Sau khi nghe Ôn Giản Ngôn nói hết, cả hầm mộ lặng bặt như tờ.
“Chờ… Chờ đã…?”
Vẻ mặt đám người Tóc Vàng nghệt ra cứng họng, bị lượng tin tức trong lời đối phương đập cho choáng váng.
Đầu óc của họ rối bời, gần như mất sạch khả năng tư duy ngôn ngữ.
“Cho nên, ý của cậu là …”
Tô Thành ấn huyệt thái dương, sắp xếp lời nói, cố gắng theo kịp mạch tư duy của đối phương: “Bảy bệnh nhân nguy hiểm cao đều là sản phẩm nhân tạo? Mục đích của kế hoạch ‘Rắn ngậm đuôi’ là tạo ra thế giới hoặc tạo Thần…?”
“Đúng vậy.”
Ôn Giản Ngôn gật đầu.
“Nhưng tạo ra thế nào?” Thược Dược nhíu mày: “Dưỡng cổ kiểu vậy rồi để bọn chúng tự tàn sát sao?”
“Tiếc là khả năng này không cao.”
Ôn Giản Ngôn thở dài.
Dựa theo kinh nghiệm đối phó với bảy bệnh nhân trước đây, mặc dù quan hệ giữa họ không tính là hài hòa thân thiện, nhưng bọn họ cũng không có xu hướng chiến đấu kiểu mày sống tao chết.
Thậm chí bởi vì thiết lập thế giới tinh thần trong phó bản này, ở một mức độ nào đó, thật ra cũng giúp tránh được các trận xung đột giữa nhóm bệnh nhân nguy hiểm cao.
“Vậy đã xảy ra chuyện gì?” Thược Dược hoang mang truy hỏi.
“Bây giờ có quá ít bằng chứng, thế nên việc suy đoán là vô dụng.”
Ôn Giản Ngôn nhún vai nhìn sang chỗ khác.
Là đồng đội từng trải qua nhiều phó bản nhất với Ôn Giản Ngôn, Tô Thành biết điều này chứng tỏ hắn đã có câu trả lời trong lòng, chỉ là tạm thời chưa tìm thấy bằng chứng thuyết phục thôi.
Sở trường của hắn là dùng ngôn ngữ để dắt mũi mọi người, và hắn cũng rất giỏi giữ im lặng.
Nếu hắn thực sự không có ý định chia sẻ suy đoán của mình, vậy thì không ai có thể cậy được tin tức từ miệng hắn.
“Được rồi.” Thấy Ôn Giản Ngôn không tính nhiều lời, Tô Thành thở dài nói: “Vậy tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?”
Tóc Vàng gợi ý: “Thế giới bên trong đã kết thúc, chúng ta có đi lên trên không?”
Thược Dược quay đầu nhìn thoáng qua lối đi đen ngòm yên tĩnh sau lưng, đáp: “Ắt hẳn xác sống bên kia đã bình tĩnh lại, nếu chúng ta cẩn thận một chút, có lẽ có thể bình an lên trên.”
“…”
Ôn Giản Ngôn không trả lời.
Hắn cụp mắt trầm ngâm, ánh mắt của những người khác đều dừng trên người hắn, hồi lâu sau, hắn chậm rãi mở lời:
“Mọi người có phát hiện, gợi ý lần này rất mơ hồ, không hề nói cho chúng ta biết làm sao để hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến cuối cùng.”
Dựa theo cơ chế trong phòng livestream Ác Mộng, sau khi tập hợp đầy đủ đạo cụ, phó bản sẽ tiến hành nhắc nhở nhiệm vụ chủ tuyến cuối cùng.
Lần trước khi Ôn Giản Ngôn kích hoạt cơ chế này là ở phó bản Trường cấp ba Đức Tài.
Lúc ấy, gợi ý nhắc nhở là “Vật về nguyên vị, khởi đầu cũng là kết thúc”.
Câu này hiểu rất đơn giản, đó là đem đạo cụ đặt về vị trí ban đầu, hết thảy đều sẽ chấm dứt.
