Bất tri bất giác, lúc này bọn họ đã ở trong gương.
Mọi người đều sởn tóc gáy ngay tại khoảnh khắc nhận ra điều ấy.
Sống lưng lập tức túa mồ hôi lạnh.
Chết tiệt, không ổn rồi!
Bên trong căn phòng tối tăm, một ngọn đèn dầu trơ trọi toả ánh sáng nhạt mờ ảo, bên ngoài quầng sáng là sự im lặng rợn người tựa như biển sâu, tiếng bước chân nặng nề phát ra từ trong đó.
“Cộp, cộp, cộp.”
Bóng hình nữ thi ngày càng rõ ràng.
“Phụt.”
Bấc đèn thiêu cháy dữ dội, ngọn lửa bùng lên to gấp mấy lần, song vẫn không thể chiếu sáng hoàn toàn khuôn mặt nữ thi.
Điều duy nhất có thể nhìn thấy rõ ràng là hai bàn tay buông thõng bên hông của nó.
Những ngón tay xanh trắng phủ đầy vết hoen tử thi và lớp sơn đỏ ở trên móng tay.
Cho dù không cần nhà ngoại cảm hay bất kỳ manh mối nào thì mọi người đều có thể cảm nhận được rõ khí tức kinh khủng toát ra từ nữ thi, đồng thời cảm giác sợ hãi bắt nguồn từ bản năng sinh tồn lập tức chạy dọc sống lưng.
Thật đáng sợ.
Chạy mau.
“Mau lên! Chạy ra khỏi nhà kho!” Kỳ Tiềm khàn giọng thét.
Giọng nói của gã khàn khàn gần như có hơi biến điệu, mang theo cảm giác cấp bách không thể che giấu.
Một giây sau, đoàn người chạy thục mạng về phía cửa nhà kho, tiếng bước chân dồn dập hoà cùng tiếng thở dốc lẫn lộn, vang vọng trong không gian tối tăm khép kín.
“Cộp.”
Khi ánh đèn đi xa, nữ thi dừng bước đứng yên tại chỗ, sau đó chậm rãi xoay người thay đổi phương hướng, tiếp tục bước đi nặng nề theo sau.
Đến cửa, trán Ôn Giản Ngôn toát đầy mồ hôi, một tay nắm chặt chìa khóa bằng đồng, tay kia nhanh chóng mò mẫm trong tối tìm cách mở cửa.
“Được chưa?”
Đồng đội sau lưng sốt sắng thúc giục: “Mau lên!”
“Không được!” Giọng Ôn Giản Ngôn căng thẳng đáp: “Khóa ở bên ngoài!”
Cửa nhà kho bị khoá chặt từ bên ngoài, mà ở thế giới trong gương cũng không có đồng đội nào ở bên ngoài giúp họ mở cửa, nói cách khác, hiện tại bọn họ đã bị nhốt trái trong không gian bịt kín này.
Kết luận của Ôn Giản Ngôn như một cú đánh vào đầu, khiến trái tim mọi người quặn thắt lại.
Trong không khí thoang thoảng mùi hương thối rữa mục nát, cực kỳ nồng nặc tanh hôi khiến người ta ghê tởm.
Sau lưng là tiếng bước chân như hình với bóng.
“Tránh ra!” An Tân cắn răng nói.
Giây tiếp theo, ngọn lửa nóng rực tụ tập trên không trung, toả sáng rực rỡ trong bóng tối.
Ôn Giản Ngôn vội vàng lùi về phía sau nhường chỗ.
Tiếng “vút” xé gió vang lên.
Một mũi tên lửa bắn thẳng ra ngoài, xuyên thủng vị trí khóa cửa, trực tiếp đốt cháy thành một lỗ lớn, mép kim loại đang nóng chảy có màu đỏ tươi, toả ra nhiệt độ cực nóng.
Thông qua lỗ thủng lởm chởm có thể nhìn thấy ổ khoá bất di bất dịch.
Nó không bị ảnh hưởng bởi ngọn lửa.
Hiển nhiên bất kể trong gương hay là ngoài gương thì ổ khoá này cũng giống hệt nhau, thuộc về vật phẩm linh dị và không thể dùng bất kỳ tác động vật lý nào để mở ngoài việc dùng chìa khoá.
Nhưng vậy là đủ rồi.
Ôn Giản Ngôn bước nhanh về phía trước, đưa tay vào miệng lỗ thủng bị cháy xém kia, thử mò mẫm dùng chìa khoá mở cửa trong tình huống không nhìn thấy gì.
