Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng FULL


 
Khoảnh khắc giọt máu nhỏ xuống, một tồn tại vô hình âm lãnh nào đó đột nhiên bùng nổ.
Từ ngón tay, cẳng tay cho đến khuỷu tay Mộc Sâm đều bị co lại, lạnh lẽo lỏng lẻo, tưởng chừng thứ quấn dưới lớp băng vải không phải cánh tay của người trưởng thành mà là bàn tay xác ướp.
Khuôn mặt vốn đã tái nhợt của gã giờ lại càng tái nhợt hơn, tựa như một mảnh tro tàn, cứng đờ xấu xí hệt như người chết.
Những đồng đội khác không khỏi lấy làm kinh ngạc khi thấy dáng vẻ của gã.
Đây… không giống như cách các streamer bình thường sử dụng thiên phú.
Đến cả Quất Tử Đường vô tâm vô phế cười hì hì trước giờ cũng lộ vẻ trầm ngâm, yên lặng nhìn chăm chú người đàn ông có phần quỷ dị trước mặt.
Mộc Sâm buông tay xuống, mặc cho tay áo dài thòng che phủ toàn bộ cánh tay của mình.

Gã cúi gằm đầu, con ngươi đỏ ngầu dán chặt lên tấm thẻ gỗ trong lòng bàn tay, đáy mắt lộ vẻ điên cuồng quái đảm.
Thẻ gỗ không chỉ có tác dụng bói cát hung.
Phương hướng thẻ gỗ bày ra càng rõ ràng, kết quả hiện ra càng không thể đảo ngược.

Nếu kết quả đứa ra bị phá vỡ, phản phệ cũng sẽ càng mạnh.
Nhẹ thì thẻ bài nứt nẻ, nặng thì nổ tung.
Phải biết rằng gã có tổng cộng mười hai tấm thẻ gỗ, hiện giờ chỉ còn mười tấm.
Một tấm trong đó dần bị nứt ra và vỡ vụn dưới sức nặng sau nhiều năm sử dụng.

Tấm còn lại là trong phó bản cấp SS, gã dự đoán được bản thân sẽ chết nên đã cố nhịn cơn đau, đập vỡ thẻ bài thay đổi số phận để cứu chính mình.
Mỗi khi thiếu mất một tấm thẻ gỗ, việc bói toán của thẻ gỗ sẽ khó khăn hơn, kết quả cũng càng dễ dàng bị thay đổi.

Nếu số lượng thẻ thấp hơn giới hạn nào đó thì đám thẻ gỗ sẽ bị phế bỏ.
Tới lúc đó, không chừng kẻ phải bỏ mạng sẽ chính là gã.
Vừa rồi Mộc Sâm bói cho tiểu đội Ám Hoả ra hai quẻ cực hung, thế nhưng kết quả lại thay đổi vì biến số, điều này cũng có nghĩa là…
Một khi đối phương thực sự phá cục thì tấm thẻ gỗ làm mắt trận kia sẽ vỡ vụn.
Gã phải hy sinh một tấm thẻ gỗ chỉ vì điều này?!
Không đời nào có chuyện đó!!
Mộc Sâm nắm chặt thẻ gỗ trong tay, khe nứt phía trên dần được máu tươi chữa lành, hiện ra hình thủ đen đỏ đan xen kỳ dị.

Khóe miệng gã hơi nhếch lên, lộ ra biểu tình khoái trá điên cuồng.
Dựa vào bản lĩnh phá cục thì thế nào, mày có thể chống lại số phận đã được định sẵn sao?
Gã cũng không tin bản thân đã trả giá đắt đến vậy mà vẫn không thể khiến lũ người kia trở về con đường định sẵn ban đầu.
*

Vù.
Trong không gian khép kín bốn bề, một luồng gió tà đột ngột bốc lên từ dưới mặt đất, cuốn thẳng về phía nguồn sáng duy nhất trong cửa hàng!
Người bưng dầu đèn cảm nhận được sự khác thường, định giơ tay lên chắn gió…
Tuy nhiên hành động của hắn đã muộn…
Không, nói đúng hơn thì, bất kể là muộn hay sớm cũng chẳng có nghĩa lý gì.

