Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng FULL


 
“…Rè rè…”
Màn hình tivi đầy những bông tuyết nhiễu sóng.

Như thể tín hiệu bị ảnh hưởng, những dải đen trắng lên xuống không thẳng hàng, thỉnh thoảng hình ảnh lại trượt khỏi khung.
Thế nhưng hành động của nữ thi kia không bị ảnh hưởng chút nào.
Nó đứng dậy khỏi bàn trang điểm, quay lưng lại với màn hình, bước đi cứng nhắc lùi dần về sau tiếp cận màn hình.
Nhìn nó giống như hình ảnh xuất hiện trong một vài phim kinh dị kiểu cũ.
“Nếu nó muốn ra thì cứ để nó ra đi.”
An Tân nhìn chằm chằm một cái tivi cách mình gần nhất, nói nhỏ: “Nó cùng một dạng với thứ đồ chơi trong nhà kho tầng dưới, đâu phải chúng ta chưa từng đối phó qua!”
Mặc dù hình ảnh trông rất đáng sợ, nhưng theo kinh nghiệm ở tầng một, nếu những xác chết này muốn tấn công con người thì chúng phải cách họ một khoảng gần hơn, cũng tức là đôi bên phải xảy ra va chạm cơ thể.
So với đám radio vừa nghe thấy tiếng đã bị nguyền rủa, loại xác chết này thực sự dễ dàng đối phó hơn nhiều.
Kỳ Tiềm không đáp, ánh mắt khẽ lóe lên.
Theo khía cạnh nào đó, những gì An Tân vừa nói hoàn toàn chính xác.
Mặc dù nữ thi xuất hiện trong tivi nhưng tạm thời không tạo thành thương tổn gì cho họ.

Hay nói cách khác, chỉ sau khi bước vào thế giới thực nó mới có được khả năng thương tổn con người.
Và điều ngược lại của đạo lý này cũng được thành lập.
Chỉ khi nó rời khỏi tivi các streamer mới có thể chạm vào nó và đạo cụ trong tay họ mới có thể hoạt động.
Hơn nữa nếu nó thực sự là thi thể nữ trong gương đồng vừa rồi thì điều này cũng có nghĩa, bây giờ trên người nó có tờ tiền Âm Phủ dư kia.
Nó chẳng khác gì cơ hội thứ hai cho họ.
Tuy nhiên…
Vô số ý niệm nhanh chóng quay cuồng trong đầu, tầm mắt Kỳ Tiềm xẹt qua toàn bộ cửa hàng, cuối cùng vẫn cắn răng nói: “Không được, tạm thời chưa thể để nó ra ngoài.”
“Tại sao?” An Tân bối rối.
Kỳ Tiềm chỉ mấy cái tivi trước mặt: “Lần này không chỉ có một cái tivi.”
An Tân ngẩn ra, dõi mắt nhìn theo hướng gã chỉ.
Bên trong cửa hàng rộng lớn có bốn màn hình sáng lên, giữa khung hình phủ đầy bông tuyết nhiễu sóng là những nữ thi áo đỏ giống hệt nhau, cùng quay lưng về phía họ chậm rãi cất bước, động tác cứng đờ đồng bộ, từ xa đến gần, từ nhỏ đến lớn, chỉ qua vài chục giây ngắn ngủi, bóng người phụ nữ đã to gấp đôi.
Dường như An Tân lập tức hiểu ra gì đó: “Đội trưởng, ý của anh là…”
“Lỡ như trong mỗi màn hình đều có một bộ thi thể bò ra, chúng ta sẽ không thể xử lý hết được.” Kỳ Tiềm đáp.
Sau khi gã dứt lời, đáy lòng mọi người run lên.
Thật vậy.
Hiện tại bọn họ rất khó xác định, một khi nữ thi lùi lại đến khoảng có thể rời khỏi tivi thì sẽ có bao nhiêu nữ thi xuất hiện trước mặt họ.

Là một, hay là bốn.
Nếu là vế sau…
Họ sẽ phải đối mặt với nguy hiểm chưa từng có.
Dựa theo tình hình tầng trước, xác chết trong phó bản cho dùng thiên phú công kích cũng không thể nào “giết chết” được chúng.

