Vài phút trước.
Tiểu đội Ám Hỏa vừa mới đặt chân lên trên tầng ba, âm thanh quỷ dị khó hiểu sau lưng còn chưa tiêu tán đã bị phục kích.
Sau có truy binh, phía trước có quân chặn, bọn họ bị đánh trở tay không kịp.
Trong tình huống nguy cấp như vậy không ai dám nương tay, tất cả thiên phú có thể sử dụng đều được kích hoạt, còn streamer đã sử dụng hết thiên phú buộc phải lấy đạo cụ áp hòm của mình ra dưới áp lực, cứng rắn đương đầu với đối thủ.
Chuẩn bị nhân lúc đối phương lơi là đánh giáp lá cà.
Không khí lạnh lẽo bị khuấy động, xung quanh tràn ngập ảnh ảo kỳ lạ, đạo cụ từ các phó bản khác nhau phát ra tiếng cười “hì hì” quỷ quái, lời nguyền vô hình vô dạng lan toả.
Phải nói rằng các thành viên trong tiểu đội Ám Hỏa không hổ là những streamer kỳ cựu.
Cho dù Kỳ Tiềm tạm thời chưa về, Trương Vũ vẫn còn hôn mê chưa tỉnh, nhưng bằng vào một Đồng Dao đã sử dụng hết thiên phú cùng với An Tân – sát thủ PVP, thêm đám đạo cụ dự trữ cùng kinh nghiệm chiến đấu với các streamer trước kia, bọn họ thực sự đã chống lại được đợt tấn công “lấy tĩnh chế động”, ra oai phủ đầu của đám người Quất Tử Đường.
Tuy nhiên cái giá mà họ phải trả rất lớn.
Chỉ trong vài chục giây ngắn ngủi, một vài đạo cụ cấp sử thi đã bị sử dụng hết sạch.
Nếu cứ tiếp tục liều mạng như vậy, e là sớm muộn khó chống đỡ nổi.
“Đạo cụ, lập tức sử dụng.” Ôn Giản Ngôn cố tình đè thấp giọng xuống, nói ở bên tai Tô Thành: “1, 3, 7.”
“…?!”
Tô Thành sửng sốt, lập tức phản ứng được ngay.
Phải biết rằng, trước khi tiến vào phó bản Ôn Giản Ngôn đã mua cho anh rất nhiều đạo cụ giời ơi đất hỡi với đủ thể loại công năng.
Tô Thành nghĩ nứt óc cũng không hiểu nổi vì sao Ôn Giản Ngôn lại tiêu tốn tích phân quý báu vào đống này.
Thậm chí anh còn hoài nghi đây là thói quen tiêu pha quá trớn của hắn, không tiêu tiền là ngứa tay.
Chẳng lẽ…
Tuy nhiên bây giờ cũng không phải lúc suy nghĩ lung tung.
Tô Thành tay nhanh hơn não, vô thức làm theo chỉ thị của Ôn Giản Ngôn, mau chóng kích hoạt ba đạo cụ được đề cập.
Một giây sau, một làn khói vô hình đột nhiên tản ra, nháy mắt nhấn chìm tất cả mọi người bất kể quân địch hay là quân ta, toàn bộ đều bị hạn chế tầm nhìn trong thời gian ngắn.
Bên tai truyền đến giọng nói căng thẳng dồn dập của đối phương:
“Nhân lúc này tách ra chạy mau!”
Cùng lúc đó, Quất Tử Đường bên kia nhìn thấy làn khói lập tức hiểu ra ý đồ của đối phương.
“Muốn chạy?”
Một thành viên trong nhóm cười nhạo, hiển nhiên đã có chuẩn bị từ sớm.
Không biết hắn ta kích hoạt đạo cụ gì, cơ hồ chỉ trong nháy mắt, làn khói dày đặc che khuất tầm mắt nhanh chóng tản đi bằng một tốc độ không thể ngăn cản.
Chốc lát, bóng dáng đội ngũ đối phương lại xuất hiện.
“Mấy người cứ chạy tự nhiên, không sao cả.” Quất Tử Đường nhún vai ra lệnh: “Cướp nhà tiên tri là đủ rồi.”
Ngay từ ban đầu cô đã không tính đến chuyện đuổi tận giết tuyệt, bằng không khoảnh khắc tiểu đội Ám Hoả bước lên tầng ba cô sẽ không lễ phép chào hỏi và để cho họ có thời gian chuẩn bị, thay vào đó sẽ thẳng tay giết luôn.
Dù sao đối thủ không chỉ thiếu người, trạng thái không tốt, hơn nữa còn bị thứ gì đuổi theo trong cơn hoảng loạn, cảnh giác sụt giảm.
Trong trường hợp này, Quất Tử Đường có hơn mười cách ra tay khiến cho thành viên bên phe đối thủ tổn hại.
Nếu may mắn, thậm chí cô còn có thể cắt giảm hơn nửa chiến lực của đối phương.
Nhưng cô không làm như vậy, chỉ bởi vì cô không muốn mà thôi.
Ở tầng hai, phe đối thủ có cơ hội tiến hành bao vây và mai phục họ song lại lựa chọn buông tha, cũng không nhân lúc bọn họ chưa kịp đứng vững ở tầng hai cắt giảm nhân lực của họ.
Tuy Quất Tử Đường bị điên nhưng trước giờ cô luôn ghét phải mắc nợ người khác.
Nếu lần trước đối phương đã nhường họ, vậy thì lần này cô cũng sẽ làm như vậy.
Trước khi hành động, mấy lời “không diệt kẻ thù tận gốc sẽ để lại vô số hậu hoạn” của Mộc Sâm đều bị Quất Tử Đường bỏ ngoài tai, lựa chọn quên có chọn lọc.
Các đội viên xung quanh cũng không có dị nghị gì, lập tức hành động.
Là thành viên trong đội Quất Tử Đường, mặc dù bọn họ đã quen tuân theo đủ loại yêu cầu vô lý của cô nhưng sau khi nghe xong mệnh lệnh này, mọi người đều không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.
Phải biết rằng độ khó của phó bản này không hề thấp.
Tuy mới chỉ trải qua hai tầng lầu, song tất cả đều ý thức được phó bản [Cao ốc Xương Thịnh] khác hẳn với những phó bản đoàn đội mình từng trải qua, thậm chí mới tầng thứ hai bọn họ đã bị tổn hại, không biết đằng sau còn gặp được thứ gì nữa.
Thay vì liều mạng chiến đấu người sống ta chết ở chỗ này, chi bằng cứ tạm dừng lại ở đây, thu tay đúng lúc.
Quất Tử Đường mở một chiếc hộp nhỏ bằng kim loại ra, bên trong đặt một ngón tay teo tóp thối rữa.
Phần da trên đầu ngón tay nhăn nheo, lông trắng mọc lởm chởm, móng tay đen xì nhọn hoắt.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, ngón tay chậm rãi duỗi ra chỉ về một hướng nào đó.
Trong sương mù khuếch tán, mơ hồ có thể thấy nhìn thấy bóng lưng đơn độc của thiếu nữ.
Quất Tử Đường: “Ở đằng kia.”
Rất nhanh sau đó, các đội viên được huấn luyện bài bản đồng loạt xông lên, nhanh chóng bao vây thiếu nữ ngón tay chỉ vào.
Ban đầu đối phương còn cố chống cự, nhưng sau khi nhanh chóng nhận ra khoảng cách chênh lệch về mặt sức mạnh, thiếu nữ chỉ đành bất lực buông lỏng.
“Mấy người đoán không sai, tôi chính là nhà tiên tri các người muốn tìm.” Thiếu nữ sở hữu đôi mắt màu hổ phách giơ hai tay lên ra hiệu đầu hàng, đoạn thở dài nói:
“Tôi không chống cự nữa, có thể để đồng đội của tôi rời đi được không?”
*
Sau khi khói tan, tiểu đội Quất Tử Đường nhanh chóng rút lui.
Sắc mặt mọi người trắng bệch, ai nấy đều thở hồng hộc và tiêu hao thể lực ở các mức độ khác nhau.
Trương Vũ vẫn hôn mê bất tỉnh nằm dưới đất, thời gian cooldown của Kỳ Tiềm vẫn chưa kết thúc.
An Tân cảnh giác nhìn xung quanh, chẳng mấy chốc mà khuôn mặt hiện nét kinh ngạc:
“Bọn họ, rút lui?”
“Hình như là vậy…” Đồng Dao thở hổn hển đứng dậy, đanh mặt nhìn xung quanh một vòng: “Mọi người có ổn không?”
Nhưng chưa kịp nói hết lời, mọi người đột nhiên nhận ra có điều gì đó không ổn, hình như trong nhóm bị thiếu mất một thành viên.
“Chờ đã, Ôn Ôn đâu rồi?”
An Tân sợ hãi nhảy dựng cả lên, sốt sắng nhìn quanh tứ phía song cũng không tìm thấy được bóng dáng đối phương: “Ôn Ôn đâu rồi? ”
“Ưm…”
Đúng lúc này, một tiếng rên rỉ đau đớn vang lên từ dưới mặt đất.
Trương Vũ đỡ trán, khó nhọc chậm rãi mở hai mắt ra, ánh mắt mờ mịt, tựa hồ không biết mình đang ở chỗ nào.
Đồng Dao cúi xuống đỡ hắn dậy: “Anh tỉnh rồi à, không sao chứ?”
Mặc dù sắc mặt Trương Vũ vẫn còn hơn tái nhưng đã tốt hơn rất nhiều so với khuôn mặt hệt như người chết trước kia.
Hắn dùng ánh mắt dần dần thanh tỉnh nhìn mọi người xung quanh, đáy mắt lộ vẻ kinh ngạc hoảng hốt: “Tôi… tôi chưa chết à?”
Kỳ thật trước khi hôn mê hắn ta cũng đã cảm nhận được sinh mệnh ở trong cơ thể đang bị xói mòn.
Hắn biết bản thân đã đứng trước Quỷ Môn Quan, vốn còn tưởng rằng đây là kết cục của mình, song không ngờ là hắn vẫn có cơ hội mở mắt lần nữa và nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Đồng Dao nhanh chóng kể những chuyện xảy ra sau khi Trương Vũ hôn mê cho hắn ta nghe.
“Nói cách khác, mặc dù dầu đèn màu đỏ có thể giải trừ lời nguyền nhưng cũng gây ra nguy hiểm.
Trong lúc chạy trốn chúng ta bị tiểu đội khác tập kích, kết quả Ôn Ôn biến mất đúng không?”
Trương Vũ lấy lọ nước thuốc từ trong ba lô của mình.
Sau khi uống vài lọ, sắc mặt hắn ta khôi phục bằng một tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, rất nhanh đã có sức để đứng dậy.
“Ừ.” Mọi người gật gật đầu.
“Bọn họ nhất định là tới báo thù.” An Tân nghiêm mặt: “Khi ở tầng hai tôi và Ôn Ôn đã đụng phải tiểu đội này.”
Anh ta giật mình, đột nhiên ngẩng đầu lên nói: “Không, không phải báo thù, chắc chắn bọn họ có mưu đồ khác.”
Những người bên cạnh sửng sốt nhìn sang.
Đáy lòng Tô Thành càng thêm căng thẳng.
Chẳng lẽ… An Tân đã nhận ra được mối liên hệ chặt chẽ giữa tiểu đội này, nhà tiên tri và Thần Dụ sao?
“Khi thấy Ôn Ôn, đội trưởng bên kia còn không dứt lời khen em ấy đẹp.” An Tân đau đớn siết chặt tay: “Tôi biết ngay mà, nhất định bọn họ nhìn trúng nhan sắc của em ấy…!”
Tô Thành: “…”
Trương Vũ và Đồng Dao: “…”
“Khụ khụ.” Trương Vũ hắng giọng phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch: “Dù sao chăng nữa, chắc hẳn Ôn Ôn đã bị bọn họ mang đi, đây là chuyện không còn gì để nghi ngờ.”
Nếu như đối phương bỏ mạng trong hỗn chiến vừa rồi thì không lý nào không có dấu vết để lại.
Không có máu tươi, không tứ chi đứt đoạn, không có thi thể, vậy nên rất có khả năng Ôn Ôn còn sống và bị đối thủ mang đi.
Hơn nữa lần tập kích này cũng không tạo thành thương vong, chỉ có Ôn Ôn là bị bắt giữ, do đó gần như có thể kết luận, lần tập kích này không hề xuất phát từ sự trả thù mà chỉ đơn giản là vì cướp người.
An Tân nói không sai, “có âm mưu khác” ở trong này.
Về phần nguyên nhân… Thật khó để nói.
“Tất cả là lỗi của tôi, là tôi không bảo vệ em tốt khiến cho em ấy bị bắt.” An Tân tựa hồ vẫn còn đắm chìm trong dòng cảm xúc hối hận: “Em ấy mảnh mai yếu đuối như vậy, bây giờ lại sa vào tay đám ác nhân kia.
Không được, chúng ta phải đi cứu em ấy trở về ngay…”
Trương Vũ nhìn An Tân, khuôn mặt lộ vẻ khó tả.
Mảnh mai yếu đuối?
Cho con xin, trình độ vượt ải phó bản của người ta cao hơn ông gấp bao nhiêu lần đấy ạ.
Hắn ta dám cá chắc rằng, nếu tách hai người này ra rồi ném vào trong phó bản thì người sống sót nhất định là Ôn Ôn chứ không phải thằng hộ hoa sứ giả đầu óc ngu si tứ chi phát triển này.
“Tuy nhiên có vài điều An Tân nói rất chuẩn, chúng ta phải cứu Ôn Ôn trở về.” Trương Vũ chống người đứng dậy nói.
Quan trọng hơn là hắn ta đã nhận ra rõ giá trị của Ôn Ôn.
Không chỉ bởi vì cô ấy có thể giải quyết lời tiên đoán của nhà tiên tri, lần lượt tránh được nguy hiểm, nếu không có cô năng lực của nhà tiên tri sẽ giảm một nửa, mà còn bởi vì cô ấy có lực chiến đấu mạnh mẽ hiếm có trong số bọn họ.
Thăm dò quy tắc, tìm ra kẽ hở giữa các quy tắc, cô sở hữu một trực giác chính xác đến đáng gờm.
Trước khi Kỳ Tiềm quay trở về đội bọn họ không thể mất đi một người đồng đội quý giá như này.
Hơn nữa việc đối thủ cướp Ôn Ôn chắc chắn là có nguyên nhân.
Trương Vũ tin rằng, nhất định trên người vị thiếu nữ thoạt nhìn như yếu ớt kia ẩn giấu một tài năng khác, bằng không tiểu đội Quất Tử Đường sẽ không đưa ra quyết định như vậy.
Bây giờ sức khoẻ hắn ta đã gần khôi phục hoàn toàn, có lẽ đối phương cũng không ngờ được bọn họ cuối cùng lại đưa ra quyết định liều lĩnh.
Chỉ cần bày mưu tính kế thật tốt, bọn họ nhất định có thể đánh cho đối phương trở tay không kịp.
Đồng Dao lộ vẻ trầm tư: “Mặc dù nguy hiểm rất lớn nhưng…”
Song không ngờ là, Tô Thành đứng cạnh đột nhiên lên tiếng:
“Tôi không tán thành.”
“…?!” Mọi người sửng sốt quay đầu nhìn anh.
Phải biết rằng anh chính là đồng đội của Ôn Ôn, quan hệ tình cảm giữa họ lẽ ra phải sâu đậm nhất.
Nhưng bọn họ không ngờ người lên tiếng phản đối kế hoạch lại là người bọn họ tưởng rằng sẽ tán thành kế hoạch nhất.
“Kỳ Tiềm còn chưa trở lại, chúng ta không thể đối đầu trực diện tiểu đội kia.” Tô Thành nói.
“Hơn nữa chúng ta không biết bọn họ lên lầu từ lúc nào, sau khi bọn họ dùng chìa khoá mở cửa hàng sẽ có mười lăm phút đếm ngược.
Đếm ngược chấm dứt sẽ tiến vào thời gian ban đêm, vậy thì quá nguy hiểm.”
Anh hít một hơi thật sâu rồi tiếp lời: “Vì vậy tôi đề nghị chúng ta nên dùng chìa khoá mở cửa hàng trước, sau đó mới tính kế lâu dài.”
Dứt lời, Tô Thành vô thức quay đầu nhìn về phía Ôn Giản Ngôn vừa đứng qua, đáy mắt loé sáng.
Nếu là bình thường có lẽ anh sẽ thực sự liều lĩnh xông lên giải cứu đồng đội của mình.
Tuy nhiên…
Khung cảnh vừa rồi cùng với đạo cụ số 1, 3, 7 được kích hoạt hiện lên trong đầu anh.
Đạo cụ số 1, tạo khói.
Đạo cụ số 3, làm mờ nhận thức.
Đạo cụ số 7, tráo đổi thân phận.
Tất cả những đạo cụ ấy đều là những thứ trước khi tiến vào phó bản Ôn Giản Ngôn mua cho anh.
Lại liên tưởng tới sự bất thường lần này của đối phương, thậm chí là còn thay đổi ngoại hình rồi mới tiến vào phó bản, Tô Thành không khỏi hoài nghi hắn đã tính toán đủ đường ngay từ ban đầu.
Bất kể là trận giao chiến ngắn ngủi với tiểu đội bên kia, hành động đối phương có thể sẽ làm, thậm chí là lần mai phục này nữa…
Có lẽ, đằng sau tất cả đều có sự chấp thuận và ngầm thúc đẩy của Ôn Giản Ngôn.
Hay nói cách khác, việc “bị bắt giữ” lần này không phải là điều bất trắc.
Ngay từ ban đầu Ôn Giản Ngôn đã tính dùng cách này để tiến vào tiểu đội bên kia.
*
Nhìn thiếu nữ đứng trước mắt, sắc mặt Mộc Sâm trầm xuống.
Tất nhiên gã nhớ người này.
Lúc đầu ở tầng hai, chính cô là người đã chặn bọn họ trước đầu cầu thang và truyền lại lời của “nhà tiên tri” cho gã.
Làm sao kẻ này có thể là nhà tiên tri được chứ?
Mặt gã tối sầm, quay sang nhìn Quất Tử Đường bên cạnh: “Cô chắc chưa?”
Quất Tử Đường ném hộp sắt trong tay cho gã, nhún vai đáp trả: “Dù sao tôi cũng dựa theo hướng ngón tay chỉ mà làm, nếu đồ của anh xảy ra vấn đề cũng đâu thể trách tôi.”
Mộc Sâm cúi đầu, âm tình bất định nhìn cái hộp kia chòng chọc.
Bởi vì đã được sử dụng một lần nên chiếc hộp tạm thời không thể mở ra, Mộc Sâm hiện tại cũng không có cách nào để xác nhận những lời Quất Tử Đường vừa nói rốt cuộc là thật hay giả.
Nhưng…
Có một cách khác.
Mộc Sâm nheo mắt.
Một giây sau, trong ống tay áo rỗng tuếch bên trái của gã thình lình cựa quậy, dường như có thứ gì đó đang bò dọc theo tay áo ra ngoài.
Tình cảnh quỷ dị làm cho mọi người xung quanh giật mình, cảnh giác lùi về phía sau một bước.
Mộc Sâm dùng bàn tay phải vẫn còn nguyên vẹn lấy thứ gì đó từ tay áo ra.
Một con côn trùng to cỡ bàn tay bò ra, giống như con nhện có sáu cái chân mảnh khảnh cực dài, phần bụng đen xì, đầu chân đỏ tươi tựa như giọt máu.
Ánh mắt của Ôn Giản Ngôn tối sầm.
Đây hoàn toàn là bản sao của con bọ hắn bắt được từ sau gáy Tô Thành trong phó bản [Viện điều dưỡng Bình An].
Quả nhiên là gã.
Mộc Sâm nhìn Ôn Giản Ngôn, đoạn nở nụ cười vặn vẹo.
Gã mở tay ra: “Đi nào.”
Một giây sau, con bọ sở hữu ngoại hình đáng sợ như nhận được lệnh lao thẳng về phía mặt Ôn Giản Ngôn.
Editor có lời muốn nói:
Anh giai An Tân nghĩ sao về việc đầu quân cho rạp xiếc TW?
Hết chương 228
------oOo------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...