Cho dù hắn có bảo vệ ánh đèn sớm hơn thì trận gió kia vẫn có thể len qua kẽ ngón tay hắn dập tắt ánh đèn.
Bấc đèn mong manh thấm đẫm mỡ xác chết khẽ lay động, ánh lửa yếu ớt hắt vào đáy mắt sáng màu của Ôn Giản Ngôn, soi rõ sự kinh hoàng khó hiểu trong đáy mắt hắn.
An Tân đứng cạnh như cảm giác được điều gì, khẽ quay đầu nhìn về phía này…
Và rồi…
Ngay giây tiếp theo, ánh đèn vụt tắt.
“…Không!”
Đồng tử của Ôn Giản Ngôn co rụt, tiếng hét khàn khàn phát ra từ cổ họng hắn.
Khoảnh khắc ánh sáng biến mất, bóng tối vô tận ập xuống.
Mà trong phó bản [Cao ốc Xương Thịnh], bóng tối đồng nghĩa với tử vong.
Con ngươi trừng lớn bởi vì hoảng sợ, thế nhưng bóng tối lại giống như tấm vải màn che kín hai mắt, không có ánh sáng, thị giác bỗng hoá thành thứ vô dụng.
Cả năm giác quan dường như bị đóng hết lại.
Không thể di chuyển, không thể lắng nghe, không thể nói chuyện.
Vô số lời thì thầm từ bốn phương tám hướng truyền đến, chồng chéo lên nhau, giống như những tiếng thì thầm của ma quỷ, lạnh lẽo hiểm độc, song dường như tất cả lại chỉ là sự tĩnh lặng vô biên.
Không cảm thấy gì, không biết gì hết.
Dường như có gì đó đang đến gần đây, song lại dường như không có thứ gì tồn tại.
Lạnh, lạnh quá.
Không có đèn dầu bao phủ, nhiệt độ lạnh buốt lập tức xâm nhập, máu trong cơ thể bắt đầu đông lạnh khiến cho người ta vô thức run rẩy.
Có thứ gì đó đang quan sát hắn từ bóng tối.
Mọi thứ ngăn cản giữa họ đã bị loại bỏ, tiêu tan và tan chảy, bất kể đó là toà nhà bê tông cốt thép hay là quần áo trên người, tất cả phòng hộ đều biến mất sạch.

Hắn giống như kẻ trần truồng yếu ớt cách cái chết gần trong gang tấc, bước nhẹ một cái là sẽ vượt qua ranh giới không rõ ràng kia.
Ở nơi hư vô vượt qua phạm trù nhận thức của nhân loại này, điều duy nhất mà Ôn Giản Ngôn có thể cảm nhận được chính là nỗi sợ chân thực.

Nỗi sợ mãnh liệt đến độ gần như có thể ép hắn phát điên.
Trong khoảnh khắc đầu óc trống rỗng, Ôn Giản Ngôn cơ hồ hiểu ra, vì sao những người bị kéo vào trong bóng tối lại phát ra tiếng gào thê lương mất kiểm soát tới vậy.
Đây là cửa tử không phải nghi ngờ.
Có thứ gì đó trượt xuống từ giữa ngón tay cứng đờ của hắn.
Là một mảnh gương với góc cạnh không đồng đều, mặt ngoài cứng rắn sáng bóng nhẵn nhụi.


Nó trượt thoát khỏi ngón tay vô lực của Ôn Giản Ngôn, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.
Mảnh gương rơi xuống mặt đất phát ra tiếng vang cực nhỏ, nhưng âm thanh ấy lại giống như một tiếng chuông, dễ dàng xuyên qua không gian tĩnh mịch rơi vào tai Ôn Giản Ngôn.
“Ding.”
*
Nhìn chăm chú vết nứt dần khép lại, khóe môi Mộc Sâm từ từ nhếch lên, con ngươi đỏ ngầu hiện lên một tia vui mừng ác ý.
Nhưng mà, không hề báo trước…
Quá trình thu hẹp dừng lại.
Trong lòng bàn tay gã, tấm thẻ gỗ nhỏ dính đầy máu tươi toả ra khí tức quỷ dị bỗng chìm vào khoảng lặng ngắn ngủi.

Mặc cho máu tươi vặn vẹo thế nào thì khe hở kia cũng không khép lại, phảng phất như bị sức mạnh kỳ lạ nào đó ngăn cản.
“…”
Nụ cười trên mặt Mộc Sâm cứng đờ.

Gã nhìn chòng chọc khe hở, gần như hoài nghi hai mắt của mình.
Đã… đã xảy ra chuyện gì vậy?
Dừng lại.
“Rắc rắc…”
Không ngờ, tiếng gỗ nứt vỡ lại vang lên.
“!!!” Tròng mắt Mộc Sâm như muốn nứt toạc: “Không, không, không, không, không… Chuyện này không thể nào, không thể nào!!!”
Những vết nứt sâu lại tiếp tục nứt, nhanh chóng lan ra bằng một tốc độ không thể ngăn cản.