Lúc đó thứ họ sẽ phải đối mặt là bốn nữ thi đáng sợ không thể tiêu diệt.
Vậy nên cách bảo thủ nhất là ngăn cản chúng rời khỏi tivi.
“Vẫn dùng biện pháp cũ trước, làm trống kệ hàng.” Kỳ Tiềm hạ lệnh.
Nếu chỉ dỡ bỏ tivi có hình thì cửa hàng sẽ tiếp tục bổ sung cho vị trí cũ, cách hạn chế duy nhất là dỡ bỏ toàn bộ kệ hàng.
Tuy rằng cách này không thể trị liệu tận gốc nhưng có thể giảm bớt con đường nữ thi tiến vào hiện thực, đồng thời là phương pháp hữu hiệu áp chế nguyền rủa.
“Chúng ta hãy chia nhau hành động.” Kỳ Tiềm lên tiếng: “An Tân, cậu và tôi làm trống kệ hàng, Ôn Ôn và nhà tiên tri, hai người tiếp tục tìm kiếm nguồn gốc.”
Đây gần giống như phương pháp vừa rồi.
Lợi dụng đạo cụ, hai người Kỳ Tiềm An Tân cùng hợp tác dọn dẹp kệ hàng một cách chóng, trong khi đó Ôn Ôn và nhà tiên tri tuy rằng có giá trị vũ lực thấp nhưng lại là cao thủ trong việc tìm đồ.
Khuôn mẫu này đã được chứng minh là hữu hiệu.
“Ok.” Mọi người gật đầu rồi giải tán.
Tô Thành nhìn Ôn Giản Ngôn hỏi:
“Chúng ta có cần kích hoạt [Bàn tay chỉ dẫn] một lần nữa không?”

Ánh mắt Ôn Giản Ngôn lóe sáng, lắc đầu đáp: “Không cần.”
Hiện tại bọn họ đã tiêu hao hai bàn tay chỉ dẫn.

Trong mỗi phó bản đều giới hạn số lần sử dụng đạo cụ này, việc lãng phí ba bàn tay chỉ dẫn là mất mát quá lớn đối với họ.
Quan trọng hơn là…
Ngay cả khi bàn tay chỉ dẫn thứ ba thực sự được kích hoạt thì nó có thể hoạt động hay không vẫn còn là một ẩn số.
Khi bọn họ ở tầng một, muốn thăng cấp lên tầng hai cần đạt doanh thu là một tờ tiền Âm Phủ.

Bây giờ ở tầng hai, căn cứ vào đó hắn mạnh dạn suy luận, muốn thăng cấp lên tầng ba ắt hẳn phải cần hai tờ tiền Âm Phủ.
Cũng tương đương với việc tiếp đón hai khách hàng, hai lần tập kích, hai nguồn nguyền rủa.
Như vậy, cộng thêm đạo cụ ẩn trong kho, toàn bộ tầng lầu có ba đạo cụ ẩn.
Ôn Giản Ngôn đã lấy được một chiếc radio, do đó vẫn còn hai cái.
Sau khi kích hoạt bàn tay chỉ dẫn, xác suất chỉ vào đạo cụ chính xác chỉ có 50%.
Mà Ôn Giản Ngôn tự nhận thức được vận may của mình.
Nữ Thần May Mắn rất ít khi đứng về phía hắn, cho nên hắn sẽ không lãng phí bàn tay chỉ dẫn thứ ba vào ván cược này.
“Cứ thử biện pháp ngu xuẩn kia xem thế nào.” Đầu óc Ôn Giản Ngôn cấp tốc xoay chuyển, nhìn Tô Thành nói: “Tiếp xúc với từng cái một.”
Chỉ cần là đạo cụ ẩn thì khi bị tay streamer chạm vào, bên tai sẽ vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
Bằng cách này bọn họ có thể xác định nguồn gốc thực sự của lời nguyền.
Nghe qua có vẻ đơn giản và thô bạo, nhưng nó thực sự là cách có tỷ lệ sai phạm thấp nhất.
Tivi không thể so sánh với radio, nó là loại thiết bị điện thân to kiểu cũ của thế kỷ trước, thể tích khá lớn.

Tuy rằng cũng chiếm một nửa kệ hàng trong toàn bộ cửa hàng nhưng số lượng của chúng ít hơn radio rất nhiều, một tầng chỉ có mười mấy cái, thời gian sờ qua không mất bao lâu.