Nhưng gợi ý lần này thì khác.
Nghe vậy, sắc mặt những người còn lại hơi trầm xuống, bọn họ cũng hiểu ra được điểm kia.
Đúng thế.
[Bảy tiếng chuông vang, đầu nối liền cuối.
Bộ não trong thùng, có thế giới riêng]
Đoạn văn này không cung cấp bất kỳ manh mối nào liên quan đến “hoàn thành nhiệm vụ”.
“Tuy nhiên không có gợi ý cũng là một loại gợi ý.”
Ôn Giản Ngôn chuyển chủ đề.
“Nói cách khác, nội dung nhiệm vụ chủ tuyến cuối cùng có liên quan mật thiết với bí mật phó bản.
Nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta nhất định phải biết rõ cơ chế cốt lõi của phó bản.”
“Ý của cậu là, tạm thời chưa đi lên trên?” Tô Thành hỏi.
Ôn Giản Ngôn gật đầu khẳng định: “Đúng vậy.”
Hắn cụp mắt nhìn cỗ quan tài mở toang trước mặt, ánh mắt dừng trên vết khắc xiêu vẹo xiêu vẹo kia, nói: “Nơi này còn có bí ẩn chưa giải đáp.”
Tại sao tên của Reiss lại được in trên quan tài?
Nếu tuân theo logic này… Vậy tên của những bệnh nhân nguy hiểm cao khác có được khắc lên quan tài tương ứng không?
Hắn nhìn những người còn lại, mau chóng ra lệnh:
“Chia nhau tìm những cỗ quan tài khác.”
Tiếp đó, Ôn Giản Ngôn nhanh chóng liệt kê tên của một vài bệnh nhân nguy hiểm cao khác để cho mọi người viết lại.
Đoạn hắn nói tiếp: “Nếu tìm được quan tài có khắc mấy tên này thì gọi tôi.”
“Oke.”
Mọi người nhìn nhau gật đầu, tản ra xung quanh.
Ôn Giản Ngôn nhìn Thược Dược, nhẹ nhàng nói:
“Đương nhiên tôi không có tư cách yêu cầu tiếp theo cô phải làm gì, cô có thể tự do hành động.”
Dù sao Thược Dược không phải người kích hoạt nhiệm vụ chủ tuyến cuối cùng, không kích hoạt cơ chế tử vong nếu nhiệm vụ thất bại, và cũng không bị ràng buộc cùng đội ngũ này.
Do đó, với cô mà nói, điều quan trọng nhất cần làm tiếp theo là tích luỹ tích phân rời khỏi phó bản, chứ không phải mạo hiểm hoàn thành nhiệm vụ tuyến ẩn.
Thược Dược cũng hiểu đạo lý ấy.
Mặc dù cô có ấn tượng tốt với đội ngũ trước mặt, nhưng điều đó không có nghĩa cô sẽ chọn hành vi qua màn mạo hiểm và cực đoan như vậy.
Cô gật đầu: “Cảm ơn cậu, mọi người bảo trọng.”
Dứt lời, Thược Dược xoay người tiến về phía đồng đội mình, chuẩn bị thử đánh thức đối phương khỏi cơn hôn mê.
Sau khi thức dậy, hai đội có thể tách ra.
Ôn Giản Ngôn ngoảnh mặt đi.
Đúng lúc này, giọng của Tóc Vàng từ bên kia truyền đến: “Ở đây! Tôi tìm thấy nó rồi.”
“Tôi cũng vậy.” Giọng của Tô Thành truyền đến từ một hướng khác.
Nhanh như vậy sao?
“Tôi qua ngay đây.”
Ôn Giản Ngôn giật mình đáp lại, sau đó mau chóng chạy qua.
Cũng không phải vì hai người có thiên phú tìm đồ dị bẩm gì, mà bởi mấy cái tên kia thật sự không khó tìm.
Toàn bộ hầm mộ không có một thi thể, tất cả quan tài đều trống rỗng, sau khi đẩy nắp quan tài ra, hầu hết tên tuổi đều được khắc ở mặt sau quan tài, vô cùng dễ thấy.