Do những hạn chế về mặt không gian nên cổ tay Ôn Giản Ngôn không tránh khỏi việc chạm vào phần rìa kim loại nóng chảy.
“Xèo xèo…”
Tiếng da thịt cháy xém vang bên tai, một mùi cháy khét lập tức xộc vào mũi.
Sắc mặt của Ôn Giản Ngôn trắng bệch, chóp mũi lấm tấm mồ hôi.
Nhịn xuống.
Tiếp tục.
Cả đội chen chúc đứng trước cửa sắt chờ đợi cửa lớn mở ra, Kỳ Tiềm đứng ở phía sau đội ngũ nắm chặt đèn dầu trong tay, mắt nhìn chòng chọc phía sau lưng mình.
Bên ngoài ánh đèn đong đưa phập phồng là hình bóng đỏ tươi.
Không khí căng thẳng áp lực đến độ không thể thở nổi.
Đồng tử Kỳ Tiềm hơi phóng đại, trơ mắt nhìn nữ thi cách đó không xa, bước chân bất giác cứng đờ lùi về phía sau từng chút một.
Gã vô thức muốn lùi nữa, thế nhưng gót chân đụng phải đồng đội đứng sau.
Không thể lùi lại nữa rồi.
Bước chân nữ thi vẫn luôn ổn định, tốc độ cũng không tính là quá nhanh, thế nhưng khoảng cách giữa nó và mọi người đang nhanh chóng rút ngắn, cách Kỳ Tiềm chỉ còn vài mét ngắn ngủi.
Mùi hôi thối mục rữa truyền đến.
Cảm giác áp bách đến từ những con quái vật trong phó bản này thật sự quá mạnh.
Chúng không có ý thức, không thể giao lưu và cũng không thể bị tiêu diệt, chúng chỉ dựa vào bản năng để săn giết con người bừa bãi.
Kỳ Tiềm nghiến răng, nếm được mùi máu tươi trong khoang miệng.
…Nếu không thì thử đặt cược?
Sau lưng truyền đến tiếng va chạm của kim loại, hình như chiếc chìa khoá đồng cuối cùng cũng cắm vào ổ, sợi xích phát ra tiếng kêu loảng xoảng.
Phút cuối cùng rồi.
Gã có nên thử hay không?
“Cầm lấy.”
Như thể đã hạ quyết tâm, Kỳ Tiềm đưa ngọn đèn dầu trong tay cho đồng đội bên cạnh, sau đó tiến lên một bước.
“Đội, đội trưởng?”
Bên cạnh truyền đến thanh âm kinh ngạc của Trương Vũ.
Một giây sau, Kỳ Tiềm xông thẳng về phía nữ thi!
Bấc đèn lập tức nổ tung!
Bóng tối trở nên dày đặc hơn trước, tầm nhìn bị thu hẹp đến cực hạn, dù là Trương Vũ đứng ở cuối cùng cũng không thấy rõ chuyện gì xảy ra sau lưng.
Thời gian như bị chậm lại.
Từng giây như kéo dài hàng thế kỷ.
Sự yên lặng tuyệt đối và áp lực không tên khiến người ta không thở nổi.
“Leng keng!”
Tiếng khoá nặng nề rơi xuống mặt đất như một tín hiệu.
Chỉ nghe thấy két một tiếng, cửa sắt bị đẩy ra.
Phía trước truyền đến giọng nói gấp gáp của Ôn Giản Ngôn: “Nhanh lên, cửa mở ra rồi, đi thôi.”
Mọi người vội vàng tiến về phía trước, Tô Thành theo sát đoàn đội.
Đúng lúc này, anh nghe thấy sau lưng mình có một tiếng “phụt” nặng nề.
“!”
Không biết có phải thiên phú của nhà tiên tri phát huy tác dụng hay không, Tô Thành ma xui quỷ khiến thế nào lại quay đầu nhìn.
Dường như khu vực chiếu sáng của ngọn đèn dầu đã khôi phục chút ít.
Anh nhìn thấy Kỳ Tiềm nằm ở rìa quầng sáng, sắc mặt xanh đen, đồng tử giãn nở, toàn thân lạnh toát trắng bệch và tắt thở.
Chết… Chết rồi?!
Con ngươi Tô Thành co rụt, một luồng khí lạnh lập tức ập đến, từ sau lưng anh vọt thẳng lên trên.
Sao có thể chứ?!
