Ôn Giản Ngôn nhìn chòng chọc chiếc đĩa đồng nhỏ trong tay, đoạn cúi đầu cẩn thận ngửi thử.
Mùi mỡ xác chết ôi thiu xen lẫn một chút ngọt ngấy quen thuộc, ngoài ra hình như còn có thêm vài mùi khác.
Giống như máu để lâu ngày, nồng nặc tanh hôi.
Phía trên có một bấc đèn bằng bông, hiển nhiên là được dùng để bắt lửa.
So với đĩa dầu đèn màu trắng đục trước đây, đĩa dầu đèn này có vẻ càng quái dị hơn, khắp nơi tản ra ý vị chẳng lành.
Sau khi nhìn thấy thứ mỡ đỏ tươi được đựng trong đĩa đồng nhỏ, Đồng Dao không khỏi sửng sốt:
“Thứ này… dùng để làm gì?”
“Em không biết nữa.”
Ôn Giản Ngôn lắc đầu, cũng không tìm thấy chút manh mối nào.
Việc tùy tiện sử dụng đạo cụ trong phó bản khi không biết gì là điều rất thiếu khôn ngoan.
Mặc dù hiện tại Trương Vũ đang trong trạng thái nguy kịch nhưng Ôn Giản Ngôn cũng không định vội vàng khám phá công dụng của đĩa dầu đèn.
Tốt nhất là xem những tờ tiền khác có thể trao đổi được những thứ gì trước khi đưa ra quyết định.
Ngay sau đó, hắn lần lượt bỏ hai tờ tiền Âm Phủ còn lại vào trong hộp.
Tờ tiền Âm Phủ bình thường đổi được một chiếc chìa khóa bằng đồng rỉ sét.
Sau khi cầm lấy chìa khoá, Ôn Giản Ngôn bỏ nốt tờ tiền Âm Phủ đỏ tươi in mặt người chết vào hộp.
Chẳng mấy chốc, tiếng cào “sột soạt” khiến da đầu người nghe tê rần vang lên.
Không biết có phải là ảo giác không, thế nhưng âm thanh lần này tựa hồ kéo dài rất lâu.
Bóng đèn màu vàng tỏa ánh sáng nhạt trên đầu hơi nhấp nháy, dưới ánh mắt căng thẳng của mọi người, một đôi tay người chết màu xanh đen chậm rãi thò ra từ trong hộp gỗ.
Hai tay?
Tất cả mọi người sững sờ, khuôn mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Đáy mắt Ôn Giản Ngôn khẽ loé lên.
Hắn cẩn thận nhìn hai tay người chết thò ra, trong ngón tay cứng đờ màu xanh đen cầm hai lá bùa.
Một vàng một đen.
Trên mặt lá bùa thô ráp vẽ những đường vân đỏ tươi phức tạp quỷ dị, như thể là dùng máu tươi vẽ thành, để lộ màu sắc sền sệt chưa khô.
Cứ như… đang chờ bọn họ lựa chọn.
“Tại sao lại có hai màu?”
Đồng Dao đứng cạnh nhíu mày, cẩn thận lùi về phía sau một bước.
Mặc dù hiện tại cô không thi triển thiên phú, thế nhưng giác quan nhạy của nhà ngoại cảm đang cảnh báo cô… Dường như trên hai lá bùa mang theo một loại khí tức chẳng lành nào đó.
Nhất là lá bùa đen kia, chỉ cần đến gần chút thôi cũng khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Khụ… khụ khụ.”
Đúng lúc này bên cạnh bỗng vang lên tiếng ho khan.
Dường như Trương Vũ hôn mê đã tỉnh lại.
Sau khi khàn giọng ho khan một hồi hắn khẽ ngẩng đầu, sắc mặt xanh trắng biến thành màu đen, từng đợt máu đen trào ra từ giữa đôi môi xanh tím, từng giọt nhễu xuống vạt áo trước ngực.
Hắn dùng chất giọng suy yếu đề nghị:
“Chọn, chọn lá màu vàng.”
