Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng FULL


 
“Cộp cộp cộp.”
Tiếng bước chân nặng nề vang vọng trong bóng tối, từng bước từng bước tiến về phía quầy.
Đèn dầu phát ra tiếng cháy xèo xèo dữ dội, bóng tối xung quanh ngày càng trở nên lạnh lẽo đặc quánh, sâu không thấy đáy, phảng phất như muốn đóng băng mạch máu con người.
Cho dù trái tim treo cao, toàn thân căng thẳng, mỗi tế bào đều đang thét gào trốn chạy nhưng mọi người vẫn dùng lý trí để kiềm chế hành động của mình, buộc bản thân ở lại quầy, đứng yên trong khu vực bé nhỏ được bao phủ bởi ánh đèn, chờ đợi sự tiếp cận của bước chân.
Suy cho cùng, đó là cách bọn họ đã dùng ở ba tầng trước.
Sau khi mua sắm khách hàng sẽ đến quầy thu ngân trả tiền và rời đi.
Mọi người chân thành hy vọng lần này cũng sẽ giống vậy.
“…”
Ôn Giản Ngôn mím chặt môi nhìn chằm chằm cách đó không xa.
Gần đó, trong khu vực bị bóng tối bao phủ, mơ hồ có thể nhìn thấy đốm sáng đỏ tươi chập chờn, song nó vẫn luôn ổn định và chưa hề biến mất.
Hắn biết giao dịch lần này vẫn chưa hoàn tất.
Nếu giao dịch hoàn tất thì nén hương kia sẽ không bao giờ đứng nguyên như bây giờ.
Trong suốt quá trình đã có chi tiết nào đó bị hắn bỏ qua.
Ôn Giản Ngôn đứng tại chỗ, suy nghĩ nhanh chóng xẹt qua trong đầu, tìm kiếm bất kỳ manh mối có thể.
Đầu tiên, quy tắc cơ bản hắn biết về tầng thứ tư không nhầm lẫn được, từng manh mối đều hướng vào một điểm, đó là “ăn”.
“Nén hương” được đổi từ hòm quyên góp bằng tiền Âm Phủ chính là thức ăn lý tưởng nhất, đó cũng là thứ Ôn Giản Ngôn hy vọng được nhìn thấy nhất… Nếu như nó là thức ăn, vậy thì bất kể thi thể hay là ma quỷ xuất hiện tiếp theo cũng rất đáng sợ.

Nhưng chí ít về mặt quy tắc, bọn họ sẽ không dễ dàng lầm bước, cũng không cần dùng mạng người để thử đúng sai.
Tiếc là mọi chuyện không như mong đợi.
Toàn bộ phó bản [Cao ốc Xương Thịnh] không tính để họ dễ dàng vượt qua như thế.
Dựa theo xu hướng phát triển hiện tại, hiển nhiên “hương” không phải là thức ăn.
Hoặc, nó không hoàn toàn là thức ăn.
“Cộp cộp cộp.”
Tiếng bước chân đã đến gần.
Nhiệt độ không khí lạnh thấu xương, cho dù đèn dầu thiêu cháy kiệt liệt đến đâu cũng không thể soi sáng bóng tối vô biên trước mặt.
Mùi hôi thối tanh tưởi từ xác chết đã ập đến trước mặt, khiến cho người ta mắc ói.
Trong khi Ôn Giản Ngôn đang cố vắt óc suy nghĩ thì “khách hàng” đã đến gần.
“Cộp.”
Tiếng bước chân dừng lại trước quầy.
Bầu không khí trở nên tĩnh mịch chết chóc.
“…” Mọi người vô thức nín thở.
Ánh sáng từ ngọn đèn dầu bị giới hạn trong góc hẹp, dường như trước quầy có thứ gì đó đang đứng nhưng không ai có thể nhìn thấy bóng dáng của nó.

Dù biết ánh mắt không thể xuyên qua bóng tối song họ vẫn nhịn không được nhìn chằm chằm khu vực trước quầy.

Nỗi sợ về điều bí ẩn tràn ngập không khí.
Một giây sau, một bàn tay trắng bệch đầy vết hoen tử thi xanh tím chậm rãi thò ra từ bóng tối.

