“Đi.”
Sau khi chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, Ôn Giản Ngôn hạ mệnh lệnh.
An Tân bám sát theo lưng Ôn Giản Ngôn, mò mẫm tiến về phía trước khi không thể nhìn thấy gì.
Anh ta nhắm mắt, bước chân bởi vậy trở nên chậm chạp, loạng choạng tiến lên từng bước, đáy lòng cảm thấy kích động.
Anh ta thật sự không biết bây giờ Ôn Giản Ngôn chuẩn bị làm gì.
Theo An Tân, hiện tại bọn họ đang chui vào ngõ cụt.
Điều kiện “nhìn nhau là chết” thật sự quá khắc nghiệt, cho dù nữ thi tạm thời bất động nhưng tình hình cũng không khả quan chút nào.
Sự tuyệt vọng này không chỉ nhằm vào “phó bản” mà còn nhắm vào đám streamer bọn họ.
Kỳ Tiềm là đội trưởng, là streamer có thâm niên và giàu kinh nghiệm nhất, hậu chiêu và đạo cụ trên người cũng nhiều nhất, phụ trách phối hợp và lên kế hoạch vào những thời khắc then chốt.
Nhưng bây giờ gã lại tạm thời tử vong, không thể quay về đội ngũ, toàn thể đoàn đội như bị rút đi trụ cột.
Đồng Dao thân là một nhà ngoại cảm, sau khi sử dụng thiên phú đã như đèn dầu khô cạn, không thể chống đỡ cho dù là lần thi triển thiên phú cuối cùng.
Trương Vũ là kẻ can đảm cẩn trọng, có thể công thủ luân phiên, song lại vô tình dính trúng lời nguyền tầng một, tình trạng cơ thể ngày càng xấu đi.
Mặc dù hắn ta đã cố hết sức che đậy, nhưng An Tân biết rằng, bây giờ Trương Vũ có thể đi lại đều là kết quả của việc gắng gượng chống đỡ.
Về phần An Tân, tuy rằng thiên phú anh ta sở hữu là loại công kích, nhưng hai mắt bị bịt chặt đã cắt đứt khả năng sử dụng thiên phú.
Và ngay cả khi có thể mở mắt, nó sẽ thay đổi được tình hình thế cục sao?
Tất cả “xác chết” đều không thể bị giết, cùng lắm chỉ có thể tạm thời đẩy lui, hơn nữa mỗi lần phát động thiên phú anh ta phải trả cái giá rất lớn, không có khả năng vĩnh viễn sử dụng.
Lần đầu tiên trong phó bản An Tân cảm thấy tuyệt vọng và thất vọng sâu sắc đến vậy.
Đúng lúc này, Ôn Giản Ngôn chợt chen ngang rồi trở thành người kiểm soát tất cả.
Những người khác chỉ có thể tuân theo mệnh lệnh của hắn.
Chiếc trụ chống đỡ cả đội biến mất theo cái chết của Kỳ Tiềm đã được Ôn Giản Ngôn lấp đầy, khống chế và thay thế.
Quả thực cứ như… một người lãnh đạo trời sinh vậy.
Mặc dù hai mắt nhắm chặt nhưng An Tân vẫn cảm nhận được đại khái phương hướng hiện tại của mình.
“Này…” Cổ họng An Tân thắt lại, giọng nói có chút lạc điệu.
Anh ta cố nói gì đó, có lẽ là muốn hỏi về kế hoạch tiếp theo, hoặc có lẽ chỉ đơn thuần muốn nói gì đó để phá vỡ bầu không khí vô cùng ngột ngạt trước mặt.
Ôn Giản Ngôn vịn một tay vào tường, một tay cầm khay dầu đèn, thẳng thừng ngắt lời An Tân:
“Bước nhanh cái chân lên, bước.”
Giọng điệu mềm mại rụt rè ban đầu đã biến mất sạch, thay vào đó là mệnh lệnh ngắn gọn dứt khoát không cho nghi ngờ, phảng phất như kẻ sinh ra để khống chế cục diện, khiến người ta vô thức tuân theo tất cả mệnh lệnh của hắn.
