Cầu thang tối tăm uốn lượn lên trên, cuối cùng chìm trong làn sương xám xịt, tiếng bước chân vang vọng giữa bầu không khí tĩnh mịch.
Người dẫn đầu đội là một cô bé.
“Đội trưởng, trên lầu có người đang ngồi xổm.”
Một đội viên cúi xuống, thì thầm vào tai cô bé.
“Tôi biết rồi.” Cô bé thản nhiên gật đầu: “Đối phương không định trốn tránh chúng ta.”
Gã đàn ông sở hữu khuôn mặt dài gầy tái nhợt khẽ nhíu mày, vô thức vuốt ve miếng băng gạc dày quấn quanh cổ tay, đôi mắt xám đục hơi loé sáng.
Bọn họ là đội thứ hai mở cầu thang, tức là đội đang đợi họ ở trên sẽ chỉ có một khả năng…
Ấy là mục tiêu của họ trong phó bản này.
Tuy nhiên từ đầu đến cuối bọn họ không hề tỏ ra chút thù địch nào, vì sao…?
“Không ngờ tổ đội chiến đấu của đội ngũ này khá mạnh, thật sự là lần đầu tham gia sao?”
Cô bé ngẩng đầu nhìn về phía cuối cầu thang, cười đùa nói: “Chặn lối vào để tiêu diệt các đối thủ cạnh tranh mới lên lầu, là tôi tôi cũng làm vậy.”
Cô bé bĩu môi, lẩm bẩm nói tiếp: “Nhưng bây giờ mới chỉ là tầng hai, hình thức cạnh tranh còn chưa bắt đầu, chẳng lẽ bọn họ định xuống tay trước? Thế thì lại ác quá rồi.”
“Đi thôi, cứ đi lên gặp họ xem thế nào.”
Cô bé cười rồi vẫy tay với đội viên đằng sau: “Đám phế vật các người đều xốc tinh thần lên hết cho tôi, hiểu chưa? Không chừng lần này có thể sống mái với nhau một phen chứ chẳng đùa.”
Tầm mắt của gã đàn ông mặt dài gầy dừng lại trên người đội trưởng, lông mày càng nhíu chặt hơn.
Không lẽ… muốn bắt đầu đoàn chiến từ sớm, ra tay trước sao?
Nhưng bây giờ mới là tầng hai mà?
Trước khi tiến vào phó bản gã đã nghiên cứu tiểu đội Ám Hoả.
Bất kể đội trưởng hay đội viên đều là streamer kỳ cựu, gã ít nhiều vẫn có thể nhìn ra phong cách hành sự của họ từ trong các phó bản trước, cho dù thế nào thì họ cũng không phải loại streamer hấp tấp, vì sao lần này bọn họ lại đưa ra quyết định bất ngờ như vậy?
Gã vừa đi vừa tự hỏi, tức thì trong lòng cảm thấy không chắc chắn lắm.
Cả đám nhanh chóng đi tới điểm cuối cầu thang.
Thật bất ngờ, chờ đợi bọn họ không phải là một tiểu đội xung kích được huấn luyện bài bản, mà là… một người đơn độc.
Đó là một thiếu nữ trong bộ váy trắng tinh khôi, khuôn mặt trắng nõn nà như gốm sứ, cả ngoài toát ra khí chất mong manh yếu ớt.
Đôi mắt màu hổ phách của cô vô cùng bĩnh tĩnh, hai chân thon dài ưu nhã đặt sát vào nhau, trông thật lạc quẻ so với toàn bộ tòa nhà u ám.
Cô cứ vậy đứng cách đó không xa, cách đầu cầu thang một khoảng không xa không gần.
Hơn nữa… vừa vặn đứng ở rìa mép phạm vi thi triển thiên phú của hầu hết streamer.
Cô đứng tại chỗ như thể đã chờ từ lâu.
Cô bé híp mắt, chậm rãi nâng tay ngăn cản đội viên phía sau chuẩn bị công kích.
Vị trí hiện tại của đối phương đối vô cùng bất lợi cho họ, trừ khi tiến vào khu vực do đối phương bày trí, bằng không sẽ rất khó dùng một kích tất sát.
Vả lại, thiên phú của kẻ địch cũng chưa rõ ràng, nếu tuỳ tiện tiến vào phạm vi công kích của đối phương thì chẳng khác gì tự đâm đầu vào lưới.
