Lòng Ôn Giản Ngôn thấp thỏm, theo bản năng quay đầu liếc mắt nhìn đằng sau.
Hành lang tối om vô cùng vô tận giống như một chiếc hố lớn có thể nuốt chửng hết thảy ánh sáng, âm thầm toát ra khí tức chẳng lành.
Bóng tối tĩnh mịch.
Ôn Giản Ngôn thôi không nhìn nữa.
Dưới ánh đèn pin yếu ớt, hai người còn lại đang thận trọng đỡ Tô Thành đi xuống dưới lầu.
Dẫu sao bây giờ còn nhiều việc quan trọng hơn phải làm.
Ôn Giản Ngôn định thần, hít sâu một hơi rồi đẩy nhanh bước chân đuổi theo đồng đội.
Mặc dù Tô Thành bất tỉnh nhưng chí ít vẫn còn hai người trợ giúp hữu ích, vậy là quá đủ để họ đối phó với hai streamer đang mắc trạng thái tiêu cực phía dưới – đặc biệt là khi một trong hai người còn bị đè bẹp dưới kệ không thể nhúc nhích.
Việc đầu tiên bọn họ làm là tìm một khoảng trống không bị ô nhiễm bên trong cửa sắt đặt Tô Thành xuống, sau đó nhanh chóng tiến hành điều trị cho hai người kia.
Ba người chế ngự Luce và đồng đội khác, Ôn Giản Ngôn tiêm thuốc giải độc vào người họ, toàn bộ quá trình mất chưa đến ba phút.
Khi chất lỏng đục ngầu được tiêm vào cơ thể người, cuộc vùng vẫy và tiếng la hét suýt chút không đàn áp được cuối cùng cũng dừng lại, trên mặt từng người dần dần hiện vẻ tỉnh táo.
Luce đau đớn chật vật thoát khỏi kệ sắt… Bị khung sắt cứng nện thẳng vào người nên hắn bị thương khá nặng.
Vẻ mặt của thành viên khác trong độ méo mó.
Hiển nhiên gã đã nhớ ra bệnh trạng của mình cũng như những gì mình làm khi “phát bệnh”, trên khuôn mặt gã lộ vẻ tuyệt vọng gần chết.
Nói tóm lại là, tư thế đi đường của cả hai người đều rất lạ.
Là đồng đội của họ, Thược Dược gánh vác trách nhiệm giải thích những gì xảy ra trước đó và tình hình hiện tại cho cả hai.
Trong khi mọi người trò chuyện, Ôn Giản Ngôn lặng lẽ trốn sang bên cạnh.
Suy cho cùng, mặc dù hắn đã xuất hiện cứu mạng mọi người nhưng không thể phủ nhận việc người đưa cả nhóm vào tình huống hung hiểm chính là đồng đội của hắn.
Chẳng mấy chốc, sau một hồi tán gẫu ngắn ngủi, Luce bước tới.
Bọn họ đều đã uống thuốc giảm đau, tuy sắc mặt vẫn tái nhợt nhưng về cơ bản thì đã khôi phục bình thường.
Ôn Giản Ngôn liếc mắt nhìn thời gian.
Chỉ còn chưa đầy năm phút là đến thời gian dị hoá phó bản.
Thấy Luce tiến về phía mình, Ôn Giản Ngôn hạ giọng nói nhanh hơn: “Tôi biết anh muốn hỏi gì nhưng bây giờ không phải lúc.
Chúng ta không còn nhiều thời gian, việc cấp bách nhất là rời khỏi nơi này.”
Luce sửng sốt.
Hắn ta nheo mắt đánh giá chàng trai trước mặt một hồi, sau đó nhanh chóng nhận ra có lẽ đối phương thực sự biết được gì đó mà họ không biết.
Là một streamer kỳ cựu, hắn biết chắc chắn điều gì là cấp bách nhất.
“…”
Luce hít sâu một hơi gật đầu, quay sang nói với hai người đồng đội của mình: “Đi thôi, chúng ta phải rời khỏi đây trước đã.”
Tuy rằng bọn họ rất không hài lòng với hành vi đâm sau lưng của Tô Thành, nhưng nể tình Ôn Giản Ngôn ngăn cơn sóng dữ nên cả bọn Luce mới miễn cưỡng kéo theo Tô Thành đang hôn mê bất tỉnh.
Nhóm người nhanh chóng tiến về phía cửa phòng thí nghiệm.
Bọn họ bước đi thật khẽ, cố gắng không gây ra tiếng động nào, rất nhanh cửa sắt khép hờ của phòng thí nghiệm đã xuất hiện cách đó không xa.
Ánh sáng yếu ớt đã lâu không gặp từ ngoài khe hở tràn vào, không hiểu vì sao mang cho người ta cảm giác ngập tràn hy vọng.
Nhưng Ôn Giản Ngôn không lơi là như những người khác.
Hắn nhẩm tính trong lòng, đếm từng giây từng phút trôi qua, đáy lòng nóng như lửa đốt… Thời gian mười phút chẳng còn bao nhiêu, nhưng vì quy tắc không thể gây ra tiếng động trong phòng thí nghiệm đã hạn chế rất nhiều thời gian chạy trốn của họ.
Dù rằng tốc độ hiện tại đã là nhanh nhất, nhưng Ôn Giản Ngôn vẫn không dám chắc bản thân có thể rời khỏi nơi đây trước khi phó bản dị hoá hay không.
Cánh cửa sắt ngày càng gần.
Luce vừa đặt tay lên nắm cửa thì giây tiếp theo…
Một tiếng “Ting” bỗng vang bên tai Ôn Giản Ngôn.
[Đếm ngược thời gian dị hoá: 00:00:01]
[Dị hoá hoàn thành]
“Coong… coong… coong…”
Không hề có dấu hiệu nào báo trước, tiếng chuông văng vẳng bên tai mọi người, từng tiếng từng tiếng giống như hồi chuông báo hiệu cái chết, lạnh lẽo quanh quẩn khắp không gian.
Ôn Giản Ngôn: “…”
Đúng là nhà dột còn gặp mưa rào.
Ngay khi nghe thấy tiếng chuông, cơ thể mọi người bất giác trở nên cứng đờ.
Loáng thoáng có tiếng động lạ truyền từ sau lưng.
Dường như có thứ gì đó ẩm ướt nhớp nháp đang quay cuồng trong bóng tối trống trải, rồi lao thẳng về phía họ bằng một tốc độ kinh hoàng…
Ôn Giản Ngôn và Luce nhìn nhau, gần như đồng thời nhìn thấy sự hoảng sợ trong mắt đối phương.
“Chạy!”
Không biết là ai hét lên.
Giọng nói như bị bóp nghẹt trong cổ, yếu ớt, kìm nén, dồn dập bỗng thoát ra ngoài, nháy mắt thiêu đốt dòng máu đang chảy trong cơ thể mọi người.
Giờ không phải lúc quan tâm đến việc cửa sắt phát ra âm thanh hay không.
Ôn Giản Ngôn nâng chân đá văng cánh cửa, cùng với Luce, mỗi người túm một bên tay Tô Thành đang hôn mê bất tỉnh rồi cùng những người khác dốc toàn lực chạy như bay!
Hắn vừa chạy vừa quay đầu nhìn phía sau.
Sâu trong hành lang tối tăm chật hẹp, tế bào thần kinh tụ lại thành một mảng thịt đỏ tươi.
Như được ban cho sinh mệnh, chúng thò ra khỏi cửa với một tốc độ không tưởng, trườn về phía trước theo mặt đất, vách tường và trần nhà.
Những xúc tu tựa như giống loài ngoại lai nào đó bám khắp không gian xung quanh, như một làn sáng thuỷ triều ăn mòn mọi vật.
Phảng phất có ý thức riêng, lại như bị bản năng điều khiển hoàn toàn, chúng thăm dò tiến về trước, mò mẫm tham lam lùng sục mùi hương con mồi.
Chỉ một cái liếc vội thôi cũng khiến da đầu của Ôn Giản Ngôn run lên bần bật.
Hiển nhiên những người khác cũng vậy.
Mọi người đều theo bản năng tăng nhanh tốc độ, sợ bị cuốn vào vòng xoáy đầm lầy tựa như xúc tu.
Giờ đây bọn họ đang trong thế giới tinh thần của một bệnh nhân tâm thần nào sao?
Bác sĩ Reiss? Dẫu sao theo lý mà nói thì y cũng là NPC trong phó bản gần bọn họ nhất.
Tuy rằng y không phải là bệnh nhân tâm thần, nhưng Ôn Giản Ngôn nghi ngờ bác sĩ Reiss cũng chiếm một phần trong thế giới quái dị và điên cuồng này.
