Dưới quầng sáng đỏ chẳng lành, Ôn Giản Ngôn và Vệ Thành đứng chờ tại chỗ.
Mặc dù khoảng cách giữa họ và “khách hàng” không quá xa, nhưng có lẽ vì song phương bắt đầu xung đột nên bóng tối xung quanh đậm hơn và đặc quánh.
Ngoại trừ ánh nến yếu ớt thỉnh thoảng lập loè thì họ hoàn toàn không thể nhìn thấy những gì đã xảy ra ở hướng đó.
Tiếng bước chân, tiếng ho khan, tiếng vang quỷ dị của đạo cụ kích hoạt… vô số âm thanh hoà lẫn vào nhau, vang vọng trong bóng tối khiến mọi người run sợ.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Trí tưởng tượng của con người trở nên sinh động hơn trong bóng tối, như thể những mối nguy hiểm vô hình rình rập ở mọi ngóc ngách xung quanh, từng giây trôi qua mọi thứ lại trở nên tồi tệ, sự chờ đợi cũng trở thành nỗi dày vò khác thường.
Sợi dây vô hình từ từ căng ra, như thể ngay giây tiếp theo sẽ đột nhiên đứt đoạn mà không hề báo trước.
Theo thời gian trôi qua, bóng tối dần dần tan biến, hệt như làn sương từ từ tiêu tan trong buổi sớm mai.
Rào cản che mắt hai người chậm rãi mất đi tác dụng.
Từ bộ bàn ghế màu đỏ được xếp ngay ngắn cho đến quầy thu ngân được ánh đèn dầu bao phủ cách đó không xa, tất cả bắt đầu chậm rãi hiện ra trước mặt.
Mùi hôi thối, âm u, lạnh lẽo cũng dần dần biến mất, nhiệt độ bên trong cửa cũng dần trở lại bình thường.
Tuy rằng không biết chuyện gì xảy ra, song Vệ Thành vẫn thở phào một hơi nhẹ nhõm.
May thật, mọi chuyện sắp kết thúc rồi.
“…”
Tuy nhiên Ôn Giản Ngôn đứng cạnh lại nín thở, cơ thể cũng theo đó mà cứng ngắc.
Vệ Thành đỡ hắn cảm nhận được biến hóa trên người đối phương, quay đầu nhìn lại.
Khuôn mặt nghiêng nghiêng của thiếu nữ ẩn trong làn tóc bạc, chỉ lộ ra chiếc cằm gầy, làn da tái nhợt đến mức tưởng chừng một giây sau thôi sẽ tiêu tán vào bóng tối, thoạt nhìn vừa yếu ớt lại vừa đáng thương.
“Yên tâm, lấy trình độ đội trưởng mà nói, cô ấy sẽ không có việc gì đâu.” Vệ Thành tưởng hắn lo lắng cho an nguy của đồng đội nên không khỏi sinh lòng thương cảm, lên tiếng trấn an.
“… Ừ, tôi biết.
”
Ôn Giản Ngôn cũng không giải thích, ánh mắt dán chặt vào hướng âm thanh vọng lại, lơ đãng gật đầu.
Bóng tối tiếp tục tiêu tan.
Tầm nhìn gần như đã trở lại bình thường.
Chỉ có phương hướng khách hàng đặt chân vẫn bị bóng tối bao phủ không thể nhìn thấy, tuy nhiên dựa theo tiến độ hiện tại chắc cũng không kéo dài được bao lâu.
Ngay khi mọi thứ đang phát triển theo hướng tốt… dị biến đột nhiên xảy ra!
Không hề báo trước, bóng tối vốn đã thành công tiêu tan đột nhiên trở nên đen xì gấp mấy lần, đặc quánh sền sệt như mực, lao thẳng về phía hai người!
Tầm nhìn bị giảm xuống mức thấp nhất, gần như đến độ duỗi tay không thấy năm ngón.
Cùng lúc đó, nhiệt độ xung quanh giảm mạnh khiến máu trong người như muốn đông cứng, không khí lạnh lẽo cắt da mang đến cảm giác đau nhẹ.
“!”
Đồng tử Vệ Thành đột nhiên co rút.
… Dựa theo kinh nghiệm trong quá khứ, tình huống như vậy thường tượng trưng cho sự xuất hiện của nguy hiểm.
“Yên tâm.”