Phía sau có tiếng đầu người lăn lục cục, giống như đang đuổi theo họ, An Tân không dám thở mạnh, bất giác tăng nhanh bước chân.
Ôn Giản Ngôn lại tăng tốc:
“Nhanh hơn chút nữa!”
An Tân vội vàng làm theo.
Ôn Giản Ngôn nhắm mắt lại, bước chân thoáng dừng chốc lát, đầu hơi nghiêng sang một bên như đang thám thính tình hình.
Đúng vậy.
Có hai cái đầu đuổi theo.
Tuy nhiên, có lẽ bởi vì nữ thi đang trong thời kỳ cooldown nên tốc độ lăn của chúng không nhanh như trước.
Chẳng qua, sự “chậm chạp” nhìn như không ảnh hướng đến thế cục hiện giờ đã là đủ với Ôn Giản Ngôn.
“Mở mắt ra, đừng quay đầu lại, chạy vào trong kho.”
Khoảnh khắc hắn vừa dứt lời, hai người đồng thời mở mắt, dưới sự chỉ dẫn của ánh đèn dầu yếu ớt, cả hai lao thẳng về phía kho hàng.
Lục cục, lục cục.
Hai cái đầu người theo sát như hình với bóng, đeo bám sát sao, chỉ cần tốc độ của họ chậm lại hoặc là nữ thi bắt đầu hành động, Ôn Giản Ngôn dám cá chắc chúng nó sẽ lập tức khôi phục trạng thái đáng sợ ban đầu, linh hoạt, nhanh nhẹn, chộp lấy thời cơ để nhìn vào mắt họ.
Tiếp tục chạy!
Chạy nhanh hơn chút nữa!!!
An Tân thở hổn hển, chạy bằng tốc độ nhanh nhất, theo sát phía sau Ôn Giản Ngôn, lao thẳng vào trong nhà kho tăm tối.
Việc mở mắt ra cũng không làm cho anh ta cảm thấy an toàn, ngược lại, điều này tạo cho anh ta cảm giác lo lắng và áp lực mãnh liệt.
Cổ họng như bị kẹt cứng, chiếc cổ không dám quay ngang quay ngửa chút nào, chỉ sợ đột nhiên trong tầm mắt mình xuất hiện đôi mắt xám trắng đục ngầu, thình lình cướp đi sinh mạng của bản thân.
Anh ta chỉ dám nhìn thẳng phía trước.
Thiếu nữ váy trắng chạy trước mặt anh, khay đèn trong tay tỏa sáng yếu ớt, bóng lưng thẳng tắp kiên định, quả thực không có chút hoang mang nào.
Phía trước không xa xuất hiện chiếc bàn trang điểm đỏ tươi loang lổ, lẳng lặng đứng giữa không gian đen kịt, có vẻ vô cùng bắt mắt.
Trên bàn trang điểm có đặt một chiếc gương đồng, gương mờ phản chiếu ánh sáng yếu ớt.
Chờ đã, bọn họ quay lại nơi này làm gì, chẳng lẽ muốn rời khỏi đây?
Nhưng… vì sao? Định làm gì ở bên ngoài ư? Tại sao chỉ có hai người bọn họ? Còn những người khác thì sao?
An Tân còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng thì Ôn Giản Ngôn đã nhét khay dầu đèn trong tay cho anh.
Hắn thở hồng hộc ra lệnh: “Cầm lấy.”
An Tân không kịp nghĩ nhiều, cầm khay đèn dầu ngày càng nóng hơn đứng yên sau lưng Ôn Giản Ngôn.
Lục cục.
Sau lưng có tiếng đầu người lăn qua lăn lại.
Không biết có phải ảo giác hay không, cứ luôn cảm giác… tốc độ của chúng hình như đã nhanh hơn trước một chút.
Ôn Giản Ngôn sải bước, ngồi thẳng trước gương đồng.
Lục cục, lục cục.
Bất kể vừa rồi họ có chạy nhanh cỡ nào thì không gian cửa hàng cũng có giới hạn, khoảng cách vừa mới nơi ra đã được rút ngắn dễ dàng trong nháy mắt.
Tiếng đầu người lăn dưới đất vội vàng đuổi theo, quả thực cứ như dán sát sau gáy, càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ, khiến An Tân nhịn không được lạnh cả sống lưng, lông tơ dựng đứng.
Anh ta không dám quay đầu, nhưng mà phía trước chẳng còn không gian trốn chạy, thế nên chỉ đành cắn răng đứng yên tại chỗ.
Tiêu rồi, sắp bị đuổi kịp!
Tuy nhiên, Ôn Giản Ngôn dường như không bị ảnh hưởng chút nào.
Hắn móc chiếc lược màu đỏ từ trong túi ra, bắt đầu chậm rãi chải tóc cho mình, trong suốt quá trình, ngón tay hắn không hề run lấy một cái, động tác ổn định khiến người ta kinh sợ.
Từng nhát, từng nhát, từng nhát.
Trái tim An Tân đã vọt lên đến cổ họng, tiếng máu chảy nhanh va vào màng nhĩ phát ra âm thanh ù ù, lòng bàn tay đổ mồ hôi nhễ nhại.
Nương theo ánh đèn dầu yếu ớt, anh ta thậm chí có thể nhìn thấy hình ảnh bên trong gương đồng dần dần phóng to, càng ngày càng nhanh, càng ngày càng gần, hệt như Tử Thần đuổi theo đoạt mạng, lao thẳng về phía hai người bọn họ!
Lục cục.
Có thứ gì đó lạnh toát mềm mại chạm vào chân An Tân.
Phút chốc, nhiệt độ giảm mạnh.
Giờ khắc này, An Tân cảm thấy bản thân như trúng nguyền rủa, xương cổ vang lên từng tiếng “răng rắc”.
Anh ta không tự chủ được cúi xuống, hai mắt cố gắng nhắm lại, thế nhưng mí mắt lại không thể khống chế được, căn bản không thể khép vào.
Anh ta chậm rãi cúi đầu nhìn về phía chân.
Tiêu rồi.
Vào khoảnh khắc ấy, An Tân dường như nhận ra điều gì.
Trong phó bản này, tuyệt đối không được để cho xác chết chạm vào người mình… Ở tầng một, dù chỉ chạm vào một lần thì trên da Trương Vũ cũng vẫn xuất hiện dấu tay xanh đen, hiển nhiên tầng hai cũng vậy.
Những cái đầu người không chỉ cố gắng nhìn vào trong mắt nhân loại, mà nếu chạm vào những cái đầu này, bọn họ sẽ buộc phải mở mắt ra và nhìn về phía chúng.
An Tân suy đoán, có lẽ hành vi “mở mắt” của anh ta và Ôn Ôn đã kích hoạt cơ chế trên, khiến đám đầu người định vị được chỗ của mình.
Vừa rồi khi đầu người lăn từ trên kệ hàng xuống đất và lăn thẳng về chỗ họ, tất cả mọi người đều kịp thời nhắm mắt nên chúng không thể “định vị” được sự tồn tại của con người.
Hoặc, đơn giản là do thế giới trong gương quá kỳ lạ và nguy hiểm, thế nên lời nguyền sẽ ngày càng trở nên mạnh mẽ.
Tuy nhiên mọi thứ không còn quan trọng.
An Tân nghe thấy tiếng xương cổ mình kêu răng rắc, đầu dần chúi xuống.
Tròng mắt không được bảo vệ bị kích thích bởi không khí, một tầng nước mắt ẩm ướt xuất hiện.
Trong tầm mắt mông lung, anh ta loáng thoáng nhìn thấy mái tóc rối bù như cỏ dại, làn da thối rữa phủ đầy vết hoen tử thi, cùng với…
Tay chân lạnh lẽo, đầu óc trống không.
Cái chết cận kề đến độ anh ta có thể ngửi thấy mùi xác thối rữa bốc ra từ chính người mình.
Đột nhiên, tất cả dừng lại.
Đầu người biến mất, tiếng lăn lục cục cũng biến mất theo, sức mạnh đè nặng trên đầu cũng biến mất.
“…”
Mặt mày An Tân trắng bệch, mồ hôi nhễ nhại, toàn thân như được vớt ra từ trong nước.
