Ôn Giản Ngôn đột nhiên nhận ra có điều gì đó không ổn.
Mượn ánh sáng tù mù phát ra từ ngọn nến trong tay, hắn thấy “khách hàng” vẫn đứng cách đó không xa.
Nó đứng tại chỗ, thân thể thẳng tắp, áo vải cũ kỹ trên người dơ bẩn mục nát, hiển nhiên… chẳng biết nó đã đổi sang tư thế đối mặt với hắn từ lúc nào.
Mặc dù không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì trong tối, song hắn lại không tài nào giải thích được cảm giác bị “theo dõi”.
“!”
Ôn Giản Ngôn sởn tóc gáy.
Không ổn!
Hình ảnh ngọn nến bùng lên vừa rồi vụt qua tâm trí.
Ngay khoảnh khắc đó, chỉ sợ hắn đã tiếp cận “khách hàng” quá gần…
Lý do “khách hàng” không tấn công con người sau khi đi vào cửa hàng là vì lúc đó tất cả streamer đều tập trung gần quầy, ánh sáng của ngọn đèn dầu không chỉ thu hút khách hàng vào cửa mà còn khiến cho bọn chúng tạm thời không thể nhận ra sự tồn tại của con người, đảm bảo an toàn tạm thời cho streamer.
“Khách hàng” sẽ đến, mua sắm hàng hoá và rời đi.
Chỉ khi cửa hàng không có hàng hoá chúng mới bỏ qua quy tắc tấn công con người – giống khách hàng đầu tiên trên tầng bốn.
Khách hàng thứ hai đến từ một cửa hàng khác.
Nó được dẫn đến chỗ họ dưới sự điều khiển của quy tắc bùa chú, và mục đích của nó chỉ là “ăn”.
Ôn Giản Ngôn siết chặt giá nến.
Dưới ánh nến mờ nhạt, hắn nhìn thấy trên mu bàn tay mình xuất hiện vết vết hoen tử thi xanh đen, giống như đang dần thối rữa với tốc độ cực nhanh.
Cảm giác lạnh lẽo chết chóc nhanh chóng từ lòng bàn chân dâng lên.
Hắn biết bây giờ mình đang bị “tấn công”.
Trán Ôn Giản Ngôn túa mồ hôi lạnh, đáy lòng dâng lên cảm giác chẳng lành mãnh liệt.
Không ổn.
Nếu không mau chóng rời đi hắn sẽ bỏ mạng ở đây thật mất…
Ngay khi Ôn Giản Ngôn chuẩn bị lùi về sau, hắn bỗng ngẩn ra.
Hắn nhận ra thái trạng thái hiện tại của mình dường như khác với đồng đội vừa bị nhắm đến.
Quan trọng hơn là vết hoen tử thi cũng không bắt đầu từ cổ.
Như nhận ra gì đó, Ôn Giản Ngôn nhanh chóng liếc nhìn lư hương cách đó không xa.
Vị trí chấm đỏ đang cháy vẫn không thay đổi.
Quả nhiên.
Ôn Giản Ngôn híp mắt.
Xem ra tạm thời hắn vẫn chưa phải “cống phẩm”.
Sau khi nhỏ máu tươi vào lư hương, sự chú ý của “khách hàng” từ nạn nhân đầu tiên bị dời đi.
Tuy nhiên trước khi nó kịp ăn tiếp, bởi vì khoảng cách hai bên quá gần lại thêm hiệu quả bảo vệ của ngọn nến kém xa đèn dầu, cho nên lần tấn công này cũng không phải vì lý do “ăn uống” mà đây là cuộc giết chóc thuần tuý không vì bất cứ lý do gì.
Khoảnh khắc nhận ra điều này, Ôn Giản Ngôn cảm thấy sau lưng toát mồ hôi lạnh.
Không phải vì sợ mà vì phấn khích.