Bất kể thế nào Kỳ Tiềm cũng là một streamer có kinh nghiệm dày dặn trong công hội lớn, trong ba lô giấu vô số đạo cụ, thế nhưng gã thậm chí còn chưa kịp sử dụng thiên phú…
Cứ vậy…
Chết rồi sao?
Phía sau Kỳ Tiềm không xa có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng nữ thi.
Thi thể đứng bất động trong đêm tối, chẳng biết có phải Kỳ Tiềm đã làm cái gì hay không, nhưng nó không đuổi theo họ mà chỉ đứng yên tại chỗ.
Lúc này, Tô Thành tinh mắt nhìn thấy bên cạnh thi thể Kỳ Tiềm, dường như trong bàn tay màu xanh trắng đang nắm chặt vật gì đó.
?!
Cơ hồ không kịp suy nghĩ, Tô Thành vô thức xoay người lao qua.
Đằng sau vang lên giọng nói kinh ngạc của những người khác: “Cậu làm gì vậy! Quay lại ngay!”
Phía sau Tô Thành, ánh đèn đang dần xa anh.
Chỉ cần bước vào trong tối chính là tử vong.
Thế nhưng Tô Thành cũng không quan tâm nhiều vậy, đầu óc của anh trống rỗng, chỉ còn một ý niệm mơ hồ cuối cùng, một cơn kích động đơn giản.
Phải có được nó.
Khoảnh khắc ngoảnh lại, khoé mắt Ôn Giản Ngôn nhìn thấy động tác của Tô Thành.
Hắn đột nhiên xoay phắt người, ngăn cản những người khác không hay biết gì chuẩn bị lao ra, dùng thân hình mảnh mai chặn cửa lại, cứng rắn ép không cho người cầm đèn rời đi:
“Chờ chút!”
Hắn lạnh lùng quát.
Giọng nữ vốn đang mềm mại lập tức trở nên lạnh lùng cứng cỏi, mang theo cảm giác mạnh mẽ không thể chống lại hay nghi ngờ, chém đinh chặt sắt hạ mệnh lệnh.
Dưới ánh đèn hơi đung đưa, Tô Thành đã lao về phía trước.
Anh ngồi xổm xuống nhìn, dùng sức mở ngón những ngón tay cứng ngắc của Kỳ Tiềm ra.
Nữ thi đứng gần đó.
Quá gần, gần đến độ Tô Thành có thể nhìn thấy vạt váy đối phương ngay trước mắt mình không xa, dưới làn váy rách nát là một đôi chân màu xanh đen, dưới chân đi một đôi giày thêu hoa đỏ chót.
Nhanh hơn, nhanh hơn chút nữa.
Chỉ nghe thấy “soạt” một tiếng, Tô Thành dùng sức mở những ngón tay cứng đờ của người chết ra, lấy được thứ trong tay gã.
Lấy được rồi!
Tô Thành đứng dậy, không dám nhìn thẳng nữ thi, cứ thế xoay người lao băng băng về hướng ánh sáng!
Ôn Giản Ngôn lui người về sau: “Nhanh lên, đi về phía trước!”
Đoàn người chạy thẳng ra ngoài nhà kho, Tô Thành thở hồng hộc đuổi theo mọi người.
Trong suốt quá trình, Ôn Giản Ngôn vẫn đứng canh giữ bên cửa, thẳng cho đến khi người cuối cùng chạy ra ngoài hắn mới dùng hết toàn lực, đóng cánh cửa sắt bằng tốc độ nhanh nhất có thể!
Nữ thi vẫn bình tĩnh đứng bất động bên cạnh xác chết Kỳ Tiềm.
Cho đến khi ánh sáng bị bóng tối ngăn trở nó vẫn không hề đuổi theo.
Có tiếng kim loại loảng xoảng vang lên, Ôn Giản Ngôn quấn chặt xích sắt quanh cửa mấy vòng, sau đó mới lùi về sau.
Hắn thở hổn hển, trên mặt không còn cảm giác bình tĩnh và đè nén như vừa rồi.
Mặt hắn tái đến doạ người, trên trán nhễ nhại mồ hôi.
“Oẹ!”
Ôn Giản Ngôn khom lưng, đột nhiên nôn oẹ.
Ngón tay trắng bệch bấu lên vách tường, cổ tay là vết cháy xém rợn người, làn da bị hun đen sạm nứt nẻ, phía dưới để lộ phần thịt màu hồng và máu đỏ tươi.
Trước khi máu tươi kịp chảy ra ngoài đã bị cháy sém.