Sau khi biết được quy luật, không khó để tìm thấy chúng, do đó, chẳng mấy mà hai người họ đã tìm được vị trí của tất cả quan tài khắc tên.
“Bên tôi có cái này, cái này, hai cái quan tài này ở cùng chỗ.”
Tóc Vàng chỉ mấy cái quan tài quanh mình, sau đó hất cằm về phía Tô Thành cách đó không xa: “Hai cái còn lại chỗ Tô Thành.”
Vị trí của mấy cái quan tài…
“…”
Ôn Giản Ngôn giật mình, gần như sững sờ trong giây lát.
“Anh đứng đó đừng nhúc nhích, chờ tôi một chút.”
Hắn vội vàng nói rồi quay người, bước nhanh đến chỗ lối vào hầm mộ.
Mặc dù hai người Tô Thành Tóc Vàng không rõ nguyên nhân, song vẫn nghe theo chỉ thị của Ôn Giản Ngôn, đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
Ôn Giản Ngôn vừa đi vừa đếm bước chân của mình, cuối cùng hắn đứng ở lối vào, nhìn vào trong lăng mộ khổng lồ dưới lòng đất.
Hình ảnh hai tấm bản đồ dần chồng lên nhau.
Giống y hệt.
Hầm mộ có cùng kích thước với phòng thí nghiệm ẩn ở tầng bảy Viện điều dưỡng Bình An.
Và vị trí của mấy chiếc quan tài vừa khéo ứng với vị trí năm phòng thí nghiệm.
Quả thực có thể nói là giống nhau như đúc.
Trong nháy mắt đó, Ôn Giản Ngôn cảm thấy sống lưng ớn lạnh.
Khó có thể nói loại cảm giác này đến từ đâu, có lẽ là sợ hãi, cũng có lẽ là hưng phấn.
“Đầu nối liền cuối.”
Hắn lẩm bẩm.
Phòng thí nghiệm ở tầng bảy là “đầu”.
Trong phòng thí nghiệm tạo ra bảy con quái vật, là điểm khởi đầu của mọi thứ.
Hầm mộ ẩn sâu trong nhà thờ là “cuối”.
Xác chết, quan tài và cái chết, đó là dấu chấm hết cho tất cả.
… Giống như một con rắn ngậm đuôi, là một vòng tròn hoàn chỉnh không đầu không cuối.
Giọng nói nghi hoặc của Tô Thành từ cách đó không xa truyền đến:
“Này! Đã được chưa? Chúng tôi có thể nhúc nhích chưa?”
Giọng nói của anh kéo Ôn Giản Ngôn khỏi dòng suy nghĩ.
Hắn gật đầu, lơ đãng đáp: “… Có thể rồi.”
Tóc Vàng và Tô Thành liếc nhau, đi về phía Ôn Giản Ngôn.
“Cậu nghĩ gì vậy?”
Tô Thành hỏi.
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi:
“Kiến trúc của phó bản này.”
Tô Thành và Tóc Vàng đều sửng sốt, tỏ vẻ khó hiểu.
“Tóm lại,” Ôn Giản Ngôn chuyển đề tài: “Anh có biết ý tưởng Bộ não trong thùng không?”
“Hả…”
Tóc Vàng chớp mắt mấy cái, do dự nói: “Là bộ não ngâm trong thùng à?”
Hai người còn lại: “…”
Mi đúng là bậc thầy nói nhảm đấy.
“Tôi nhớ hình như đó là một loại giả thuyết đúng không?” Tô Thành hơi bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó nói tiếp:
“Nó có nghĩa là, năm giác quan của con người về bản chất là tín hiệu thần kinh truyền đến não bộ.
Nếu lấy bộ não con người ra bỏ vào thùng chứa độc lập, sau đó sử dụng máy tính tạo tín hiệu thần kinh giả, con người sẽ không thể nào nhận ra mình đang ở thế giới thật hay ảo.”