Hơn nữa trước đó bọn họ đã chú ý tới phương hướng bước chân “khách hàng”, vậy nên những chiếc đặt ở phía trước hoặc tận sâu bên trong không cần xem xét nhiều.
Tô Thành phấn chấn tinh thần, gật đầu đáp: “Ok!”
Phải biết rằng trong phó bản [Cao ốc Xương Thịnh], việc tìm hiểu quy tắc là điều khó nhất.
Trong lần tập kích trước, Ôn Giản Ngôn phải mạo hiểm tính mạng để tìm ra “nguồn gốc lời nguyền” cũng chính là đạo cụ ẩn.

Biết được điều đó, trong lần tập kích thứ hai bọn họ có thể đi đường vòng một chút.
Về mặt lý thuyết, các quy tắc trong cùng một tầng không thay đổi.
Mấy người chia ra hành động, động tác nhanh chóng và có trật tự.
Trong sảnh livestream của [Cao ốc Xương Thịnh], tiểu đội công hội Ám Hỏa thông qua biểu hiện xuất chúng của mình đã giành được một lượng lớn người ủng hộ.
“Không hổ là streamer kỳ cựu của công hội lâu năm, bất kể năng lực tư duy hay khả năng phản ứng đều rất mạnh, phương pháp xử lý cũng hệt như sách giáo khoa.”
“Đúng vậy, còn cả số 34 mới này, Ôn Giản Ngôn đúng không? Quả thật cũng có chút bản lĩnh đấy.

Đợt radio vừa rồi thực sự khiến tôi sợ xám hồn, bảo sao hắn có thể leo hạng nhanh như vậy.”
“Bên Kỳ Tiềm phụ trách thắng lợi ổn định, Ôn Giản Ngôn phụ trách đánh thắng bất ngờ, hai bên phối hợp thật sự rất tốt.

Phàm là phó bản đoàn đội khác, phỏng chừng bọn họ có thể giành được chiến thắng, chỉ tiếc là…”
“Hả? Chỉ tiếc cái gì?”
“Đây là phó bản Cao ốc Xương Thịnh.”
Tuy rằng tivi nặng hơn radio rất nhiều, nhưng dưới sự phối hợp của đồng đội và sử dụng đạo cụ khéo léo, hai người Kỳ Tiềm rất nhanh đã dọn sạch bốn kệ hàng.
“Cạch… cạch…”
Tiếng vỏ kim loại rơi xuống đất vang vọng khắp không gian hắc ám, khiến đáy lòng người run lên.
Ngay sau đó, cả hai lại nhanh chóng bố trí thiết bị trên cửa kính, tuỳ thời có thể chặn kín cánh cửa bất cứ lúc nào, tránh cho việc ném tivi ra ngoài sẽ thu hút thứ gì đó xấu xa đến, hoặc là nữ thi áo đỏ kia sẽ bước ra khỏi tivi từ màn đêm, tiến về phía cửa hàng một lần nữa.
Sau khi làm xong tất cả, hai người không hề lơi là.
Theo kinh nghiệm vừa rồi, trước khi tìm ra nguồn gốc lời nguyền thực sự thì những hành động này chỉ là trị ngọn chứ không phải trị tận gốc.

Thân là phương tiện kết nối, những tivi khác cũng sẽ sáng lên sớm thôi.
Mà việc bọn họ cần làm rất đơn giản, đó chính là trước khi nữ thi ra khỏi màn hình thì dọn sạch hết kệ hàng, tranh thủ thời gian cho hai người khác.

Mặc dù cấp bách nhưng đây không phải là điều khó khăn.
Nữ thi cứng ngắc chậm rãi lùi về sau, như thể đã được tính toán tỉ mỉ, hoàn toàn không thay đổi chút nào.