Tô Thành bên cạnh kiệt sức, ngồi phịch xuống đất thở hổn hển.
Phản ứng của những người khác cũng không tốt hơn bọn họ là bao.
Cho dù cả đám đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng nguy hiểm ở thế giới trong gương vẫn nằm ngoài dự đoán của họ.
Toàn bộ quá trình kinh hồn táng đảm, giờ ngồi nghĩ lại vẫn thấy hãi hùng.
“Này, cậu không sao chứ?”
Trương Vũ đặt tay lên vai Tô Thành hỏi nhỏ.
Tô Thành hít sâu một hơi rồi gật đầu, lúc này anh mới phát hiện toàn thân mình đang run rẩy không thể kiểm soát.
Anh mở tay ra, để lộ tờ tiền Âm Phủ nhăn nhúm.
Một tờ tiền Âm Phủ đỏ tươi in hình đầu người trắng bệch.
“Đây… đây… đội trưởng anh nắm trong tay.” Giọng của Tô Thành hơi biến điệu: “Nhưng mà, nhưng mà anh ấy…”
Cảnh tượng cuối cùng loé lên trong đầu.
Khuôn mặt Kỳ Tiềm trắng xanh mất đi sự sống, đồng tử xám xịt giãn nở, chết không nhắm mắt.
Tô Thành cắn răng không nói tiếp nữa.
Bên cạnh, An Tân đang vỗ lưng Ôn Giản Ngôn, dù rằng sắc mặt anh ta cũng trắng bệch, nhưng ở trước mặt mỹ nhân yếu đuối An Tân vẫn giữ dáng vẻ ga–lăng săn sóc.
Nghe những lời này, anh ta xoay người nhìn Trương Vũ và Đồng Dao.
Trương Vũ dường như đã hạ quyết định gì đó, hít sâu một hơi rồi khẽ gật đầu.
“Về phần đội trưởng, cậu không cần lo lắng quá.”
Đồng Dao mở lời.
Cô lấy một người giấy nhỏ cỡ lòng bàn tay từ trong túi ra.
Hai mắt người giấy nhắm nghiền, thế nhưng ngũ quan lại sống động như thật, giống Kỳ Tiềm y xì đúc.
“Đây là…?” Ôn Giản Ngôn lúc này cũng tỉnh táo, hắn tiến lên trước, khẽ giật mình hỏi.
“Đây là thiên phú của đội trưởng.” Đồng Dao chậm rãi nói: “Chết thay.”
“Kích hoạt thiên phú trước khi phó bản bắt đầu, để lại người giấy, một khi bản thể trong phó bản chết thì đội trưởng sẽ thức tỉnh trên người giấy.”
Ôn Giản Ngôn và Tô Thành cùng kinh ngạc.
Bọn họ đều biết thiên phú của Kỳ Tiềm nhất định phải rất phi thường mới có thể bò lên chức hội phó dù tư lịch chưa đủ dày, nhưng bọn họ thật sự không ngờ…
Quả thật cứ như có thêm một mạng.
“Hơn nữa bởi vì cấp bậc thiên phú của đội trưởng rất cao, cho nên người giấy anh ấy để loại không chỉ tương đương với một mạng sống mà còn có thể hiện lên lời trăn trối trong đầu anh ấy trước khi chết, làm gợi ý cho đồng đội.”
Đồng Dao vừa nói vừa lật ngược người giấy.
Phía trên có một hàng chữ nhỏ màu đỏ tươi, hình như là bút tích của Kỳ Tiềm.
“Nhìn nhau là chết.”
Ôn Giản Ngôn nhìn chằm chằm dòng chữ, tựa hồ hiểu ra điều gì.
Hoá ra đây là lý do Kỳ Tiềm thay đổi tác phong cẩn trọng khi trước, liều lĩnh xông về lên.
Dùng một mạng để thăm dò phương thức giết người của nữ thi, để lại hướng dẫn hành động tiếp theo cho đồng đội, nếu may mắn, thậm chí có thể cướp đoạt tờ tiền Âm Phủ trên người nữ thi, đúng là nhất cử lưỡng tiện.
Nếu Ôn Giản Ngôn sở hữu thiên phú giống vậy, có lẽ hắn cũng làm như Kỳ Tiềm trong tình huống này.
[Nhìn nhau là chết].
Bảo sao nữ thi luôn quay lưng về phía gương, bảo sao nó phải xâm nhập vào thế giới thực mới có thể giết người.
Và sau khi bọn họ chủ động xâm nhập vào thế giới của nó, hạn chế “quay lưng” này đã biến mất.