Nếu dựa theo suy đoán trước đó của hắn, tình trạng chết thay đáng sợ này không có giải pháp thay đổi.
Bởi vì hiện tại “khách hàng” vẫn bị phán định là đang ở cửa hàng khác, cho nên bất kể đạo cụ trong phó bản hay ngoài phó bản đều không có tác dụng với nó.
Cho dù có thành công tiễn đi thì bên họ cũng bị tiêu hao tài nguyên quý giá, cuối cùng không nhận được gì mà chỉ có thể trơ mắt nhìn khách rời đi.
Đống đồ cúng tế có thể chia sẻ thương tổn đều vô ích, ánh sáng đỏ có thể thu hút sự chú ý của “khách hàng” cũng không khiến nó lay động, bởi vì “khách hàng” hiện tại được phán định là ở cửa hàng khách chứ không phải ở đây.
Và trạng thái dường như không thể giải quyết này giờ đã thay đổi.
Bởi vì Ôn Giản Ngôn phát hiện ra việc đứng gần nó quá mức có thể kích phát ham muốn giết người của “khách hàng”.
Ôn Giản Ngôn nhìn chằm chằm khách hàng cách đó không xa, hơi thở trở nên dồn dập.
… Điều này cũng có nghĩa là, chỉ cần đứng đủ gần thì hắn có thể bị phán định ở trong phạm vi tấn công.
Có thể ảnh hưởng đến nó!
Tầm mắt của Ôn Giản Ngôn dừng trên tấm bùa đen xì dán xiêu vẹo kia.
Sau đó hắn hít một hơi thật sâu, cắn răng hạ quyết tâm không lùi nữa mà chậm rãi tiến lên một bước.
Trong phạm vi tầm mắt, bóng dáng “khách hàng” ngày càng trở nên rõ ràng.
Bộ quần áo đen nhẻm bẩn thỉu, hai cánh tay xanh đen thối rữa buông thõng bên hông, mỗi một bước chân đều toát khí tức đáng sợ.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, Ôn Giản Ngôn nhanh chóng nhận ra nó đã “chú ý” đến sự tồn tại của mình và phát động công kích.
Tuy nhiên cuộc tấn công này có vẻ chậm hơn rất nhiều so với khách hàng trước đó.
Xem ra điều này có nghĩa, cơ chế bùa chú cũng là con dao hai lưỡi.
Mặc dù nó dẫn đến việc bọn họ không thể quấy nhiễu khách hàng bị phán định là [cơ thể ở không gian khác], song đồng thời, mức độ nguy hiểm cũng như công kích của của khách hàng có [cơ thể ở không gian khác] cũng sẽ giảm xuống trên diện rộng.
Theo một nghĩa nào đó, nó cũng được coi là sự bảo vệ.
Tuy rằng phương thức chuyển hoán nguy hiểm của bùa chú vô cùng thâm hiểm, song đồng thời đối với bọn họ ở không gian khác mà nói, phá giải bùa chú sẽ ít khó khăn hơn dán bùa.
Đây là tin tốt.
Ôn Giản Ngôn lấy hết can đảm tiến thêm một bước, vươn tay về phía “khách hàng” đứng yên, cẩn thận tiếp cận tấm bùa dán trên người nó.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“A a a a a ta đờ mờ đờ mờ!”
“Hu hu Ôn Ôn đỉnh chóp! Tôi còn tưởng rằng lần này họ sẽ bị lừa, không ngờ…”
“Hồi hộp quá đi!”
“Ngay cả loại bẫy vô hình này cũng tránh được… Rốt cuộc streamer đã biết bao nhiêu về phó bản này, quá kinh khủng rồi!”
“A!”
Theo khoảng ngày càng gần, từ trong cổ họng của Ôn Giản Ngôn trào ra một tiếng rên rỉ đau đớn.
Cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân dâng lên nhanh chóng lan ra toàn thân, giống như toàn bộ cơ thể ngâm trong hàn đàm.
Sinh mệnh từ trong cơ thể nhanh chóng xói mòn.
Tầm nhìn của hắn bắt đầu mờ đi, hai chân cũng dần không nghe theo sự sai bảo của mình.
Gần hơn chút nữa.
Ôn Giản Ngôn giơ tay lên, ngón tay tái nhợt mất máu và thối rữa dần tiếp cận “khách hàng” toát ra khí tức kinh khủng, rút ngắn khoảng cách từng centimet.
Sắp rồi sắp rồi!
Hắn nhìn chằm chằm khoảng cách thu hẹp, chỉ cần vươn tay thêm một chút nữa là hắn có thể chạm vào tấm bùa kinh khủng màu xanh đen kia.
“Khụ, khụ, khụ!”
Trong bóng tối, “khách hàng” bất động nãy giờ chậm rãi quay đầu, nhìn “chuẩn xác” vào bàn tay vươn giữa không trung của Ôn Giản Ngôn.
Cảm giác chậm chạp lúc trước biến mất.
Vào giờ khắc này, Ôn Giản Ngôn cảm thấy bản thân như đang đối mặt trực tiếp với xác chết mà không có bất kỳ sự bảo vệ nào.
Lớp bảo vệ được tạo từ chênh lệch khoảng cách đã biến mất.
Phút chốc, cảm giác kinh hoàng mãnh liệt bao trùm toàn thân.
Sẽ bị giết mất!
Chắc chắn sẽ bị giết mất!
Tuy nhiên, kéo lê cơ thể suy yếu của mình đến khoảng cách hiện tại đã là cực hạn của Ôn Giản Ngôn.
Tứ chi của hắn dần mất tri giác, như thế không thuộc về mình, cho dù từng tế bào trong cơ thể đang kêu gào hắn chạy trốn nhưng cơ thể lại như đối nghịch với hắn.
Hoàn toàn không có cách nào cất bước.
Phút chốc, đáy lòng hắn dâng lên cảm giác bất lực.
Ôn Giản Ngôn cắn chặt răng, chuẩn bị liều mạng đánh một canh bạc cuối cùng… xem xem mình sẽ là người đầu tiên giải trừ bùa chú hay sẽ là người đầu tiên bị lời nguyền của “khách hàng” giết chết!
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng] cũng bị bầu không khí căng thẳng lây nhiễm.
Bình luận trở nên thưa thớt như thể mọi người không có thời gian để phân tâm.
Một bình luận đột nhiên xuất hiện:
“A a a a đừng mà đừng mà, ai giật bùa ra cũng được nhưng trừ streamer giúp tôi!”
“Hả? Chờ đã? Ý của lầu trên là gì?”
“Mọi người tưởng rằng dán bùa và giật bùa không phải trả giá gì sao? Dán bùa cần tiêu hao một nửa sinh mệnh của người sống, giật bùa cũng đồng dạng như vậy… Nếu là người khác thì tốt, nhưng trước đó streamer đã hiến tế 1/3 sinh mệnh, hơn nữa hiện tại còn bị nhắm vào, cơ thể còn đang liên tục bị ăn mòn và trở nên thối rữa.
Nếu hắn giật bùa thì chết là cái chắc!”
“!! Đệt mợ!”
“A a a lại còn thế vậy nữa sao! Bảo sao trạng thái hiện tại của streamer lại tệ như vậy!”
“Đờ mờ, xong luôn!”
Đúng lúc này, một giọng nói thình lình truyền đến từ sau lưng Ôn Giản Ngôn, phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch:
“Này!”
Âm thanh vọng vào đôi tai ù ù của Ôn Giản Ngôn có vẻ đặc biệt lạ lẫm và xa xăm, phải mất vài giây hắn mới nhận ra nguồn gốc của âm thanh ấy…
“…?”
Một giây sau, trước khi hắn phản ứng, một luồng sức mạnh từ phía sau lưng bỗng kéo hắn về.
Ôn Giản Ngôn cảm thấy chóng mặt một hồi, thế giới trước mắt xoay mòng, cơ thể vốn đã gồng đến cực hạn lại càng mất đi thăng bằng sau cú kéo này.
Cơ thể của hắn ngả hẳn về sau, giá nến trong tay cũng văng ra ngoài.
“Còn sống không?”
Một giọng nói có vẻ gắt gỏng vang trên đỉnh đầu.
Ôn Giản Ngôn khó nhọc nâng mí mắt trĩu nặng nhìn về phía âm thanh truyền đến.
Dưới ánh nến yếu ớt là khuôn mặt mất kiên nhẫn của Quất Tử Đường: “Không phải cô từng làm tế phẩm một lần à? Sao lần này lại là cô? Cô muốn chết thật chắc?”
“… Quất Tử Đường?”
Ôn Giản Ngôn sửng sốt
“Là tôi.” Quất Tử Đường cúi đầu ghét bỏ liếc nhìn đối phương, sau đó vội vàng buông tay ra, chà xát lòng bàn tay đã chạm vào cánh tay Ôn Giản Ngôn: “Tôi phát hiện khách hàng không đuổi kịp, cảm thấy không thích hợp lắm nên liền đuổi theo, không ngờ lại được chứng kiến cảnh cô tự sát.”
“Với, cô cũng nặng quá nhỉ?”
Có tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Trương Vũ và Vệ Thành chạy ra từ bóng tối.
Hai người ngồi xuống đỡ Ôn Giản Ngôn đứng dậy.
Động tác của họ nhẹ nhàng hơn Quất Tử Đường rất nhiều: “Thế nào, cô vẫn ổn chứ? Có chuyện gì vậy?”
Ôn Giản Ngôn vịn hai người ngồi dậy, đoạn nhìn về phía “khách hàng”.
Quả nhiên, “lá bùa” mang đến cảm giác chậm chạp là có thật.
Sau khi Ôn Giản Ngôn rời khỏi phạm vi công kích, “khách hàng” xoay người đứng thẳng, bước từng bước cứng ngắc về phía lư hương, chuẩn bị tiếp tục hưởng thụ cống phẩm.
“Mau…” Ôn Giản Ngôn khó nhọc giơ tay kéo ống tay áo Trương Vũ: “Hãy ngăn nó lại! Tuyệt đối không được để nó đến gần lư hương và bắt đầu ăn!”
“Nó bị streamer của cửa hàng khác điều khiển đến đây, trước khi giật lá bùa xuống thì tất cả nỗ lực của tiểu đội ta đều đổ sông đổ bể, sẽ làm không công cho kẻ khác!”
Ôn Giản Ngôn nói rất nhanh, chỉ với hai ba câu đã khái quát cho những người khác hiểu được tình hình hiện tại.
Bọn họ không khỏi hít sâu một hơi, nét mặt đanh lại.
“Cho nên phải giật bùa xuống đúng không?” Quất Tử Đường híp mắt, nhét cây nến trong tay cho Vệ Thành đứng cạnh: “Hai người các anh ở lại chỗ này.”
“Được.”
Vệ Thành gật gật đầu.
Anh ta có niềm tin vào năng lực của đội trưởng nhà mình.
Mặc dù việc giật bùa chú trên người khách hàng vô cùng nguy hiểm, nhưng đó không phải vấn đề quá lớn với Quất Tử Đường.
“…”
Hai mắt của Ôn Giản Ngôn tối sầm, chóng mặt dựa vào Trương Vũ, gần như rơi vào trạng thái nửa hôn mê.
Quả nhiên nến đỏ mặc dù nguy hiểm nhưng năng lực chữa trị mạnh hơn nến xám trắng nhiều.
Ôn Giản Ngôn thở hổn hển một lúc song cũng dần hồi sức.
“Quất Tử Đường đâu…”
Hắn hỏi.
“Đội trưởng đi giật bùa rồi.” Vệ Thành đáp.
“Tôi biết.” Ôn Giản Ngôn dùng tay chống đất, khó nhọc ngồi thẳng, sắc mặt trắng bệch như giấy: “Cô ấy đi bao lâu rồi?”
“Hai ba phút gì đó?”
“Vậy chắc là chưa xong đâu.” Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn Trương Vũ: “Trên người anh còn mang theo lá bùa đổi được ở tầng hai không?”
Trương Vũ ngẩn ra, gật đầu: “Có mang.”
Khi ở tầng ba bọn họ cũng không có cơ hội sử dụng là búa này, vả lại cũng không biết tác dụng cụ thể của nó là gì nên tất cả đều được giữ đến hiện tại.
“Cầm lấy.” Ôn Giản Ngôn nhét giá nến cho Trương Vũ: “Đuổi theo Quất Tử Đường.”
Hắn dặn:
“Sau khi lá bùa màu đen bị gỡ xuống hãy dán lá bùa màu vàng lên người nó.”
Vệ Thành ngẩn ra: “Màu vàng? Nó ích gì?”
“…” Trương Vũ bình tĩnh liếc mắt nhìn Ôn Giản Ngôn nhưng không hỏi gì, chỉ hít sâu một hơi rồi quyết đoán trả lời: “Được.”
Trong cuộc chạy đua với thời gian này, nhất định phải hoàn toàn tin tưởng vào quyết định của đồng đội, bằng không sẽ lãng phí cơ hội cực kỳ quý giá.
Trương Vũ đứng dậy cầm nến rồi đi về phía khách hàng.
Với sự giúp đỡ của Vệ Thành, Ôn Giản Ngôn khó khăn đứng thẳng nửa người, mắt dán chặt vào ánh nến phía trước…
Hắn cũng đang cược.
Nếu bùa màu đen có thể khiến cho khách hàng thay đổi mục tiêu, vậy thì gỡ bùa hẳn là có thể làm cho khách hàng trở lại cửa hàng ban đầu.
Nhưng nếu thế bọn họ vẫn lỗ.
Vị khách hàng này ghé thăm khiến họ lãng phí gần nửa nén hương, nếu cứ để nó quay về như vậy thì tài nguyên quý giá trong tay họ sẽ không trở về, và họ cũng không nhận được bất cứ thù lao nào.
Đối với đội ngũ bên kia, mặc dù không hoàn toàn đuổi được khách hàng nhưng cũng khiến đội đối địch tiêu hao sức lực, đã vậy còn giảm bớt nguy hại do “khách hàng” gây ra.
Ôn Giản Ngôn tuyệt đối không chấp nhận kiểu làm ăn thua lỗ này.
Mình lừa người ta thì được, chứ còn người ta lừa mình ấy hả?
Mơ hão.
Thế nên nếu khách đã đến thì đừng nghĩ đến rời đi.
Bùa đen bùa vàng vốn là một cặp, được cánh tay từ hòm quyên góp lấy ra, do đó công hiệu của chúng cũng là một đôi.
Dù rằng không biết tác dụng cụ thể của bùa vàng, nhưng dựa theo bùa đen có thể mơ hồ suy đoán ra được phần nào.
Ôn Giản Ngôn thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Khuôn mặt xinh đẹp với đường nét mềm mại trở nên xanh xao vì suy yếu, thân hình đơn bạc chỉ có thể dựa vào người đồng đội, mái tóc dài màu bạc càng tôn lên vẻ yếu ớt mong manh, thế nhưng sâu trong đôi mắt hổ phách lại loé lên tia xảo quyệt như hồ ly, lạnh lùng như loài rắn.
Thịt dâng tận miệng mà không còn cắn một miếng thì quả không hợp với phong cách làm việc của hắn chút nào.
Làm ăn là phải ép mua ép bán!
Hết chương 257
------oOo------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...