Dưới ánh mắt hồi hộp của mọi người, nó chậm rãi đặt xuống mặt quầy.
Tuy nhiên bàn tay kia không để lại tiền Âm Phủ và rời đi như mọi người mong đợi.
“Xèo xèo!!”
Khoảnh khắc bàn tay xuất hiện trước mặt mọi người, ngọn lửa bên trong đèn dầu đột nhiên bùng lên, mùi hôi thối từ dầu xác chết bị thiêu đốt lập tức trở nên nồng đậm.
Đồng tử của Ôn Giản Ngôn co rút.

Hắn nhìn chằm chặp bóng tối vô biên trước mặt, da đầu run lên, toàn thân lạnh toát.

Nhưng trái ngược với sự cứng đờ của tay chân và cơ thể, não bộ của hắn đang nhanh chóng vận hành.
Vô số hình ảnh hiện lên trước mắt.
Bên trong bức tranh thứ ba ở tầng ba, trên bàn thờ có đặt lư hương, nến và một đĩa trái cây thối rữa.
Con đường quanh co kéo dài về phía bóng tối, phía cuối con đường là một nghĩa trang trống trải.

Trước mộ có đặt bài vị, di ảnh, lư hương và…
Đồ cúng thối rữa.
Đồ cúng.
Nhịp thở của Ôn Giản Ngôn trở nên hơi gấp gáp.

Hắn vội vàng nâng mắt nhìn về phía bóng tối cách đó không xa.
Ở đó, nén hương vẫn lẳng lặng cháy, hệt như con mắt đỏ hoe đang lặng lẽ nhìn hắn.
Nói cách khách, “hương” không phải thức ăn mà là phương tiện môi giới, là cách cung cấp “thức ăn” cho “khách hàng”!
Cùng với bàn tay vươn ra từ bóng tối, một luồng sức mạnh vô hình lạnh lẽo kinh khủng lan tràn.
Dưới lòng bàn tay trắng bệch của thi thể bốc mùi kia, lớp sơn trên quầy thu ngân bắt đầu chuyển dần sang màu xanh đen, thậm chí còn phát ra tiếng “răng rắc” như thể đang mục nát và nứt ra từ sâu bên trong.
“Xèo xèo!!”
Ngay khi mọi người tưởng rằng tốc độ thiêu đốt của ngọn đèn dầu đã nhanh đến cực hạn thì tốc độ của nó lại tăng nhanh hơn nữa! Dầu đèn gần như là dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy giảm xuống.

Chỉ qua vài giây ngắn ngủi, lượng dầu đã giảm xuống mức rõ rệt.
“!!!”
Sau khi thấy được cảnh này, đồng tử mọi người lập tức co rút.

Với tư cách là streamer kỳ cựu, bọn họ lập tức hiểu được hiện tại phát sinh chuyện gì.
Phá hủy mặt quầy và tiêu hao dầu đèn.

“Khách hàng” đang tính xâm lấn không gian này.
Những “khách hàng” tưởng như vô hại ở ba tầng đầu đã trở thành mối đe dọa thực sự tại tầng thứ tư.
Một khi nó thành công, quầy thu ngân sẽ vỡ nát và dầu đèn cũng cạn sạch.
Điều gì sẽ xảy ra tiếp theo…
Tất cả mọi người không dám nghĩ.
Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp bình tĩnh từ bên cạnh vang lên: “Tôi có một ý.”
Mọi người sửng sốt quay đầu nhìn về phía âm thanh.
Thiếu nữ tóc bạc đứng đó, trên mặt không có quá nhiều biểu tình.

Cô vứt bỏ nụ cười ôn hoà, đường nét khuôn mặt trở nên lạnh lùng cứng rắn, hai mắt cô nhìn chằm chặp bóng tối trước mặt, bờ vai gầy gò sống lưng thẳng tắp, lời ít ý nhiều, đi thẳng vào trọng tâm:
“Tế phẩm không phải là hương mà cần thứ khác.”
Dứt lời, cô quay đầu nhìn mọi người.

Ánh đèn lờ mờ nhảy nhót chiếu lên mặt cô, phân rõ hai luồng sáng tối.

Sâu trong con người màu vàng loé sáng, khiến cho người ta khó có thể nhìn thấy tia sáng nơi đáy mắt, ánh mắt mang theo cảm giác chuyên chú khác thường:
“Suy đoán của tôi cần phải thử nghiệm, tuy nhiên nó rất nguy hiểm, cần sự phối hợp của mọi người.”
“Cô nói thử xem.” Quất Tử Đường đứng cạnh bỗng mở miệng.
“Tôi cần mọi người đánh lạc hướng khách hàng, thu hút sự chú ý của nó, tạo cơ hội cho tôi rời khỏi quầy và đến gần lư hương.”
Nghe qua có vẻ đơn giản nhưng tất cả mọi người ở đây đều biết, trong tình hình hiện tại, việc làm này rốt cuộc khó khăn đến mức nào và họ phải chấp nhận rủi ro khủng khiếp ra sao.
Phải biết rằng “khách hàng” hiện tại khác hẳn “khách hàng” ba tầng trước đó.

Nó không còn vô hại mà có dục vọng tấn công rất mạnh, chỉ cần sơ sẩy chút thôi bọn họ có thể trở thành nạn nhân của trò chơi nguy hiểm.
“Có thể.” Không ngờ Quất Tử Đường lại dứt khoát đồng ý: “Phải làm thế nào?”
Ôn Giản Ngôn liếc mắt nhìn Quất Tử Đường, móc từ trong túi một cây nến đỏ chưa thắp đưa cho cô: “Dùng cái này.”
Quất Tử Đường lộ vẻ nghi hoặc: “Đây là…?”
Kỳ Tiềm sửng sốt, hai mắt như bị màu đỏ kia thiêu đốt.

Gã kinh ngạc há hốc mồm: “Chẳng lẽ nó có công dụng giống dầu đèn màu đỏ?”
“..”
Tầm mắt của Ôn Giản Ngôn dừng lại trên người Quất Tử Đường một lúc: “Đúng vậy, nhưng căn cứ vào kinh nghiệm cá nhân của tôi, tác dụng của nó không mạnh như đèn dầu, hơn nữa phạm vi ảnh hưởng cũng hẹp hơn.”
Kỳ Tiềm gật đầu: “Thì ra là vậy.”
Quất Tử Đường nhận cây nến từ tay Ôn Giản Ngôn: “Thế nên, chỉ cần thắp nến là có thể thu hút sự chú ý của khách hàng, đúng chứ?”

Ôn Giản Ngôn gật đầu: “Đúng vậy.”
Quất Tử Đường: “Hiểu rồi.”
Cô quay đầu nhìn Vệ Thành: “Anh đi với tôi.”
Trương Vũ đứng cạnh mở miệng nói: “Tôi cũng tham gia.”
Thiên phú của anh ta có ưu thế mạnh trong việc bảo toàn tính mạng và rất phù hợp để chống lại thương tổn trong đội hình thu hút sự chú ý của khách hàng: “Tôi có thể chịu trách nhiệm cầm nến.


“Được.”
Quất Tử Đường không nói hai lời, ném cây nến trong tay cho Trương Vũ.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Quất Tử Đường không hổ là streamer nằm trong top 10 bảng xếp hạng.

Năng lực phán đoán thật sự rất mạnh, liếc mắt một cái liền nhìn ra số người hành động trong chiến dịch này không thể quá nhiều, bằng không động cơ của tiểu đội sẽ quá rõ.

Cho nên cô ấy chỉ mang theo Vệ Thành phụ trách giám sát nguy hiểm trí mạng, còn mình chịu trách nghiệm bọc hậu.”
“Hơn nữa khi Trương Vũ chủ động gia nhập cô ấy cũng không hỏi liền trực tiếp đồng ý.

Phải biết rằng Trương Vũ là người lạ đến từ đội khác, nếu người bình thường nghe được thỉnh cầu có lẽ phải nghĩ vài giây, nhưng cô ấy lại không thèm chớp mắt mà đồng ý luôn.

Loại quả quyết này rất ít streamer có được.”
“Chờ đã… Chỉ có mình tôi chú ý đến một chi tiết sao?”
“?”
“Mọi người không phát hiện à? Khoảng cách giữa Quất Tử Đường, Ôn Giản Ngôn và Trương Vũ cũng hòm hòm nhau.

Nhưng cô ấy lấy thẳng nến từ tay Ôn Giản Ngôn, còn với Trương Vũ thì là ném qua… thậm chí còn chẳng muốn tiếp xúc gián tiếp nữa là.”
“Ha ha ha ha ha ha, đúng là tiêu chuẩn kép khó phát hiện.”
Bởi vì tình hình nguy cấp nên với tư cách là streamer kỳ cựu, tất cả đều hiểu được tầm quan trọng của việc nắm bắt thời gian.
Cuộc đối thoại vừa rồi của họ rất nhanh, trước sau chỉ tốn mất vài chục giây, thậm chí ngay cả chiến thuật cũng có thời gian tiến hành trao đổi.
Nhưng dẫu vậy, thời gian còn lại của họ cũng không còn nhiều.
Dưới ánh đèn bùng cháy dữ dội, hơn nửa mặt quầy đã bị bao phủ bởi màu xanh đen tạo thành tương phản rõ nét với bàn tay người chết trắng bệch, khiến cho người nhìn kinh hồn bạt vía.

Mà tốc độ tiêu hao của dầu đèn càng khiến người ta giận sôi.

Rõ ràng bọn họ chỉ vừa tiến vào tầng bốn được hơn mười phút, rõ ràng còn chưa hoàn thành tiếp đãi khách hàng đầu tiên, nhưng dầu đèn đã bị tiêu hao hơn nửa.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, thậm chí không cần chờ đến khách hàng thứ hai ghé cửa, toàn bộ bọn họ sẽ chết ở tầng này vì dầu đèn cạn kiệt.
Phải hành động ngay lập tức.
“Đi.”
Quất Tử Đường lớn tiếng nói.
Dứt lời, ba người xông thẳng ra ngoài.
Cùng lúc đó, gần như không có bất kỳ chênh lệch thời gian nào, Trương Vũ lập tức thắp sáng ngọn nến trong tay, ánh nến đỏ nhạt chẳng lành sáng lên bao phủ ba người trong đó.
Khoảnh khắc ánh sáng màu đỏ xuất hiện, dường như có sự thay đổi vô hình nào đó trong bóng tối.

“…”
Như bị thu hút, bàn tay người chết trắng bệch phủ đầy vết hoen tử thi chậm rãi rụt về bóng tối, chỉ lưu lại một dấu tay đen xì trên mặt quầy.
“Xèo…”
Khoảnh khắc bàn tay rời khỏi mặt quầy, đèn dầu vốn đang bốc cháy kịch liệt thoáng chốc khôi phục bình thường.

Dù rằng vẫn có chút khác khi trước, song tốc độ tiêu hao cuối cùng cũng không giống như vừa rồi, nhanh đến độ khiến người ta kinh hãi.
Chẳng mấy chốc, tiếng bước chân nặng nề lại vang lên trong bóng tối.
“Cộp cộp cộp.”
Nó rời khỏi quầy và đuổi theo ánh sáng đỏ tươi.
Theo tiếng bước chân rời xa, bóng tối đặc quánh nặng nề khiến người ta không thở nổi cũng nối gót biến mất.

Tất cả streamer còn lại phía sau quầy bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Ôn Giản Ngôn không có thời gian buông thả.

Đối với hắn mà nói, đây mới chỉ là khởi đầu của cuộc khảo nghiệm.
Hắn ngước mắt nhìn về phương xa.
Toàn bộ cửa hàng rất tối.

Bởi vì diện tích quá rộng nên không thể xác định được vị trí của “khách hàng”.

Ôn Giản Ngôn chỉ đành dựa vào thính giác phán đoán tiếng bước chân của đối phương đang dần rời xa vị trí lư hương.
… Chính là bây giờ.
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, đoạn cúi đầu nhanh chóng thắp sáng ngọn nến trắng ngà trong tay.
Ánh nến mờ nhạt chiếu sáng một bên mặt hắn, trong đáy mắt hắn phản chiếu một đốm lửa nhỏ nhảy nhót.
Hắn cầm nến, nhanh chóng lao thẳng đến chỗ lư hương.
May mà hắn sớm đoán được, nếu chỉ với một nén hương chưa chắc đã đủ.

Một khi điều kiện không ổn, “hương” không thể dùng cúng bái người chết, vậy khả năng cao hắn phải tiến hành công cuộc bổ sung.

Vì thế hắn liền đặt lư hương ở chiếc bàn cách quầy thu ngân gần nhất, coi như là loại trừ một ít chướng ngại cho hành động lần này.
Ôn Giản Ngôn nhanh chóng đi tới bàn gỗ.
Quả nhiên lư hương trước mặt không thay đổi quá nhiều so với lúc hắn rời đi.

Ánh lửa đỏ tươi chập chờn trong tối, một làn khói màu trắng đục bay lên toả ra mùi hương lạnh lẽo khiến người ta váng đầu.
Ôn Giản Ngôn đặt nến lên bàn, thoáng lấy lại bình tĩnh.
Được rồi, bây giờ phải làm gì đây?
Hết chương 251
 
------oOo------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui