Bên trong bức tranh thứ ba.
Trong Tứ Hợp Viện tối đen như mực nồng nặc mùi máu tanh tưởi, ấy nhưng ở trong góc viện lại có ánh lửa lập loè miễn cưỡng xua tan bóng tối.
Ôn Giản Ngôn tái mặt ngồi dưới đất, lưng dựa vào cửa, trán túa đầy mồ hôi lạnh thở hổn hển.
Trong tay hắn nắm chặt một giá nến bằng đồng thau, trên giá cố định một ngọn nến trắng, bấc nến thắp sáng cháy âm ỉ tỏa ra ánh sáng vàng nhạt yếu ớt chỉ đủ bao phủ hắn ở bên trong.
Đệt mợ…
Hắn nâng tay vuốt mặt.
Sau khi nỗi sợ và sự căng thẳng tột độ qua đi người Ôn Giản Ngôn như bị bào mòn sức lực.
Hắn ngồi phịch dưới đất, cuối cùng cũng thả lỏng người.
May mà lúc trước ở tiểu đội Ám Hỏa hắn đã lấy vài que diêm dự phòng từ trong hộp diêm của Kỳ Tiềm, do đó mới tranh thủ được cho mình một chút thời gian ngẫm nghĩ.
Ôn Giản Ngôn cúi đầu, kinh hồn bất định nhìn ngọn nến trong tay.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc khi nãy, chuyện bị “di ảnh” tấn công đột nhiên xẹt qua đầu hắn, hệt như tia chớp xẹt ngang qua trời giúp Ôn Giản Ngôn có linh cảm.
Hiển nhiên trong phó bản [Cao ốc Xương Thịnh], các đạo cụ ẩn không chỉ là đồ sưu tầm mà còn có sức mạnh riêng của nó, chẳng hạn như di ảnh kia.
Tuy rằng di ảnh được Ôn Giản Ngôn cầm lấy nhưng nguồn gốc lời nguyền trong bức tranh này vẫn chưa biến mất, cho nên di ảnh vẫn rất nguy hiểm.
Nó sẽ tấn công người chạm vào nó như những đồ vật bị nguyền rủa khác.
Nếu đã như vậy, ắt hẳn các đạo cụ ẩn khác trong phó bản cũng giống thế.
Vì vậy vào thời điểm đó, Ôn Giản Ngôn đã nghĩ về vật phẩm đầu tiên mà mình lấy được ở trong bức tranh thứ ba: Giá nến và một ngọn nến trắng.
Trong linh đường bày hai màu nến, một đỏ một trắng.
Nến đỏ tượng trưng cho niềm vui, nến trắng tượng trưng cho u buồn.
Điều này dễ dàng gợi nhớ đến đĩa dầu đèn đổi từ trong hộp.
Khi que diêm trong tay sắp cháy đến đầu ngón tay, Ôn Giản Ngôn giành giật từng giây từng phút để đem ngọn lửa cuối cùng thắp sáng cây nến cắm trên giá nến trong tay.
Ánh sáng mờ nhạt quen thuộc bùng lên xua tan bóng tối đang vây quanh hắn.
Cùng với tiếng cháy “xèo xèo”, một mùi tanh hôi ngọt ngấy tỏa ra.
… Đúng là mỡ xác chết.
May thật.
Quả nhiên là thứ giống nhau.
Ôn Giản Ngôn đổ mồ hôi lạnh, lưng tựa vào cánh cửa chậm rãi trượt xuống như thể bị rút cạn sức lực, sau đó thở phào một hơi rồi đụng gáy cái rầm lên ván cửa.
Sợ chết đi được.
Thực sự quá đáng sợ!!
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng:
“!!! A a a!”
“Đờ mờ, đờ mờ, đờ mờ! Hoá ra ngọn nến trong bức tranh thứ ba và dầu đèn trong tòa Cao ốc Xương Thịnh đều là một!”
“Đúng đúng, không phải trước đó trong khu bình luận đã có cao nhân từng nói bức họa này chưa từng xuất hiện trong phó bản Cao ốc Xương Thịnh sao.
Đó là bởi vì trong số khách hàng ghé thăm tầng ba có nữ thi váy đỏ tầng hai, cho nên bức họa mới xuất hiện…”
“Má ơi, bức họa này nhất định không đơn giản!”
“Như vậy xem ra streamer cũng may mắn thật.