Giọng của thiếu nữ vang lên.
“Cái gì?”
Vệ Thành sửng sốt quay đầu nhìn Ôn Giản Ngôn.
Đối phương vẫn là dáng vẻ mảnh khảnh yếu ớt kia, thế nhưng lúc này, trên khuôn mặt vô cảm nãy giờ lại nở nụ cười ôn hoà, đôi mắt màu hổ phách khẽ nheo lại, thoạt nhìn tựa như động vật vô hại.
Trong bóng tối vô tận đầy rẫy nguy hiểm, nụ cười trên mặt thiếu nữ vừa ngây thơ lại vừa vui sướng, cảm giác tương phản mãnh liệt giữa cả hai khiến người ta lạnh sống lưng.
Cô cười tủm tỉm nói:
“Đây là chuyện tốt.”
Vệ Thành: “…”
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“…”
“Tôi nói này, nom streamer biến thái thật đấy.”
“Ha ha ha ha chuẩn đét, rất có phong thái phản xã hội!”
“Đờ mờ, có chuyện gì vậy? Thật ra tôi cũng có chút phấn khích!”
“Hu hu, mỹ nhân nhu nhược biến thái mlem mlem!”
Ôn Giản Ngôn không chú ý tới biểu tình phức tạp muốn nói lại thôi của Vệ Thành.
Trái lại, hắn tiếp tục quay đầu nhìn về phía khách hàng cách đó không xa.
Bóng tối tiêu tan chứng tỏ Quất Tử Đường đã thành công giải trừ bùa chú xanh đen trên người khách hàng, do đó bùa chú mất đi năng lực ràng buộc.
Khách hàng vốn không thuộc cửa hàng này tự nhiên sẽ quay về cửa hàng ban đầu dưới sự ràng buộc của quy tắc.
Nhưng nếu cứ để mọi chuyện phát triển theo hướng đó, những gì họ làm sẽ chẳng khác gì dã tràng xe cát biển Đông.
Mà bây giờ, bóng tối trở nên dày đặc cùng nguy hiểm giáng xuống chứng tỏ Trương Vũ đã thành công dán bùa màu vàng dán lên người khách hàng.
Xem ra suy đoán trước đây của hắn về tác dụng của bùa vàng là chính xác.
Nói cách khác…
Quyền sở hữu của khách hàng đã thay đổi.
Khoé môi Ôn Giản Ngôn vểnh cao hơn.
“Vậy kế tiếp chúng ta…”
Bất tri bất giác, Vệ Thành bắt đầu trưng cầu ý kiến của Ôn Giản Ngôn.
“Chờ.”
Ôn Giản Ngôn đứng thẳng người rồi bình tĩnh đáp.
Bùa đen có thể khiến khách hàng đến cửa hàng khác ăn cơm nhưng lợi nhuận cuối cùng lại thuộc về cửa hàng ban đầu.
Hiện tại xem ra, bùa vàng có thể ngăn cản xu hướng này và thay đổi quyền sở hữu khách hàng một lần nữa.
Dưới tiền đề streamer hầu như không có cơ hội rời khỏi cửa hàng, bùa vàng chỉ được sử dụng khi bùa đen được kích hoạt.
So sánh hai bên, bùa vàng có vẻ quá mức tầm thường.
Căn cứ vào hòm quyên góp nằm giữa tầng hai và tầng ba, lẽ ra bùa đen bùa vàng phải cùng đẳng cấp mới đúng.
Nói cách khác, tác dụng của bùa vàng không chỉ có vậy…
Ôn Giản Ngôn ngước mắt bắt đầu đánh giá xung quanh.
“Xèo xèo xèo!”
Trong bóng tối, ngọn nến đỏ trong tay đột nhiên bùng lên.
Ngọn lửa phía trên bốc lên mãnh liệt, thế nhưng phạm vi chiếu sáng lại bị dồn nén đến mức nhỏ nhất.
Đột nhiên từ trong bóng tối có tiếng bước chân quen thuộc.
Già yếu, chậm chạp, đang bước từng bước về phía ánh nến màu đỏ, tựa như chú ngữ đòi mạng.
Vệ Thành nghe tiếng bước chân lập tức ngừng thở:
“Không xong, khách hàng đang tiến về phía chúng ta.”