Theo đó ước tính, cộng thêm khoảng thời gian ngắn cô ta ngồi trước bàn trang điểm lúc ban đầu, nữ thi cần mất ít nhất bảy đến tám phút để bò ra ngoài.
Nói cách khác, chỉ cần trong khoảng thời gian này bọn họ tìm được con đường nguyền rủa và cắt đứt nó là xong.
Bên ngoài cửa kính.
Những chiếc tivi nằm ngổn ngang dưới đất, vỏ kim loại đã bị đập lõm vào, phần vỏ phía sau cũng bị bung ra để lộ mớ dây điện lộn xộn, màn hình loang lổ vết nứt.
Rõ ràng đã bị huỷ hoại nghiêm trọng, nhưng trên màn hình vẫn có thể thấy xác chết váy đỏ đang lùi dần về phía sau.
“Rè rè…”
Dường như tín hiệu bị nhiễu bởi thứ gì đó.
Chỉ nghe “phụt” một tiếng, màn hình tivi đột nhiên đen xì, hết thảy lâm vào tĩnh mịch.
Cùng lúc đó, An Tân và Kỳ Tiềm trong cửa hàng nghe bỗng nghe thấy một tiếng “cạch”.
Trái tim của họ chùng xuống.
Đợt thứ hai đến rồi.
Hai người nhìn nhau, sau đó xoay người chuẩn bị hành động từng bước như trước…
Một giây sau, đồng tử của bọn họ co rút, gần như vô thức nín thở.
Bên trong cửa hàng tối đen, tivi đặt trên kệ hàng lại sáng, giữa tiếng dòng điện “rè rè” là hình ảnh mơ hồ khẽ đong đưa.
Ở phía xa nhất của màn hình là bàn trang điểm đỏ tươi loang lổ.
Thế nhưng lần này nữ thi lại không ngồi trước bàn trang điểm như vừa rồi mà đứng cách bàn trang điểm rất xa, gần khu vực giữa màn hình.
…Mà đây chính là tiến độ di chuyển của nữ thi trước khi tivi bị ném ra khỏi cửa hàng.
Nó quay lưng với màn hình, tiếp tục lùi lại từng bước từng bước.
“…”
Đáy lòng Kỳ Tiềm và An Tân đều chùng xuống, sắc mặt dần dần trở nên khó coi.
Điều tồi tệ nhất đã đến.
Mặc dù tốc độ nữ thi rời khỏi tivi đi vào hiện thực không hề thay đổi, thế nhưng tiến độ của nó lại được kế thừa!
Nói cách khác, không phải lần nào họ cũng có bảy tám phút để dọn trống kệ hàng… mà bọn họ chỉ có tổng cộng ngần ấy thời gian!!
Nếu cứ tiếp tục theo tốc độ này, bọn họ thậm chí còn không chống đỡ qua nổi vòng hai.
Nữ thi sẽ sớm ra khỏi màn hình.
“Trương Vũ! Mau qua đây giúp đỡ!” Kỳ Tiềm cắn răng nói.
Tuy rằng tình huống hiện giờ của Trương Vũ không thích hợp, nhưng họ phải dốc toàn lực sẵn có, nhất định phải câu đủ thời gian cho người kia.
*
Cùng lúc đó.
Ôn Giản Ngôn và Tô Thành bên này cũng gặp trở ngại.
Bọn họ chia nhau hành động, Ôn Giản Ngôn bắt đầu từ kệ bên trái, Tô Thành bắt đầu từ kệ bên phải, phát hiện ra gì phải lập tức thông báo cho đồng đội biết.
Ôn Giản Ngôn đã chạm vào tất cả tivi nằm giữa kệ trong khu vực mình phụ trách, nhưng hắn không nghe thấy âm báo quen thuộc của hệ thống.
Và hiển nhiên Tô Thành bên kia cũng không có.
Chẳng lẽ… nguồn gốc lời nguyền lần này không phải đạo cụ ẩn sao?
Các quy tắc đã thay đổi?
Ý tưởng này xuất hiện trong đầu Ôn Giản Ngôn, nhưng nhanh chóng bị hắn phủ nhận.
Không, không đúng.
Nếu các quy tắc thường xuyên thay đổi thì bản thân nó sẽ mất giá trị của mình.
Có thể thay đổi thành quy tắc khác, tuy nhiên bản chất bên trong vẫn cùng là một, quy luật khó có khả năng thay đổi về chất lượng.
Quan trọng hơn là ban nãy, trước khi Ôn Giản Ngôn tìm thấy radio nguồn gốc nguyền rủa thì hắn không hề hay biết nó là đạo cụ ẩn.