Chỉ trong chốc lát, vết nứt tựa như mạng nhện trải dài trên tấm thẻ gỗ, sau đó…
“Rắc rắc.”
Dưới ánh mắt chăm chú gần như điên cuồng của Mộc Sâm, thẻ gỗ gần như không chịu đựng nổi sức mạnh quỷ dị đến từ vận mệnh, tấm thẻ nổ tung, nháy mắt chia năm xẻ bảy, hóa thành tro bụi.
“…”
Mộc Sâm ngã ngồi xuống đất, mắt nhìn chòng chọc bàn tay trống rỗng của mình, toàn bộ sức lực như bị rút cạn.
Gã dường như không thể chấp nhận nổi thực tế này, cơ thể cứng còng tại chỗ.
Quất Tử Đường nhíu mày bước qua: “Này… này!”
Cô vươn tay quơ quơ trước mặt Mộc Sâm, “Hoàn hồn.”
Mộc Sâm vẫn thẫn thờ ngồi bất động.
“Tiên đoán sai thì sai thôi.” Quất Tử Đường vô tâm nhún vai, dùng giọng điệu an ủi cực kỳ hiếm thấy nói: “Dù sao hiện tại cũng không động thủ được ở tầng hai, lên tầng ba vẫn còn cơ hội…”

“Không.”
Mộc Sâm đột ngột lên tiếng, cắt ngang lời Quất Tử Đường.
Quất Tử Đường giật mình, cúi đầu nhìn gã: “?”
“Tiên tri không sai, vận mệnh cũng không sai.” Mộc Sâm chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt gầy gò vốn đã trắng bệch cứng đờ giờ này càng trở nên vặn vẹo dữ tợn như ác quỷ, đáy mắt hàm chứa nỗi oán hận không cam lòng.

Gã hộc máu, chậm rãi phun ra từng từ: “Đối phương gian lận.”
Chắc chắn.
Chắc chắn là vậy!
Không một kẻ nào có thể thoát khỏi nanh vuốt số phận.
“Hắn đã gian lận!!!”
*
Trong không gian hắc ám vô tận, chàng trai với thân hình cao gầy khép hờ hai mắt.

Cơ thể hắn được một loại sức mạnh nào đó nâng lên, dường như đang chậm rãi đáp từ không trung xuống.
Cái bóng của Tử Thần vẫn không buông tha hắn.
Sắc mặt của Ôn Giản Ngôn tái nhợt, mi mắt khép hờ, con ngươi hổ phách trống rỗng không có tiêu cự, tựa hồ vẫn còn chìm sâu trong sự sợ hãi.
Thế nhưng bóng tối nơi này không giống bóng tối chết chóc hư vô trong tòa [Cao ốc Xương Thịnh].
Đó là một sự tồn tại quen thuộc và không nguy hiểm… hoặc là, chỉ vì đối tượng là Ôn Giản Ngôn nên nó mới có hình thái vô hại như vậy.
Giữa sự hỗn độn, trong lúc hoảng hốt, Ôn Giản Ngôn dường như đã quay lại thời điểm trước khi tiến vào phó bản.
…Khoảnh khắc hắn đạt thành thoả thuận với Vu Chúc và Ác Mộng.
Theo thời gian trôi qua, phó bản trải qua ngày càng nhiều, Ôn Giản Ngôn dần phát hiện ra việc phân bổ phó bản trong phòng livestream Ác Mộng không hẳn là ngẫu nhiên.
Ngoài việc chủ động định vị phó bản thông qua đạo cụ, nó thường ưu tiên phân bổ streamer vào một phó bản “có liên quan mạnh” với chính streamer.
Hiển nhiên không phải phó bản nào cũng tồn tại mảnh vỡ của Vu Chúc, ví dụ như viện điều dưỡng Bình An.

Thực tế, nếu không phải hắn vô tình mang theo một mảnh tàn hồn của Vu Chúc vào phó bản kia thì mọi thứ có thể đã rất khác.
Sở dĩ hắn tiến vào Viện điều dưỡng Bình An là vì hắn từng tiến vào Công viên giải trí Mộng Ảo, mà hạch tâm của hai phó bản này lại có quan hệ mật thiết với nhau.
Chính vì điều này, cho nên với tư cách là streamer đã từng tiến vào phó bản bệnh viện Phúc Khang, tiếp theo hắn mới có thể tiến vào tiểu khu An Khang có mối tương quan không gian nào đó với bệnh viện.
Và chính vì hắn chiếm được đạo cụ [Ngài Gương] trong phó bản đầu tiên, thế nên trong các phó bản phân phối tiếp theo, Ôn Giản Ngôn sẽ được ưu ái tiến vào phó bản tồn tại mảnh vỡ linh hồn Vu Chúc.
Đương nhiên quy luật này cũng không phải luật thép gì, nó chỉ là một xu hướng phân phối nào đó trong Ác Mộng thôi.
Chẳng qua, điều này là đủ với Ôn Giản Ngôn.
Trước khi tiến vào [Cao ốc Xương Thịnh], Vu Chúc từng tiến vào giấc mộng của hắn và đưa ra chỉ dẫn cho cộng tác viên tạm thời của mình.
Nội dung rất đơn giản, hoàn thành phó bản tiếp theo.
Thời điểm nhận được mệnh lệnh, Ôn Giản Ngôn liền biết phó bản tiếp theo mà mình bước vào nhất định sẽ không tầm thường.
Bất kể là về độ khó hay là trình độ liên quan tới bản thân Vu Chúc.
Rất nhanh sau đó, dưới sự ám chỉ và ngầm đồng ý của hắn, hệ thống của phòng livestream Ác Mộng đã liên lạc với hắn, hy vọng có thể đạt thành thỏa thuận cùng hắn và để hắn tiến hành thanh trừng BUG… cũng tức là Vu Chúc.
Đối với chuyện này, nó sẽ cung cấp cho Ôn Giản Ngôn những điều kiện hào phóng.
Trong số đó gồm: tuyệt đối không chết trong các phó bản tiếp theo.
Điều kiện trên khiến Ôn Giản Ngôn lập tức hiểu ra vì sao Ác Mộng lại liên lạc với mình sau Vu Chúc.


Khác với con người bình thường như Ôn Giản Ngôn, trò chơi giữa hai kia đều cùng cung cấp một tin tức, hai bên đều hiểu rất rõ về thứ ẩn giấu trong phó bản tiếp theo đại biểu cho cái gì… Thế nên bất kể là Ác Mộng hay Vu Chúc, bọn họ đều cần “đồng minh” để giúp mình đạt mục đích.
Ác Mộng muốn có được nó đến độ nguyện ý mở rộng cửa sau cho Ôn Giản Ngôn, cho hắn sức mạnh kinh khủng mà bất cứ streamer nào cũng không có được.
Nhưng Ôn Giản Ngôn đã từ chối.
Không phải vì hắn không sợ tử vong, hoặc là tự tin đến độ cho rằng mình có thể sống sót vượt qua bất kỳ phó bản nào một cách dễ dàng.

Tất cả bởi vì mục đích sâu xa và mờ ám hơn.
Đầu tiên, nếu Ôn Giản Ngôn đồng ý thì hắn sẽ hoàn toàn mất đi sự tin tưởng của Vu Chúc cũng như khả năng tiếp tục hợp tác giữa cả hai.

Điều này đi ngược với mục đích ban đầu của hắn.
Thứ hai…
Ôn Giản Ngôn biết rõ ràng, mặc dù phó bản tiếp theo có liên quan chặt chẽ tới Vu Chúc, nhưng nó lại không có mối quan hệ chặt chẽ với cấu trúc bên trong của Ác Mộng.
Để tiêu diệt Ác Mộng, hắn phải tiến sâu hơn vào cấu trúc của nó.
Là streamer cũng đang tiến hành giao dịch cùng Ác Mộng, Ôn Giản Ngôn hiểu rất rõ chuyện Thần Dụ gian lận.
Việc Thần Dụ có thể trở thành công hội số một trong phó bản suốt thời gian dài không chỉ vì sự độc quyền “thiên phú tiên tri”.

Nói cách khác, nếu không có gian lận Thần Dụ cũng không thể hoàn thành công cuộc độc quyền.
Trong này ẩn giấu một loại giao dịch nào đó, một loại mục đích thầm kín, một loại nguyên nhân sâu xa mà không streamer bình thường nào biết được.
Vì vậy hắn đã đổi lấy một điều kiện khác.
Một giao dịch tham lam và cuồng vọng hơn “bất tử trong các phó bản”.
Một cơ hội để đi sâu hơn vào Ác Mộng và tiếp xúc với bí mật trong đó.
Hắn muốn mang theo công hội của mình, lấy được phương thức gian lận của Thần Dụ và thay thế nó, trở thành con rối thứ hai trong phòng livestream Ác Mộng.
Một con chó trung thành hơn.
Một con dao sắc nhọn hơn.
…Cho đến trước khi hắn quyết định quay lại cắn ngược.
Trong bóng tối, một thân hình chậm rãi hiện lên.
Vu Chúc cúi đầu nhìn nhân loại trước mặt bằng đôi mắt màu vàng lạnh lùng.
Nơi này vừa nằm trong phó bản lại không hoàn toàn thuộc về phó bản, nó càng giống như một khe hở nào đó được chế tạo ra.
Ở nơi này, vẻ ngoài lừa gạt của Ôn Giản Ngôn đã mất tác dụng.

Dù rằng quần áo vẫn không thay đổi nhưng tay chân lại được kéo dài và lộ ra đặc điểm nam tính, có vẻ thon dài tràn ngập sức mạnh, ngũ quan cũng khôi phục về dáng vẻ tuấn tú ban đầu.
Y đưa tay ra túm lấy eo hắn.
“Tỉnh lại.”
Editor có lời muốn nói:
Đường lươn đi có quý nhân phù trợ, việc lươn làm có chồng lươn bảo kê.
Hết chương 224
 
------oOo------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui