Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng FULL


Rõ ràng những người vừa mới la hét chính là đội ngũ vẫn còn ở trong đại sảnh, chưa kịp thắp đèn dầu tiến vào cửa hàng.
Tức thì, bầu không khí thoải mái vừa rồi đã biến mất tăm mất tích.
Bên trong cửa hàng số 04, ngọn đèn dầu cũ lặng lẽ nằm trên mặt quầy, ánh sáng mờ nhạt tỏa ra bao trùm lấy cửa hàng nhỏ.
Tuy nhiên bên ngoài ánh sáng của ngọn đèn dầu chỉ còn bóng tối.
Bóng tối vô tận.
Cửa hàng lặng bặt như tờ, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở dồn dập và áp lực.
Mọi người đều nhìn chằm chặp vào cửa, thần kinh căng thẳng tột độ.
Một mùi hôi thối như mùi xác chết thối rữa bốc ra từ bóng tối.
Một giây sau, ngọn lửa trong cây đèn dầu bập bùng dữ dội.

Rõ ràng đã được chao đèn che chắn, nhưng đột nhiên lại trở nên bất ổn, ánh sáng chập chờn hắt lên vách tường, khiến cho đáy lòng mọi người giật thót.
“Nhanh.”
Kỳ Tiềm gằn giọng nói vội.
“Đóng cửa lại!”
Ngay khi gã vừa dứt lời, Trương Vũ tức thì bật người.

Động tác của hắn rất nhanh, gần như chỉ trong nháy mắt cánh cửa thuỷ tinh xám xịt đã bị đóng chặt, ngăn cách bóng tối dày đặc ở bên ngoài.
Mùi xác thối rữa vẫn còn thoang thoảng bên mũi, nhưng ánh sáng trong ngọn đèn dầu đã ổn định và thôi bập bùng.
Không gian khép kín ngập tràn ánh sáng, mang cho người ta cảm giác an toàn giả tạo.
Mọi người bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Kỳ Tiềm quay đầu nhìn An Tân:
“Lúc cậu trở vào thì bên ngoài còn bao nhiêu người.”
“Từ vị trí đứng của chúng ta, rất khó để nhìn bao quát toàn sảnh.”
Biểu cảm trên mặt An Tân nghiêm túc, dáng vẻ phong lưu vừa rồi đã biến mất sạch: “Tuy nhiên, có lẽ còn ít nhất hai ba đội chưa tiến vào phòng thắp đèn.”
Kỳ Tiềm gật đầu, tiếp tục quay sang nhìn ra ngoài cửa kính.
Bên ngoài cửa kính xám xịt là hắc ám mà ánh sáng không thể xua tan, ắt hẳn tất cả đội ngũ chưa kịp thắp đèn rước khi trời tối đã bị đào thải.
Gã lại nhìn về phía Tô Thành: “Nhà tiên tri, cậu cảm thấy chuyện này thế nào?”
Ánh mắt mọi người đổ dồn hết vào Tô Thành.
Lần này Tô Thành cũng không hoảng sợ nữa.
Trước khi tiến vào phó bản, anh còn không biết Ôn Giản Ngôn sẽ đi theo, khi ấy đối phương từng nói với anh rằng, nếu gặp phải tình huống như hiện tại, trước khi chưa đến bước ngoặt sinh tử mà có người hỏi ý kiến thì nên trả lời thế nào.
Bây giờ anh vẫn còn nhớ vẻ mặt đối phương khi nói:
“Một thứ gì đó có thể bán được bao nhiêu không hoàn toàn phụ thuộc vào giá trị của nó, quan trọng hơn là thời điểm mà nó xuất hiện và độ khó để đạt được nó.
Giữ vững cảm giác thần bí, hiểu chứ?”
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Tô Thành vặn ngược hỏi:
“Muốn tôi tiên tri ngay bây giờ? Anh chắc chứ?”
Câu nói có vẻ đơn giản, nhưng ý nghĩa ẩn chứa bên trong lại không đơn giản chút nào.
Tuy rằng thiên phú tiên tri cũng là một loại thiên phú, song chủng loại của nó rất đa dạng, có loại thụ động sinh ra, cũng có chủ động kích hoạt.


Tiểu đội Ám Hoả tạm thời chưa biết loại hình thiên phú của Tô Thành, càng không biết phương thức phát động cụ thể và độ chính xác của lời tiên tri.

Hành động này của Tô Thành chính là lời tuyên bố rõ ràng cho đối phương biết, thiên phú của mình có thể chủ động kích hoạt, hơn nữa còn hạn chế số lần.

Là một nhân viên làm thuê, tất nhiên anh sẽ giao quyền chủ động kích hoạt thiên phú cho Kỳ Tiềm.
Nói cách khác, Kỳ Tiềm không những phải gánh hậu quả cho lần tiên tri này của anh, nếu sau này gặp phải tình huống nguy cấp hơn mà Tô Thành mất số lượng tiên tri, Kỳ Tiềm cũng phải chịu trách nhiệm về điều đó.
“…”
Hiển nhiên Kỳ Tiềm hiểu ý trong lời Tô Thành.

Gã híp mắt, thỏa hiệp: “Thôi vậy, cứ để lần sau.”
“Sau khi tiến vào phó bản, nhất định bọn họ sẽ muốn kiểm tra thực lực của anh.

Dù sao thì anh cũng là trợ thủ bên ngoài họ mời tới, nhưng nếu anh đồng ý ngay lập tức, giá trị của anh sẽ giảm, đồng thời phá huỷ mất sự thần bí của bản thân, trở thành một thành viên bình thường có thể tùy ý sai sử.”
Chàng trai nở nụ cười ôn hoà vui vẻ với anh, song lại ẩn chứa ý cười ranh mãnh:
“Cho nên, việc đầu tiên cần làm chính là khiến đối phương buộc phải dùng anh vào thời khắc then chốt, bởi vì bọn họ chịu không nổi hao tổn.”
Hình ảnh trước khi tiến vào phó bản xuất hiện trong tâm trí.
Tô Thành bất giác liếc nhìn người đứng bên cạnh, người thực sự nói ra những lời kia.
Đối phương vẫn đứng dựa sát vào người Tô Thành, đôi mắt hổ phách ướt sũng như chú nai con hoảng sợ, thoạt nhìn mềm mại yếu đuối.

Dù rằng đường nét khuôn mặt có chút giống với mặt thật của hắn, nhưng hoàn toàn không thể nhìn ra dáng vẻ bày mưu tính kế, giả dối nham hiểm.
“…”
Trán của Tô Thành co giật, anh chậm rãi dời tầm mắt.
“Chờ đã, mọi người có nghe thấy tiếng gì không?”
Đồng Dao đột nhiên mở miệng.
Vẻ mặt nhà ngoại cảm đanh lại, càng ngày càng trở nên lạnh lẽo.
Tất cả lập tức nín thở, nghiêng tai lắng nghe…
Qua lớp cửa kính đóng chặt, tựa hồ có thể loáng thoáng nghe thấy âm thanh yếu ớt phát ra từ bóng tối.
“Leng keng.”
Đó là tiếng chuông đồng rất khẽ, như thể đến từ một nơi xa xôi, song lại có vẻ cực kỳ rõ ràng trong đêm đen tĩnh mịch vô biên này.
Như là đến từ bên trái… Cũng tức là hướng cửa hàng số 01.
Mọi người đều thoáng ngừng thở.
Ôn Giản Ngôn ngẩn ra, ngước mắt nhìn về phía cửa.
Phía trên cửa kính treo một chiếc chuông đồng nhỏ.
Điều này có nghĩa, nếu như ai đó đẩy cửa từ bên ngoài vào nó sẽ phát ra âm thanh tương tự.
Thời gian phảng phất kéo dài, lại tựa hồ chỉ trôi qua một giây, tiếng gào thê lương thảm thiết từ trong bóng tối phá vỡ sự tĩnh lặng.
“A a a a a a…”
Trong tiếng gào kia ẩn chứa tuyệt vọng và sự sợ hãi, giống như nhát dao cứa mạnh qua trái tim người.