Khi bóng tối buông xuống, khách hàng bắt đầu hành động trở lại, tuy nhiên hai người đồng đội tiếp xúc gần với khách hàng trước đó đã biến mất không dấu vết.
Chẳng lẽ…
Đội trưởng và Trương Vũ đều bị giết sao?
Đáy lòng Vệ Thành tức thì hoảng hốt: “Bây giờ chúng ta nên quay về quầy trước…”
“Nhường đường một chút.” Ôn Giản Ngôn mở lời.
“… Cái gì?” Vệ Thành sửng sốt không kịp hoàn hồn.
“Tôi nói, nhường đường một chút.” Ôn Giản Ngôn vừa nói vừa bước về phía Vệ Thành một bước, vòng qua anh ta nhìn về mặt đất phía sau.
Vệ Thành không rõ nguyên nhân nhưng vẫn nhường đường, để Ôn Giản Ngôn đi tới vị trí sau mình không xa, sau đó ngồi xổm kiểm tra cái gì:
“Có chuyện gì vậy? Cô đã tìm thấy gì ư?”
“Đương nhiên.”
Ôn Giản Ngôn đứng thẳng người, chỉ vào mặt đất mình vừa quan sát: “Anh hãy nhìn xem.”
Vệ Thành khom lưng, mượn ánh nến trong tay nhìn lại.
Anh ta giật mình, gần như không thể tin vào hai mắt.
Cách anh ta vài bước chân không còn là sàn nhà màu đen nhẵn nhụi của cửa hàng mà biến thành đất nâu xốp ẩm từ lúc nào chẳng hay, dưới ánh nến đỏ chiếu rọi lộ màu chẳng lành.
Vệ Thành ngơ ngác ngẩng đầu, dõi mắt nhìn về phương xa theo con đường hoang vắng…
Nó dường như kéo dài về phía phòng tối nằm sâu trong cửa hàng.
Vô số linh vị di ảnh được đặt ở đó, tựa như một từ đường thu nhỏ.
“Đây… đây là…” Vệ Thành trợn mắt, há hốc mồm líu lưỡi.
Ôn Giản Ngôn ngẩng đầu, sâu trong đôi mắt phản chiếu tia sáng màu đỏ chẳng lành, có vẻ đặc biệt yêu dị ở trong bóng tối: “Tôi nghĩ… đây là đường mòn.”
Một con đường mòn quanh co.
Trong bức tranh cuối cùng ở tầng ba hắn đã bước vào nơi đó.
E rằng tìm khắp phó bản cũng không ai hiểu rõ phía cuối con đường sẽ đi tới đâu hơn hắn.
Đó là một nghĩa trang chìm trong bóng tối với vô số mộ phần.
Trước mỗi ngôi mộ đều bày linh vị và di ảnh giống hệt như trong phòng tối tầng bốn, cùng với đó là lư hương bằng đồng và đồ cúng thối rữa gắn bó chặt chẽ với quy định qua màn tầng bốn.
Vào khoảnh khắc đó, rất nhiều chi tiết trước đây bị bỏ quên lập tức liên kết với nhau, tựa như vô số hạt châu nhỏ vụn được một sợi dây xâu chuỗi, vô số câu hỏi dường như đã có giải đáp.
Vì sao trước mỗi di ảnh và linh vị ở mộ phần tầng ba đều bày biện tế phẩm?
Vì sao trong căn phòng tối phía sau cửa hàng tầng bốn lại có linh vị và di ảnh giống hệt mộ phần?
Vì sao ở trên tầng bốn có đồ nội thất màu đỏ nhưng họ không biết đống đồ nội thất này nối với đâu?
Vì sao trong cầu thang từ tầng ba lên tầng bốn, sau khi khách hàng đầu tiên hoàn thành giao dịch với Ôn Giản Ngôn lại biến mất ngay tức thì?
Vì sao khách hàng thứ hai ở tầng bốn không xoay người rời khỏi cửa hàng sau khi hưởng thụ tế phẩm giống như các tầng lầu khác mà biến mất ngay sau khi để lại tờ tiền Âm Phủ?
Trước đó Ôn Giản Ngôn vẫn nghĩ không ra những vấn đề này, bởi vì bất kể tìm được đáp án hay không thì dường như những nghi vấn ấy đều không liên quan đến phó bản [Cao ốc Xương Thịnh].
Tuy nhiên trong khoảnh khắc này, tất cả câu hỏi còn sót trước đây đều được giải đáp lập tức.