“Đương nhiên thiên phú của đội trưởng cũng chịu hạn chế rất ngặt nghèo.”
Đồng Dao tiếp tục: “Nói chung quá trình thức tỉnh sẽ kéo dài ít nhất từ ba mươi đến bốn mươi phút.
Nếu trong quá trình này đồng đội tử vong, vậy thì hết thảy sẽ trở về 0, quá trình phục sinh thất bại.”
Thông tin này là tối mật.
Tuy nhiên hiện tại tất cả mọi người đều là châu chấu trên cùng sợi dây, tương lai nhất định sẽ ở cùng chỗ, cho dù muốn giấu cũng giấu không được.
Chi bằng nghĩ thoáng một chút rồi kể đầu đuôi sự tình, giúp cho hành động tiếp theo được thuận lợi hơn.
Ôn Giản Ngôn cụp mắt, bắt đầu suy nghĩ theo thói quen.
Đúng là thiên phú của Kỳ Tiềm rất mạnh.
Tương đương với việc có một lần thử sai miễn phí, chẳng qua thiên phú thoạt nhìn như BUG này lại có thời gian cooldown gấp đôi.
Đầu tiên là thời gian cooldown tầng một.
E là tần suất kích hoạt của thiên phú này không cao, ngay cả cấp bậc như Kỳ Tiềm kia phỏng chừng chỉ kích hoạt được một lần trong một phó bản đã là cực hạn.
Thời gian cooldown ở tầng thứ hai còn hung hiểm hơn.
Sau khi chết đi một lần, Kỳ Tiềm sẽ tiến vào trạng thái tử vong gần nửa giờ, không có bất kỳ tri giác nào, cũng không có cách nào nói chuyện.
Ngoại trừ một câu di ngôn cuối cùng thì gã không thể tham gia hành động kế tiếp.
Nói chung, ép một streamer kỳ cựu sử dụng thiên phú với cái giá đắt như vậy thì chắc chắn phải là tình huống nguy hiểm không thể giải quyết,
Trong điều kiện cực đoan, lại mất đi nguồn chiến đấu chủ lực, các đội viên còn lại phải chống đỡ thêm khoảng bốn mươi phút nữa mới có thể đợi Kỳ Tiềm quay về.
Thiên phú này, nếu may mắn thì sẽ là bảo bối hoá nguy thành an, nếu xui xẻo sẽ là rác rưởi vô dụng, có hay không cũng chẳng khác nhau là mấy.
Sau khi kể lại tất cả điều này, Đồng Dao cẩn thận đặt người giấy của Kỳ Tiềm về chiếc túi bên người.
Những người còn lại gần như hồi phục sau cơn nguy hiểm vừa rồi.
Sau khoảng thời gian thở dốc ngắn ngủi, bọn họ ngẩng đầu quan sát cửa hàng vừa xa lạ vừa quen thuộc trước mắt.
Trừ việc hai bên trái phải đảo ngược thì bài trí ở đây giống hệt bên ngoài, tuy nhiên cửa kính có thể mở ra lại biến mất, thay vào đó là một bức tường lạnh lẽo rắn chắc.
Hiển nhiên trong thế giới này, các cửa hàng đều khoá kín và không thể rời khỏi đây thông qua cửa chính.
Quả thật là một mật thất tử vong thuần tuý.
“Đi thôi, chúng ta phải đi nhanh lên.” Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, đoạn tiếp tục nói: “Vừa rồi nữ thi không đuổi theo sau, rất có thể sau khi giết chết một người nó sẽ rơi vào khoảng thời gian tạm dừng ngắn ngủi.
Một khi nó khôi phục được hành động, e là cánh cửa kia cũng không cản được nó.”
Nơi này là thế giới mà nữ thi cư ngụ và sở hữu một cơ thể hoàn hảo.
Theo thời gian trôi qua, nó chỉ trở nên mạnh hơn lúc trước, thẳng cho đến khi cắn nuốt toàn bộ nhân loại xâm nhập thế giới của nó.
Điều kiện “nhìn mặt” có vẻ khắc nghiệt, song “cái chết tức tưởi” lại vô cùng khủng khiếp.
Ngoại trừ Kỳ Tiềm sở hữu thiên phú đặc thù, e rằng không ai có thể sống sót trước sự công kích của nữ thi.
Hơn nữa…
Ôn Giản Ngôn có dự cảm, nếu như bọn họ ở thế giới này quá lâu, không chừng điều kiện “nhìn mặt” hà khắc sẽ nhanh chóng được khắc phục.
Bọn họ nhất định phải tranh thủ thời gian nữ thi tạm ngừng cử động, nhanh chóng tìm ra nguồn gốc lời nguyền và rời khỏi đây.
“Để tôi kích hoạt bàn tay chỉ dẫn.” Ôn Giản Ngôn lên tiếng.
Có lẽ chiếc lược đỏ vừa rồi chính là lựa chọn gây nhiễu của bàn tay chỉ dẫn, sau khi bị Ôn Giản Ngôn lấy được, lựa chọn gây nhiễu bị loại trừ, nếu như bây giờ kích hoạt đạo cụ, khả năng cao là bàn tay chỉ dẫn sẽ chỉ đúng chỗ.
Chẳng bao lâu sau, [Bàn tay chỉ dẫn] đã được kích hoạt.
Mũi tên màu đỏ nhấp nháy xuất hiện trong tầm mắt mọi người, chỉ về phía kệ hàng giữa cửa hàng, phương hướng trùng với vị trí tiếng bước chân dừng lại.
Quả nhiên!
Đây đúng là tin tức tốt nhất trong đêm.
Tinh thần ai nấy phấn chấn, bước nhanh theo hướng bàn tay chỉ dẫn.
Rời khỏi điểm mù trước cửa nhà kho, nương theo ánh sáng đèn dầu, cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy rõ hàng hóa bày trên kệ.
Dù rằng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng cả đám đều đồng loạt hít hà một hơi.
Thứ bày trên kệ… lại là một cái đầu người.
Đầu người bị cắt lìa khỏi cổ, phần da trắng bệch bên ngoài không có một giọt máu tươi, hai mắt cái đầu nhắm nghiền, làn da xanh trắng đầy rẫy dấu vết thối rữa, tỏa ra một mùi tanh hôi quen thuộc.
Kệ hàng được bao phủ trong quầng sáng đỏ nhạt, đầu người được xếp ngay ngắn gọn gàng, bất động kéo dài về tận phía xa, khiến cho người ta cảm thấy ớn lạnh, da đầu râm ran.
Mọi người nhìn nhau, trên mặt cùng lộ ra vẻ kinh hãi hoang mang.
Tuy nhiên rất nhanh sau đó, bọn họ đã lấy lại được bình tĩnh, tiếp tục đi theo bàn tay chỉ dẫn.
“Cẩn thận, càng gần nguồn gốc nguyền rủa thì sự bài xích sẽ càng tăng mạnh.”
Ôn Giản Ngôn hạ giọng cảnh cáo.
Các đồng đội gật đầu và cẩn trọng tiến lên.
Mọi người nhanh chóng đi tới giữa kệ.
Bỗng nhiên khoé mắt Đồng Dao như bắt được thứ gì, cô quay phắt qua nhìn đầu người chết bên cạnh, mặc dù giọng nói bình tĩnh nhưng không giấu được nỗi sợ ở trong:
“Chờ chút.”
Mọi người dõi theo ánh mắt Đồng Dao.
Chỉ thấy một cái đầu người xanh trắng được đặt ngay ngắn giữa kệ, mí mắt không biết đã mở ra từ lúc nào, đôi mắt xám đục đang nhìn bọn họ chòng chọc.
“!”
Tức thì, một luồng khí lạnh chạy dọc từ lòng bàn chân lên trên đỉnh đầu.
Giây sau, một cái đầu người bên cạnh cũng có động tĩnh.
Mí mắt khô khốc xanh trắng chậm rãi nâng lên, lộ ra con ngươi xám xịt vô hồn.
Một, hai, ba…
Một đám đầu người im hơi lặng tiếng mở bừng hai mắt, dùng cặp mắt kinh khủng đến từ tử thi nhìn đám người sống ở giữa chòng chọc, con ngươi chậm rãi chuyển động theo động tác của con người.
Quá đỗi đáng sợ.
Tuy nhiên bây giờ không thể dừng lại.
“Đừng nhìn chúng nó, tiếp tục đi thôi.”
Mọi người cắn răng chịu đựng.
Dưới vô số cặp mắt chuyên chú của người chết, cả đám vô thức tăng nhanh tốc độ, tiếp tục tiến về phía trước.
Gần hơn.
Bọn họ đang cách mục tiêu gần hơn.
Chẳng mấy chốc, mũi tên màu đỏ nhấp nháy chỉ cách bọn họ có vài bước chân.
Trái tim mọi người bắt đầu đập loạn xạ, đáy lòng dâng lên cảm xúc khó tả, không thể nói rõ là vui hay sợ, thôi thúc bọn họ tiếp tục tiến về phía trước!
Càng tiến về phía trước, ánh mắt của đám người chết càng trở nên rõ ràng.
Trong đầu mọi người chỉ còn đúng một ý nghĩ: nhanh chóng lấy được đạo cụ, kết thúc tất cả!
“Nó ở đây!”
Hai mắt An Tân sáng ngời.
Dưới mũi tên đỏ là một khoảng trống trên kệ, cái đầu người chết đáng lẽ nên đặt ở đây biến mất, thay vào đó là một cặp mắt đỏ tươi.
Phía sau con ngươi là dây thần kinh thị giác be bét máu thịt, như thể vừa được moi ra từ trong hốc mắt.
Mang theo tâm lý bức thiết mãnh liệt, An Tân vươn tay về phía đạo cụ.
“Chờ đã!!”
Giọng nói vốn dĩ mềm mại của thiếu nữ bỗng trở nên cứng rắn và lạnh lùng, hệt như một tiếng sấm nổ bên tai An Tân.
Ngón tay trắng nõn mảnh khảnh quấn quanh cổ tay anh ta, nhưng sức lực lại mạnh đến khó tưởng.
Xương cổ tay kêu răng rắc, cơ hồ khiến cho An Tân cảm thấy đau đớn dữ dội.
Anh ta sửng sốt nhìn sang bên cạnh.
Vẻ mặt của Ôn Giản Ngôn đanh lại, một tay nắm chặt cổ tay An Tân:
“Có điều không ổn.”
Trong số tất cả mọi người, chỉ mình hắn đối mặt trực diện với nguồn gốc lời nguyền.
Và hắn biết rõ điều khủng khiếp sẽ xảy ra khi sắp chạm vào nguồn gốc.
Bình thường vậy sao?
Không đời nào.
Khoảnh khắc hắn vừa dứt lời, cảnh tượng trước mặt lập tức thay đổi!
Những kệ hàng kia cùng đám đầu người chết trên kệ đều biến mất hết.
Xuất hiện trước mặt bọn họ là cánh cửa sắt gần trong gang tấc, trên cửa quấn quanh xiềng xích, phía trên là lỗ thủng to do An Tân dùng thiên phú thiêu đốt.
Mà giờ phút này, bàn tay An Tân vươn ra một nửa, phía trước ngón tay…
Là tay nắm cửa của cánh cửa sắt.
Qua miệng lỗ thủng lởm chởm, mơ hồ có thể thấy được một màu đỏ tươi.
Nữ thi kia…
Bây giờ nó ở ngay sau cánh cửa.
Chỉ cần nắm tay nắm cửa rồi kéo nhẹ ra là sợi xích sẽ rơi xuống.
Đồng tử cả đám co rụt khi ý thức được mình đang ở đâu và đang gặp phải cục diện kinh khủng cỡ nào, tâm tư lập tức rối loạn như tơ vò.
Chờ đã… chuyện gì thế này?
Sao bọn họ lại quay về nơi đây?
Sắc mặt An Tân tái nhợt, vội vàng lùi nhanh về sau vài bước, rời xa cánh cửa suýt chút bị mình mở ra.
Anh ta hiểu được những điều khủng khiếp sẽ ập đến nếu Ôn Giản Ngôn không ngăn cản mình.
Anh ta sẽ phải đối mặt với nữ thi.
“Chúng, chúng ta bắt đầu từ khi nào…” Giọng của Đồng Dao hơi run.
Không phải suốt thời gian qua bọn họ đã di chuyển sao? Chẳng lẽ những gì xảy ra chỉ là ảo giác của họ?!
Ôn Giản Ngôn suy nghĩ chốc lát: “Đi theo tôi.”
Dứt lời, hắn xoay người tiếp tục đi về phía kệ hàng.
Mọi người sửng sốt, vội vàng đuổi theo.
Kệ hàng trước mặt vẫn giống như trong trí nhớ, vô cùng tĩnh mịch, phía trên đặt một đống đầu người chết xanh trắng cứng đờ.
Giờ phút này, hai mắt chúng nó nhắm nghiền, tựa hồ không có ý định mở ra.
Ở giữa kệ hàng cách đó không xa là biểu tượng bàn tay chỉ dẫn nhấp nháy.
“Có lẽ chúng ta đi được nửa đường thì bị thôi miên.” Ôn Giản Ngôn trầm ngâm vài giây, khẳng định nói: “Nếu tôi đoán không lầm, ắt hẳn cái nhìn chằm chặp của đám đầu người chính là nguyên nhân khiến chúng ta đi sai đường.”
Đạo cụ của hắn đã được sử dụng, chuyện này không thể làm giả.
Giống như trường hợp của radio, càng gần nguồn gốc lời nguyền thì sự can thiệp càng lớn, mọi thứ xung quanh sẽ ngăn cản họ phá giải lời nguyền.
Kèm theo việc người chết mở mắt ra, ảnh hưởng tác động với họ dần chồng lên nhau, nhận thức cũng bị quấy nhiễu.
Thế nên bọn họ mới bất giác tiến về phía tử vong, và sau khi họ rời xa nguồn gốc lời nguyền thì nó cũng không tạo thành mối uy hiếp nữa, người chết cũng nhắm mắt vào.
“Vậy, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?” Đồng Dao hỏi.
Nếu muốn có được nguồn gốc lời nguyền thì họ chỉ có thể đi qua các kệ hàng.
Nhưng chỉ cần bị nhắm trúng thì họ sẽ bị ảnh hưởng, đây là một vòng luẩn quẩn không hồi kết.
“Tôi có cách này, không chừng có thể thử xem.” Ôn Giản Ngôn bỗng nói.
Mọi người sửng sốt: “Thử như thế nào?”
“Một người nhắm mắt tiến về phía trước một mình, những người còn lại đứng sau chỉ đường cho người đó.”
Ôn Giản Ngôn đáp.
Sau khi nghe xong phương pháp, mọi người cảm thấy ớn lạnh.
Giống như trước đây, dường như thiếu nữ thoạt nhìn mong manh yếu đuối đối diện luôn có ý tưởng điên rồ.
Nhắm mắt đi trong đêm tối, mò mẫm giữa những kệ hàng chứa đầu người chết tiến về phía trước, điều duy nhất có thể dựa vào là đồng đội sau lưng chỉ dẫn…
Và người kia cũng không thể phân biệt được, liệu đây có phải giọng nói của đồng đội thật hay là ảo giác dẫn mình đi đến chỗ chết.
Bất kể độ khó hay áp lực tâm lý phải gánh chịu, tất cả không phải là thứ người thường có thể chịu được.
Đồng Dao hít sâu một hơi rồi đứng dậy: “Mắt tôi bây giờ gần như mù rồi, linh cảm lại nhạy bén nhất trong tất cả, tôi là ứng cử viên sáng giá nhất.”
Cô ấy nói đúng.
Rất nhanh sau đó, hai mắt Đồng Dao đã được bịt kín.
Cô tiến lên phía trước, một tay vịn kệ hàng bên cạnh, mò mẫm bước từng bước một ở trong bóng tối không nhìn thấy gì.
Những người còn lại ở bên ngoài kệ chỉ đường cho cô.
Ôn Giản Ngôn đứng tại chỗ, hít sâu một hơi, sau đó rời mắt nhìn sang chỗ khác.
Thực ra trong kế hoạch này của hắn, người bịt mắt mới là người an toàn nhất.
Bây giờ hắn đã nắm được phần nào quy tắc của tầng lầu này.
Radio lợi dụng âm thanh lan truyền nguyền rủa, vậy thì tivi lợi dụng thị giác để lây lan lời nguyền.
Giống như hàng hóa tương ứng, những lời nguyền này lây lan qua kênh phương tiện duy nhất, hay nói cách khác, miễn là chặn kín tầm nhìn thì đầu người chết không thể tạo ra ảo giác và cản trở việc nghe người khác nói của Đồng Dao.
Chỉ cần hướng dẫn không có vấn đề, vậy thì Đồng Dao có thể lấy được đạo cụ.
Mối nguy hiểm thật sự…
Đến từ đằng sau.
Ôn Giản Ngôn đanh mặt, quay đầu nhìn về phía cửa sắt.
Trước khi bọn họ rời khỏi nhà kho, nữ thi đứng bên cạnh xác Kỳ Tiềm, mà vừa rồi khi hắn nhìn thoáng qua, nữ thi đã đứng ở ngay sau cửa.
Điều này có nghĩa…
Khoảng thời gian tạm dừng ngắn ngủi của nó đã kết thúc, và nó sẽ sớm giết chóc trở lại.
Hơn nữa, khả năng cao là chữ “sớm” này được tính bằng giây.
Hết chương 220
------oOo------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...