Xem ra kế hoạch tấn công chớp nhoáng đã bị bóp chết từ trong nôi.
Cô bé tỏ vẻ ngây thơ vô tội, cười hì hì hỏi:
“Chị ơi, chị làm gì ở đây thế? Chị có cần chúng em giúp đỡ không?”
Song tất cả mọi người đều biết rằng, không một đứa trẻ đơn giản nào có thể sống sót đến bây giờ, thậm chí còn trở thành đội trưởng tiểu đội giàu kinh nghiệm.
Tương tự như thế…
Tất cả mọi người cũng không dám xem thường vị thiếu nữ vô hại kia.
“Cảm ơn em, nhưng chị không cần.”
Giọng của đối phương dịu dàng như nước.
“Chị đứng ở đây chỉ để chào hỏi mọi người thôi.”
Tầm mắt Ôn Giản Ngôn lướt qua đội ngũ trước mặt, chuẩn xác dừng lại trên người gã đàn ông cao gầy quấn băng vải kia, ánh mắt chứa đầy ý vị thoáng dừng chốc lát.
“Sau khi màn đêm buông xuống, nếu muốn gặp nhau e là rất khó, cho nên đội trưởng nhà tôi phái tôi đến đây chào hỏi mọi người.”
Một nụ cười chân thành xuất hiện trên khuôn mặt hắn:
“Vô luận thế nào, hy vọng có thể gặp lại mọi người ở tầng ba.”
“…!”
Trái tim gã đàn ông mặt dài gầy thắt lại, bàn tay buông thõng bên hông gần như theo bản năng muốn chạm vào chiếc túi vải nhỏ buộc trên người.
Thế nhưng cuối cùng gã vẫn dằn lại.
Đến khi gã nhìn qua, đối phương đã thôi không nhìn nữa.
“Tạm biệt.”
Thiếu nữ gật đầu, ưu nhã phủi vạt váy mình rồi nhẹ nhàng xoay người đi.
“Này này, chị gái xinh đẹp, chị định đi sớm vậy sao.” Nụ cười trên môi cô bé càng tươi tắn hơn, gần như mang theo vài phần điên cuồng: “Chị đẹp như vậy, chi bằng ở lại cùng với em đi, được không ạ?”
Khoảnh khắc đội trưởng mở miệng, tất cả đội viên bên cạnh đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Bọn họ quá hiểu tính nết đội trưởng nhà mình.
Đối với đứa nhóc điên rồ này, kiểu thăm dò như gần như xa, nhìn như vô hại kia chưa bao giờ có tác dụng.
Những kẻ không phải mục tiêu đều né nó như né tà, huống hồ là loại chủ động vuốt mông hổ như thế này.
Mặc kệ có phải kẻ thù hay không, chỉ cần mi dám đến gần thì đừng nghĩ đến việc rời đi.
“Vút…”
Một tiếng xé gió đột nhiên đánh úp.
Ngọn lực hừng hực xé toạc không trung, mang theo sức mạnh kinh khủng lao thẳng về phía người đứng gần nhất.
Đối phương sợ tái cả mặt, liên tục lùi về phía sau, lúc này mới miễn cưỡng tránh được mũi tên bọc lửa toả ra khí tức đáng sợ kia.
Sàn nhà cẩm thạch của tòa nhà bị nứt toác, vụn đá nóng chảy ở nhiệt độ cao bắn tung toé.
Ngọn lửa chói mắt thắp sáng lối đi âm u, chiếu sáng góc nghiêng trắng nõn của thiếu nữ, cuối cùng rơi vào đáy mắt sâu thẳm không có gợn sóng của cô.
Thiếu nữ vẫn giữ thái độ vô cùng bình tĩnh ôn hoà, như thể đã lường trước được chuyện sẽ xảy ra, biểu cảm trên mặt thậm chí không có chút dao động nào.
“Đội trưởng, có mai phục!”
Một đội viên khẽ biến sắc, nhỏ giọng nói: “Ắt hẳn vừa rồi là streamer sở hữu thiên phú công kích, An Tân.”
Streamer kỳ cựu hàng đầu công hội Ám Hỏa, tự xưng An Tân, nổi tiếng với thiên phú mang tính sát thương cao, danh tiếng vang dội.
“Thế à.”