Anh ta vô thức quay đầu liếc nhìn.
Phía sau là cửa nhà kho mở toang, bên ngoài là những kệ hàng chất đầy tivi và radio… Bọn họ đã trở về, rời khỏi thế giới trong gương, quay về cửa hàng chân thật.
Không ai biết rằng anh ta vừa cách Tử Thần gần tới cỡ nào.
Cùng lúc đó, bên trong cửa hàng.
Tô Thành và Trương Vũ đứng yên tại chỗ, hai mắt nhắm nghiền, chỉ có thể dùng thính giác phán đoán tất cả những gì xảy ra.
Bọn họ nghe thấy tiếng bước chân, tiếng đầu người lăn lục cục…
Cuối cùng mọi thứ biến mất.
Đầu người đuổi theo hai người kia không lăn trở lại, bên tai chỉ có tiếng chiếc hai đầu người lăn qua lăn lại, cùng với đó tiếng cọ sát sột soạt khiến người nghe vô cùng bất an.
Kết… thúc rồi sao?
Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tiếp theo sẽ là gì đây? Kế hoạch của Ôn Giản Ngôn là gì?
Từng câu hỏi hiện lên trong đầu, song tất cả đều không có lời giải đáp.
Bọn họ chỉ có thể đứng yên tại chỗ, chờ đợi trong nỗi dày vò.
…Chờ đợi thời cơ đối phương nói đến.
*
Ôn Giản Ngôn cất chiếc lược đỏ vào túi của mình, nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế, tránh xa chiếc bàn trang điểm.
Hắn túm An Tân vẫn còn đang đứng sững sờ
“Đi thôi, mau lên.”
An Tân hít sâu một hơi, sắc mặt tái nhợt gật đầu, nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng rồi đuổi theo Ôn Giản Ngôn, cùng hắn đi ra bên ngoài.
“Chúng, chúng ta sẽ làm gì tiếp theo?”
Vừa mới thoát chết trong gang tấc khiến giọng anh ta hơi suy yếu.
“Đặt khay đèn dầu lên quầy rồi quay lại.”
Mặc dù An Tân khó hiểu nhưng vẫn làm theo lời Ôn Giản Ngôn dặn dò.
“Sau đó thì sao?”
“Bước cuối cùng,” Sắc mặt của Ôn Giản Ngôn không tốt hơn An Tân là bao, thế nhưng giọng nói vẫn rất bình thản.
Hắn hất cằm đáp: “Xem tivi.”
Khoảnh khắc hắn vừa dứt lời, chỉ thấy tiếng dòng điện “rè rè” lại vang lên, hai chiếc tivi trước mặt thình lình bật sáng.
Bên trong màn hình tivi có vài bông tuyết nhiễu sóng xẹt qua, bóng lưng nữ thi quen thuộc xuất hiện.
Dưới cái nhìn của hai người, nó bắt đầu di chuyển trở lại.
Nữ thi váy đỏ bước từng bước cứng ngắc lùi về sau.
“…!”
An Tân giật mình, đột nhiên như được khai thông, anh ta chợt hiểu được điều mà Ôn Giản Ngôn muốn làm bây giờ…
Hoá ra là vậy!
Hai người bọn họ rời khỏi thế giới trong gương, nếu không còn sự dòm ngó của hai người, hai cái đầu người sẽ mất mục tiêu và dừng hoạt động, vậy thì thế giới trong gương sẽ chỉ còn hai cái đầu người phóng thích lời nguyền rủa ra bên ngoài.
Đầu người và tivi trên kệ tương ứng với nhau.
Khi hai người họ nhìn chằm chằm vào tivi từ bên ngoài sẽ trở thành “người xem”, cùng với đó là việc lời nguyền bị chuyển dời, phương thức biểu hiện của lời nguyền sẽ thay đổi từ “đầu người lăn” thành “nữ thi đi giật lùi rời khỏi tivi”.
Những cái đầu người sẽ không còn là phương tiện mang lời nguyền “nhìn nhau là chết”, thay vào đó, chúng sẽ trở lại hình thái ban đầu.
Ôn Giản Ngôn đã tóm được BUG, thay đổi hướng đi của lời nguyền và tạo ra thời gian quý giá cho hành động vô cùng quan trọng… tìm kiếm nguồn gốc của lời nguyền.
Nói cách khác… Hiện tại trong cửa hàng thế giới gương đã không còn lời nguyền rủa nào!
Ôn Giản Ngôn cúi đầu, mở điện thoại di động gửi tin nhắn:
[Bây giờ.]
Trong thế giới gương.
Cửa hàng ắng lặng.
Tô Thành nắm chặt điện thoại di động trong tay, lòng bàn tay đổ mồ hôi hột, trong đầu văng vẳng câu nói cuối cùng của Ôn Giản Ngôn… “Khi điện thoại đổ chuông, hãy mở mắt ra.”
Đúng lúc này…
“Bru bru”.
Điện thoại rung lên.
*
Cầu thang tầng hai đi lên tầng ba.
Ánh sáng yếu ớt xuyên qua chao đèn, chiếu sáng không gian nhỏ hẹp.
Một nhóm người đi lên tầng.
Tiếng bước chân nặng nề vang vọng.
Đột nhiên, Mộc Sâm đi ở giữa hàng sửng sốt.
Tựa hồ nghe được âm thanh rất nhỏ nào đó, gã cúi đầu, vô thức sờ soạng chiếc túi bên hông mình.
“Rắc.”
Âm thanh nứt vỡ giòn tan vang lên.
“!!!”
Ngay khoảnh khắc đó, sắc mặt của gã đột nhiên thay đổi, gã mở phắt miệng túi ra rồi vội vàng lục lọi.
Rất nhanh, một tấm thẻ gỗ nho nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay Mộc Sâm.
Gã trợn trừng mắt, gần như không thể tin vào mắt mình: “Chờ đã, làm sao có thể…”
Dưới ánh mắt kinh hãi như muốn nứt ra của gã, một vết nứt mỏng chậm rãi xuất hiện ở trung tâm màu đen kịt cùng đỏ tươi, từng chút từng chút nứt ra, khe hở dần dần mở rộng…
“A.”
“Không, không không không, không, không, không!”
Mộc Sâm lầm bầm nỉ non, con ngươi đỏ ngầu, vẻ mặt điên cuồng tựa như ác quỷ: “Không thể nào, không thể nào!!”
*
“Tiếp tục, đi về phía trước, dịch sang bên trái một chút!”
Đồng Dao bịt mắt tiến về phía trước dưới sự chỉ dẫn.
“Bên phải!”
“Đúng vậy, chính là ở đấy, không sai!”
Mũi tên màu đỏ tượng trưng cho bàn tay chỉ dẫn nhảy nhót trên không trung, hướng xuống phía dưới.
Tay Đồng Dao chậm rãi hạ xuống, nắm chặt đạo cụ phía dưới một cách chuẩn xác.
Âm thanh thông báo quen thuộc của hệ thống vang lên.
[Ting! Chúc mừng streamer đã nhận được đạo cụ ẩn (cấp khó) trong phó bản!]
[Tiến độ thu thập 1/?]
*
“Rắc.”
Lại thêm một tiếng.
Dăm gỗ bung ra, vết nứt dần dần kéo dài, gần như khiến người khác không thể bỏ qua.
Cách đó không xa, Quất Tử Đường dừng bước, vô cùng hứng thú xoay người quan sát biểu tình hiện tại của Mộc Sâm.
Nhìn tấm thẻ gỗ mục nát trong tay, Mộc Sâm nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt vặn vẹo.
“Không được… Tuyệt đối, tuyệt đối không được!”
Gã giơ tay lên cắn rách ngón trỏ, một giọt máu đỏ tươi tanh tưởi chậm rãi chảy ra từ miệng vết thương, dần dần ngưng tụ thành giọt.
Cùng với sự ngưng tụ của giọt máu, ngón trỏ Mộc Sâm bắt đầu đổi màu và biến dạng, teo lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Tí tách.
Máu tươi rơi lên thẻ bài.
Giọt máu giống như chất lỏng, lại giống như vô số con trùng nhỏ màu đỏ tươi tạo thành, vừa chạm thẻ gỗ đã thấm vào trong, đặc quánh lan tràn, tựa hồ đang cố gắng chữa lành vết nứt trên tấm thẻ bài.
“Chết đến nơi rồi còn vùng vẫy, còn muốn phá nát thẻ bài của tao sao…?” Mộc Sâm nhìn tấm thẻ gỗ chòng chọc, tròng mắt như sắp lồi ra, gã nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa: “Sao chúng mày không chết quách đi cho tao hả?”
*
Bên trong cửa hàng.
Sau khi nguồn gốc của lời nguyền được lấy tivi cũng mất khả năng phát tán lời nguyền.
Giống radio trước đó, chúng nó lập tức ngừng mọi hoạt động, quay trở lại thành món hàng tưởng chừng như vô hại.
Ôn Giản Ngôn nôn xây xẩm mặt mày.
An Tân đứng cạnh vỗ lưng cho hắn, vẻ mặt có chút phức tạp.
Dù sao, không ai có thể ngờ rằng người chơi trâu bò vừa mới khống chế toàn bộ cục diện trong tay, thậm chí lợi dụng quy tắc phó bản một cách tài tình, dùng BUG phá huỷ lời nguyền, vậy mà sau khi chấm dứt hết thảy lại giống như tay gà mờ, bị doạ cho nôn xây xẩm mặt mày.
Nên nói hắn to gan hay nhát cáy đây…
Ôn Giản Ngôn bơ phờ lau khóe miệng, đứng thẳng dậy nói: “Đi, đi thôi…”
Tiếp theo, chỉ cần dùng cách giống vậy để đưa ba người Tô Thành, Đồng Dao, Trương Vũ trở về là họ đã hoàn thành xong nhiệm vụ tầng hai, có thể tiếp tục đi lên tầng ba.
“Em không sao thật chứ?” An Tân lo lắng xác nhận.
Ôn Giản Ngôn tái mặt gật đầu:
“Thật ạ…”
Đột nhiên, Ôn Giản Ngôn hơi sửng sốt.
Dường như cảm thấy bóng tối có chút bất ổn, hắn ngẩng phắt đầu lên nhìn.
Theo lý mà nói, lẽ ra mọi chuyện đã được giải quyết xong xuôi, nhưng mà… không hiểu vì sao, Ôn Giản Ngôn đột nhiên sinh ra một loại cảm giác quái dị.
Hắn cẩn thận hồi tưởng lại những gì xảy ra.
Quả thật không bỏ sót manh mối nào.
Ôn Giản Ngôn có chút nghi hoặc nhíu mày.
Kỳ lạ… Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Chỉ là ảo giác thôi sao?
“Sao thế?” An Tân đứng cạnh phát hiện thấy sự khác thường của hắn, mở miệng hỏi.
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, đánh mắt nhìn sang chỗ khác, lắc đầu đáp:
“…Không có gì cả.”
Hắn xoay người, nâng chân cất bước, tiếp tục đi vào bên trong nhà kho: “Đi thôi, dầu đèn trong tay chúng ta cũng không còn nhiều, tốt nhất là mau chóng… cùng mọi người…”
Ôn Giản Ngôn còn chưa kịp nói dứt lời, ngọn lửa đang cháy trên khay dầu đèn hắn cầm bỗng bập bùng vài cái.
“?”
Ôn Giản Ngôn sửng sốt, nghi hoặc nhìn xung quanh.
Giây tiếp theo.
Bên trong cửa hàng phong kín tứ phía, một trận gió tà thình lình nổi lên.
Không có nguồn gốc lai lịch, giống như hơi thở phả vào bên tai, lạnh lẽo âm trầm, phảng phất như từ cõi chết ùa đến.
Vù.
“!!!”
Ôn Giản Ngôn nhận thấy tình hình có điều không ổn, kinh hãi trợn trừng hai mắt, vội vàng giơ tay lên chặn.
Ánh đèn mong manh nhảy nhót vài cái trước mặt hắn, sau đó…
Tắt rồi.
Hết chương 223.
------oOo------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...