Trước quầy thu ngân, Tô Thành và những người khác lo lắng chờ đợi.
Chẳng mấy chốc, một loạt tiếng bước chân dồn dập từ trong phòng tối vọng lại, lao thẳng về hướng này!
“Bọn họ đã trở lại!” Trương Vũ đè thấp giọng nói.
Lời hắn vừa dứt, mấy người Kỳ Tiềm vọt thẳng vào trong luồng sáng.
Mặc dù nhìn qua có chút chật vật, song cũng không có việc gì.
“Thành công chứ?” Trương Vũ nghênh đón.
Tô Thành cũng vội vàng tiến đến nhìn Ôn Giản Ngôn trong lòng An Tân:
“Cô ấy thế nào?”
Dưới sự hỗ trợ của An Tân, Ôn Giản Ngôn ngồi xuống gần chỗ đèn dầu nhất.
Hàng mi của hắn rủ xuống, mặt cắt không còn hột máu, trông nhợt nhạt đến đáng sợ, cả người lạnh băng như xác chết, như thể sinh mệnh vẫn đang bị rút cạn khỏi cơ thể.
Hắn thở hổn hến lắc đầu, đáp bằng chất giọng suy yếu:
“… Vẫn ổn.”
Hắn hít một hơi thật sâu: “Chờ đã.”
Lần này bọn họ không dùng tế phẩm có thể chia sẻ thương tổn, dù sao bây giờ cũng chỉ còn nửa nén hương cuối cùng, kể cả có dùng cũng vô ích.
Do đó tác dụng của hương lần này không phải cúng tế, mà nó được dùng để dụ “khách hàng” vào trong phòng tối, bắt đầu tiến hành lễ cúng ở nơi gần ngôi mộ nhất.
Chỉ cần việc cúng bái bắt đầu, “con đường” có tính trói buộc càng mạnh nhưng điều kiện cũng càng hà khắc hơn sẽ xuất hiện.
Tiếp theo, việc họ cần làm là dùng các cách ngoài việc cúng tế để “giới thiệu” khách lên đường trước khi hương được thắp hết.
Và trong cả quá trình này, việc thắp hương không thể dừng lại, bằng không “con đường” sẽ lập tức biến mất.
Cũng đồng nghĩa là, cho đến khi phó bản phán định khách hàng tiến vào nghĩa trang, sinh mệnh của Ôn Giản Ngôn sẽ liên tục bị “ăn tươi nuốt sống”.
Hành động lần này của họ chẳng khác gì một canh bạc.
Đặt cược về sự chênh lệch thời gian.
Là nửa nén hương còn lại tàn trước hay là khách hàng được dẫn vào trong mộ trước.
Tất cả những gì họ có thể làm bây giờ là chờ đợi.
Ôn Giản Ngôn tựa vào vách tường, sức lực trong người dần bị rút cạn.
Đầu hắn nghiêng đi, mí mắt tựa hồ trở nên trĩu nặng theo thời gian, dường như có chút buồn ngủ.
“Còn chưa kết thúc sao?” Tô Thành lo lắng chờ đợi, trên trán cũng toát mồ hôi, tay nắm chặt tay của Ôn Giản Ngôn bên cạnh: “Tay cô ấy ngày càng lạnh toát.”
Kỳ Tiềm đanh mặt lắc đầu:
“Có vẻ khách hàng tiến vào lăng mộ tốn nhiều thời gian hơn tôi tưởng.”
Tệ hơn nữa là, phó bản [Cao ốc Xương Thịnh] không giống những phó bản khác.
Bởi vì độ khó quá cao nên có hệ thống nội bộ riêng rẽ, do đó hầu hết nguy hiểm trong phó bản này không thể giải quyết bằng cách sử dụng đạo cụ trong trung tâm thương mại hệ thống, ngay cả đạo cụ kéo dài tính mạng cũng không thể sử dụng trên Ôn Giản Ngôn.
Mặc dù dầu đèn đang cháy có thể chậm rãi khôi phục sinh mệnh nhân loại, nhưng tốc độ khôi phục và tốc độ tiêu hao chênh lệch quá nhiều, quả thực như hạt cát trong sa mạc, không tạo được thành bao nhiêu ảnh hưởng.
“Đây.”
Quất Tử Đường tựa người vào tường nhắm mắt nghỉ ngơi nãy giờ không biết mở mắt nhìn qua từ lúc nào.
Cô móc trong túi thứ gì rồi ném qua cho Tô Thành cách Ôn Giản Ngôn gần nhất.
Tô Thành luống cuống tiếp nhận món đồ và nhìn kỹ.
… Hoá ra là đĩa dầu đèn dự phòng của tiểu đội Quất Tử Đường.
“Nếu một đĩa không đủ thì thêm đĩa này nữa.” Nói xong, Quất Tử Đường lại nhắm mắt dựa vào chỗ cũ.
Tô Thành: “Cảm, cảm ơn.”
Cảm nhóm lập tức trở nên bận rộn.
Bây giờ bọn họ không còn quan tâm đến việc tiết kiệm tài nguyên, tất cả cùng thắp các khay dầu đèn mình thu thập được, sau đó đặt chúng gần Ôn Giản Ngôn.
Các loại ánh sáng chồng chất lên nhau khiến phía sau quầy thu ngân sáng bừng.
Không biết có phải là ảo giác không, dưới ánh sáng chiếu rọi, dường như sắc mặt đối phương không còn tệ như ban nãy.
Ôn Giản Ngôn cúi đầu, mái tóc bạc dài che khuất gò má tái nhợt, hai mắt nhắm chặt tựa như đang ngủ.
Tô Thành và những người khác thấp thỏm nhìn hắn chằm chằm, yên lặng chờ đợi.
Nhất định phải hữu dụng đấy!
*
Cảm giác sinh mệnh trôi tuột vô cùng kỳ lạ.
Lúc đầu sẽ thấy sợ hãi và suy yếu, tuy nhiên sau đó sẽ chỉ cảm thấy lạnh băng.
Ôn Giản Ngôn buồn ngủ.
Hắn cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình đang mất dần, ý thức cũng dần trở nên tối tăm mơ hồ, phảng phất giây sau sẽ ngủ thiếp đi.
Lạnh quá.
Hắn nhắm mắt run rẩy, bất giác nghiêng người sang bên, thế nhưng dường như những tồn tại khác xung quanh cũng không có chút hơi ấm nào.
Thậm chí còn lạnh hơn hắn, như hầm băng vậy.
Một giọng nói trầm thấp vang lên, ngữ điệu tựa hồ chút không vui: “Người cậu lạnh quá.”
Ôn Giản Ngôn giật mình nhấc mí mắt, nhìn về phía giọng nói phát ra.
Vu Chúc cau mày, cúi người quan sát nhân loại dựa trong ngực mình, thản nhiên đánh giá: “Ta vẫn thích người cậu ấm hơn.”
Ôn Giản Ngôn: “.”
Ồ, xem ra hắn lại ngất rồi, bằng không tên này cũng chẳng xuất hiện trước mặt như thế.
Không biết là vì đã quen với loại giao thiệp không quá nguy hiểm này, hay là bởi vì quá lạnh nên não cũng đông cứng, hắn tuôn một câu cười nhạo mà chẳng thèm nghĩ nhiều:
“Bởi vì… đã ăn thì phải nhân lúc còn nóng?”
Vu Chúc chậm rãi nghiêng đầu, đôi mắt vàng óng lạnh lùng không phải đến từ nhân loại sáng lên trong đêm tối, như thể y đang nghiêm túc suy nghĩ về tính khả thi trong lời Ôn Giản Ngôn.
Y cúi đầu lại gần.
Cùng lúc đó, sương mù màu đen dày đặc xung quanh ngưng tụ thành xúc tu, ép buộc Ôn Giản Ngôn phải ngẩng đầu.
Đầu lưỡi lạnh lẽo ướt át chậm rãi liếm qua cổ họng chàng trai, răng nanh sắc nhọn ngoạm lấy một miếng da nhỏ, như thể y đang dùng răng gặm từng miếng một.
“…!”
Thật ra lúc vừa dứt lời Ôn Giản Ngôn đã hối hận.
Hắn ngửa đầu, cảm giác được đối phương liếm cắn cổ họng mình, nơi bị môi lưỡi lạnh lẽo liếm gặm lập tức nóng lên.
Ôn Giản Ngôn bất giác run lẩy bẩy, toàn thân không khỏi cứng đờ, da đầu tê tái.
… Mi xem sao mi lại nhắc tên kia chuyện này làm gì!
Ôn Giản Ngôn hối hận xanh ruột.
Vài giây sau, Vu Chúc buông chiếc cổ mềm mại trắng nõn của người nọ ra, đầu lưỡi đỏ tươi chưa hết thòm thèm liếm liếm khóe môi.
Y nói: “Ừ.”
Đôi mắt vàng óng khoá chặt chàng trai trước mặt, như thể vẫn đang ngoạm chặt cổ họng con mồi.
Giọng y trầm thấp khàn khàn, lạnh lẽo tựa như uy hiếp tử vong, lại tựa như lời rủ rỉ của đôi nhân tình.
“Ta thích ăn nóng hơn.”
Y kết luận.
*
“!”
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, hai mắt đột nhiên mở bừng.
Ánh sáng quá chói khiến hắn hoa mắt, cơ thể suy nhược còn chưa hoàn toàn khôi phục, động tác quá mạnh làm cho trước mắt tối sầm, suýt chút nữa thì ngất đi.
“Ôn Ôn! Cô đã tỉnh rồi!!” Giọng nói mừng rỡ truyền đến từ bên cạnh.
“May quá!” Tô Thành sốt sắng nhào qua: “Có chỗ nào không thoải mái không? Cô cảm thấy thế nào?”
“Ưm…” Ôn Giản Ngôn đau đớn rên rỉ.
Hắn cảm thấy cơ thể của mình như bị ném từ trên nhà cao tầng xuống.
Xương cốt, cơ bắp, da thịt đều tách rời.
Cảm giác mệt mỏi mãnh liệt khiến hắn lạnh toát, toàn thân không tự chủ được run lên.
“Vẫn… vẫn ổn.”
Hắn hít thở sâu, cảm giác xây xẩm giảm bớt một chút, sau đó giương mắt nhìn qua:
“Khách hàng đâu rồi? Nó đã đi chưa?”
Thấy Ôn Giản Ngôn không có việc gì, Tô Thành không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Anh gật đầu đáp: “Đúng vậy, kế hoạch của cô đã thành công.”
Kỳ Tiềm đứng cạnh bổ sung:
“Từ nửa phút trước khi cô tỉnh lại, bóng tối trong cửa hàng bắt đầu tản đi.
Tuy rằng chúng tôi còn chưa tiến vào phòng tối kiểm tra, nhưng căn cứ vào tình hình hiện tại trong cửa hàng mà nói, hẳn là không còn điều gì đáng ngại.”
Sau khi nhận được đáp án chính xác, Ôn Giản Ngôn cũng thở phào một hơi.
“Tờ tiền Âm Phủ…”
Hắn vừa muốn đứng dậy đã bị Tô Thành ấn mạnh xuống: “An Tân đi lấy nó rồi, chắc cũng chẳng mấy chốc mà về.
Cô yên tâm đi, mau chóng nghỉ ngơi một chút.”
Lúc này Ôn Giản Ngôn mới nhận ra, bản thân như đang nằm trong biển sáng.
Tất cả dầu đèn và nến đều được thắp sáng đặt ở gần hắn, mùi mỡ thi thể vốn hôi thối nồng nặc giờ lại như mang theo luồng khí ấm, cuồn cuộn rót vào trong thân thể hắn.
Bảo sao lần này hắn lại tỉnh sớm như vậy, mặc dù hao tổn sinh mệnh quá nhiều.
Hắn nhíu mày: “Nhưng dùng tài nguyên kiểu này cũng quá lãng phí…”
“Đừng lo, làm vậy không chỉ vì cô.” Tô Thành lắc đầu, chỉ chỉ đám người Trương Vũ, Quất Tử Đường, Đồng Dao cách đó không xa: “Lần cúng tế trước bọn họ cũng bị tiêu hao rất nhiều sinh mệnh, vì để hành động suôn sẻ hơn và để nghênh đón những thách thức có thể ập đến, chúng ta nhất định phải hồi phục thể lực càng sớm càng tốt.”
Đúng vậy.
Ôn Giản Ngôn gật đầu nhắm mắt, tiếp tục dựa về chỗ cũ, bắt đầu tập trung khôi phục thể lực.
Mái tóc trắng bạc mềm mại xõa xuống để lộ chiếc cổ.
Ánh mắt Tô Thành hoài nghi dừng trên cổ hắn một lúc.
… Chờ đã, kia có phải dấu răng không nhỉ?
Hay anh nhìn nhầm?
Tô Thành còn chưa kịp quan sát kỹ, đột nhiên cách đó không xa có tiếng chân vội vã vọng lại.
Là An Tân.
Anh ta từ trong bóng tối chạy về, tay cầm tờ tiền Âm Phủ màu xám trắng, vẻ mặt kích động: “Đội trưởng, lấy được tiền rồi!”
Dù rằng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng sau khi nhận được đáp án khẳng định, tất cả không khỏi thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ vẻ thả lỏng.
Hay lắm, có vẻ như đã thành công thật rồi.
Bọn họ dùng nửa nén hương tiến khách hàng cuối, và điều duy nhất còn lại…
“Reng reng!”
Đúng là nhắc cái gì tới cái đó.
Tiếng chuông điện thoại lanh lảnh vang lên, vang vọng trong cửa hàng rộng lớn đen kịt.
Kỳ Tiềm rảo bước về phía trước, nhận điện thoại.
Giọng nữ cứng ngắc quen thuộc phát ra:
“Chúc mừng bạn đã đạt được thành tích.”
“Có muốn mở đường lên tầng tiếp theo hay không?”
Kỳ Tiềm đáp ngay tắp lự: “Có.”
Điện thoại ngắt kết nối, âm thanh “tút tút” báo bận phát ra từ micro.
Sau khi gã đặt điện thoại về chỗ cũ, cánh cửa thuỷ tinh cách đó không xa chậm rãi mở sang hai phía.
Ngoài cửa không còn hàng lang tối tăm vô tận mà đã biến thành cầu thang dẫn lên trên đỉnh.
Cầu thang kéo dài lên trên, điểm cuối bị bao phủ trong bóng tối khiến người ta không thể nhìn.
… Là con đường đi tiếp lên trên.
Ôn Giản Ngôn vịn mép quầy đứng dậy, hai mắt dán chặt ngoài cửa, cảm thấy nhịp tim trong ngực nhanh hơn một chút.
Hắn đành hít sâu một hơi, ép buộc mình phải tỉnh táo.
Xa hơn nữa là tầng quan trọng nhất của toàn bộ Cao ốc Xương Thịnh.
Cũng là khu vực cốt lõi của toàn phó bản.
[Tầng 5]
Hết chương 261
------oOo------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...