Nụ cười trên mặt cô bé không đổi, tựa hồ có vẻ nóng lòng muốn thử, cũng không sợ bị mai phục: “Tôi đã muốn giao lưu cùng anh ta từ lâu rồi…”
Tuy nhiên cô bé còn chưa kịp dứt lời, cánh tay đã bị gã mặt dài gầy bên cạnh kéo lại.
“Đội trưởng, đừng nên xúc động.” Gã mở miệng, nói bằng chất giọng cứng ngắc khàn khàn: “Hiện tại vẫn chưa phải lúc đụng độ cùng tiểu đội khác.”
Gã mặt gầy vừa nói vừa nhìn chằm chằm thiếu nữ cách đó không xa, sâu trong con ngươi xám đục mang theo một chút cẩn trọng.
Đối phương tựa hồ cũng chú ý tới tầm mắt của gã, quay đầu nhìn sang.
Đoạn cô cười nhẹ với gã một cái, gật đầu chào hỏi.
“…”
Ngón tay Mặt Gầy siết lại.
Gã biết ngay mà.
Cái liếc mắt vừa rồi của đối phương chắc chắn không phải ảo giác của gã.
Nếu cuộc viếng thăm lần này của tiểu đội Ám Hoá là đòn ra oai phủ đầu với đội ngũ lên lầu tiếp theo, thế thì Mặt Gầy cũng không lo nhiều, cùng lắm sống mái một phen mà thôi.
Trong mấy trận đánh giáp lá cà, gã tin đội trưởng nhà mình không thua bất luận kẻ nào.
Nhưng…
Điều cuối cùng gã không muốn thấy nhất đã xảy ra.
“Đội trưởng, khả năng phía họ có nhiều hơn hai người mai phục…”
Bởi vì đối tác lần này của gã quá điên cuồng và liều lĩnh, ham muốn chém giết quá mạnh, cho nên Mặt Dài Gầy luôn cố dập tắt ngọn lửa nhen nhóm và ý đồ của đối phương từ góc độ lý trí.
Vẻ mặt cô bé tối sầm, ánh mắt nhìn lòng bàn tay đối phương đang nắm chặt cánh tay mình:
“Buông ra.”
Mặt gầy khựng lại, nhận ra hành vi của mình không ổn, vội vàng buông tay.
Đúng lúc này, trên vách tường khác cách đó không xa lại xuất hiện một cầu thang đen kịt, phía dưới truyền đến tiếng bước chân dồn dập, nói cách khác, đội ngũ thứ ba đang lên lầu.
Bấy giờ, mọi người đều biết cơ hội tấn công đã biến mất, hơn nữa còn không thể tìm về.
“Nếu không có chuyện gì khác, chúng tôi xin phép đi trước.”
Ôn Giản Ngôn đứng gần đó hợp thời mở miệng.
Hắn vẫy tay với cô bé đang sầm mặt, cười tủm tỉm nói: “Bé yêu, lần sau gặp nhé.”
Cô bé đứng tại chỗ, bỗng nhoẻn cười: “Chị à, chị ngày càng đẹp trong mắt em đấy.”
Nụ cười của cô bé mang theo sát khí dày đặc:
“Lần sau gặp lại.”
Nhìn bóng lưng rời đi của thiếu nữ, Mặt Dài Gầy chậm rãi thở phào một hơi.
Gã quay đầu nhìn đội trưởng bên cạnh, mở lời khuyên nhủ:
“Lần này cô không động thủ là đúng.
Cô gái vừa rồi chính là kẻ mà nhà tiên tri phái tới cảnh cáo chúng ta, mục tiêu lần này còn khó chơi hơn so với tưởng tượng.”
Là streamer sở hữu thiên phú tiên tri, kỳ thật gã cũng chẳng thèm để tâm tới thực lực tổng thể của tiểu đội Ám Hoả.
Người duy nhất có thể khiến gã cảnh giác… chỉ có nhà tiên tri.
Đó là mục tiêu của họ.
Người duy nhất thoát khỏi vụ ám sát của gã, người được đồn rằng là “nhà tiên tri mạnh nhất”.
Ở trong Thần Dụ lâu ngày, Mặt Dài Gầy hiểu rất rõ về khoảng cách chênh lệch thực lực giữa các nhà tiên tri.
Và, một đội ngũ có thể đáng sợ tới mức nào nếu sở hữu một nhà tiên tri cực mạnh trong tay.