Mà trong quá trình tới gần nó, hắn có thể cảm nhận rõ ràng phó bản đang cố tình “cản trở” mình.
Đó là sẽ có nguy hiểm.
Tuy nhiên trong suốt quá trình tìm kiếm, Ôn Giản Ngôn không gặp phải bất kỳ mối nguy hiểm nào, vị trí của tivi không thay đổi, không có sự hiện diện nào cố gắng ngăn trở hắn lấy được “nguồn gốc”.
Vậy chuyện gì đang xảy ra ở đây?

Ôn Giản Ngôn cụp mắt, ánh mắt khẽ lóe lên, suy nghĩ nhanh chóng xẹt qua trong đầu, vô thức cắn chặt môi.
“Phụt…”
Đột nhiên, một chiếc tivi gần hắn bỗng sáng lên!
Quả thực cứ như dí sát ánh sáng vào mặt khiến Ôn Giản Ngôn giật mình, theo bản năng lùi về sau, kinh hồn táng đảm ngẩng đầu nhìn chiếc tivi đối diện.
Trong màn hình phủ đầy bông tuyết, chiếc bàn trang điểm đỏ tươi có vẻ cực kỳ chói mắt.

Một người phụ nữ mặc váy màu đỏ ngồi trước gương, nâng bàn tay cứng đờ lên chải từng sợi tóc.
“Rè rè…”
Hình ảnh bên trong tivi không có âm thanh, màn hình lặng lẽ nhấp nháy trong tối mang cho người ta cảm giác bí bách nghẹt thở.
Đúng lúc này, tiếng bước chân “cộp cộp” truyền đến từ lối đi bên cạnh.
Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn về phía tiếng bước chân.
Chỉ thấy Tô Thành thở hồng hộc chạy đến.
“Không có.” Tô Thành lắc đầu, vẻ mặt đanh lại: “Tôi để ý trong suốt quá trình, vị trí của tivi chưa từng thay đổi, đồng thời tôi cũng không gặp phải nguy hiểm nào trong quá trình tìm kiếm.”
Số lượng tivi ít hơn radio rất nhiều, nếu vị trí bị thay đổi thì cho dù Tô Thành không có khả năng nhìn là không quên cũng có thể nhận ra một cách dễ dàng.
“À đúng rồi, ban nãy tôi gặp Kỳ Tiềm, anh ta nói cho tôi biết một tin rất tệ.”
Tô Thành nói nhanh:
“Chỉ e việc vứt tivi trên kệ ra ngoài cũng khó ngăn cản nữ thi đi vào hiện thực.

Mỗi lần tiến độ của nó đều được truyền thừa, cho dù bên phía Kỳ Tiềm có thêm người giúp và đẩy tốc độ hành động lên nhanh nhất thì chỉ có thể kéo dài nhiều nhất hai ba hiệp.

Anh ta bảo chúng ta phải mau lên.”
“…Kế thừa tiến độ?”
Ôn Giản Ngôn sửng sốt, quay đầu nhìn chiếc tivi vừa sáng.
Trong màn hình, nữ thi đặt chiếc lược xuống, chậm rãi đứng dậy từ bàn trang điểm, lùi từng bước một về sau.
Tô Thành nhìn theo ánh mắt của Ôn Giản Ngôn, cũng sửng sốt trong chốc lát, trên mặt lộ vẻ mặt khó hiểu: “Chờ chút, chuyện gì thế này…?”
Rõ ràng trong mấy chiếc tivi bên ngoài kia, nữ thi váy đỏ sắp chui ra ngoài!
Nhưng vì sao trong chiếc tivi này nó lại vừa đứng dậy?
“!”
Dường như Ôn Giản Ngôn bỗng nghĩ tới gì đó, quay phắt đầu nhìn Tô Thành: “Anh vừa nói Kỳ Tiềm bên kia dùng tất cả người có thể dùng được? Người anh nói đến là ai?”
“Hả… Trương Vũ.”
Tô Thành giật mình giây lát, nhanh chóng trả lời.
Mặc dù tình trạng sức khoẻ Trương Vũ không tốt, nhưng hắn ta vẫn có thể hành động, còn Đồng Dao tạm thời mù hai mắt nên không giúp đỡ được gì.
Ôn Giản Ngôn hít hà một hơi:
“Tôi hiểu rồi!”
“Cái gì?” Tô Thành có chút mù mờ.
“Nhanh lên! Bảo tất cả mọi người dừng lại, dời mắt sang chỗ khác, không nhìn tivi!”
Ôn Giản Ngôn nói bằng tốc độ cực nhanh: “Kể cả anh nữa!”
Tuy rằng Tô Thành không hiểu ý hắn, song anh vẫn cúi đầu xuống, đề cao âm lượng hô lên những gì Ôn Giản Ngôn vừa bảo mình.
Xa xa, Kỳ Tiềm và An Tân dừng động tác.