Trời xui đất khiến kiểu nào lại dùng thi thể hài đồng trong bức tranh thứ hai chống lại lời nguyền công kích trong bức tranh thứ ba, bằng không tôi đoán, dựa theo biểu hiện vị trí đặc thù và trình độ kinh khủng của bức tranh này, dẫu cho tiểu đội có mạnh đến đâu cũng chết sạch!”
Ôn Giản Ngôn vừa cầm nến vừa dựa vào tường, hít sâu một hơi để bình tĩnh lại.
Không phải hắn không muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đáng sợ này, chỉ là…
Hiện tại hai chân hắn nhũn như con chi chi không đứng nổi được.
Liên tiếp gặp phải các chuyện kinh khủng, lần nào cũng đứng bên rìa tử vong thực sự quá mệt mỏi, cho dù là Ôn Giản Ngôn cũng không thích ứng kịp.
Hắn dùng tay vuốt mặt, hít sâu một hơi rồi cúi đầu nhìn giá nến trong tay mình.
Phải nói rằng so với đèn dầu, ánh sáng của ngọn nến quá yếu ớt.
Nếu đèn dầu đạt độ sáng 100% thì cây nến cùng lắm chỉ đạt 30%.
Đèn dầu có thể chiếu sáng một khu vực rộng, bản thân ở trong khu vực ánh đèn bao phủ gần như không cảm nhận được những mối đe dọa đến từ bóng tối.Còn ánh nến lại khác.
Ánh sáng của nó quá yếu, gần như không thể mang lại cảm giác an toàn như ngọn đèn dầu.
Ánh nến yếu ớt chỉ có thể miễn cưỡng bao phủ người, giúp hắn không bị bóng tối làm tử vong, nhưng tưởng như một giây sau thôi cảm giác lạnh lẽo quanh quẩn bốn phía sẽ chui vào trong cơ thể.
Mặc dù tiếng thì thầm kinh khủng ở trong bóng tối đã nhỏ đi, nhưng nếu cẩn thận nghe kĩ thì vẫn nghe được nó đang lượn lờ bên mình.
Tuy nhiên không chết đã là quý hoá lắm rồi.
“Phù…”
Ôn Giản Ngôn thở phào nhẹ nhõm, di chuyển đôi chân tê rần, dùng bàn tay đổ đầy mồ hôi chống lên ván cửa để đứng.
Sau khi nghỉ ngơi một hồi, cuối cùng hiện tại có thể tiếp tục hành động.
Hắn ngước mắt nhìn bóng tối trước mặt.
Dưới ánh nến yếu ớt, đại sảnh kết hợp giữa linh đường và hỉ đường càng thêm âm u quỷ dị, xen lẫn vào đó là cảm giác bất an mãnh liệt khiến người ta cho dù có đứng bên ngoài cũng cảm thấy sợ hãi, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng rời khỏi nơi đây.
“…”
Đáy mắt Ôn Giản Ngôn hiện lên thần sắc rối rắm.
Hắn đứng yên trong bóng đêm, qua vài giây, như thể đã hạ quyết tâm, Ôn Giản Ngôn xoay người tiến vào.
Trực giác mách bảo hắn rằng, thế giới trong bức tranh này tuyệt đối không được bình thường.
Bất kể nội thất gần như là toàn màu đỏ ở trong căn phòng phía Tây thì so với những bức tranh khác, bối cảnh trong bức tranh này quá chân thật và phong phú.
Hay mối quan hệ như có như không với nữ thi tầng hai, tất cả đều khiến cho bức tranh này trở nên vô cùng đặc biệt.
Mà hiện tại, nến trong tay hắn càng chứng minh suy đoán ấy.
Trong [Cao ốc Xương Thịnh], dầu đèn là đạo cụ cực kỳ quan trọng trong phó bản.
Bất kể dầu đèn màu đỏ hay là màu trắng, muốn lấy được chúng đều phải dùng tiền Âm Phủ dư thừa mới đổi từ trong hộp đỏ.
Còn trong bức tranh này, chỉ cần tiến vào và sống sót là có thể lấy được nến.
Mặc dù hiệu quả chiếu sáng của nến thua xa đèn dầu nhưng dựa theo kết cấu và mùi hương thì vẫn có thể xác định, nguyên liệu chế tạo ra chúng đều là mỡ xác…
Điều này vô cùng bất thường.
Nói cách khác, bức tranh thứ ba rất có thể có mối liên quan chặt chẽ đến cốt lõi của tòa Cao ốc Xương Thịnh.
Trước đó Ôn Giản Ngôn đã loáng thoáng cảm giác được điểm này.
Nhưng bởi vì hắn mang nguyền rủa ở trong bức tranh thứ hai nên không biết trạng thái vô địch của mình sẽ biến mất khi nào, cho dù có muốn ở lại tìm thêm tin tức cũng không được phép về mặt thời gian.
Tuy nhiên bây giờ thì khác.
Mặc dù bởi vì thi thể hài đồng biến mất mà suýt chút rơi vào nguy hiểm, nhưng sau khi bình tĩnh nghĩ lại, Ôn Giản Ngôn nhận ra rằng đây là cơ hội tuyệt vời cho hắn.
Hắn có thể ở lại trong bức tranh thứ ba lâu hơn và tìm kiếm sự thật.
Hơn nữa tiểu đội Quất Tử Đường và Mộc Sâm chắc chắn nghĩ rằng hắn đã chết.
Dù sao bọn họ cũng chẳng bao giờ ngờ được ở trong bức tranh thứ ba còn tồn tại giá nến có công năng tương tự như đèn dầu.
Điều này vừa khéo giúp Ôn Giản Ngôn thoát ly khỏi tiểu đội họ… Lần tiếp xúc ngắn ngủi trước đó cùng Mộc Sâm đã cho hắn đủ tin tức, nếu cứ tiếp tục ở lại Ôn Giản Ngôn sẽ phải tiếp tục duy trì lời nói dối.
Tiểu đội Quất Tử Đường không phải những kẻ thiện lương gì cho cam, muốn an toàn rút lui là quá khó.
Có thể nói rằng, Ôn Giản Ngôn rất vui với chiều hướng phát triển hiện tại.
Hắn hít sâu một hơi tiến vào căn phòng phía Bắc.
Đây là nơi hắn vừa trải qua khoảnh khắc kinh hồn táng đảm, cho nên bất kể bàn thờ trong sảnh hay là quan tài đỏ tươi thì Ôn Giản Ngôn đều rất quen thuộc.
Mặc dù nguồn gốc nguyền rủa nơi này đã bị chặt đứt, thế nhưng bầu không khí âm u lạnh lẽo chẳng lành vẫn chưa tan.
Ôn Giản Ngôn cẩn thận vòng qua quan tài, tránh xa nữ thi vô danh nằm bên trong, bước từng bước về phía bàn thờ.
Trên bàn thời, ngoại trừ hoa quả thối rữa và lư hương đã cháy thì còn một giá nến cắm nến trắng.
Mặc dù giá nến này có vẻ không khác gì giá nến trong tay Ôn Giản Ngôn, song nó cũng không phải đạo cụ ẩn mà chỉ là một sản phẩm bằng đồng bình thường.
Ôn Giản Ngôn lấy ngọn nến trắng phía trên xuống, mặt không đổi sắc giấu làm của riêng.
Nếu đã thấy được thì là của hắn.
Trong phó bản này, tất nhiên mấy đồ bảo vệ tính mạng như vậy càng nhiều càng tốt.
Sau khi lần theo sự việc, Ôn Giản Ngôn bắt đầu cẩn thận tìm kiếm manh mối.
Bởi vì mức độ hiểu biết về cốt lỗi phó bản này vẫn còn quá ít, cho nên hắn chỉ đành ghi nhớ tất cả những chi tiết mình nhìn thấy vào trong đầu phòng khi cần thiết.
Trái cây thối rữa trong đĩa và đĩa trái cây không có gì đặc biệt, nhưng lư hương bên cạnh lại thu hút sự chú ý của Ôn Giản Ngôn.
… Nó được làm bằng đồng
Trong phó bản [Cao ốc Xương Thịnh], manh mối thường rất bí ẩn và nơi này lại không có NPC để giao tiếp, cũng không có Boss mang ý thức tồn tại, chỉ có quy tắc lạnh lẽo và lời nguyền không xác định.
Muốn tìm được cốt lõi phó bản trong hoang mạc ấy thật sự quá khó.
Tuy nhiên, mặc dù tất cả thông tin bị ẩn song cũng không phải không có dấu vết theo dõi.
Chẳng hạn…
Tất cả những đồ nội thất bằng gỗ sơn màu đỏ tươi đều là phương tiện trung gian nối liền đến thế giới khác, mà trong thế được kết nối kia thường sẽ tồn tại lời nguyền cường đại.
Tương tự như vậy, trong phó bản này, đồ làm bằng “đồng” cũng có ý nghĩa của nó.
Dù là đèn dầu hay chìa khóa, tất cả đạo cụ quan trọng đều được làm bằng đồng.
Ôn Giản Ngôn nhìn quanh một vòng nhưng cũng không phát hiện ra có gì khác thường, vì thế hắn ngẫm một hồi rồi cất lư hương đi.
Dù sao cũng chẳng lớn lắm, mang theo vẫn được.
Làm xong tất cả, Ôn Giản Ngôn tiến vài bước về phía quan tài màu đỏ.
Mặc dù không dám đứng gần nhưng hắn vẫn can đảm thò đầu nhìn trộm vào bên trong.
Giây tiếp theo, hắn sửng sốt..
Nơi nữ thi váy đỏ nằm ban đầu không biết đã trở nên trống rỗng từ lúc nào, bên trong quan tài lại trở nên trống rỗng tối đen như động sâu, hệt như cửa động dẫn đến thế giới bí ẩn.
Ôn Giản Ngôn cảm thấy da đầu tê rần, bất giác lùi về phía sau một bước, từ từ di chuyển theo hướng ngược lại.
Trực giác mách bảo hắn rằng, dù có thể nào cũng không nên tiếp cận.
Sau khi xác nhận căn phòng phía Bắc không còn gì nữa Ôn Giản Ngôn mới trở lại trong sân.
Trong sân trống trải, đèn lồng màu đỏ và trắng treo bốn góc đung đưa mặc dù không có gió thổi.
Hắn không trực tiếp quay về căn phòng phía Tây mà là đi đến căn phòng phía Đông, thử giơ tay đẩy.
Không xê dịch.
Cửa phòng phía Đông khóa chặt không có ổ khoá, cũng không có bất kỳ khe hở nào để cậy, hiển nhiên là không thể tiến vào.
Ôn Giản Ngôn cũng không nản lòng, xoay người tiến đến phía Nam.
Phía Nam tứ hợp viện không có phòng ở, chỉ có một cánh cổng gỗ đổ nát.
Hắn thử vươn tay đẩy nó.
Một điều gì đó bất ngờ xảy ra.
Chỉ nghe thấy “két” một tiếng, cửa lớn chậm rãi mở sang hai bên để lộ thế giới đen kịt duỗi tay không thấy năm ngón bên ngoài.
Một con đường nhỏ quanh co xuất hiện ngoài cửa kéo dài vào trong bóng tối.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“?!”
“Trong bức họa thứ ba còn có thể rời khỏi tứ hợp viện?”
“Tôi đệt, thật sự không nghĩ mọi chuyện lại phát triển theo hướng này!”
“Cho nên bên ngoài có thứ gì vậy?”
“Không biết!! Trước giờ tôi chưa thấy ai tiến xa tới vậy!!”
“…”
Nhìn thấy cảnh này, da đầu của Ôn Giản Ngôn run lên.
Mặc dù cánh cửa do hắn tự mình đẩy ra nhưng trước khi đẩy, hắn thật sự không ngờ có thể đẩy được.
Bên ngoài…
Chính xác thì có thứ gì?
Quan trọng hơn là… Hắn có nên đi hay không?
Ôn Giản Ngôn đứng trước cổng tứ hợp viện, mắt nhìn đăm đăm bóng tối tràn ngập bí ẩn ở phía xa xa, sau lưng truyền đến một cơn ớn lạnh,
So với con đường nhỏ trước mặt không biết dẫn đến nơi nào thì tứ hợp viện sau lưng có vẻ cực kỳ an toàn và thân thiết.
Ít nhất hắn còn hiểu được bên trong sẽ không xuất hiện thứ gì mang theo nguyền rủa, hơn nữa còn biết cách làm thế nào để rời khỏi đây và trở về bên đồng đội.
… Bất kể những đồng đội kia có phải đều mang mưu đồ riêng không thì họ cũng không định gây bất lợi cho hắn.
Ít nhất tất cả đều là con người!
Ôn Giản Ngôn nhăn mặt, đau khổ rơi vào rối rắm.
Trong Cao ốc Xương Thịnh không có lựa chọn đi xuống dưới tầng, một khi tiến vào tầng bốn chắc chắn không có khả năng trở lại tầng ba.
Hay nói cách khác, nếu hắn muốn biết rõ bí mật sâu xa của phó bản này thì có lẽ đây chính là cơ hội duy nhất của hắn.
“…”
Ôn Giản Ngôn đứng tại chỗ hít sâu mấy lần, cuối cùng cũng chuẩn bị xong tâm lý.
Hắn quyết tâm nghiến chặt răng.
Liều mạng.
Đi thôi!
Hết chương 241
------oOo------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...