Thực tế, sau khi tiến vào phó bản bao lâu gã đã thông qua thiên phú của mình để tìm ra cách vượt qua cửa ải đầu tiên.
Nhưng gã vẫn mãi ngồi yên mà không hành động theo chỉ dẫn, tất cả vì để thăm dò thực lực đối thủ.
Và kết quả khiến gã thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù tiểu đội bên kia vượt ải nhanh chóng nhưng chưa đủ nhanh.
Nếu là gã, gã có thể dẫn dắt đồng đội rời khỏi tầng một từ ngay thời điểm lượt khách đầu tiên ghé thăm, chứ không phải chờ đến lượt hai mới động thủ.
Nói cách khác, tuy năng lực của nhà tiên tri đối diện cũng ổn, nhưng còn lâu mới đạt tới trình độ thần kỳ như lời đồn.
Chẳng qua, những chuyện xảy ra hiện tại khiến Mặt Dài Gầy bắt đầu hoài nghi phán đoán của mình.
Cô gái đứng chờ ở đầu cầu thang, thoạt nhìn có vẻ như đang “thiện chí” thăm dò – song thực tế lại là thông điệp mà nhà tiên tri gửi đến cho họ:
“Coi chừng, tôi biết âm mưu của các người là gì.”
“Tôi đang dõi mắt theo các người.”
Nói cách khác, hành động lần này của đối phương không liên quan đến việc đánh nhau sớm hay muộn, cũng không có bất kỳ quan hệ gì với đoàn chiến.
Thứ được xưng là “mai phục” lần này thực ra ẩn giấu một nhà tiên tri khó lường sau lưng.
Cú “hồi mã thương” ấy khiến Mặt Dài Gầy trở tay không kịp, thậm chí bắt đầu hoài nghi phán đoán trước đó của mình về thực lực của người kia.
Sau khi nhận ra vấn đề, bọn họ càng không thể xung đột với đối phương.
Gã cũng không biết ngoài mấy streamer có thể đang ẩn núp trong bóng tối, đối thủ còn chuẩn bị gì hay không.
Mặt Dài Gầy nheo mắt, đáy mắt lóe lên.
Thậm chí… ngay cả kế hoạch tập kích tầng hai ban đầu cũng phải được xem xét lại.
“Mộc Sâm.”
Cô bé hoạt động cánh tay, quay đầu nhìn Mặt Dài Gầy bên cạnh, cười hì hì nói: “Nếu còn lần sau tôi sẽ chặt đứt tay anh, hiểu chứ?”
Nghe vậy, Mộc Sâm giật thót tim.
Gã biết con bé này không phải đang uy hiếp mình, mà nó là kẻ nói được làm được.
Mặc dù đối tác lần này rất mạnh, nhưng tính nết đội trưởng rất tệ và nguy hiểm, hoàn toàn không thể kiểm soát, quả thực chỉ có hại chứ không có lợi đối với kế hoạch của gã.
Tuy nhiên bất kể đáy lòng chửi rủa cỡ nào, gã vẫn không biểu hiện những điều ấy ra ngoài mặt.
Mộc Sâm vẽ một nụ cười khô khan: “Xin lỗi, lần sau tôi sẽ không làm vậy nữa.”
*
Sau khi cách xa khỏi tiểu đội tràn ngập địch ý kia, An Tân bước ra từ trong bóng tối.
Anh ta vội vàng đẩy nhanh tốc độ, có chút lo lắng hỏi:
“Em không sao chứ? Có bị thương không?”
“Không ạ.” Ôn Giản Ngôn thầm rút tay ra khỏi lòng bàn tay đối phương.
“Thú thật… em cũng không ngờ lại lừa được họ.”
An Tân thở hắt một hơi, nhưng trái tim trong lồng ngực vẫn đập loạn xạ.
Anh ta nhìn Ôn Giản Ngôn bằng ánh mắt kinh ngạc, chậm rãi nói: “Kế vườn không nhà trống của em đỉnh thật sự.”
“Không, không.”
Rõ ràng đối phương đã khôi phục dáng vẻ dịu dàng yếu đuối ban đầu, không hề có tính uy hiếp, cười lắc đầu đáp: “Chủ yếu là nhờ thiên phú của anh rất mạnh.
Cảm ơn anh, bằng không em cũng không biết mình sống sót nổi để rời đi không.”
An Tân bị đối phương rót liên tục mấy ngụm canh mê hồn, đầu óc tức thì trở nên chuếnh choáng:
“Hề hề hề hề hề hề.”
Mặc dù ngoài mặt Ôn Giản Ngôn mỉm cười, thế nhưng đáy mắt hắn lại vô cùng bình tĩnh.
Trong mắt An Tân thì đây có vẻ là lần ra quân nguy hiểm, nhưng chỉ có bản thân Ôn Giản Ngôn biết trong tay mình nắm giữ bao nhiêu tin tức của đối thủ, từ đó mới dám hành động như vậy.
Bên ngoài phó bản, Ôn Giản Ngôn đã tốn rất nhiều công sức để tìm hiểu về nhà tiên tri kia của Thần Dụ.
Hắn biết gã từng ám sát Tô Thành một lần, biết gã cẩn thận thế nào, đa nghi nhát gan ra sao, cho nên hắn mới lợi dụng điểm ấy để gã kiềm chế đồng đội của gã và bảo vệ an toàn cho mình.
Mà hắn cũng tận dụng cơ hội để hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Mặc dù Ôn Giản Ngôn biết thông tin của nhà tiên tri, nhưng hắn không hay biết gì về đội ngũ này.
Hắn không biết Thần Dụ sẽ gửi đội ngũ của mình vào phó bản hay thuê streamer khác từ bên ngoài, hắn cũng không rõ phong cách làm việc của tiểu đội ấy cùng các thành viên bên trong.
Lần thăm dò ngắn ngủi vừa rồi giúp Ôn Giản Ngôn nắm được thông tin hắn muốn biết.
Đối với tiểu đội Ám Hỏa mà nói, đây là tình huống đôi bên cùng có lợi.
Những gì hắn nói với An Tân trước đó cũng không phải là phỏng đoán vô căn cứ.
An Tân không biết tiểu đội bên kia ôm mục đích ác ý cỡ nào, nhưng Ôn Giản Ngôn thì biết rõ.
Cho nên, nếu lần này hắn không lộ diện mà xoay người bỏ đi, Ôn Giản Ngôn tin chắc bên kia sẽ nhận ra điểm yếu của họ, sau đó tiến hành chặn họ ở tầng hai.
Khi đó tình hình sẽ trở nên bất lợi.
“Đi thôi, chúng ta mau rời khỏi đây trở về cửa hàng nào.” An Tân lên tiếng: “Chúng ta cần phải báo cáo chuyện này cho đội trưởng.”
*
Bên trong cửa hàng số 03.
Sau khi nghe An Tân tóm tắt xong, nét mặt Kỳ Tiềm dần dần trở nên nghiêm nghị: “Ý của cậu là, đội kia do một cô bé dẫn đầu?”
“Vâng.” An Tân dò hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Anh ta hơi khó hiểu: “Cô bé đó nổi tiếng à?”
“Bảo cô ta nổi tiếng hay không thì khó nói, nhưng tôi biết cô ta.” Sắc mặt Kỳ Tiềm đặc biệt âm trầm: “Quất Tử Đường.”
Cái tên này… hơi quen tai.
Ôn Giản Ngôn chớp mắt một cái.
Lúc trước khi hắn đang ở bên ngoài ăn uống vui vẻ dường như đã nghe qua.
Tô Thành mù mờ: “Hả? Người này là người nào?”
“Xếp thứ bảy trong bảng tổng hợp tích phân, nhưng so với những người trong top 10 khác thì danh tiếng của cô ta không bằng.” Kỳ Tiềm chậm rãi nói: “Bởi vì cô ta ít khi tham gia phó bản đơn, chủ yếu thích đánh phó bản đoàn đội, cho nên phần lớn streamer đều không có cơ hội chạm mặt cô ta.”
Còn phàm những kẻ xui xẻo đụng phải…
Cơ hội sống sót là cực kỳ thấp.
Một kẻ điên ác độc.
Sau khi nghe xong lời Kỳ Tiềm nói, đáy lòng mọi người chùng xuống.
E rằng việc sinh tồn trong phó bản [Cao ốc Xương Thịnh] còn khó hơn so với tưởng tượng của họ.
Không chỉ bởi vì độ khó của phó bản mà còn bởi vì sự xuất hiện của kẻ địch khó nhằn…
“Dù thế nào đi chăng nữa, đây không phải vấn đề chúng ta nên cân nhắc ngay lúc này.” Kỳ Tiềm hít sâu một hơi, quay về chủ đề ban đầu: “Việc cấp bách nhất hiện giờ là sống sót ở tầng hai.”
Ôn Giản Ngôn ngẩng đầu, liếc nhìn đồng hồ treo tường trên quầy.
Chỉ còn chưa đầy năm phút nữa là đến sáu giờ.
Bóng tối sắp bủa vây.
“Vậy mọi người thì sao, trong cửa hàng có thu hoạch được gì không?”
Kỳ Tiềm gật đầu: “Có, nhưng không nhiều.”
Gã vẫy tay với mọi người, đi tới khoảng trống phía sau quầy.
Ôn Giản Ngôn ló đầu vào nhìn.
Chỉ dưới đất đặt bảy tám chiếc radio hình lập phương, kích thước không đồng đều, có cái chỉ to bằng bàn tay, có cái lại dài chừng nửa cánh tay, màu đen xì xì.
Hắn sửng sốt, chớp chớp mắt hỏi: “Chẳng lẽ đây là…”
“Đúng vậy.” Một giọng nữ lạnh lùng vang lên từ bên cạnh.
Ôn Giản Ngôn ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ thấy Đồng Dao đang chậm rãi bước ra từ một lối đi, trên tay cầm một chiếc radio màu nâu khác.
“Đây đều là những hàng hóa có vấn đề.” Sắc mặt của cô hơi tái, dường như đã sử dụng thiên phú thêm lần nữa nên khá mệt mỏi: “Đây là cái cuối cùng.”
Cô lắc chiếc radio trên tay và nói.
Đồng Dao chớp mắt, tựa hồ trong mắt vẫn còn bị lớp màng trắng quỷ dị bao trùm.
Đoạn, cô đặt chiếc radio cuối cùng xuống đất cùng những hàng hoá có vấn đề khác… Thoạt nhìn đám radio lớn nhỏ có vẻ vô cùng yên tĩnh, thế nhưng trong mắt Đồng Dao, phía trên đống máy radio kia đều bị một luồng sương mù màu đen đậm hoặc nhạt bao phủ, toả ra thứ mùi hôi thối khiến người ta mắc ói.
“Sau khi tìm thấy tất cả số hàng hóa này, tỷ lệ sống sót của chúng ta sẽ được đề cao rất nhiều.”
Đồng Dao nói.
“Chị Đồng vất vả rồi!” An Tân mở miệng.
“Đừng tâng bốc tôi.” Đồng Dao gườm mắt nhìn anh ta: “Mau qua đây giúp tôi xếp đống này lên kệ.”
“Vâng ạ.” An Tân cợt nhả tiến lên: “Chị Đồng cứ nghỉ ngơi đi, mấy chuyện còn lại cứ để chúng em làm.”
Đám người bắt tay vào việc.
Ôn Giản Ngôn cầm một chiếc radio rồi đặt nó lên chiếc kệ gần cửa kính vừa được dọn sạch.
Hắn thoáng khựng lại, quay đầu nhìn cửa hàng yên ắng, có chút nghi hoặc nhíu mày.
Cửa hàng điện tử này có rất nhiều loại hàng hóa, nhưng tại sao hàng hóa có vấn đề do Đồng Dao chọn đều là radio?
Hơn nữa… số lượng cũng hơi nhiều quá rồi.
Không hiểu vì cái gì, đáy lòng Ôn Giản Ngôn mơ hồ có dự cảm chẳng lành.
“Đúng rồi, còn một chuyện khác.”
Dường như nghĩ tới gì đó, Kỳ Tiềm quay đầu nhìn An Tân nói: “Bọn tôi phát hiện một nhà kho mới phía sau cửa hàng.
Nếu đoán không nhầm, có lẽ bên trong cũng có một tờ tiền Âm Phủ giống tầng một.”
An Tân phấn khích: “Mọi người vào chưa?”
Kỳ Tiềm lắc đầu: “Chưa vào.”
“Uầy, đội trưởng, không ngờ anh xem trọng tôi như vậy, tôi mà không đến thì anh không làm…”
An Tân còn chưa nói hết đã bị Kỳ Tiềm cắt ngang:
“Không giống tầng một, nhà kho tầng này bị khoá.”
Khóa?
Ôn Giản Ngôn đứng trước kệ ngẩng đầu nhìn qua.
Cùng lúc đó, Tô Thành đang sắp xếp radio cũng thầm đánh mắt nhìn Ôn Giản Ngôn.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Ha ha ha ha ha ha bản năng thức tỉnh à!”
“Cao thủ cạy khóa đột nhiên cảnh giác.”
“Ha ha ha ha ha streamer kiểu: đây không phải nghề cũ của tôi sao!”
Tuy nhiên sau đó Kỳ Tiềm nói thêm: “Tôi đã thử dùng sức phá, nhưng tiếc là không được.”
Ồ, vậy thì thôi.
Ôn Giản Ngôn ngoảnh mặt sang chỗ khác.
Điều này chứng tỏ ổ khoá không phải ổ khoá bình thường, nếu không thể dùng sức phá thì cạy khoá cũng chẳng khiến nó xi nhê gì, chỉ có thể tìm chìa khóa hoặc sử dụng đạo cụ liên quan.
Hiển nhiên khi độ khó của phó bản tăng lên, một vài cách thức đơn giản thô bạo sẽ dần mất đi tác dụng.
Dưới sự hạn chế của phó bản, streamer buộc phải gia tăng số lần đối mặt với nguy hiểm.
Trong khi mọi người trao đổi tin tức và tin tình báo, thời gian đang trôi qua từng giây từng phút.
Chiếc đồng hồ treo trên quầy chậm rãi hoạt động, kim giây đang nhích từng bước về phía đích.
Cùng lúc đó, đội streamer cuối cùng đang chạy thục mạng trên cầu thang: “Nhanh lên!!! Nhanh nữa lên!!!”
Đội trưởng chạy đằng trước rít gào.
Đèn dầu trong tay tỏa ra ánh sáng yếu ớt, cách cầu thang xám xịt không xa là lối ra duy nhất trong bóng tối, giống như cọng rơm cứu mạng có thể giải cứu bọn họ.
“Chạy mau!! Chúng ta sắp đến nơi rồi!!”
Điểm đến ngày càng gần hơn.
Cuối cùng cũng…
“Tích tắc”.
Kim giây điểm vào vị trí 12.
Đã đến 6 giờ.
Không chậm một phút, không ít một giây, cầu thang màu xám lập tức bị bóng tối bao trùm.
Chỉ có đèn dầu trong tay đội trưởng toả ánh sáng le lói.
“Không sao, trời tối cũng không có việc gì, chúng ta vẫn còn đèn dầu, thế nên lập tức sẽ ra ngoài thôi!!!”
Trong giọng nói giả vờ trấn định của đội trưởng ẩn chứa một chút không chắc chắn mong manh.
Bóng tối đến thì thế nào, đèn dầu của họ vẫn chưa hao hết, chỉ cần có ánh sáng, bọn họ có thể dựa theo ánh đèn tìm được cửa hàng…
Hắn siết chặt chiếc chìa khoá trong tay, hơi thở run rẩy.
Cho đến khi…
Trán hắn đập mạnh vào một vách tường lạnh lẽo.
Đội trưởng ngây người.
Hắn giơ tay lên, mò mẫm trước mặt trong sự nghi ngờ.
Nơi ban nãy còn là cầu thang đã biến thành vách tường kín kẽ, chặn sạch đường sống của họ.
“Không… Không… Không!!!” Tiếng gào thảm thiết của người đàn ông ngập tràn tuyệt vọng, bị chặn trong vách tường, biến thành một tiếng thở dài não nùng.
Bên trong cửa hàng số 03.
Mấy người Ôn Giản Ngôn tựa hồ nghe được gì đó, quay đầu nhìn ra ngoài cửa.
Bên ngoài cửa thủy tinh xám xịt là một vùng đen, bóng tối quỷ dị bao trùm toàn bộ thế giới, duy chỉ có ngọn đèn dầu bên trong cửa hàng còn le lói sáng.
Đêm buông.
Khách… sắp đến rồi.
Editor có lời muốn nói:
Mấy nay bảo chăm chỉ edit mà ăn chơi pay lắc, cày truyện bia đia, truyện pỏn, truyện đủ thể loại nhiều quá ;;-;; Hứa tối nay đăng bù 1 chương nữa nhé :3
Hết chương 211
------oOo------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...