Dựa theo phong tục lưu truyền, bùa cũng được chia ra làm bùa tốt bùa xấu.
Giấy bùa màu vàng mượn sức thần linh, mục đích trấn áp trừ tà.
Còn bùa màu đen mượn sức yêu ma quỷ quái, thường là thứ bùa cực kỳ âm độc.
Mặc dù rất mạnh song cũng rất dễ hại mình.
Ôn Giản Ngôn gật đầu chấp nhận đề nghị của hắn, rút lá bùa vàng từ tay người chết.
“Này, này! Trương Vũ?!” Giọng nói kinh ngạc của An Tân bên cạnh truyền đến.
Sau khi nói xong Trương Vũ lại cúi gằm đầu, dường như sự tỉnh táo vừa rồi chỉ là hồi quang phản chiếu.
Lần này, lồng ngực của hắn bắt đầu mất đi phập phồng, sinh mệnh từ trong thân thể cũng dần xói mòn.
An Tân nóng lòng như kiến bò trên chảo nóng.
“Này, lá bùa kia đâu? Để tôi thử xem…”
Anh ta nhận lá bùa từ Ôn Giản Ngôn, học theo cách làm trong trí nhớ, dán bùa lên vầng trán trắng bệch ướt đẫm mồ hôi của Trương Vũ.
Sau khi anh ta buông tay, lá bùa nhẹ nhàng rơi xuống và đáp trên đầu gối Trương Vũ.
Không có chuyện gì xảy ra cả.
Có vẻ đây không phải là tác dụng của lá bùa.
Hy vọng duy nhất của họ bây giờ chỉ còn đĩa dầu đèn nhỏ màu đỏ kia.
Lần này cho dù không biết công dụng của nó là gì thì cũng chỉ đành thử trước xem sao.
Ôn Giản Ngôn ngồi xổm xuống: “Tránh ra.”
Vừa nói hắn vừa rút diêm thắp cháy bấc đèn trên khay dầu.
Chỉ nghe thấy “phụt” một tiếng, một ngọn lửa bùng lên, sợi bấc bằng bông bị đốt cháy đen và cuộn tròn trong ánh lửa.
Sau khi dầu đèn màu xám trắng được thắp sáng, thứ toả ra là ánh sáng vàng mờ nhạt, trong khi đó, sau khi dầu đèn màu đỏ được châm, màu sắc ngọn lửa cũng như ánh sáng xung quanh là màu đỏ tươi như máu.
Ánh sáng mà nó tạo ra mờ hơn rất nhiều so với dầu đèn xám trắng, lực xuyên thấu cũng yếu hơn.
Tuy rằng không được bỏ vào đèn dầu và không có chao đèn ngăn cản thì nó vẫn tối đến kinh người.
Một mùi tanh ngọt chậm rãi toả ra từ đĩa dầu đèn.
Ôn Giản Ngôn thoáng nín thở, bưng khay dầu đèn đến gần Trương Vũ.
Những người còn lại cũng căng thẳng không kém phần, bọn họ nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mặt, chỉ sợ bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.
Ngọn lửa màu đỏ lặng lẽ nhảy nhót, phủ lên tay Ôn Giản Ngôn một tầng sắc máu như sơn.
Chẳng biết có phải là ảo giác không, dưới ánh đèn dầu chiếu rọi, sắc mặt Trương Vũ tựa hồ không còn xanh xao như trước, dần dần có lại khí sắc của người sống.
“A! Nó có ích thật kìa! Nhìn xem!”
Hai mắt Tô Thành sáng ngời, chìa mu bàn tay cho mọi người xem.
Dưới tác dụng của dầu đèn màu đỏ, dường như vết hoen tử thi xanh đen đã ngừng lan rộng, thậm chí còn nhạt dần đi, gần như sắp biến mất dưới mắt chăm chú của mọi người.
Đồng Dao sửng sốt, vội vàng nhìn lại chính mình.
Quả nhiên dấu vết lời nguyền ăn mòn trên cơ thể họ cũng giống Tô Thành, dần dần biến mất.