Nhưng nếu vậy, vì sao cấu trúc hành lang không thay đổi? Vì sao những thứ giống như xúc tu đỏ tươi này lại lao ra ngoài phòng thí nghiệm đuổi theo họ?
Vô số câu hỏi tràn ngập trong đầu, nhưng không câu nào có lời giải đáp.
Điều duy nhất họ có thể làm lúc này là chạy về phía trước càng nhanh càng tốt.
Ở đầu cầu thang cách đó không xa, một người mặc đồng phục hộ lý đi tới.
Khoảnh khắc nhìn thấy đối phương, đồng tử của Ôn Giản Ngôn bỗng co lại… Có chuyện gì vậy?
Đáng lẽ đám NPC không thể xuất hiện ở thế giới bên trong sau khi tiếng chuông vang lên mới đúng?!
Hộ lý nhìn đám xúc tu đỏ tươi đang đuổi theo sau lưng Ôn Giản Ngôn, sắc mặt của gã trắng bệch, khóe môi run run, hai chân chậm rãi lùi về phía sau, tay vươn sang bên cạnh…
“!!”
Ôn Giản Ngôn lập tức nhận ra gã muốn làm gì bèn gào to: “Chờ đã, chờ đã!”
Có lẽ lo viện điều dưỡng xảy ra bạo loạn nên mỗi tầng lầu đều được trang bị một cánh cửa sắt rất lớn, dùng để ngăn cách và kiểm soát từng tầng.
Và tệ hơn là, ổ khoá của nó nằm ở bên ngoài và chỉ có thể lần mò sờ soạng mới có thể mở ra.
Đến ngay cả Ôn Giản Ngôn nếu muốn mở nó cũng mất rất nhiều thời gian, và trong tình hình giằng co từng giây từng phút như bây giờ, mỗi giây mỗi phút trôi qua đều là hy vọng sống sót.
Tuy nhiên Ôn Giản Ngôn vẫn chậm một bước.
Theo tiếng kim loại va chạm lạch cạch, cửa sắt ở đầu cầu thanh bị kéo xuống phát ra âm thanh “ầm ầm”.
Bị khoá.
Hộ lý hốt hoảng xoay người chạy xuống dưới lầu.
“Đệt mợ!”
Luce tức đến tối mặt, nghiến răng nghiến lợi buông câu chửi thề.
Thược Dược sải bước lao vọt tới trước thang máy bấm nút đi lên.
Thang máy phát ra âm thanh “kẽo kẹt” giữa hành lang yên tĩnh.
Thang máy đang từ từ đi lên, tuy nhiên dựa theo tốc độ bọn họ từng trải nghiệm thì ngay cả khi thang máy đến nơi kịp thời cũng rất khó để thoát ra kịp lúc.
Nó có thể khiến họ bị mắc kẹt trong không gian kín và rơi vào tình huống nguy hiểm hơn.
“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”
Tóc Vàng lộ ra vẻ mặt hoang mang sợ sệt, vừa chạy vừa lẩm bẩm.
Chẳng mấy chốc mà bọn họ đã chạy đến cuối hàng lang.
Một bên là cầu thang bị khoá chặt, một bên là phòng viện trưởng cần quẹt thẻ mới có thể tiến vào.
Sau lưng là lớp màng thịt đỏ thẫm tựa như sóng biển bắt đầu cuộn trào, nhanh chóng lao tới phía họ.
Vẻ tuyệt vọng hiện rõ trên khuôn mặt mỗi người.
“Câm miệng.”
Ôn Giản Ngôn ném Tô Thành trên vai cho Tóc Vàng khiến gã kêu “Ối” một tiếng, bước chân lảo đảo vài cái mới giữ được thăng bằng không ngã úp.
Tóc Vàng kinh ngạc quay đầu nhìn Ôn Giản Ngôn, ngạc nhiên phát hiện dường như đối phương cũng không hoảng hốt như mình.
Chỉ thấy chàng trai lần mò trong túi, nhanh chóng lấy ra một tấm thẻ mỏng.
Đoạn hắn bước nhanh tới, quẹt thẻ một cái trên cánh cửa phòng viện trưởng.
Chỉ nghe thấy “Tích” một tiếng, cửa lớn bằng sắt trước mặt mọi người chậm rãi mở ra.
“?!”
Khuôn mặt ai nấy đều hiện rõ vẻ khiếp sợ, hiển nhiên không ngờ đối phương có thể lấy ra thứ một thứ quan trọng như vậy trong lúc nguy cấp.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“???”
“Vờ lờ, hắn tìm thấy thẻ vào cửa khi nào? Tại sao tôi không nhớ vậy!”
“Tôi cũng không biết! Không được, tôi phải đi xem phát lại ngay và luôn!”
“Đực mặt ra đấy làm gì, vào đi!”
Ôn Giản Ngôn thô lỗ túm cổ áo Tô Thành, cứ như xách theo một túi bột mì lao vội về trước.
Những người còn lại như vừa tình mộng, vội vàng đuổi theo sau hắn.
Sau lưng, màng thịt đỏ tươi nhúc nhích và tăng nhanh tốc độ vọt về hướng này.
Vô số xúc tu từ vách tường, mặt đất, trần nhà ngoe nguẩy…
“Boong boong…”
Âm thanh chát chúa giống như có vật gì đó nhớp nháp đụng mạnh vào cửa…
Mấy người đứng bên trong cửa thở hổn hển, quay sang nhìn nhau với vẻ sợ hãi, ai nấy đều toát cả mồ hôi.
Ôn Giản Ngôn thở phào nhẹ nhõm, kiệt sức buông tay.
Tô Thành trong tay đổ rầm xuống đất.
Trước mặt là một hành lang rất giống hành lang đối diện, cấu trúc hai bên gần giống hệt nhau, tất cả đều bị bóng tối và sự tĩnh lặng bao phủ, mơ hồ có thể nhìn thấy bảng hiệu “Phòng Viện trưởng” và “Phòng Lưu trữ.”
Bên kia cánh cửa sắt, loáng thoáng có thể nghe được tiếng nước quỷ dị nhớp nháp, dường như có thứ gì đó đang đứng bên cạnh cánh cửa tìm kiếm khe hở chui vào.
Tóc Vàng thở hổn hển, quay đầu nhìn Ôn Giản Ngôn, có chút khó tin hỏi:
“Cậu… cậu, cậu, thứ cậu vừa cầm là cái gì?”
“Anh nói cái này?” Ôn Giản Ngôn giơ tay lắc lắc tấm thẻ trước mặt đối phương.
Một khuôn mặt quen thuộc in trên tấm thẻ.
Người đàn ông mắt xanh với cặp kính trên sống mũi, mặc một chiếc áo blouse trắng tinh.
“Tôi cũng chỉ thử mà thôi, không chừng có thể mở được.”
Dù sao tên này cũng là bác sĩ, với quyền hạn của y, không chừng có thể mở được cửa sắt bên phòng viện trưởng… Ôm ý tưởng ấy, Ôn Giản Ngôn tiện tay thó luôn tấm thẻ của bác sĩ.
Hơn nữa đây còn là đạo cụ ẩn cấp bậc bình thường, quả đúng là niềm vui ngoài mong đợi..
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“! Đờ mờ, đây là thẻ công tác của bác sĩ Reiss!”
“Các bạn, tôi đi xem lại và về rồi đây.”
“?!”
“Anh em còn nhớ cái cảnh bác sĩ biến thái ôm streamer trong phòng điều trị không?”
“!!”
Có người chỉ dẫn, khán giả vội vàng xem lại.
Bọn họ giảm tốc độ, thay đổi vị trí góc quay, tìm kiếm từng khung hình một.
Chàng trai mặc bộ quần áo xộc xệch ngồi trên giường sắt, phía trên hõm vai và cổ được quấn một lớp băng gạc trắng tinh, máu tươi phía dưới rỉ ra khiến người ta choáng váng trước màu sắc ấy.
Bác sĩ ăn mặc chỉnh tề gọn gàng cúi người, giam cầm đối phương trong vòng tay của mình.
Một tay y ôm eo hắn, cụp mắt hít hà hơi thở ấm áp quanh cổ chàng trai.
Chàng trai mỉm cười đặt tay lên vai bác sĩ: “Bác sĩ, anh đang nói cái gì vậy?”
Và bàn tay khác của hắn lơ đãng chạm nhẹ vào người đối phương.
[Chúc mừng streamer đã tìm được đạo cụ ẩn (cấp bình thường) trong phó bản!]
[Tiến độ thu thập: 4/10]
“Vãi chưởng… đỉnh vãi.”
“Cười chết tôi mất ha ha ha ha ha! Đối diện: Em thích ai? Streamer: Tôi thích thẻ của anh.”
“Cứu với, quả nhiên là streamer!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...