Bọn họ sửng sốt quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, là giọng nhà tiên tri.
Dừng hành động lại…?
“Nghe lời tiên tri!” Kỳ Tiềm mau chóng đưa ra quyết định.
An Tân cắn răng, không còn cách nào đành phải vứt chiếc tivi trong tay ra.

Cả đám dời mắt nhìn ra bên ngoài cửa kính.
Ôn Giản Ngôn cũng vậy.
Hắn cúi đầu nhìn chằm chằm khoảng trống nhỏ trước mũi chân.
Vừa rồi hắn nhớ lại chuyện mình gặp phải trong nhà kho.
Lần đầu tiên hắn nhìn vào gương đồng, phía sau lưng họ có một bóng đen, dưới cái nhìn chăm chú của hắn, bóng đen kia đã tiến về phía trước bước thứ nhất.
Bọn họ có tổng cộng bốn người, lần đầu tiên tivi tự khởi động có bốn cái, nữ thi trong bốn cái tivi vẫn luôn hành động, cho dù tivi bị ném ra ngoài cửa hàng thì tiến độ lùi lại của nó vẫn được kế thừa.
Sau khi Trương Vũ rời khỏi khu vực được ánh đèn dầu bao phủ, gia nhập đội ngũ chiến đấu thì chiếc tivi thứ năm sáng lên, mà thi thể nữ bên trong lại ở trạng thái vừa khởi động.
Nói cách khác, có lẽ hành động “nhìn chăm chú” đã đánh thức nữ thi.
Điều này tương tự với đợt công kích đầu tiên của radio.
Con đường lan truyền lời nguyền ở đợt đầu tiên là thính giác, lần thứ hai là thị giác.
Trong tình huống không thể quan sát xung quanh bằng hai mắt, thời gian trở nên vô cùng chậm chạp, từng giây từng phút đều là dày vò, mọi người chỉ biết nhẩm đếm trong lòng, trái tim cũng treo cao từng chút một theo thời gian trôi.
Một phút.
Hai phút.

Ba phút.
Dựa theo ước tính, ắt hẳn bây giờ nữ thi đã rời khỏi tivi và tiến vào trong thế giới thực.
An Tân gần như sinh ra xúc động muốn ngước mắt lên nhìn tình hình, song anh ta vẫn cố dằn xuống.
Sự im lặng lan tràn.
Phút thứ tư.
Phút thứ năm.
Không có gì xảy ra cả.
Nếu bất kỳ ai trong họ có thể ngước mắt lên nhìn, vậy thì có thể nhìn thấy bên trong năm chiếc tivi kia, nữ thi mặc chiếc váy đỏ quay lưng về phía màn hình vẫn đứng thẳng tắp không tiến lên, cũng không hề di chuyển.
“…”
Ôn Giản Ngôn thở phào nhẹ nhõm.
Có vẻ như hắn đã đoán đúng.
“Đi, đi lên phía trước.” Hắn nói với Tô Thành: “Trong quá trình này đừng ngẩng đầu lên.”
Hai người cúi đầu, dùng tay chạm vào kệ hàng chậm rãi đi về phía trước.
Tuy rằng bọn họ không thể ngẩng đầu, nhưng dựa vào ánh sáng của ngọn đèn dầu đang dần tiếp cận họ vẫn có thể đoán được mình đang ở đâu.
Rất nhanh hai người đã tới trước quầy.
“Xem ra thi thể nữ kia chỉ di chuyển được khi bị nhìn, đúng không?” Nghe tiếng bước chân đang dần tới gần, Kỳ Tiềm không quay đầu lại mà nhìn chằm chằm ra ngoài cửa kính, mở miệng nói.
“Có lẽ là như vậy thật.” Ôn Giản Ngôn đáp.
Mặc dù nguy hiểm chưa được giải quyết hoàn toàn nhưng mọi người đều thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Tốc độ nữ thi rời khỏi tivi thật sự quá nhanh, cho dù mấy kệ hàng trước đã được dọn sạch thì tivi sau lại được bật, tiến độ di chuyển của nữ thi lại được kế thừa.

Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn nó cách mình mỗi lúc một gần, thẳng cho đến khi nó tiến vào trong thế giới thực.
Và bây giờ, mặc dù an toàn chỉ là tạm thời nhưng nó đã cho họ một chút thời gian để thở.
“Nếu vậy chỉ cần chúng ta nhắm mắt là sẽ an toàn phải không?” An Tân hỏi.
“Chỉ e là không được.” Kỳ Tiềm lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Cậu quên vụ radio vừa rồi à?”
Cho dù bịt kín lỗ tai thì âm thanh cũng vang lên trong đầu.
Ắt hẳn lần này cũng không ngoại lệ.
Cho dù nhắm chặt hai mắt thì sớm muộn gì hình ảnh nữ thi váy đỏ cũng sẽ hiện lên trong đầu, hơn nữa dần dần đi vào trong thế giới thực.
Đây chỉ có thể là sách lược ứng phó tạm thời, muốn giải quyết mối nguy triệt để vẫn phải tìm ra nguồn gốc lời nguyền.
“Tiếc là chúng tôi không tìm được.”
Tô Thành có chút uể oải, kể vắn tắt hành động vừa rồi của mình và Ôn Giản Ngôn cho mọi người nghe, cuối cùng kết luận: “Trong đống tivi kia không có cái nào là đạo cụ ẩn.”
“Chẳng lẽ nguồn gốc nguyền rủa lần này không phải đạo cụ ẩn ư?”
“Hay là…”
“Tôi có ý này.”
Ôn Giản Ngôn suy nghĩ một hồi, bỗng mở miệng nói.
Kỳ Tiềm: “Cô nói thử xem.”
“Có lẽ nguồn gốc thực sự của lời nguyền nằm trong tivi?”
Mọi người sửng sốt: “Cái gì?”
“Khách hàng đi đến đoạn giữa cửa hàng mua thứ gì đó, nếu thứ nó mua không phải tivi mà là thứ gì đó trong tivi, vậy thì nguồn gốc của lời nguyền được thay thế cũng không phải chiếc tivi.”
Ôn Giản Ngôn sắp xếp manh mối trong đầu, nói một cách chậm rãi và có trật tự.
“Thế nên vừa rồi chúng tôi mới không sờ được “đạo cụ ẩn”, bởi vì nó không nằm trong cửa hàng này… Ít nhất là không phải cửa hàng chúng ta quen thuộc.”
Kỳ Tiềm sửng sốt chốc lát, đột nhiên nghĩ tới điều gì:
“Cái lược kia!”
Vừa rồi họ tiến vào nhà kho có thấy chiếc bàn trang điểm sơn đỏ loang lổ, cũng nhìn thấy chiếc gương đồng cũ kỹ, cũng nhìn thấy nữ thi mặc váy đỏ, duy chỉ có chiếc lược đỏ trong tay nữ thi là không nhìn thấy.
“Đệt mợ…”
An Tân bị suy đoán to gan mà ngớ ngẩn của Ôn Giản Ngôn dọa sợ, song cũng cảm thấy bất lực:
“Nếu thật sự là thế, vậy chúng ta phải làm thế nào để lấy được thứ bên trong tivi…”
Suy cho cùng, bọn họ là người trong thế giới thực.
“Nếu nữ thi có thể đi vào trong thế giới thực, có lẽ chúng ta cũng có thể xâm nhập vào thế giới của nó.” Ôn Giản Ngôn lên tiếng.
Giọng điệu của hắn vẫn rất dịu dàng, nhẹ nhàng trầm thấp, mang theo một chút e sợ.
Thế nhưng lời nói thốt ra lại điên cuồng đến độ khiến người ta run rẩy.
Ôn Giản Ngôn khẽ ngước mắt lên, nhìn chằm chằm hình ảnh phản chiếu mơ hồ của mình trên cửa kính.
Theo ánh nhìn chăm chú của hắn, mặt kính hơi mờ tựa hồ đang dần trở nên rõ ràng, một bóng người màu đỏ thấp thoáng hiện ra.
Hắn thì thầm:
“Còn nhớ gương đồng trong kho không?”
Hết chương 218
 
------oOo------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui