đầu.
Sau cuộc thảo luận ngắn, cả đám nhanh chóng quyết định bốn người sẽ vào tầng năm.
Ôn Giản Ngôn, Kỳ Tiềm, Tô Thành, Quất Tử Đường.
Bốn người, mỗi người cầm một tờ tiền Âm Phủ giao cho “bảo vệ” đứng ngay trước mặt.
“Bảo vệ” vươn tay nhận tiền mừng.
Ôn Giản Ngôn tinh mắt nhìn thấy bàn tay đối phương cũng bầm tím thâm đen, giống hệt bàn tay duỗi ra từ hòm quyên góp sau khi bọn họ bỏ tiền Âm Phủ vào hòm ở mấy tầng trước.
Sau khi nhận được tiền mừng, đối phương lập tức đưa qua một tấm thiệp mời đỏ tươi.
Bốn tờ tiền Âm Phủ, bốn tấm thiệp mời.
Ôn Giản Ngôn nhận thiệp mời từ tay đối phương, âm thầm quét mắt nhìn xuống.
Thiệp mời đỏ tươi chỉ là một tờ giấy mỏng không thể mở ra, phía trên không có chữ gì, không có tên tuổi cô dâu chú rể, càng không có hoa văn cát tường khác, chỉ có độc một chữ “hỉ” to đùng.
Chữ “hỉ” vốn tượng trưng cho vui mừng gần như chiếm trọn tấm thiệp, khiến người ta có cảm giác sợ hãi đến giật mình.
“Đi thôi.”
Ôn Giản Ngôn nắm tấm thiệp mời, đoạn hít một hơi thật sâu, gật đầu với ba người bên cạnh.
“Ừ.” Quất Tử Đường thờ ơ nhún vai nhét tấm thiệp mời vào túi.
Ngay sau đó, bốn người cất bước tiến về phía trước.
Tuy nhiên khi vừa bước thêm một bước, khung cảnh trước mặt đột nhiên thay đổi long trời lở đất.
Một giây sau, tứ hợp viện vốn cách họ nửa quãng đường thình lình xuất hiện trước mặt.
Hai chiếc đèn lồng một đỏ một trắng treo trên đỉnh đầu tự động bay bay mặc dù không có gió thổi.
Đèn lồng màu đỏ viết chữ “hỉ” đèn lồng màu trắng viết chữ “tế”, toát ra một bầu không khí chẳng lành.
Sau lưng Ôn Giản Ngôn toát mồ hôi lạnh.
Hắn ngoảnh đầu nhìn về sau.
Lối mòn, thi thề, hòm quyên góp, toàn bộ đều biến mất sạch, chỉ còn bóng tối vô biên vô tận.
Không có lối thoát.
Không có chỗ trốn.
Chỉ còn lại có bốn người họ nhận được thiệp mời, bị gửi đến trước tòa nhà kỳ lạ mà không báo trước.
… Thảo nào vừa rồi bọn họ chạy thục mạng cũng không thể đến gần, xem ra tứ hợp viện này không phải nơi dễ tới.
Cho dù đi trên đường nhỏ thì nó cũng không tồn tại ở thời không này, chỉ có người nào sử dụng tiền mừng đổi lấy thiệp mời mới được gửi đến nơi đây.
Âm thanh hệ thống nhắc nhở đã lâu không thấy kể từ sau khi tiến vào phó bản đột nhiên xuất hiện, vang vọng bên tai:
“Ting!”
[Chúc mừng streamer đã kích hoạt… xoẹt… nhiệm vụ chủ tuyến cuối cùng của [Cao ốc Xương Thịnh]: ???]
[Thời hạn hoàn thành: 10 phút]
Nhiệm vụ chủ tuyến cuối cùng…?
Ánh mắt Ôn Giản Ngôn tối sầm.
Đột nhiên, chỉ nghe thấy “két” một tiếng, Ôn Giản Ngôn đang trầm tư bị dọa giật mình.
Hắn thu hồi tầm mắt rồi nhìn về phía trước mặt.
Dưới ánh đèn lồng đỏ trắng, cánh cửa cũ kỹ phủ đầy bụi bặm của tứ hợp viện từ từ mở ra trước mặt bốn người, chậm rãi trượt vào bên trong.
Hệt như đang lẳng lặng nói với họ:
Mời vào.
Hết chương 265
------oOo------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...