“Ồ!” Tóc Vàng phản ứng lại: “Nghe như ma trận trong The Matrix nhỉ?”
“Đúng vậy.”
Ôn Giản Ngôn gật đầu: “Mọi người còn nhớ tôi từng nói, hình dáng thật sự của bệnh nhân nguy hiểm cao số 05 không?”
Mặc dù nó chọn khuôn mặt của “Vu Chúc” làm hình ảnh cho chính mình, nhưng về bản chất nó vẫn là một bộ não ngâm trong dung dịch dinh dưỡng, cho dù đó là cơ thể giống như con người hay là cơ thể không giống con người – được cấu tạo từ màng đỏ và xúc tu trong phòng thí nghiệm.
Tô Thành sửng sốt giây lát: “Chờ chút, ý của cậu là…”
“Ừ.” Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi rồi nói tiếp: “Đó là phỏng đoán tôi vừa nói ra.”
“??” Tóc Vàng đứng nhìn hai người chơi trò bí hiểm, không khỏi sốt sắng: “Khoan đã, thế tóm lại hai người đang nói gì vậy?”
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Cười chết tôi mất, không theo kịp nổi.”
“Tôi xin ngả bài, tôi cũng không theo kịp.”
“Tôi cũng vậy! Cho nên rốt cuộc phỏng đoán của streamer là gì!!”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha đờ mờ, tất cả đều cười Tóc Vàng, thế nhưng tất cả cũng giống Tóc Vàng.”
Ôn Giản Ngôn giang hai tay: “Ý là, toàn bộ Viện điều dưỡng Bình An chính là thế giới tinh thần của số 05.”
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“?’
“???”
“???? Hả?”
Tóc Vàng cũng nghệt mặt: “Chờ đã, cái gì???”
“Trong phó bản Bình An, mỗi bệnh nhân nguy hiểm cao đều có thế giới tinh thần đúng không?” Ôn Giản Ngôn hỏi ngược lại: “Tại sao số 05 không có chứ?”
Tóc Vàng sửng sốt.
Đúng vậy… Nếu số 05 chính là màng thịt, vậy thì bọn họ đụng độ với số 05 không chỉ một lần, ấy nhưng bọn họ lại chưa từng tiến vào thế giới tinh thần của số 05.
Hắn ta run lẩy bẩy như bị sét đánh, lẩm bẩm:
“Bởi vì… Chúng ta đã ở trong đó ngay từ ban đầu.”
“Cho nên gợi ý nói cho chúng ta, bộ não trong thùng có thế giới riêng của nó.”
Ôn Giản Ngôn nheo mắt.
Nếu dùng Ma trận như phép ẩn dụ thì bản thân số 05 được nuôi dưỡng như người mẹ.
Nó không có cơ thể, chỉ có bộ não, là một phương tiện và công cụ tiêu chuẩn.
Tất cả những người còn lại, bất kể bệnh nhân hay streamer đều là những cá thể được đưa vào cơ thể mẹ.
Bọn họ ở hoạt động trong đại não và ý thức số 05, nhưng họ lại không biết mình đang ở trong một không gian ảo khổng lồ.
“Sau khi chuông vang, streamer sẽ được kết nối với thế giới tinh thần của bệnh nhân gần đó.
Sau khi tiếng chuông tiếp theo biến mất, chúng ta sẽ trở về vị trí ban đầu, như thể những gì trải qua khi trước chỉ là giấc mộng…”
“Chúng ta nghe thấy tiếng chuông hai lần, phải không? Một lần cho sự bắt đầu và một lần cho sự kết thúc.”
Ôn Giản Ngôn ngước mắt lên, chậm rãi nói tiếp: “Tuy rằng chúng ta trải qua sáu vòng thế giới, nhưng trên thực tế chúng ta nghe được mười hai lần chuông vang.”
“!”
Tô Thành giật mình, lập tức phản ứng: “Mà trong lời nhắc lại nói chuông vang bảy hồi.”
“Ừ.” Ôn Giản Ngôn gật đầu: “Cho nên tôi đoán, tiếng chuông bắt đầu và kết thúc thực ra là cùng một lúc, chúng ta giống như được kết nối với cơ thể mẹ, khi chuông vang lên sẽ được kết nối với thế giới tinh thần của bệnh nhân gần đó.”
Do đó… Mặc dù bọn họ nghe thấy mười hai tiếng chuông, nhưng trên thực tế chỉ có sáu lần, bởi vì khoảng thời gian họ bước vào thế giới tinh thần không tồn tại đối với những người trong thế giới thực.
“Tôi đoán, có lẽ tiếng chuông là một biện pháp được phòng thí nghiệm sử dụng nhằm ức chế toàn bộ thế giới “Viện điều dưỡng Bình An”.” Ôn Giản Ngôn nói: “Khi tiếng chuông vang lên, số 05 bị suy yếu, vì vậy streamer sẽ được kết nối với thế giới tinh thần của các bệnh nhân khác.”
Vậy nên vừa rồi ở phòng Xưng Tội, rõ ràng tiếng chuông vang lên đồng nghĩa với sự ập đến của thế giới trong, nhưng số 05 lại mất đi khả năng duy trì hình dáng cơ thể và buộc phải thả Ôn Giản Ngôn đi.
Do đó, sự cân bằng lực lượng giữa nó và một vài bệnh nhân khác lên xuống thất thường.
Trước khi chuông reo, nó là Viện điều dưỡng Bình An, được thiết kế để ràng buộc các bệnh nhân khác bên trong – cả toà nhà và hộ lý đều là một phần của nó.
Và khi tiếng chuông vang lên, nó biến thành kẻ yếu nhất trong toàn bộ phó bản.
Sức mạnh của bệnh nhân vượt quá sức mạnh của “Viện điều dưỡng”, bắt đầu xây dựng thế giới tinh thần của riêng mình.
Số 05 vừa là nhà tù vừa là đĩa petri.
Đó là tử cung, là cơ thể mẹ.
“Vì vậy, trước mắt chúng ta chỉ có hai sự lựa chọn.” Ôn Giản Ngôn trịnh trọng giơ ngón tay: “Phá hủy nhà tù.”
Hắn nâng ngón tay thứ hai của mình lên: “Hoặc giúp nhà tù bắt tù nhân trở lại.”
Đây có thể là lý do tại sao “gợi ý” không nói cho họ cách làm thế nào để hoàn thành nhiệm chủ tuyến cuối cùng.
Bởi vì có nhiều hơn một cách để hoàn thành nhiệm vụ.
Chỉ là…
Ôn Giản Ngôn như nghĩ tới gì đó.
Hắn trầm mặc, sắc mặt dần dần trở nên cứng ngắc.
Để phá huỷ nhà tù chỉ cần đối mặt với số 05, mặc dù thoạt nhìn độ khó thấp hơn, nhưng điều đó đồng nghĩa một số nhân vật nguy hiểm khác mất nhà giam cầm và sẽ hành động liều lĩnh.
Trong đầu xẹt qua khuôn mặt của số 01, 02, 03, 04 và những gì họ đã làm …
Mặt Ôn Giản Ngôn tái mét.
Nhưng nếu chọn con đường khác, hợp tác với số 05 không chỉ có nghĩa là phải đối mặt với vài người khác cùng lúc, mà còn …
Trong đầu xẹt qua khuôn mặt “Vu Chúc” và những chữ số 05 từng viết trên tay.
Một “eat”, một “marry”… hiển nhiên tên này cũng chẳng phải thứ tốt lành.
Sắc mặt Ôn Giản Ngôn càng tái hơn.
Cứ luôn cảm thấy hai con đường này với hắn… đều là bẫy rập!!!
“Sao vậy?” Tô Thành chú ý tới sắc mặt biến đổi khó lường của Ôn Giản Ngôn, nghi hoặc hỏi: “Cậu quyết định chọn cái nào sao?”
Ôn Giản Ngôn: “.”
Nói thật?
Cả hai cái hắn đều không muốn chọn.
Hết chương 184
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...