Cao ốc Xương Thịnh về mặt bản chất là một vòng lặp khép kín, là một nghĩa trang khổng lồ.
Bởi vì chuyện ngoài ý muốn mà ở tầng ba, Ôn Giản Ngôn đã suýt chút nữa bị lạc trong đó.
Vô số chi tiết trước đó… Tiền giấy, mỡ thi thể, bùa chú cùng đồ nội thất màu đỏ được dùng như vật bồi táng.
Theo một khía cạnh nào đó, tất cả đều ám chỉ điều này.
Khách hàng mua các bộ phận cơ thể khác nhau ở ba tầng trước rồi dần ghép lại hoàn chỉnh, kế đó thưởng thức đồ tế ở tầng thứ tư, cuối cùng được dẫn đến ngôi mộ mà họ nên cư ngụ và chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng.
Do đó khi “khách hàng” thưởng thức xong đồ cúng ở tầng bốn sẽ không “đi” ra khỏi quán như ba tầng đầu, mà dưới sự hướng dẫn của tế phẩm, chúng tiến vào linh vị và di ảnh tượng trưng cho nấm mồ, sau đó trực tiếp biến mất.
Giống như tầng ba, sau mỗi ngôi mộ có một con đường khác nhau, và con đường đó sẽ dẫn đến một tứ hợp viện.
Và tứ hợp viện kia sẽ “vây nhốt” lệ quỷ đáng sợ ở trong đó.
Trong nghĩa trang tầng ba, trước những ngôi mộ đều bày tế phẩm thối rữa, hay cũng chính là “khách hàng” bị quy tắc trong tòa nhà dẫn dắt hoàn thành vòng tuần hoàn.
Mà những streamer như họ, với tư cách là nhân viên mới của [Cao ốc Xương Thịnh] sẽ chịu trách nhiệm đưa càng nhiều “khách” về nơi an nghỉ vĩnh hằng của họ.
Tiếng bước chân nặng nề và chậm chạp của khách hàng đến gần hơn.
Đột nhiên Vệ Thành hét lên kinh hãi: “Cẩn thận!”
Anh ta vươn tay kéo Ôn Giản Ngôn ra khỏi lối đi.
Ôn Giản Ngôn bất ngờ bị kéo, lảo đảo lùi về phía sau vài bước, rời xa con đường quanh co dưới chân.
Hắn nhìn kỹ.
Chỉ thấy nơi mình vừa đứng xuất hiện một cái bóng đen, tựa như vực thẳm sâu không thấy đáy.
Một vài bàn tay xanh đen phủ đầy vết hoen tử thỉ chậm rãi rụt về, chỉ cần vừa rồi Ôn Giản Ngôn chậm thêm chút thôi là sẽ bị kéo vào trong bóng tối.
Khoảnh khắc nhận ra điểm này, sau lưng Ôn Giản Ngôn toát mồ hôi lạnh.
“Chờ chút…” Sắc mặt Vệ Thành hơi khó coi: “Đây, đây là thủ đoạn công kích của khách hàng trước đó.
Không phải nó đi rồi sao?”
“Tôi đoán tôi biết tác dụng của bùa vàng rồi.”
Ôn Giản Ngôn nhìn Vệ Thành, giải thích ngắn gọn: “Bất kể bùa vàng hay bùa đen đều có tác dụng cho phép “khách hàng” tiến vào nghĩa trang mà không cần thắp hương.
Tuy nhiên chức năng của bùa đen là chuyển dời sự hận thù và để cho “khách hàng” đến cửa hàng khác cướp đoạt tế phẩm, như vậy bọn họ có thể đạt được thành tích mà không cần tiêu hao bất kỳ tài nguyên nào.”
“Còn bùa vàng…”
Ôn Giản Ngôn vừa nói vừa quay đầu nhìn con đường nhỏ kéo dài, tiếp lời cực nhanh:
“Bùa vàng có tác dụng bày ra con đường của khách hàng mà không cần tiêu hao tài nguyên, chẳng qua nếu muốn dụ dỗ khách hàng thì chỉ có thể dựa vào streamer.
Đồng thời con đường xuất hiện là hai chiều, nếu khách hàng mới có thể đi vào thì khách hàng cũ cũng có thể đi ra.
Do đó mặc dù bùa vàng có thể tiết kiệm hương, nhưng nó cũng khiến đội ngũ mở đường gặp thêm càng nhiều nguy hiểm.”
Vệ Thành nghe vậy sửng sốt.
Bởi vì anh ta chưa từng tiến vào bức tranh thứ ba ở tầng ba cho nên cũng không được nhiều huyền cơ trong lời đối phương nói.
Song Ôn Giản Ngôn cũng không cần anh ta nghe hiểu, hắn chỉ cần dùng cách nào đó để chải chuốt suy nghĩ của mình một chút mà thôi.
Tuy nhiên về độ nguy hiểm của con đường này vệ Thành lại hiểu khá rõ.
Anh ta quay đầu nhìn bước chân chậm rãi áp sát phía sau, lại quay đầu nhìn bóng đen và bàn tay xanh đen dần xuất hiện cuối cùng đường, trán túa cả mồ hôi lạnh, sắc mặt cũng hơi tái trắng:
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm thế nào?”
“Chờ.” Ôn Giản Ngôn vẫn đáp súc tích.
Chờ?
Còn chờ gì nữa?
Chờ hai bên khách hàng giết họ à?!
Vệ Thành cảm thấy đầu óc mình hơi choáng váng, da đầu râm ran, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.
Tuy nhiên thiếu nữ bên cạnh vẫn giữ vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, thong dong đứng ở bên con đường nhỏ.
Rõ ràng dáng người mảnh mai yếu ớt, tựa như chỉ cần gió thổi qua thôi là sẽ ngã gục, thế nhưng ánh mắt của cô lại bất động vững vàng tựa như bàn thạch, bình tĩnh, tràn ngập niềm tin mãnh liệt không biết là đến từ đâu, không hiểu sao khiến người ta nảy sinh lòng tin tưởng.
“…”
Vệ Thành cắn răng, chỉ đành đứng cạnh Ôn Giản Ngôn tiếp tục chờ đợi.
Tiếng bước chân và bàn tay dưới đất đến gần hơn.
Anh ta nghe thấy có tiếng ho khan “khụ khụ” cách đó không xa vọng lại.
Giống như Tử Thần đang chậm rãi tiếp cận, Vệ Thành gần như có thể ngửi thấy mùi thối rữa đến từ xác chết khiến người ta buồn nôn.
Gần hơn.
Tiếng bước chân vang lên như dán sát bên người, bàn tay thối rữa xanh đèn cách đó không xa đã gần trong gang tấc, thậm chí còn lấn đến khu vực ánh sáng đỏ do ngọn nến phát ra…
“Chính là lúc này!”
Ôn Giản Ngôn cầm ngón nến đỏ đang cháy từ tay Vệ Thành, sau đó vung tay ném nó thật xa về cuối con đường!
Ngọn nến cháy dở quay tít rồi biến mất trong bóng tối.
Vệ Thành: “????”
Anh ta há hốc miệng.
Chờ, chờ đã?
Bọn họ chỉ có một ngọn nến thôi!!
Bất kể là nến hay đèn dầu, là màu đỏ hay màu trắng, tất cả đều có thể chiếu sáng trong bóng tối, đều có thể được quy tắc phán định là “thắp đèn”.
Dù rằng ánh sáng màu đỏ sẽ hấp dẫn sự thù hận của “khách hàng”, song đồng thời nó cũng bảo vệ họ không bị bóng tối cắn nuốt.
Giờ ném giá nến ra ngoài khác gì chịu chết!
Hai mắt Vệ Thành tối sầm, tuyệt vọng nhìn Ôn Giản Ngôn.
… Chỉ thấy đối phương như làm ảo thuật, lấy ngọn nến trắng thứ hai từ trong tay ra, sau đó nhanh chóng thắp sáng.
“Đi nào!”
Ôn Giản Ngôn vội vàng nói.
Vệ Thành: “…”
?!
Rốt cuộc cô có bao nhiêu thứ này vậy hả!
“Đừng tiếc.” Ôn Giản Ngôn như nhìn thấu nội tâm Vệ Thành, tốt bụng trấn an anh ta: “Tôi tiện tay cuỗm nhiều lắm.”
Chỉ cần là thứ cuỗm được trong tứ hợp viện tầng ba hắn đều cuỗm tất.
Tục xưng là đục nước béo cò.
Hết chương 258
------oOo------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...