Trong tình huống này, không ai dại gì mà rời khỏi căn phòng ngập tràn ánh sáng, nói cách khác… có ai đó đang cố bước vào từ bóng tối.
Hay đúng hơn là, “con người”.
“Nhanh lên! Chặn cửa!”
Kỳ Tiềm phản ứng rất nhanh, dứt khoát ra lệnh.
Một giây sau, tất cả streamer đều di chuyển.

Bọn họ đồng loạt lao về phía cửa kính, dùng vai chống đỡ cánh cửa.
Ở trong bóng tối cách đó không xa, đột nhiên có tiếng gõ cửa.
“Cốc, cốc, cốc.”
Từng tiếng, từng tiếng, từng tiếng.
Cứng đờ, máy móc, khoảng cách giữa mỗi nhịp đều giống hệt nhau, mỗi tiếng như đập vào trong lòng người.
So với tiếng chuông vừa rồi, tiếng gõ cửa lần này có vẻ rõ hơn, như thể nó đang cách họ rất gần.
Mọi người bất giác căng thẳng, trên trán toát mồ hôi lạnh.
Hiên nhiên streamer trong căn phòng đang bị gõ cửa cũng đã di chuyển với tốc độ nhanh nhất và chặn cửa, cho nên “người” kia mới không thể đẩy thẳng cửa đi vào như lúc trước.
“Rầm! Rầm! Rầm!”
Tiếng đập cửa ngày càng kịch liệt, cơ hồ có thể nghe thấy tiếng kính rung lên, tiếng cửa cót két không ngừng dần dần trở nên dồn dập gấp gáp!
Mặc dù bọn họ không ở trong căn phòng bị đập cửa, nhưng nỗi sợ hãi tương tự từ bóng tối thấm vào khiến cổ họng họ thắt lại, tóc gáy dựng ngược cả lên.
Đột nhiên, tiếng đập dừng lại.
Trong bầu không khí yên ắng, tiếng chuông đồng lại vang lên.
“Leng keng.”
Âm thanh giống như hồi chuông báo tử giáng xuống.
Mọi người đều há hốc mồm.
Chỉ cách vài bức tường, lần này bọn họ có thể nghe thấy tiếng thét sợ hãi, thống khổ và tuyệt vọng rất rõ ràng:
“Không, không, không thể nào, rõ ràng tôi…!”
“A a a a a a!”
Tiếng gào thê lương đột nhiên dừng lại.
Mọi thứ quay về với sự tĩnh mịch.
“…”
Dưới ánh đèn mờ nhạt bao phủ, mọi người nhìn nhau, đều thấy biểu cảm tương tự trên khuôn mặt nhau.
Căng thẳng, áp lực cao và sự sợ hãi ẩn tàng.
Thực tế, trong những phó bản cao cấp kiểu này thường sẽ xuất hiện tình huống toàn đoàn bị diệt ngay từ ban đầu.
Không có mạng người lấp đầy, không thể tìm ra quy tắc phó bản.
Và những đội ngũ còn lại phải dựa vào nguồn tin tức ít ỏi nghèo nàn để tìm ra cách sống sót qua từng đợt tấn công.
Tất nhiên, dưới tiền đề là… bọn họ không phải mục tiêu đầu tiên bị nhắm vào.
Kẻ đầu tiên bị nhắm vào chết là cái chắc.
Đây cũng là lý do vì sao streamer tiên tri trở thành nhu cầu cần thiết của đoàn đội.

Nếu cấp bậc thiên phú của streamer đủ cao, cho dù nhóm của bọn họ có là mục tiêu đầu tiên, nếu may mắn thì họ có thể tránh được đợt tấn công ban đầu ngay cả khi không có thông tin nào.
Chính bởi vậy nên Thần Dụ mới ngồi vững chắc ở vị trí đầu bảng các công hội lớn.
Và [Cao ốc Xương Thịnh] hoàn toàn xứng danh phó bản cấp A+.
Mức độ khó của phó bản đoàn đội này hoàn toàn có thể sánh ngang với phó bản solo cấp S, thậm chí là cấp SS.

Chỉ mới bắt đầu phó bản chưa tới nửa giờ đã có ít nhất bốn đội bị diệt…
Tỷ lệ tử vong khiến da đầu người ta tê rần.
Một giây sau, bên trong bóng tối có tiếng bước chân.

Cứng ngắc, chậm chạp, như thể đang kéo lê đề giày trên mặt đất.
Từng bước, từng bước, từng bước.
“Cộp, cộp, cộp….”
Âm thanh… như thể đang hướng thẳng về phía họ!
Sau lưng mọi người đột nhiên toát mồ hôi lạnh.
“Đừng chặn nữa.”
Kỳ Tiềm cắn răng nói.
Gã đứng dậy lùi về sau, hai mắt dán chặt vào cánh cửa thuỷ tinh đóng chặt đối diện: “Chặn cũng vô ích.”
Sau khi nghe thấy tiếng chuông đầu tiên vang lên, chắc chắn các đội ngũ khác cũng chặn cửa rồi.
Tiếng gõ cửa vừa rồi đã chứng minh điểm này.
Streamer có thể sống đến bây giờ đều có chút đồ phòng thân trong ba lô, muốn chặn một cách cửa không phải chuyện khó… Tuy nhiên kết quả cuối cùng ai cũng biết.
Vẫn bị đào thải.
Nói cách khác, chặn cửa là vô ích.
Hay là bọn họ nên đánh cược một lần?
Không, rủi ro quá cao.
Bọn họ hiện tại có quá ít tin tức, bên ngoài không chỉ có tiếng bước chân mà còn có cả hắc ám vô tận.

Liều lĩnh trong tình huống này chẳng khác gì tự sát.
Kỳ Tiềm nghiến răng nhìn chằm chặp vào bóng tối không đáy bên ngoài.
“Cộp, cộp, cộp.”
Tiếng bước chân đang đến gần.
Gần hơn.
Chẳng mấy chốc, xuyên qua lớp kính màu xám, bọn họ mơ hồ nhìn thấy một cái bóng đen xì, giống người, lại không giống người, nhưng chắc chắn nó đang đi thẳng về hướng này.
Trái tim Kỳ Tiềm chùng xuống, một chút hy vọng may mắn cuối cùng bị dập tắt.
Thật sự là tiến về phía bọn họ.
Không ngờ lần này bọn họ lại xui như vậy, thế mà lại trở thành mục tiêu thứ ba bị nhắm tới.
Không còn cách nào.
Có vẻ bây giờ là lúc…
Kỳ Tiềm quay đầu Tô Thành, há miệng: “Cậu…”
Tuy nhiên gã còn chưa kịp dứt lời, chỉ thấy thiếu nữ dán sát bên cạnh Tô Thành bỗng ngước mắt lên.
Hai má cô trắng bệch, đôi mắt màu hổ phách phủ đầy sự kinh hoảng và ánh nước, đôi môi cô mím chặt, giọng nói yếu ớt run rẩy: “Sao… Tại sao lại là chúng ta… Rõ ràng, rõ ràng vừa rồi tiếng chân còn ở rất xa, vì sao lại như vậy chứ? Vì sao lại đến lượt chúng ta?”
“Đừng sợ.”
Tuy rằng An Tân đứng một bên không giấu được vẻ mặt nghiêm nghị, song anh ta vẫn phát huy đầy đủ phong thái quý ông của mình, nâng tay đặt lên bả vai mảnh mai của thiếu nữ:
“Tôi tin tưởng đội trưởng nhất định có cách, cùng lắm thì liều chết mà thôi, tôi sẽ bảo vệ…”
Anh ta vừa nói vừa cảm thấy hơi nghi hoặc.

Hở? Bả vai dưới lòng bàn tay… có vẻ không ngắn như mình tưởng?
Sau khi nghe Ôn Giản Ngôn nói xong, Kỳ Tiềm sửng sốt rơi vào trầm tư.
Phải, tại sao lại là bọn họ?
Tiếng chuông đầu tiên là từ hướng phòng 01 truyền đến, mà bọn họ là số 04, nói cách khác giữa họ còn hai phòng nữa, nhưng bọn họ chỉ nghe thấy tiếng hét thảm ở một phòng.
Cũng tức là, có một cửa hàng bị “người” kia bỏ qua, thay vào đó đi thẳng về phía họ.
Ngẫu nhiên?
Chắc chắn không thể.
Cái chết không có quy luật, không thể đoán trước và chắc chắn phải chết là những cái chết không tồn tại trong Ác Mộng.
Nói cách khác, đội ngũ nào đó trong phòng 02 hoặc phòng 03 đã sử dụng nhà tiên tri hoặc cách nào đó để né tránh đòn công kích.
Đối phương cũng giống như họ, đều là những kẻ vừa mới tiến vào phó bản, cho nên không thể dùng cách thức vô cùng khó khăn hoặc phức tạp nào để qua ải.
Kỳ Tiềm như bỗng nghĩ tới gì đó.
Gã quay phắt đầu, ánh mắt chợt dừng trên ngọn đèn dầu trên quầy, đồng tử bỗng co rút lại!
Bên ngoài đã tối đen, cửa là cửa kính, điều này có nghĩa, nếu cửa hàng được thắp sáng thì nó cũng rất dễ thấy!!
Ánh đèn không chỉ giúp họ thoát khỏi bóng tối, mà nó còn là mục tiêu thu hút sự chú ý của ma quỷ!
Chết tiệt, suýt chút bị lừa chết luôn!
“Che cửa kính bằng quần áo!!!”
Kỳ Tiềm chỉ vào từng dãy quần áo trong cửa hàng, lớn tiếng ra lệnh: “Nhanh lên! Không được để lọt một tia sáng nào ra ngoài!”
Mọi người sửng sốt giây lát, sau đó lập tức hiểu ra ý của Kỳ Tiềm.
Ánh sáng dẫn dắt ma quỷ!
Lông tơ trên người bọn họ lập tức dựng đứng, nhưng dù sao cũng đã quen với nguy hiểm, cả đám nhanh chóng lao tới chỗ những kệ hàng, kéo quần áo xuống, sau đó xông về phía cửa kính bằng tốc độ nhanh nhất.
“Cộp, cộp, cộp.”
Ngoài cửa, tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Xuyên qua những khoảng trống chưa bị quần áo che khuất, có thể nhìn thấy bóng đen đang dần phóng đại.
Đầu, cổ, vai.
Từng chút in lên cửa kính.
Nhanh hơn, nhanh hơn nữa nào!!
Vài người đứng sau cánh cửa gần như có thể nghe thấy tiếng nhịp tim đập loạn xạ của mình.
Dù sao bọn họ người đông thế mạnh, cánh cửa bằng kính không lớn lắm, chẳng mấy quần áo đã che kín toàn bộ cánh cửa.
Sau lưng, Đồng Dao hạ thấp giọng xuống, tìm kiếm bất cứ nơi nào có thể để lọt ánh sáng, dứt khoát ra lệnh: “An Tân, nhích sang bên trái một chút, đúng rồi!”
“Đội trưởng, phía dưới còn một khe hở!”
“Cộp, cộp!”
Tiếng bước chân chợt dừng lại.
Nháy mắt, tất cả mọi người đều vô thức dừng động tác và nín thở.
Ánh mắt bọn họ rơi vào bộ quần áo mình giơ cao, nhìn chằm chằm những hoa văn hoạ tiết phía trên đó.
Bên ngoài quá đỗi yên tĩnh, yên tĩnh đến mức rợn người.
Cửa kính ở đây không thể khóa từ bên trong, chỉ cần đẩy nhẹ từ ngoài một cái là có thể mở.
Nói cách khác, bọn họ chỉ cách thứ đứng bên ngoài không biết là người hay quỷ một lớp quần áo được nâng lên cao và một cánh cửa không thể khoá được.
Sống lưng toát mồ hôi lạnh, lòng bàn tay trở nên nhớp nháp, cánh tay giơ cao quần áo cũng bắt đầu nhức mỏi..
Làm ơn… Nó nhất định phải hữu dụng.
Hết chương 205
 
------oOo------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui