Trương Vũ đi ở phía trước, hai người còn theo sau hắn ta.
Ánh sáng đỏ nhạt u ám bao phủ ba người, có vẻ đặc biệt bắt mắt trong đêm tối.
“Theo tôi.”
Quất Tử Đường quay đầu nhìn đằng sau, đè thấp giọng nói.
Khoảnh khắc cô vừa dứt lời, phía sau bọn họ vang tiếng bước chân nặng nề.
Trương Vũ gật đầu, nghiêng tai lắng nghe tiếng bước chân của xác chết.
Tiếng chân không nhanh không chậm, nhịp điệu không có bất kỳ thay đổi theo sau lưng họ như hình với bóng, văng vẳng trong cửa hàng trống trải khiến người ta phải rùng mình.
Nhưng chậm hơn nhiều so với tưởng tượng.
Xem ra Ôn Ôn nói không sai.
Mặc dù ngọn nến này có công dụng tương tự đèn dầu nhưng hiệu quả yếu hơn rất nhiều.
Nếu như bọn họ cần ngọn đèn dầu trong tay, hơn nữa lại thắp ở trong không gian khép kín như vậy, sợ rằng bước chân của thi thể sẽ nhanh hơn gấp mấy lần hiện tại.
Vậy thì, bọn họ thậm chí còn chưa kịp dẫn xác chết ra xa quầy thu ngân đã bị nó tập kích.
Còn với tốc độ hiện tại, bọn họ có thể kéo dãn khoảng cách không xa không gần với nó, dụ nó theo họ đi quanh cửa hàng.
Ít nhất trước khi Ôn Ôn đưa ra giải pháp, bọn họ phải khiến nó tránh xa quầy và lư hương.
Trương Vũ thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt dán vào phía trước.
“Đi, chúng ta hãy kéo dài khoảng cách với nó.”
*
Trong khi đó.
Ánh nến yếu ớt miễn cưỡng soi sáng một khu vực nhỏ trước mặt.
Trên mặt bàn sơn đỏ có đặt một giá nến bằng đồng được thắp sáng và một chiếc lư hương đồng nhỏ.
Ở giữa lư hương cắm một nén hương đang lặng lẽ cháy.
Tuy rằng từ lúc Ôn Giản Ngôn thắp hương đến giờ đã qua mấy phút, nhưng kỳ lạ là, độ dài của cây hương không hề thay đổi chút nào, như thể không bị tiêu hao.
Quả nhiên hương không phải vật chính yếu, thứ quan trọng là tế phẩm.
Trong đầu Ôn Giản Ngôn hiện lên hình ảnh mình từng thấy ở lầu ba.
Bất kể trong phòng hay trước phần mộ, đồ cúng đặt ở trong đĩa hầu như đã thối rữa, tuy nhiên vẫn có thể loáng thoáng nhận ra hình dáng nguyên bản.
Trái cây, điểm tâm và thịt.
Đây là ba món trong lễ cúng tế truyền thống.
Nói cách khác, có lẽ hắn nên dâng cho “khách hàng” những món tương tự?
Không, có lẽ vẫn không đủ.
Phó bản [Cao ốc Xương Thịnh] khác xa so với những phó bản khác.
Trong phó bản này có một hệ thống hoạt động đặc thù, ví dụ như tiền Âm Phủ có thể đổi được đạo cụ từ hòm quyên góp, ví dụ đèn dầu có thể xua tan bóng tối hoặc là đèn dầu chữa lành nguyền rủa… Những chức năng trên hoàn toàn không thể thay thế bằng đạo cụ.
Tuy nhiên, bất kể có tác dụng không hắn cũng phải thử xem thế nào.
Dù sao đây cũng là manh mối duy nhất hắn có.
Ôn Giản Ngôn nhanh chóng mở cửa hàng hệ thống, bấm chọn và thanh toàn.
Rất nhanh sau đó ba chiếc đĩa xuất hiện trên mặt bàn, mỗi đĩa đều đặt lễ vật khác nhau.
Trái cây, điểm tâm và thịt.
Ba lễ vật được sắp xếp gọn gàng trên bàn có vẻ đặc biệt u ám dưới ánh nến.
Quả nhiên như Ôn Giản Ngôn đoán, không có chuyện gì xảy ra.
Tiếng bước chân của khách hàng vẫn theo sau ánh đèn đỏ le lói từ xa, hương thắp trong lư cũng không thay đổi, lễ vật cũng vậy.
Còn thiếu một thứ gì đó.
Là thứ gì đây?
Ôn Giản Ngôn cụp mắt, môi mỏng mím chặt gần như mất sạch sắc máu.
Dưới hàng lông mi là con ngươi sâu hút hồn, tựa hồ đang nhanh chóng suy tư.
Đột nhiên hắn như nghĩ ra gì đó.
Chờ chút… lúc ở cầu thang giao giữa tầng ba và tầng bốn, bên cạnh hắn hoàn toàn không có tế phẩm nhưng vẫn hoàn thành “giao dịch”.
Tại sao lại xảy ra chuyện này?
Ôn Giản Ngôn nheo mắt.
Hắn ý thức được rằng, nếu mình tìm ra đáp án cho câu hỏi này thì giải pháp sẽ xuất hiện.
*
Trương Vũ cầm nến, duy trì khoảng cách vừa phải với hai người còn lại.
Mà ở sau họ là tiếng bước chân ổn định của xác chết.
Miễn là tốc độ của nó không đổi thì khoảng cách giữa hai bên cũng sẽ không đổi, và khả năng cao là bọn họ được an toàn.
Nghĩ vậy, đáy lóng Trương Vũ thoáng thả lỏng.
Nhưng đúng lúc này dị biến đột nhiên xảy ra!
“Dừng lại!”
Chất giọng căng thẳng của Vệ Thành vang bên tai, ngữ điệu dồn dập đanh thép: “Đừng đi về trước!”
“!”
Lời nhắc đến quá đột ngột.
Trương Vũ không khỏi giật mình, chân theo bản năng bước lên phía trước…
Dưới quầng sáng đỏ mờ nhạt, mặt đất dưới chân không biết đã biến thành màu đen đặc quánh từ lúc nào, phảng phất như một vực sâu đang há rộng miệng.
Một giây sau, một bàn tay trắng bệch thò ra từ trong bóng tối, làn da phủ đầy vết hoen tử thi.
Ấy thế mà lại giống hệt bàn tay người chết vừa đặt trên quầy!
“!!!”
Đồng tử Trương Vũ đột nhiên co rút.
Thân là một streamer kỳ cựu, khả năng phản ứng cơ thể đã sớm vượt xa đại não.
Hắn ta bất giác phát động thiên phú, một thứ gì đó tựa như lớp đá nhanh chóng dâng lên dưới chân, nháy mắt bao trùm toàn bộ bắp chân của hắn.
Bàn tay lướt qua bắp chân Trương Vũ, song lại giống như không tìm được mục tiêu, bổ nhào về phía không khí.
Đoạn nó chậm rãi rụt về, lần nữa chìm vào bóng tối.
Mặt đất đã trở lại bình thường.
Trương Vũ đứng tại chỗ nắm chặt ngọn nến trong tay, sắc mặt tái nhợt, hơi thở gấp gáp, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Hắn biết vừa rồi nếu như mình không phản ứng đủ nhanh thì rất có thể sẽ trúng chiêu giống tầng một.
Vậy cũng chẳng sao… nhưng đáng sợ là, lỡ như nó không buông tay thì hắn có thể sẽ bị kéo vào bóng tối sâu hút.
“Xem ra nó cũng không chỉ đi theo chúng ta.” Quất Tử Đường đứng cạnh bỗng mở miệng.
Trương Vũ bình tĩnh gật đầu: “Ừm, đúng vậy.”
Hiển nhiên nến đỏ không chỉ đơn thuần mang tác dụng “thu hút sự chú ý”, quan trọng hơn là, nó sẽ khiến những khách hàng không phải con người “nhận thức được sự tồn tại của con mồi”.
Tức là sẽ khiến những người được ánh sáng đỏ bao phủ trở thành đối tượng của cuộc tấn công.
“Khách hàng” không chỉ đi theo bọn họ mà còn cố gắng lấy mạng của họ.
“Xem ra đối tượng công kích mà nó ưu tiên là người cầm nến.” Dứt lời, Quất Tử Đường nhìn Vệ Thành: “Nối dây của anh với anh ta, không cần nối với tôi nữa, nếu không anh sẽ bị hao nhiều sức.”
Vệ Thành gật đầu.
Mặc dù đợt công kích vừa rồi không nhắm vào anh ta, song sắc mặt của anh ta lại rất tái, gần như chẳng có gì khác Trương Vũ.
Trong khi mấy người tạm dừng thì “khách hàng” phía sau vẫn di chuyển.
“Cộp cộp cộp.”
Tiếng bước chân nặng nề quanh quẩn trong căn phòng trống trải tiến dần về phía họ.
Theo khoảng cách tiếp cận ngọn nến, dường như tiếng bước chân của nó cũng tăng nhanh.
Chỉ trong chốc lát, tiếng bước chân kia đã tới gần, phảng phất vang lên ở ngay sau đầu mọi người.
Quất Tử Đường đanh mặt: “Nhanh lên, chúng ta phải tiếp tục tiến về phía trước.”
Dù sao tuyệt đối không thể để nó đuổi kịp.
*
Ôn Giản Ngôn lại lấy lư hương ra.
Hắn xoay qua xoay lại ngắm nghĩa, cố gắng tìm kiếm manh mối từ món đồ.
Song hắn lại chẳng thu được gì cả
… Dù sao nếu thật sự có gì, lấy trình độ nhạy bén của hắn, rất có khả năng hắn đã chú ý ngay từ ban đầu.
Nhưng bởi vì nó quá đỗi bình thường cho nên đến giờ Ôn Giản Ngôn vẫn chưa tìm thấy điểm đột phá.
Ôn Giản Ngôn cũng nhận thức được điểm này.
Hắn nhìn chằm chằm lư hương trong lòng bàn tay, có chút không cam lòng.
Đồ dùng kim loại bằng đồng lạnh lẽo nằm gọn trong lòng bàn tay có vẻ trĩu nặng.
Bên trong bên ngoài lư hương không có hoa văn trạm trổ đặc biệt, bên trong trống rỗng không có gì cả, như thể bị ăn sạch bách và không để lại chút gì đáng giá.
Không gian.
Sao lại như vậy…
“…”
Ôn Giản Ngôn hơi sửng sốt.
Đúng vậy, không gian bên trong lư hương này cũng lớn quá.
Nếu nói hương tàn bên trong đã bị đốt hết thì còn hiểu được, nhưng mà vì sao tro hương cũng biến mất?
Theo lý mà nói, tro hương sau khi thiêu rụi là tàn dư, là phế phẩm, không thể dùng làm đồ cống nạp, nhưng vì sao tro hương ở đây cũng biến mất?
Ôn Giản Ngôn cúi đầu, đăm chiêu nhìn chằm chằm lư hương bằng đồng trong lòng bàn tay.
Đoạn hắn do dự cúi đầu, cẩn thận ngửi ngửi bên trong lư hương.
Mùi hương nồng nặc ngạt ngạo khiến người ta choáng váng đọng lại dưới đáy lư hương, nhưng ngoài ra còn có một mùi cực kỳ nồng đậm, nồng gấp mấy lần mùi hương.
Mùi máu.
Máu.
Ôn Giản Ngôn chớp mắt, đáy mắt nhanh chóng xẹt qua tia sáng, tựa hồ đột nhiên ý thức được điều gì.
Hắn cúi đầu, dùng răng cắn rách ngón tay rồi nhỏ máu mình vào tro hương.
“Tí tách.”
Tiếng máu rơi vào tro hương thanh thuý, dấy lên một làn bụi nhỏ.
Gần như là ngay lập tức, giọt máu tươi kia đã bị tro hương khô ráo tham lam phía dưới hút sạch không để lại chút dấu vết nào.
Cách đó không xa.
Ba người Trương Vũ cố gắng lao về phía trước dưới sự tấn công của thi thể.
Bọn họ không những phải đối phó với cánh tay tùy thời xuất hiện dưới đất hòng kéo họ đi mà còn phải khống chế khoảng cách giữa thi thể và ánh nến hồng, tránh cho thi thể chạm vào quầng sáng.
Ban đầu còn tốt.
Nhưng theo thời gian trôi qua, sự cân bằng này dần trở nên khó kiểm soát.
Tiếng bước chân sau lưng ngày càng nhanh và càng gần.
Từng giây trôi qua, áp lực lại tăng lên gấp bội.
Gần như ngay trong khoảnh khắc máu tươi rơi vào tro hương, tiếng bước chân bỗng đình chỉ.
Không khí chìm vào khoảng lặng.
Đám người Trương Vũ sửng sốt ngoảnh đầu nhìn.
Chỉ sau vài giây… “Cộp cộp cộp.”
Tiếng bước chân lại vang lên, song lần này nó đi theo hướng ngược lại.
*
Ôn Giản Ngôn cụp mắt, ánh mắt hơi chuyên chú nhìn chằm chằm lư hương trước mặt.
Trong lư hương, lần đầu tiên tro hương rơi xuống rõ ràng, phía trên hiện lên một ít ánh lửa, mùi hương tỏa ra càng thêm nồng đậm ngạt ngào, trong đó xen lẫn mùi máu tanh nồng không thể bỏ qua.
Khói xanh liên tục chui vào khoang mũi như muốn xâm nhập vào trong cơ thể.
Quả nhiên.
Trên tầng bốn Cao ốc Xương Thịnh, thứ mà khách hàng muốn ăn chắc chắn không chỉ đơn là “hương” hay “tro”.
Thứ chúng muốn ăn là con người.
Giao dịch lúc trước ở đoạn giao nhau giữa tầng ba và tầng bốn có thể hoàn thành là vì lễ vật dâng cho nữ thi váy đỏ còn thừa một ít, hương còn sót lại, có nghĩa mạng người dâng lên trước đó cũng còn sót lại, do đó giao dịch lần ấy mới có thể hoàn thành mà không phải trả bất kỳ giá nào trong tình huống Ôn Giản Ngôn không nhận ra.
Bởi vì chi phí đã được trả rồi.
Ôn Giản Ngôn đút đầu ngón tay bị rách vào miệng, mút sạch máu tươi còn đọng trên miệng vết thương.
… Chuyện hắn đang làm lúc này rất có khả năng là biến bản thân thành tế phẩm.
Hết chương 252
------oOo------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...