6 giờ đã điểm, màn đêm buông xuống.
Cao ốc Xương Thịnh vừa rồi còn đang chìm trong một màu xám xịt nháy mắt đã bị bóng tối đen xì bao phủ.
Bên trong cửa hàng, ánh đèn dầu leo lét, ngoài cửa lặng im như tờ.
Là streamer từng trải qua hai tầng, mọi người đều biết màn đêm buông xuống không có nghĩa là khách hàng sẽ lập tức ghé thăm, trước đó thường sẽ để lại một khoảng thời gian cho họ chuẩn bị.
Bây giờ Mộc Sâm không còn hơi sức quan tâm Ôn Giản Ngôn đang hôn mê nữa.
Gã khoanh chân ngồi xuống một góc, dùng cánh tay còn lại lấy chín tấm thẻ gỗ trong chiếc túi giắt bên hông, bắt đầu xem bói.
Mặt khác.
Sau khi di chuyển Ôn Giản Ngôn bất tỉnh vào quầy, tiểu đội Quất Tử Đường cũng bắt đầu hành động.
Một người đàn ông lịch lãm đeo kính đi qua đi lại trong cửa hàng, hai mắt nhắm chặt, miệng mấp máy lẩm nhẩm, như thể đang giao tiếp với loại tồn tại vô hình nào đó.
Một thành viên đứng sau cửa kính, mắt nhìn chằm chằm vào cửa, trong tay cầm thứ gì đó, yên lặng đợi chờ.
Những người còn lại đi quanh cửa hàng tìm kiếm bất kỳ manh mối nào có thể hữu ích.
Quất Tử Đường ngửa đầu đánh giá bài trí bên trong cửa hàng.
Hai mắt cô tuỳ ý nheo lại, che giấu biểu cảm trong đáy mắt mình.
Thành thật mà nói, phó bản [Cao ốc Xương Thịnh] khéo thay nằm ngoài phạm vi nghiệp vụ quen thuộc của tiểu đội họ.
Trước đây, hầu hết phó bản đoàn đội dù khó hay dễ thường sẽ xây dựng địa điểm phù hợp để streamer PVP.
Mặc dù cũng sẽ xuất hiện các loại nguy hiểm đáng sợ và cơ chế loại bỏ tàn khốc nếu không hoàn thành nhiệm vụ, song mô hình tổng thể vẫn còn tương đối lỏng lẻo.
Nói cách khác, thiết lập tổng thể sẽ thiên về chiến đấu giữa các streamer hơn.
Còn trong phó bản [Cao ốc Xương Thịnh] lại rất khác biệt.
Tuy là phó bản đoàn đội nhưng quy tắc và hạn chế trong đó còn nghiêm ngặt hơn rất nhiều phó bản solo.
Về điểm này, đối với đội ngũ am hiểu tác chiến và chiến đấu như họ mà nói, tiến vào phó bản bán khép kín lấy giải mã làm chủ thể như vậy khiến tất cả ưu thế đều trở thành bất lợi.
Hơn nữa độ khó phó bản lần này không thấp, nhược điểm sẽ bị phóng đại gấp đôi.
Không giống tầng một tầng hai, nếu chỉ nhìn từ bên ngoài sẽ rất khó để biết được bên trong cửa hàng tầng ba bán hàng hóa gì.
Dưới đèn mờ ảo, đống đồ nội thất bằng gỗ kiểu cũ đặt giữa cửa hàng, lớp sơn đỏ tươi bên trên loang lổ.
Trên bốn vách tường xung quanh, mỗi vách đều treo một vài bức tranh, phông nền bên trong khác biệt.
Thế nhưng bất kể bức nào thì đều có thể lờ mờ nhìn thấy một vài bóng người bất động bên trong.
Hoặc xa hoặc gần, khuôn mặt không rõ ràng lắm, cho dù khoảng cách rất gần thì khuôn mặt cũng trống rỗng.
Nhìn từ bên ngoài khung tranh chỉ có thể thấy một mảnh trắng bệch mơ hồ.
Dẫu chỉ đứng bên cạnh thôi cũng cảm nhận được khí vị quái gở chẳng lành toát ra từ đó.
Quất Tử Đường đứng yên trước một bức hoạ, nghiêng đầu lộ vẻ phiền não.
Mấy chuyện dùng não hay gì đó…
Thực sự quá phiền phức mà…
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“A, sao streamer lại hôn mê lâu như vậy, tôi chờ mệt mỏi quá…”
“Đúng vậy, đã hơn mười phút mà vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Tuy rằng tín hiệu vẫn rất ổn định nhưng nhàm chán vãi.”
“Mà nói đến thì, lần này tiểu đội Quất Tử Đường rút thăm được cửa hàng số 02…”
“? Sao thế? Có hung hiểm không?”
“Rất hung hiểm, phần lớn đội ngũ tiến vào đều bị diệt sạch.”
“Nói mới nhớ, hình như cửa hàng tiểu đội Ám Hoả rút trúng lần này có độ khó tương đối bình thường… không hung hiểm lắm, trước đây tôi từng nhìn thấy có đội ngũ kia sống sót trở ra, tỷ lệ sống sót trong phó bản này cũng tính là cao.”
“Xem ra vận may trong phó bản khá công bằng.
Lúc trước tiểu đội Ám Hoả rút được cửa hàng khó nhất, lần này thì dễ dàng hơn.
Còn tiểu đội Quất Tử Đường lúc trước đơn giản, bây giờ rút được cửa hàng khó nhằn.”
“…”
“…”
“Chờ đã, tôi chợt nhận ra một chuyện.”
*
Đúng lúc này, bên ngoài cửa hàng tối om truyền đến tiếng bước chân nặng nề, tựa hồ từ trong bóng tối tiến về hướng này.
Đội viên đứng trước cửa kính lập tức thông báo:
“Đến rồi!”
“Rất tốt.” Quất Tử Đường gật đầu: “Ngô Á, dựa theo kế hoạch vừa rồi đi.”
Đội viên tên là Ngô Á nghiêm túc gật đầu, sau đó xoay người bước nhanh tới quầy thu ngân.
Đoạn y hít sâu một hơi, mở lòng bàn tay rắc những thứ mình nắm chặt từ lúc vào cửa đến giờ vào trong cửa hàng.
Đó là những hạt gạo nếp trắng tinh.
Hạt gạo trong tay y như chẳng bao giờ ngừng cạn, vô cùng vô tận, cuồn cuộn không ngừng rơi xuống mặt đất, trải tận vào sâu bên trong cửa hàng.
Động tác của y rất nhanh, cố gắng mở rộng khoảng cách nhiều nhất có thể, sắc mặt dần dần tái nhợt.
Tiếng bước chân nặng nề đang dần đến gần và trở nên rõ ràng hơn.
Rất nhanh sau đó, tiếng bước chân đã tới trước cửa, có vẻ vô cùng chân thật qua lớp cửa kính khép hờ.
Cùng lúc đó, ánh lửa trong ngọn đèn dầu hàn chết trên quầy bập bùng dữ dội.
“Ngô Á, quay về.” Quất Tử Đường hạ lệnh.
“… Vâng.”
Ngô Á cắn răng, quay đầu nhìn khoảng cách còn lại đằng sau, trên mặt lộ vẻ không cam lòng nhưng cũng đành đứng thẳng lên, sắc mặt trắng bệch chạy nhanh về quầy.
Giây tiếp theo, ngay khi y vừa xông vào trong quầy…
“Leng keng leng keng.”
Chuông đồng treo trước cửa hàng khẽ rung, phá vỡ màn đêm tĩnh lặng.
Cửa kính bị thứ bên ngoài đẩy ra, một luồng gió tà quét tới.
Chỉ nghe thấy “phừng” một tiếng, bấc đèn bắt đầu rung lắc dữ dội, song bóng tối lại từng bước tới gần.
“Cộp cộp cộp…”
Tiếng bước chân quỷ dị đều đều vang vọng trong cửa hàng, nhiệt độ không khí đột nhiên giảm mạnh.
“Khách hàng” đã đến.
Ánh mắt mọi người chăm chú, thần kinh lập tức căng thẳng, cẩn thận lắng nghe âm thanh phát ra từ đâu…
Tiếng bước chân dần dần tiến vào sâu trong cửa hàng, ngay sau đó là khoảng lặng tĩnh mịch.
Sau khi tạm dừng vài giây, tiếng bước chân hướng về phía quầy.
Dưới ánh mắt căng thẳng của mọi người, một bàn tay xanh đen thối rữa thò ra từ trong bóng tối, đặt một tờ tiền Âm Phủ lên quầy.
Toàn bộ quá trình không khác hai tầng đầu tiên.
“Leng keng leng keng.”
Cửa kính mở ra, tiếng bước chân dần biến mất.
Tuy nhiên cảm đám chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì…
“Leng keng leng keng.”
Gần như ngay trong giây sau, tiếng chuông đồng lại vang lên phá vỡ không gian tĩnh mịch một cách dễ dàng.
“Cộp, cộp, cộp…”
Bóng tối ở lần đầu tiên còn chưa tản đi thì bóng tối sâu thẳm lần hai lại giáng xuống.
Tiếng bước chân nặng nề vang lên bên ngoài cửa hàng, từng bước hướng vào tận sâu bên trong.
“?!”
Đồng tử mọi người co rút, sống lưng lập tức túa mồ hôi lạnh.
Chờ đã… khách hàng tầng ba, có thể nối đuôi tiến vào hay sao!
Ngay lúc tiếng chân tiếp tục hướng vào bên trong, một điều bất ngờ đã xảy ra.
“Leng keng leng keng.”
Chuông đồng treo trước cửa kính lại vang lần nữa.
Tiếng chuông lanh lảnh dường như không có chút cảm xúc nào, nghe vào trong tai chẳng khác tiếng gọi Tử Thần là bao.
Dưới ánh đèn mờ ảo, sắc mặt cả đám lập tức trở nên cực kỳ xấu xí.
“Cộp cộp cộp.”
Trước khi tiếng bước chân thứ hai rời khỏi cửa hàng, tiếng bước chân thứ ba đã nối gót.
Trong bóng tối sâu thẳm mà ánh sáng không thể xuyên qua, hai tiếng bước chân nặng nề từ các phương hướng khác nhau đồng thời vang lên, chồng chéo lên nhau, vang vọng trong không gian khép kín.
Nhìn tình hình trước mắt, mọi người đều sởn tóc gáy, từ đầu đến chân gần như phát lạnh.
Nói cách khác… Ở tầng ba này bọn họ cần phải tiếp ba khách hàng.
Một đợt tấn công, gấp ba nguy hiểm.
Bàn tay xanh đen thối rữa vươn ra đặt một tờ tiền Âm Phủ lên quầy, sau đó rời khỏi cửa hàng.
Vẫn là tờ tiền Âm Phủ bình thường.
“Cộp, cộp…”
Tiếng bước chân thứ ba tới gần quầy.
Một giây sau, một bàn tay xanh xao nhợt nhạt, móng tay sơn đỏ chậm rãi vươn ra từ trong bóng tối, đặt thứ gì đó lên quầy.
Không lâu sau khi chuông đồng vang lên, cửa kính lại được khép vào, ngăn cản luồng gió lạnh lẽo cuốn theo mùi hôi thối ở bên ngoài.
Ngọn lửa bùng lên một cái rồi chậm rãi phục hồi nguyên trạng, tầm nhìn cực thấp bị bóng tối che phủ cũng dần khôi phục, chiếu sáng cửa hàng rộng lớn.
Khung cảnh vốn đã rùng rợn càng rùng rợn hơn sau khi khách hàng rời đi.
Tờ tiền Âm Phủ thứ ba được đặt trên quầy có màu đỏ tươi quỷ dị, khuôn mặt người chết trắng bệch in trên tờ tiền cực kỳ chói mắt.
“…”
Không ngờ độ khó tầng ba lại là ba lần liên tiếp.
Bây giờ, đến ngay cả Quất Tử Đường luôn điềm tĩnh cũng phải đanh mặt.
“Đội trưởng nhìn xem, có tác dụng rồi!” Đây là giọng nói mang theo vui mừng của Ngô Á đứng cạnh.
Quất Tử Đường dõi mắt theo hướng y chỉ, một chuỗi dấu chân đèn xì kéo dài vào tận sâu trong cửa hàng in trên đống gạo trắng tinh, hệt như là bị ăn mòn.
Tuy nhiên, theo thời gian trôi qua, dường như gạo nếp đang dần trở nên mờ nhạt và sắp biến mất.
“Gạo nếp chỉ có thể kéo dài nhiều nhất trong 30 giây.
Nhanh lên, chúng ta cần phải xác định vị trí khách hàng lấy đồ trước khi nó biến mất.”
Ngô Á nói vội.
Các đội viên nháo nhác gật đầu, lập tức chia ra hành động.
Quất Tử Đường đi được nửa chừng bỗng nghĩ tới gì đó, đoạn cô quay đầu nhìn Mộc Sâm im lặng từ nãy tới giờ:
“Này, nhắc mới nhớ, kết quả bói toán của anh thế nào rồi?”
“…”
Mộc Sâm không đáp, chỉ khoanh chân ngồi tại chỗ, sắc mặt trắng bệch, mắt nhìn đăm đăm đống thẻ gỗ nằm rải rác trước mặt, trán chảy mồ hôi.
Bây giờ…
Chín thẻ bài này, không có ngoại lệ, tất cả đều hướng đến kết quả tệ nhất.
Nếu như chỉ là tử cục bình thường, cưỡng ép phá vỡ “mắt bài” là có thể xoay chuyển được tử cục.
Thế nhưng hiện tại thứ gã gặp phải là song tử cục, giống hệt như đúc kết quả gã từng bói ra cho tiểu đội Ám Hoả bên kia.
Đối mặt với thế cục kinh khủng như vậy, nếu người trong cuộc muốn nghịch chuyển vận thế, thay đổi số mệnh thì ngoại trừ “mắt bài”, họ còn cần phải phá vỡ thêm hai tấm thẻ.
Phải biết rằng độ chính xác của bói toán cũng không thể định nghĩa đơn giản như vậy.
Mỗi lần thiếu một thẻ gỗ, mức độ cảm giác của gã đối với với vận mệnh tương lai sẽ giảm xuống rất nhiều.
Dưới sáu thẻ bài, tất cả thẻ bài còn lại sẽ thành phế liệu.
Mộc Sâm cắn chặt răng, con ngươi run rẩy, sống lưng thấm đẫm mồ hôi lạnh, hô hấp dồn dập hỗn loạn.
Gã hoàn toàn không thể chấp nhận được điều này!!
Đột nhiên, một giọng nói ôn hoà dịu dàng vang lên từ bên cạnh.
“Thế nào, anh không thích kết quả sao?”
“?!”
Mộc Sâm cả kinh, bất giác ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh truyền đến.
Chẳng biết bắt đầu từ khi nào, “nhà tiên tri” hôn mê bất tỉnh nãy giờ lại mở hai mắt.
Ôn Giản Ngôn dựa lưng vào quầy, thoải mái ngồi dưới mặt đất, khuôn mặt trắng nõn được ánh đèn dầu hắt lên phủ lên một tầng ánh sáng vàng nhạt.
Hắn giương mắt nhìn, khóe môi nở một nụ cười vô hại, đoạn nhẹ nhàng nỉ non:
“Không phải anh là nhà tiên tri hả?”
“Nói cho tôi biết anh thấy gì đi?”
Hết chương 231
------oOo------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...