An Tân vén ống tay áo Trương Vũ lên, để lộ cánh tay của hắn.
Mặc dù dấu tay xanh đen rợn người kia vẫn còn, thế nhưng vết hoen tử thi xung quanh đang dần rút đi, da thịt lân cận cũng khôi phục màu sắc và độ sáng bóng mà người sống nên có.
“Ơn giời, tôi đã nói mà…”
An Tân thở phào nhẹ nhõm.
Như bị rút cạn sức lực, anh ta ngồi phịch xuống đất bên cạnh Trương Vũ, khuôn mặt lộ vẻ thả lỏng: “Cho dù đây là phó bản có độ khó cao thì cũng không thể đi chầu các cụ chỉ vì bị xác chết chạm.
Nếu không thể chữa khỏi bằng đạo cụ hoặc trì hoãn thời gian phát tác, phó bản nhất định sẽ cho chúng ta phương pháp giải quyết vấn đề.”
Dứt lời, anh ta nhìn đĩa dầu đèn màu đỏ trong tay Ôn Giản Ngôn, hiếm khi lấy lại tinh thần cưới nói:
“Coi kìa, không phải là nó hay sao!”
Sắc mặt Đồng Dao cũng dần thả lỏng, cô gật khẽ đáp: “Đúng vậy.”
Trương Vũ cúi đầu, dường như mệt mỏi quá độ nên còn chưa tỉnh, tuy nhiên nhìn dáng vẻ này, có lẽ khôi phục chỉ là vấn đề thời gian.
Bầu không khí trở nên thoải mái lạ thường.
Mặc dù hiện tại bọn họ đã trải qua hai tầng cực kỳ khó khăn, giữa chừng suýt chết mấy lần, nhưng mà cuối cùng bọn họ chẳng những sống sót mà còn không mất đi đồng đội nào!
Chưa đầy hai mươi phút nữa, Kỳ Tiềm đang trong trạng thái chết giả sẽ quay về đội, ba người Trương Vũ Tô Thành Đồng Dao đang bị nguyền rủa cũng tìm được cách xóa bỏ lời nguyền.
Có vẻ mọi thứ đang tiến triển theo hướng tốt.
“Rè rè.”
Tiếng dòng điện chập chờn rất khẽ vang trên đỉnh đầu.
Ôn Giản Ngôn sửng sốt, bất giác ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh truyền đến.
Trong cầu thang này không có đèn dầu mà là bóng đèn cũ có tác dụng như đèn dầu.
Bóng đèn tỏa ánh sáng nhạt xua tan bóng tối, biến nơi đây trở thành khu vực an toàn không bị bóng tối ăn mòn.
Nhưng…
Ôn Giản Ngôn ngẩng đầu nhìn chằm chằm bóng đèn trên đỉnh đầu, khẽ chau mày lại.
Cứ luôn cảm thấy dòng điện hình như bị thứ gì đó quấy nhiễu, ánh sáng phát ra ngày càng tối đi, khu vực chiếu sáng cũng ngày càng nhỏ.
Vốn dĩ bóng đèn có thể chiếu sáng nửa đầu cầu thang đi xuống và nửa sau cầu thang đi lên, nhưng hiện tại, diện tích ánh đèn bao phủ bất giác đã bị thu hẹp, chỉ chiếu sáng được xung quanh chiếc bàn.
Hơn nữa…
Ôn Giản Ngôn cúi đầu, ánh mắt dừng trên đìa dầu màu đỏ trước mặt Trương Vũ, sâu trong con ngươi hổ phách phản chiếu ánh sáng đỏ tươi nhảy nhót.
Đúng vậy, tuyệt đối không sai.
Dầu đèn toả ánh sáng đỏ đang áp chế ánh đèn vàng phía trên đỉnh đầu.
Vừa rồi xung quanh chỉ có chút ánh sáng đỏ, thế nhưng hiện tại ánh sáng đỏ ấy đã vây quanh đám Trương Vũ, đỏ sậm tựa như sắc sơn, kéo dài về phía bóng tối xung quanh, thậm chí còn hắt lên cả vách tường.
Có một loại cảm giác… rất khó chịu.
Đột nhiên…
“Cộc… cộc cộc!”
Âm thanh đột ngột vang giữa cầu thang tĩnh mịch khiến mọi người hoảng sợ.
Bọn họ lập tức ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh truyền đến.
Là… tiếng gõ?
Đằng sau bức tường được ánh đèn đỏ chiếu sáng, tiếng gõ nặng nề vang lên.
“Cộc… cộc, cộc!”
Dường như ở đó có người khom tay gõ vào vách tường, nhưng khi mọi người nhìn qua lại không thấy bóng dáng ai trong tầm mắt cả.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Vẻ mặt Đồng Dao đanh lại, sự thư thái vừa rồi bị cuốn sạch bách.
An Tân cũng đứng dậy nhìn chòng chọc phương hướng phát ra âm thanh, toàn thân căng thẳng.
“Cộp!”
Đỉnh đầu có tiếng vật cứng rơi xuống, theo sát sau đó là tiếng lăn “lục cục” của vật hình cầu.
“Khụ khụ khụ.”
Sâu trong cầu thang tối tăm có tiếng ho của ai đó.
Bên trong cầu thang vốn yên tĩnh dị thường, dưới ánh đèn dầu màu máu bao phủ, đột nhiên dị biến bắt đầu xảy ra.
Âm thanh quỷ dị vang từ bốn phương tám hướng khiến người ta sởn da gà.
Chết tiệt.
Ôn Giản Ngôn nghiến răng, thần kinh trở nên căng thẳng, hai mắt nhìn đăm đăm bóng tối trước mặt.
Ánh sáng màu máu yếu ớt đang khuếch tán dần theo thời gian, từ từ lan tràn ra ngoài.
“Là dầu đèn…”
Giọng của Đồng Dao căng thẳng, đè thấp giọng nói.
Vẻ mặt Ôn Giản Ngôn nghiêm túc, chỉ sau vài cái chớp mắt ngắn ngủi, sống lưng hắn đã toát mồ hôi lạnh.
Phải, là dầu đèn.
Trong [Cao ốc Xương Thịnh], tất cả “đạo cụ” phó bản cung cấp cho họ đều kèm theo giá phải trả rất cao.
Dầu đèn xám trắng có thể xua tan bóng tối và ngăn một phần lời nguyền xâm chiếm, song nó cũng đóng vai trò như ngọn hải đăng, thu hút “khách hàng” và mang nguy hiểm đến cho cửa hàng.
Dầu đen màu đỏ có thể hoá giải lời nguyền không thể đảo ngược từ xác chết, nhưng nếu đốt dầu quá lâu sẽ dẫn tới những tồn tại càng thêm đáng sợ.
Hiệu quả càng mạnh nguy hiểm càng nhiều.
“Khụ khụ khụ khụ.”
Hệt như tiếng ho khan của người bệnh nặng lâu năm, tiếng ho vang lên từ dưới cầu thang.
Nhưng âm thanh này còn gần hơn trước, hệt như có người nào đó đang tiến tới gần, tuy nhiên vẫn không có bóng người nào hiện ra.
“Cộc! Cộc! Cộc!” Tiếng va vào tường dần trở nên dồn dập hơn.
Âm thanh của hạt thủy tinh rơi xuống từ trên nhà, như thể có thứ gì đó đang lăn khắp bốn phương tám hướng.
“Rè rè…” Bóng đèn trên đỉnh đập cũng chập chờn thường xuyên hơn.
Dưới ánh sáng đỏ kỳ lạ trải dài, khu vực ánh đèn màu vàng bao phủ bị thu hẹp hơn.
“Nhanh lùi về sau.” Ôn Giản Ngôn trầm giọng, nhanh chóng ra lệnh: “Chỉ có đứng dưới ánh đèn mới an toàn.”
Những người còn lại kéo Trương Vũ đang hôn mê lùi tới cạnh bàn.
Không gian để cho mọi người đứng thẳng trở nên cực kỳ chật hẹp, có vẻ vô cùng chật chội.
“Tay anh ta thế nào rồi?”
Ôn Giản Ngôn không cúi đầu mà nhìn chòng chọc vào nơi phát ra âm thanh, nhẹ giọng hỏi.
An Tân tiếp tục vén ống tay áo Trương Vũ lên, cúi đầu nhìn xuống.
Dấu tay xanh tím đã phai gần hết, chỉ còn một vết hằn mờ cuối cùng: “Sắp rồi, thêm một phút nữa chắc là xong.”
“Bây giờ tính mạng anh ta không còn nguy hiểm, chi bằng chúng ta dập tắt đèn dầu rồi rời khỏi đây, sau khi tiến vào cửa hàng lại thắp đèn lên lần nữa?” Đồng Dao đề nghị.
“Không được.”
Ôn Giản Ngôn dứt khoát từ chối đề nghị của cô.
“Ánh đèn màu đỏ sẽ triệt tiêu ánh sáng màu vàng an toàn.” Ôn Giản Ngôn lên tiếng, chỉ bóng đèn trên đỉnh đầu… Ánh sáng của nó rất yếu, xung quanh đã tụ một tầng ánh sáng đỏ nhạt, thoạt nhìn có vẻ vô cùng đáng sợ: “Hiện tại có bóng đèn giúp chúng ta chống lại một phần lời nguyền, nhưng nếu tiến vào cửa hàng, đèn dầu trong tay chúng ta sẽ là nguồn sáng duy nhất.”
Đáy lòng mọi người trĩu nặng.
Mặc dù lần này bọn họ lấy thêm được một tờ tiền Âm Phủ, nhưng tờ tiền Âm Phủ ấy lại là màu đỏ, cho nên lần này bọn họ không thu thêm được đĩa dầu đèn màu xám trắng nào hết.
Đĩa đang sử dụng bây giờ là đĩa dự phòng lấy ở cầu thang tầng một lên tầng hai.
Và nó đã bị tiêu hao một nửa khi ở tầng hai.
Ngay cả khi bóng đèn dần ảm đạm và phạm vi bao phủ dần thu hẹp thì nó cũng không bị tiêu hảo, hơn nữa còn không bị tắt vì được cung cấp bởi nguồn điện.
Lời nguyền phải được loại bỏ hoàn toàn, chỉ cần để sót thì nó vẫn sẽ tiếp tục lây lan, việc giải trừ lời nguyền sau này cũng tốn thời gian hơn nhiều.
Nếu để tiến vào tầng ba rồi mới châm lửa, rất nhiều vật tư quý báu của họ sẽ bị tiêu hao.
Quan trọng hơn là…
Không còn nghi ngờ gì nữa, tầng ba khó hơn tầng hai rất nhiều.
Nếu thắp dầu đèn màu đỏ ở đó, đến khi gặp phải nguy hiểm bọn họ sẽ không thể ứng phó được.
Nói cách khác, bọn họ phải lợi dụng bóng đèn không tắt giữa khu vực tầng hai và tầng ba, chờ đợi lời nguyền trên người Trương Vũ hoàn toàn biến mất mới tiếp tục khởi hành được.
Ôn Giản Ngôn: “An Tân, anh chú ý lời nguyền trên người Trương Vũ, khi nó biến mất lập tức báo cho em biết.”
Giọng hắn lạnh lùng bình tĩnh, dứt khoát hạ lệnh.
Cho dù bây giờ đáy lòng Ôn Giản Ngôn hoảng hốt đến đâu thì hắn cũng sẽ cố kiềm chế cảm xúc của mình, mang lại cảm giác an toàn không gì sánh nổi cho đồng đội… Chỉ có như vậy hắn mới khiến cho toàn đội hoạt động hiệu quả hơn.
Phải biết rằng, tâm trạng khủng hoảng dư thừa vào thời điểm này sẽ chỉ cản trở bọn họ.
“Được.” An Tân gật đầu, mắt nhìn chằm chằm dấu tay trên người Trương Vũ, vô thức nín thở.
“Cầm lấy.”
Ôn Giản Ngôn nhét đĩa dầu đèn màu đỏ cho Đồng Dao.
“Sau khi An Tân ra hiệu hãy dập tắt nó ngay lập tức.”
Sắc mặt Đồng Dao tái nhợt, song cô vẫn cầm lấy đĩa dầu đèn, nặng nề gật đầu một cái.
Bầu không khí cực kỳ căng thẳng, ép người ta không thở nổi.
Ôn Giản Ngôn cầm đèn dầu, mở chao đèn bên ngoài ra, tay kia thủ sẵn que diêm, toàn thân căng thẳng chờ đợi thời cơ.
Nửa phút trôi qua.
Ánh sáng màu đỏ tiếp tục khuếch tán, hiện tượng kỳ lạ ở trong cầu thang không giảm mà còn tăng thêm.
Theo ánh sáng đỏ u ám hắt lên vách tường, một bóng người đen dần dần hiện ra.
Dường như nó đang hướng về vách tường, dùng trán đập lên vách tường cứng ngắc.
“Cộc, cộc cộc!”
Từng nhát, từng nhát, từng nhát.
Khi bóng của nó dần rõ ràng hơn, tiếng “cộc cộc” đập vào tường cũng dần chậm lại, thẳng cho đến khi đình chỉ hoàn toàn.
Trong không gian tĩnh mịch, nó chậm rãi xoay người qua…
“!”
Ngay khoảnh khắc đó, Ôn Giản Ngôn lập tức hiểu rằng nó đang “nhìn chòng chọc” vào họ, hoặc chính xác hơn, nó nhận ra sự tồn tại của họ.
Lông tơ trên người hắn dựng đứng, bàn tay nắm chặt cây đèn cũng toát cả mồ hôi lạnh.
“Xong chưa?” Ôn Giản Ngôn nghe thấy giọng nói hơi lạc điệu của chính mình.
Giữa không gian nhỏ hẹp, bọn họ gần như chẳng có chỗ trốn!
“Sắp sắp rồi!” Trên trán An Tân cũng túa đầy mồ hôi lạnh, âm thanh trả lời khẽ run dưới áp lực cao: “Chỉ còn một chút cuối cùng nữa thôi!”
“Khụ, khụ, khụ!”
Tiếng ho khan nặng nhọc ngày càng gần, dưới ánh đèn đỏ, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng đen khom lưng đang bước từng bước lên cầu thang, tiến về hướng này.
Tuyệt đối không phải con người.
Bất kể là tiếng bước chân hay là vóc dáng, tất cả đều mang đến cảm giác kinh khủng phi nhân loại.
Nhiệt độ không khí giảm mạnh, phạm vi chiếu sáng của ngọn đèn trên đỉnh đầu tiếp tục thu hẹp.
Khi ánh sáng đỏ dần mạnh hơn, Ôn Giản Ngôn nghe thấy tiếng cào quen thuộc từ chỗ hộp gỗ đặt trên chiếc bàn sau lưng… Khác với tiếng cào khẽ khàng khi đưa đồ vật cho họ, tiếng cào lần này có vẻ vô cùng điên cuồng, như thể nó đang cố gắng công phá chiếc hộp vây khốn bản thân.
Dưới cơn rung lắc dữ dội, đáy hộp gỗ va vào mặt bàn phát ra âm thanh lạch cạch.
Ôn Giản Ngôn theo bản năng ngoảnh lại, da đầu lập tức tê rần, toàn thân bị dọa nhảy dựng cả lên.
Trên chiếc hộp gỗ đỏ tươi, ở trong lỗ hổng nhỏ hẹp tăm tối, mơ hồ có thể nhìn thấy vô số ngón tay xanh đen rậm rạp đan xen vào nhau và uốn éo dưới ánh sáng đỏ, tựa hồ sắp thò từ trong ra ngoài.
“Hết chưa!!!”
Ôn Giản Ngôn gào hỏi.
“Chờ chút! Chờ thêm chút nữa!!!” An Tân nhìn chòng chọc dấu tay kia, con ngươi lồi ra như muốn rơi khỏi hốc mắt, tròng mắt chua xót muốn chết nhưng không dám chớp.
Anh ta đáp lại bằng một giọng điệu y như vậy.
Trên làn da Trương Vũ, dấu tay xanh tím gần như đã biến mất sạch, chỉ còn vài vệt mờ nhạt, hơn nữa chúng đang chậm rãi nhạt đi.
“Bây giờ thì sao!!!”
Ôn Giản Ngôn hét lên.
Khoảnh khắc nhìn thấy dấu tay biến mất hoàn toàn, An Tân lập tức nhảy dựng, dùng tông giọng tương tự gào đáp: “Được rồi! Được rồi!”
Ngay khi anh ta dứt lời, Đồng Dao nhanh chóng dập tắt khay dầu đèn đỏ.
Ánh sáng màu đỏ lập tức biến mất, tuy nhiên những “thứ” được đánh thức cũng không biến mất theo ánh sáng đỏ, thay vào đó, chúng vẫn tiếp tục di chuyển về phía này.
A a a a a a a a!!!
Ôn Giản Ngôn cắn chặt răng, đồng tử co rụt, nhanh chóng đốt đĩa dầu đèn dự phòng trong tay, sau đó hét lớn: “Chạy đi! Chạy! Lên tầng 3!!!!”
Vừa nói hắn vừa chạy thục mạng, lao thẳng lên đầu cầu thang!
Mọi người khiêng Trương Vũ nặng trịch vẫn còn hôn mê bất tỉnh dậy, theo sát phía sau Ôn Giản Ngôn.
Âm thanh quỷ dị sau lưng như hình với bóng, mọi người như bị lửa đốt tới đuôi, liều mạng vọt lên cầu thang.
Tiếng bước chân dồn dập quanh quẩn khắp không gian, cầu thang xám trắng phía trước dần phóng đại.
Nhanh lên!
Ngay phía trước rồi!
Hệt như một kẻ chất đuối bắt được hy vọng, hai mắt mọi người nhìn đăm đăm và chạy thẳng về phía trước…
Cuối cùng họ cũng đặt chân lên mặt đất tầng ba.
So với cầu thang bốn bề nguy hiểm, khung cảnh xám xịt ảm đạm ở tầng ba lúc này trông thân thiết lạ thường.
Đến rồi!
Tuy nhiên mọi người còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì bỗng nghe thấy phía trước có một giọng nói quen thuộc:
“Hey.”
“Chúng tôi đứng chờ mấy người đã lâu, sao bây giờ mới lên tới vậy.” Quất Tử Đường đứng tại chỗ cười nói, khuôn mặt non nớt đáng yêu lúc này nom giống hệt như yêu ma đến từ địa ngục.
Cô nhìn chòng chọc đám người chật vật trước mặt bằng ánh mắt điên cuồng và hiếu chiến, ngón tay làm thành động tác nhục mạ:
“Pằng! Các người đã bị mai phục.”
“Giống như những gì đã làm với chúng tôi khi trước.”
*
Bên trong cửa hàng số 02.
Ngọn đèn dầu bị hàn chết trên mặt quầy tỏa ra ánh sáng mờ ảo, soi sáng toàn bộ cửa hàng.
Mộc Sâm ngồi dựa lưng vào quầy.
Hai mắt của gã nhắm chặt, tựa hồ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, sắc mặt trắng bệch hệt như xác chết, tay áo bên phải trống không như thể đã bị mất một cánh tay.
Trong cuộc giao đấu vừa rồi, Mộc Sâm đã chịu tổn thất nặng nề.
Gã đã hy sinh toàn bộ cánh tay để duy trì tính chính xác của lời tiên đoán, thậm chí tệ hơn nữa là, gã còn không giữ được tấm thẻ gỗ, cuối cùng khiến nó rơi vào kết cục tan thành tro bụi.
Mỗi lần nghĩ đến chuyện ấy là mặt gã nhăn tít lại, tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Chắc chắc là do nhà tiên tri phía đối diện làm…
Chắc chắn là vậy!
Gã không ngờ có ngày mình lại thua thảm hại trong cuộc so tài một chọi một, thật đúng là nỗi sỉ nhục với gã!
Nhưng không sao cả.
Mộc Sâm mím chặt đôi môi trắng bệch, lộ ra nụ cười vô cùng độc ác.
Có thể tầng hai gã chịu thiệt thòi, nhưng gã có thể báo thù ở tầng ba!
Là một kẻ điên am hiểu chiến đấu đoàn đội, Quất Tử Đường cũng không phải kẻ bình thường.
Ở trong loại hình chiến đấu mai phục kiểu này, cô và đồng đội chắc chắn không thua, cũng tức là đám người phe đối diện chết chắc rồi.
Không chỉ như thế, gã còn yêu cầu Quất Tử Đường trói tên tiên tri phá hỏng chuyện tốt của mình về… Hiện tại chỉ giết hắn thôi đã không đủ để giải tỏa nỗi hận trong gã.
Khuôn mặt Mộc Sâm vặn vẹo, vẻ mặt sướng rơn.
Gã muốn kẻ mang danh nhà tiên tri mạnh nhất kia phải trả giá cho những gì hắn làm!
Bất kể là cuộc ám sát thất bại khi trước hay là phá nát thẻ gỗ lần này khiến gã mất đi cánh tay, gã muốn đòi lại tất cả từ trên người hắn…
Lần này gã phải đích thân ra tay.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân quen thuộc.
Tiếng bước chân thư thái nhịp nhàng kèm theo tiếng ngâm nga vui vẻ đứt quãng, hiển nhiên tâm trạng của người đến rất tốt.
A, là đám người Quất Tử Đường, bọn họ đã trở lại!
Mộc Sâm mở bừng hai mắt, đáy mắt tràn đầy vui mừng.
Gã chống một tay đứng dậy, gần như không đợi kịp mà tiến lên nghênh đón.
Cửa kính bị đẩy ra.
Thiếu nữ nhảy nhót chạy vào, xoay quanh một vòng với thái độ đầy kiêu ngạo: “Quất Tử Đường, thành công rực rỡ!”
“Giết sạch rồi sao?”” Hai mắt Mộc Sâm sáng rực.
“Không.” Quất Tử Đường cười toe toét lắc đầu, bím tóc đuôi ngựa lắc lư: “Không giết ai hết.”
“Hả?”
Mộc Sâm nghệt mặt.
“Rất bình thường mà, sao anh có vẻ giật mình thế.” Quất Tử Đường bĩu môi, tuỳ ý xua tay: “Không phải lần trước bọn họ mai phục ở đầu cầu thang cũng không công kích chúng ta sao?”
“Cho nên cô nhường bọn họ?”
Trên trán Mộc Sâm nổi đầy gân xanh.
“A…” Quất Tử Đường nghiêng đầu: “Có thể nói như vậy sao?”
Cô lắc đầu, tiếp tục bày ra dáng vẻ thờ ơ bất cần: “Có qua có lại mà.”
“Tuy nhiên cũng không phải không có thu hoạch gì.”
Quất Tử Đường nhảy nhót, nghiêng người sang bên: “Ting ting ting! Tôi đã trói nhà tiên tri mà anh muốn về rồi nè!”
“!”
Mộc Sâm giật mình, khuôn mặt ngập tràn niềm vui rạng rỡ.
Mặc dù đội viên bên phía đối phương không chết, nhưng không sao cả, gã tin sau khi mất nhà tiên tri bọn chúng sẽ không sống nổi qua tầng thứ ba, và mục đích của gã cũng đã đạt được…
Ôn Giản Ngôn giơ tay, mặt không biến sắc chào hỏi: “Hi.”
“…”
Vẻ mặt Mộc Sâm dần dần rạn nứt.
Chờ đã?
Hết chương 227
------oOo------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...